Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi


Chương 24


🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI 🌹

#chap24

Đến tận 12 giờ đêm hắn mới về tới nhà. Mệt mỏi, hắn bước về phòng ngả người ra chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ, tự mình rót một ly rượu vang, thẩn thờ nhìn ra bầu trời tối nay, hẳn là chuyện lúc sáng làm hắn rất đau đầu.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen bước vào cuối đầu cung kính với hắn:

– Thiếu gia ngài mới về, nên đi nghỉ sớm mai còn tiến thành hôn lễ.

Hắn quay qua nhìn người đàn ông đáng tuổi cha mình trước mặt:

– Chú Lí, là bà nội gọi chú tới sao?

– Vâng

Người được gọi là chú Lí chính là trợ thủ đắc lực của cha hắn ngày xưa, sau khi ba mẹ hắn qua đời do tai nạn giao thông ông ấy cũng lui về, đảm nhiệm việc dạy dỗ Hoắc Lạc Thần coi như hoàn thành di nguyện cuối cùng của ông bà. Vì không có con nên ông xem hắn như con ruột mà dạy dỗ, hắn cũng coi ông như người cha của mình.

– Không phiền thiếu gia nghĩ ngơi.

Ông định lui ra thì hắn lại gọi lại:

– Chú Lí tình yêu là gì?

Ông quay lại không cuối đầu mà nhìn thẳng vào hắn:

– Thiếu gia ngài có ý gì?

– Hình như tôi yêu cùng lúc cả hai người phụ nữ_ Hắn coi chú Lí là người thân, là người mà Hoắc Lạc Thần hắn tin tưởng nhất, những chuyện hắn nghĩ không thông đều do ông gợi ý.

Ông im lặng nghe hắn nói tiếp:

– Một người tôi coi như trân bảo, luôn muốn những gì tốt nhất dành cho cô ấy nhưng tới lúc được cưới cô ấy tôi lại bồn chồn không vui vẻ nhưng tôi tưởng tượng.

-Tôi phá nát của đời của một cô gái trẻ, biết là không có tư cách nhưng khi nghe tin cô ấy sẽ cưới người khác tôi lại muốn cô ấy là của riêng tôi. Tôi tham lam quá rồi đúng không?

Ông nhìn hắn, nhìn đứa trẻ ngày nào còn quấn quít bên ông giờ đã lớn thật rồi, còn bị tình yêu làm khổ sở. Bao nhiêu năm qua hắn muốn gì được nấy, hắn nói một không ai dám nói hai, vì hắn là cháu đích tôn, là cháu trai độc nhất của Hoắc gia. Bây giờ chính là lúc để cho hắn biết cái gọi là tình yêu nó như thế nào rồi.

– Ngài đừng nhầm lẫn giữa thương hại và tình yêu.

Hắn ngẩn người ra. Thương hại? Tình yêu? Có khi nào hắn đối với Mộc Di chỉ là cảm giác tội lỗi không?

– Được rồi, chú đi ra đi.

Chú Lí vẫn do dự đứng đó, hẳn liền hỏi:

– Còn chuyện gì sao?

– Thiếu gia, tôi mạo muội hỏi ngài một chuyện.

– Chú nói xem_ Hắn ngước nhìn bầu trời đầy sao.

– Người đã từng nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nguyệt tiểu thư chưa?

Hắn đặt ly rượu xuống quay sang nhìn ông với vẻ hoài nghi:

– Sao chú hỏi vậy?

– Vì tôi thấy mỗi lần lão gia, lão phu nhân cùng thiếu gia ngồi bàn về đại sự của hai người Tiểu Nguyệt tiểu thư đều cuối mặt trầm lặng từ đầu đến cuối không có ý kiến gì cả.

Hoắc Lạc Thần nhíu mày:

– Chú nói thế là thế nào? Không phải tôi luôn cưng chiều cô ấy sao? Chỉ cần Tiểu Nguyệt muốn, bất cứ thứ tôi đều có thể đem về cho cô ấy.

– Vậy cô ấy muốn rời xa ngài, ngài có đồng ý không?

– Đương nhiên không!

Ông thở dài, đứa trẻ này đến cuối cùng vẫn không hiểu gì cả:

– Hôm nay tôi dùng thân phận tiền bối nói với hậu bối nói cho ngài biết, thứ tình cảm ngài đối với Tiểu Nguyệt tiểu thư chỉ là cố chấp. Ngài vì ảnh hưởng từ cha mẹ nên mới lầm tưởng đó là tình yêu. Mỗi người mỗi khác, ngài không thể ép mình cùng với Tiểu Nguyệt tiểu thư biến thành hai người họ được.

– Nếu như vậy cô ấy có thể lựa chọn rời xa tôi, đâu cần kết hôn?_ Hắn ương ngạnh nói lại.

– Đó là vì cô ấy mang ơn với Hoắc gia.

– Tôi không cần biết là vì lí do gì. Hoắc Lạc Thần tôi đã quyết thì không ai thay đổi, tôi nhất định phải cưới cô ấy không ai có quyền ngăn cản.

Ông lắc đầu, hắn vẫn cứng đầu như thế:

– Những gì muốn nói tôi đã nói xong, quyền quyết định là của ngài. Nếu ngài đã chọn Tiểu Nguyệt tiểu thư thì mong ngài đừng hối hận. Ngài nghĩ sớm.

Nói rồi ông cúi đầu lui ra.

Hắn vẫn ngồi đó, tự ép mình suy nghĩ người hắn yêu là Lâm Tiểu Nguyệt, không phải Mộc Di, tất cả những gì hắn làm là muốn có một tình yêu nồng cháy như ba với mẹ, họ chính là thần tượng trong lòng hắn.

Hôm nay hắn diện một bộ vest đen, những đường cắt may hoàn mĩ vừa sát người hắn, bên ngực trái còn gắn thêm một bông hồng đỏ.

Cốc cốc

– Này nhóc xong chưa? Khách khứa tới gần hết rồi đấy. Làm gì mà lề mề quá vậy?

Bà hắn ngoài cửa vọng vào, nghe ngữ điệu là biết vui mừng cỡ nào rồi, cũng phải bà sắp có cháu bồng mà.

Hắn mở cửa bước ra nhìn bà nội mình mắt sáng như pha lê:

– Ây ya, cháu trai của ta đúng có khác, bình thường nhìn con bận vest đã đẹp rồi, hôm nay còn cài thêm bông hồng trước ngực càng thêm cuốn hút nhỉ.

– Con muốn đi gặp Tiểu Nguyệt một chút.

Hắn vừa định bước đi thì bị bà hắn kéo lại:

– Con tới đó làm gì? Toàn đàn bà con gái trong đó tính dọa họ xỉu hết sao? Bây giờ đi ra lễ đường chờ cô dâu đến nắm tay đi_ Bà vừa nói vừa đẩy hắn đi.

Hôn lễ của “ông hoàng” giới kinh doanh đúng là hoành tráng không thể nào xem thường, quan khách ở đây đều là người có máu mặt cả Hắc lẫn Bạch đạo.

Hoắc Lạc Thần vừa bước ra, quan khách hai bên đều vỗ tay rần rần. Đúng nam thần có khác, khí chất cũng hơn người mà. Đứng trên kháng đài, Bạch Hoa Diệp hôm nay gán chức MC liền thông báo:

– Chú rễ Hoắc Lạc Thần tới!

Vừa dứt lời kèn trống nỗi lên chúc mừng.

Hắn bước tới khán đài, Bạch Hoa Diệp lần nữa lại nói:

– Mời cô dâu Lâm Tiểu Nguyệt!!!

Tất cả mọi người đều hướng mắt ra phía ngoài chờ đợi nhìn xem nhan sắc của phu nhân Hoắc Lạc thần ra sao. Như đáp lại vẫn là một khoảng im lặng. Bạch Diệp Phong cười trừ:

– Haha..cái kia…chắc do Tiểu Nguyệt tiểu thư chưa chuẩn bị xong thôi, còn tới 10 phút mà.

5 phút

7 phút

10 phút…

Không khí xung quanh Hoắc Lạc Thần lạnh đi, Bạch Hoa Diệp đứng gần đó cũng phải rùng mình, anh méo mói nặng ra nụ cười tươi nhất có thể:

– Xin mọi người chờ một lát, chắc do cô dâu chưa chuẩn bị xong thôi. Ai cũng biết con gái đều điệu thế đấy.

Anh vừa dứt lời, mọi người trong bữa tiệc xôn xao, nghi ngờ cô dâu này. Bà và ông nội Hoắc Lạc Thần cũng cuốn cuồn lên hết.

Bỗng có một người chạy vào nói:

– Hoắc tổng, Tiểu thư Tiểu Nguyệt đã bỏ trốn.

Mắt hắn đỏ ngầu lên, tay nắm thành quyền. Cùng lúc đó điện thoại của Bạch Hoa Diệp vang lên, anh nhìn người gọi rồi bắt máy:

– Alô, mày gọi tao có gì không?

– Hả là nhóc hả, Di Di đâu?

– CÁI GÌ? Giờ đang ở bệnh viện nào?

– Được được, chú qua liền.

Hoắc Lạc Thần nhìn khuôn mặt khẩn trương của Hoa Diệp thì nhíu mày:

– Xảy ra chuyện gì?

Hoa Diệp lắp bắp nói:

– Mộc Di, cậu ấy, bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu tại bệnh viện, hiện giờ chưa rõ sống chết.

RẦM

—còn—

Ta buồn ngủ quá 😪

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN