Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma


Chương 17


Biệt thự nhà họ Thích.

Cánh cửa sắt to lớn tự động mở ra, một chiếc xa con màu đen tiến vào.

“Oa, đẹp quá!” Tiểu Mễ phấn khởi khen ngợi nói, vừa bước xuống xe, cô cảm nhận được nơi đây tràn đầy phong thái quý tộc. Hai nóc nhà chói mắt mang phong cách Châu Âu, ở giữa có một căn biệt thự, bên cạnh có một bãi cỏ lớn, dường như dùng để chơi gôn, phía bên kia lại có một bể bơi lớn, dưới ánh mặt trời, mặt nước lập lòa tỏa sáng, khung cảnh như trong mơ đang nhảy nhót, thực sự rất đẹp.

“Thích không?” Tiểu Mạn thấy vẻ mặt mê mẩn của Tiểu Mễ, liền nắm lấy tay cô, vừa đi vừa nói chuyện.

“Vâng, vâng, thực sự rất đẹp, đây là nhà của cha mẹ sao? Thật là đẹp quá a.” Cô vẫn khó có thể tin được, đây là chỗ ở của cô sau này sao?

“Hiện tại cũng là nhà của con a, ha ha, xem con vui mừng kìa.” Tiểu Mạn đã xem cô như con gái. A~, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng, “Quên mất chưa giới thiệu cho con, con của mẹ, nó tên là Thích Lẫm Lạc, lớn hơn con vài tuổi, con cứ gọi nó là ca ca, bộ dạng nó rất tuấn tú, nhìn thấy nó, con nhất định sẽ thích.” Tiểu Mạn nghĩ đến đứa con kiêu ngạo, ngay đến bọn họ cũng mê mẩn đến điên đảo thần hồn, huống chi là Tiểu Mễ, nghĩ đến cái này, bà cười một cách quỷ dị.

“Thích Lẫm Lạc? Ca ca? Sao trước không có nghe mẹ nhắc tới?” Tiểu Mễ nghi ngờ hỏi.

“Được rồi, mặc kệ đi, mẹ đưa con đi xem phòng của con, con cùng A Lạc ở chung một biệt thự. Ông nội đã cho người trở hành lí của con tới đây rồi, mẹ kêu người sửa sang lại rồi, mau đi xem đi.” Tiểu Mạn mặc kệ câu hỏi của cô, vui vẻ kéo cô đi xem biệt thự của Lẫm Lạc.

Tiểu Mễ có cảm giác như mình đang bị lừa, dường như đã có lế hoạch, chỉ chờ cô chui đầu vào lưới. Nhưng mà cũng không có thiệt thòi a, đặc biệt hơn đó lại là người thân, đây mới là niềm vui cô thích nhất.

“Đến ~~ đến ~~ thế nào? Có đẹp không?” Tiểu mận vừa nói xong, đem cửa phòng mở ra, hiện ra  trước mặt Tiểu Mễ là một căn phòng tráng lệ, tao nhã, có màu hồng nhạt của công chúa.

Đi xem một vòng, Tiểu Mễ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng cũng không có thích lắm, “Thật là xa xỉ quá, không thể lấy phòng này làm phòng ngủ được, để cho con ngủ ở một gian phòng bình thường là được rồi, như vậy mới có cảm giác của một phòng ngủ.” Tiểu Mễ luôn giản dị như vậy, cô cười nói, vẫn là từ chối căn phòng Tiểu Mạn đã chuản bị cho cô.

“Đứa ngốc, đây mới là cảm giác của một phòng ngủ a, không cần nghĩ lung tung, nếu không thích, tự con sửa snag lại một chút đi, mẹ đi trước.” Tiểu Mạn không hiểu nổi ý nghĩ của đứa nhỏ này, cuối cùng vẫn là tùy cô.

“Vâng, mẹ, đi thong thả.” Cô vui vẻ đưa Tiểu Mạn ra cửa.

Bắt đầu chỉnh sửa lại căn phòng, kỳ thực có sửa thế nào cũng không thay đổi được phong cách của căn phòng. Tiểu Mễ đem bức tranh cô vẽ vài năm trước treo lên bức tường ngăn sự chói mắt của vách tường màu hồng nhạt, bức tranh này cũng đủ để chỉnh lại căn phòng.

Bài trí xong, nhìn thấy nơi này có hình ảnh quen thuộc, mới có cảm giác thân thiết, nới giống như gian phòng của mình. Cô vừa lòng ngã xuống giường, nhìn trần nhà rồi thở dài, mí mắt khẽ chớp một cái, như gây sức ép cuối cùng lên sự mệt mỏi, một lúc sau liền im lặng tiến vào mộng đẹp.

Ban đêm, ánh trăng cong cong treo ở giữa không trung, các vì sao nhỏ đến mức khó mà nhìn thấy.

Một chiếc Ferrari màu đen tiền vào biệt thự họ Thích.

Dừng lại ở chỗ để xe nhà họ Thích, Thích Lẫm Lạc bước xuống xe. Hắn đã biết trong nhà có thêm một cô em gái, hơn nữa lại người hắn đặc biệt mong nhớ. Ngay từ sớm, bà mẹ bát quát Trương Tiểu Mạn đã nói cho hắn biết, còn khuyên hắn ở chung với em gái thật tốt, không cho phép bắt nạt cô em gái này.

Hướng thẳng phòng Tiểu Mễ đi tới, dừng trước cửa phòng, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Chỉ thấy Tiểu Mễ đang ngủ say, lại nhìn căn phòng một lần, cánh môi mỏng khẽ giơ lên, nụ cười kia thật quyến rũ lại ôn nhu, cô gái này thật đúng là kì quái, đây là triển lãm tác phẩm của cô sao?

Tấm mắt đột nhiên dừng lại trên một bức tranh dường  như đã cũ, tâm đột nhiên nảy lên, đây không là bức tranh tám năm trước Mễ Nhi không ngại nguy hiểm vẽ lên hay sao? Như thế nào lại ở đây? Chẳng lẽ… Cô chính là bé gái đó?! Cảnh tượng tám năm trước nháy mắt dao động trong đầu hắn, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng.

Kỳ thực, trước đó, hắn đã điều tra hết tài liệu liên quan đến cô, cô —- Mạt Tiểu Mễ, học năm thứ hai đị học lại vừa đi dạy thêm hội họa, lại thích vẽ tranh, cái này cũng không có thể chứng minh được gì, bởi vì người vẽ tranh rất nhiều. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, Mễ Nhi cùng cô có liên hệ gì, với vì không có khả năng trùng hợp như vậy.

Nhưng mà, hiện tại hắn chắc chắn không thể nghi ngờ, từ sân bay nhìn thấy cô, có cảm giác quen thuộc, còn có lần thứ hai gặp cô, cũng có cảm giác như vậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Thích Lẫm Lạc a, hắn cười chính mình, cười chính mình ngu xuẩn, hắn hẳn phải sớm đoán ra mới đúng.

Lật mặt sau bức tranh, có mấy hàng chữ:

Ta được thiên sứ cứu

Hóa ra trên đời thật sự thiên sứ

Thiên sứ đang ở bên cạnh chúng ta

Thiên sứ ca ca

Cám ơn anh

Ngày 11 tháng 9 năm 2000

Mạt Tiểu Mễ

Lẫm Lạc chuyển mắt nhìn Tiểu Mễ đang ngủ say, “Mễ Nhi’ nội tâm của hắn kêu gọi tên của cô. Đi đến bên giường ngồi xuosng, hắn ôn nhu nhìn gương mặt khẽ hồng ngọt ngào ngủ say, thập phần mê người, làm lòng hắn nhộn nhạo, bàn tay to nhẹ nhàng khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, rất cẩn thận như sợ quấy rấy giấc ngủ của cô.

Cứ như vậy ngắm nhìn cô, một lúc lâu…

Thời gian không còn sớm, hắn cúi người hôn nhẹ lên trán cô, giúp cô đắp kín chăn, tắt chiếc đen trên bàn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN