Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng
Phần 15
Chap 15 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG
Cô đơn….là cảm giác bây giờ đang bủa vây lấy nó. nó nhớ mẹ… mẹ bây giờ cũng là Chỗ dựa duy nhất cho nó.
Đã lâu rồi nó không gặp Bảo. Mà đúng hơn là Bảo có tới tìm nó nhưng nó tránh. Nó đi học mà như kẻ lén lút. Bảo không tin nó như vậy cũng đủ khiến nó buồn lắm rồi. nó không ăn cắp… nhất định không… vì như vậy sẽ có lỗi với mẹ.
Trưa nay tan học, bọn học sinh trong trường tụ tập trước quán bò bía trước cổng, dạo này cổng trường mọc ra nhiều quán ăn vặt, nó đi qua mà không dám nhìn. Nó không có tiền, thú thực dạo này nó không ăn sáng, học cả buổi sáng đến 12 giờ trưa cũng mệt và lúc này nó cũng đói lắm rồi. nó cắm cổ bước cho thật nhanh, nó cần phải về nhà nấu cơm… mà nếu dì Diễm không về nó sẽ ăn tạm ít cơm nguội cũng được. Dạo này lạnh trời rồi, chả sợ cơm bị thiu đâu.
-chi Lê…Chi Lê… chờ tôi
Tiếng gọi nó vọng lại ngay sau lưng… nó vẫn cắm cổ đi thẳng….nó biết ai đang gọi mình nhưng mà nó không muốn gặp … không muốn gặp….
-thôi đừng giận tôi như thế nữa.
Bảo kéo tay nó lôi lại… cả cổng trường người đang hướng mắt về phía hai đứa nó, không ai có thể tin một đứa nhà quê nghèo hèn lại chơi với thằng con trai ăn mặc bảnh bao, cao lớn, đồng phục trường quốc tế.. ừ… thế mà thằng con trai ấy còn đang phải chạy theo nó xin lỗi đấy.
Nó quay lại nhìn Bảo cau mày
-cậu đến đây làm gì… về đi
-tôi xin lỗi, sao cậu giận dai vậy?
-cậu không tin tôi
Nó giật tay Bảo ra khỏi tay nó rồi bước đi tiếp
-tôi tin… tôi tin rồi
Bảo cứ thế mà lon ton bước theo. Chân nó ngắn, nó đi như chạy, chân Bảo dài cậu ta đi như không… đi nhanh một lúc nó mệt đứng lại thở
-cậu theo tôi làm gì?
-đừng giận tôi nữa.
Mặt Bảo có vẻ biết lỗi.
-cậu giận dai thế, mấy lần tôi thấy cậu trong nhà mà không ra mở cửa, mấy lần mọi người nói c ậu trong lớp mà vào cậu chuồn đi đâu.
-cậu không tin tôi, tôi k ăn cắp, tại sao lại mắng tôi như thế
Nó quát lên, nói đúng hơn là nó đang trút giận
-nếu như cậu không tin tôi thì còn ai tin tôi nữa. Tôi đã nói tôi không lấy trộm của người ta , tại sao mấy người lại bất công với tôi như vậy
Nó ấm ức đến nỗi òa khóc, bảo cứ thế đứng nhìn nó một lúc rồi cũng bước lại, hai tay giữ chặt vai nó cúi xuống, dường như nó đã thấp hơn Bảo khá nhiều rồi
-tôi xin lỗi, nhưng từ giờ, nhất định tôi sẽ tin cậu, không làm cho cậu buồn nữa.
-…..
Nó gạt nước mắt nhìn Bảo… nó vẫn cứ là tin Bảo nhất mà…
-thôi nín nha… tôi đưa đi ăn … đói không?
Nó gật đầu rồi hai đứa nắm tay nhau đi bộ ra quán … tiết trời bắt đầu chuyển lạnh… bàn tay Bảo lúc nào cũng ấm nóng đến lạ. Cái nắm tay cũng nhẹ nhàng… với 1 đứa trẻ như nó… chẳng hiểu quái gì về tình yêu, cái nắm tay này không giống như một người bạn… đúnghơn… đó là nơi để che chở… vỗ về nó đi tiếp trêи quãng đường đời này.
-Hôm nay sao cậu đến đây?
-vì cậu giận tôi
-thế còn…. ở lớp
-có Thiên rồi lo gì
-lúc nào cậu cũng nhờ Thiên điểm danh thì cậu học được bao nhiêu.
-kệ. Học nhiều rồi cũng chỉ đi làm thuê…. như bố thằng Thiên… học nhiều cũng chỉ đi làm thuê cho bố tôi thôi
-không phải vậy… mẹ tôi Bảo học nhiều mới thoát nghèo được
-đấy là mẹ cậu nghĩ vậy còn bố tôi ko nghĩ thế đâu
-hâm
-nhưng mà cậu thì phải khác… chịu khó đi học.. con gái phải học.. sau này mới dậy được con… giống mẹ tôi ý
-à….
Nó cười tươi… lâu lắm nó chưa gặp mẹ Bảo
-mẹ dạo này khoe không?
-khở… mẹ tôi nhớ cậu lắm… hôm nào về chơi với mẹ tôi
-thôi … tôi sợ bố cậu lắm
-không sợ… có tôi ở đây rồi
Nó cười… Có Bảo… nó chẳng quan tâm đến những khó khăn đang xảy ra nữa… nó cũng quên cả việc nó bữa đói bữa no… chỉ cần có Bảo… đúng là mọi muộn phiền đều tan biến hết. Nó và bảo… lại trở lại bình thường…
Trời bắt đầu chuyển rét đậm rồi…. cũng là sắp tết nữa… dạo này quán bún quán phở cũng đông khách hẳn. Nó đi làm thêm tiền tiết kiệm để mua bộ quần áo rét….chứ quần áo nó cũng cũ lắm rồi. với lại cũng muốn mua tặng Bảo một món quà sinh nhật… sắp sinh nhật bảo rồi….
Nó đếm đếm mấy tờ tiền trong tay… mấy chục nghìn cũng quý lắm rồi… đây còn hơn trăm nghìn cơ nhá… nó sướиɠ lắm… nó cất kĩ trong chỗ để quần áo của nó… ở dưới cuối cùng….
-cạch cạch….
Tiếng gõ cửa ngoài kia… nó im lặng….
-ai đấy…
Nó ngồi dậy lắng nghe
-tao….
-ai?
-tao mà mày không nhận ra à… con kia
Tiếng di Diễm… nó nhận ra rồi mới ra mở cửa….
-Dì… sao hôm nay dì về giờ này.
Dì diễm bước qua nó vào nhà… trong ánh điện mờ nó cũng nhận ra bộ dạng tả tơi của dì… chẳng kém mấy lần bị đánh ghen tí nào… mà còn xộc xệch đi từ ngoài đường về nhà nữa chứ
-đm… nó chứ… lũ khốn nạn.
Nó đứng im nhìn dì ném cái guốc cao ngồng ra 1 góc nhà… miệng dì vẫn còn dỉ chút máu…
-lũ chó chết…
Dì chửi một cách ấm ức… nó chỉ biết đứng đó im lặng.. nó quen cảnh này rồi… dì bị người ta quỵt tiền… hay bị người ta làm xong rồi đánh…. nó quen rồi
-đm lũ chó….haaaaa
Dì cười một tiếng to rồi dài thườn thượt…..
-nhưng mà thế cũng đáng cho cái loại chó chết… chúng mày chó với tao thì đời chó lại với chúng mày… ông giời có mắt… cho mày một cái quan tài rồi con ơi….
Nó vẫn đứng im… chưa bao giờ nó thấy dì than vãn nhiều như vậy… chắc hôm nay có chuyện gì….
Dì chẳng buồn đi thay quần áo hay tắm rửa gì mà nằm vật luôn lên giường ngủ…. đến khi dì ngủ say… nó bước lại kéo cho dì cái chăn… dạo này dì có vẻ cũng gầy đi nhiều lắm. Nó thở dài… nó cũng thương dì….
Sáng sớm hôm sau dì ngủ dậy, nó chưa đi học, đến lúc nó mặc quần áo thì di bước lại hỏi
-Chi lê… mày bao nhiêu tuổi rồi nhi
-cháu 12 ạ
-học lớp mấy
-lớp 6 ạ
Dì cười
-mày cả cái thằng bạn mày thế nào rồi
-thế nào là thế nào ạ
-thì đã làm gì nhau chưa?
-làm gì là làm gì ạ?
Di nhìn nó rồi cười
-Bằng tuổi mày ngày xưa… tao theo mẹ ra đây làm ăn… lúc đấy gặp mẹ mày ngoài này… cái ngày đó tao ngu… đâu có khôn như chúng mày… tí tuổi đã biết yêu với đương… ngày đấy cái thằng bảo kê khu chợ nó cho tao kẹo… bảo tao nắm xuống cho nó xem cái này… tao ngu đéo biết gì… nằm xuống cái là nó đè ra nó xơi….
Nó đứng in nhìn dì…nó chưa hiểu dì nói gì
-đm nó… thế là nó quen mui… hôm nào cũng cho tao kẹo… lúc mới đầu thì tao sợ… sau dần nó không cho kẹo nữa thì cứ thế mà bám theo…. cho nó chơi chán rồi cũng nát đời
Dì cười khểnh…. châm điếu thuốc lên miệng
-ngày đó mẹ tao biết nhưng cuối cũng cũng chẳng nói nổi… đến lúc tao chửa… đẻ thằng con tao bây giờ… lúc đấy tao mới 14 tuổi, mẹ tao đưa nó về quê nuôi, về quê tao bị bạn bè nó cười, lại nhớ cái mùi thằng đấy lại mò lên, cuối cùng đéo phải nó nữa…. thì thằng khác nó dắt vào đời
-dì…..
– cho nên mày đéo cần phải học nhiều… đã sống cái xóm này… ai chả biết là con cái lũ cave… mày thấy cả cái xóm này có nhà nào không phải kiếm ăn nghề này… mày học lắm cũng chỉ thế thôi… nghỉ học mà kiếm tiền
-không… mẹ cháu không cho nghỉ học
-nó đeo cặp ra khỏi nhà…. bỏ lại dì với điếu thuốc… nó phải đi học… có chết cũng phải đi
Tối đến… dì Diễm cũng ở nhà… hôm nay dì nấu cơm, có cả thịt… lúc hai Dì cháu ngồi ăn cơm.. dì còn gắp cho nó… nó có chút bất ngờ nhưng vui… chắc lại có chuyện gì làm dì vui ý
Bữa cơm xong xuôi nó học bài… lúc nó đang học… nó thấy dì đi ra đi vào… có vẻ rất sốt ruột…. nó tò mò
-dì ơi… có chuyện gì đấy ạ?
-ko có gì đâu… mày học đi
Nó cúi xuống học.. thi thoảng ngước lên nhìn ánh mắt sốt ruột của dì… một lúc sau thì Dì cũng bỏ đi…. nhưng rồi đến lúc nó lên giường ngủ dì lại quay về… trêи tay cầm cái gói bim bim va mấy cái kẹo.
-này cho mày….
Nó nhìn vào đống đồ ăn trêи giường rồi nhìn dì
-sao dì cho cháu….
-Người ta cho tao thì tao cho mày… tao không ăn…
Dì có vẻ bối rối dì không dám nhìn nó mà quay đi…
-bây giờ tao ra ngoài có tí việc, mày ngủ trước đi, đừng đóng cửa chốc nữa tao về
Nó cầm gói bim bim, vâng 1 tiếng rồi nhìn bóng dì bước đi rất nhanh ra cửa…. nó để đống đồ lên đầu giường…. cả cái mà hôm rồi Bảo đưa cho nó… Bảo dặn nó là lúc nào cũng phải để cạnh người…nó nghe lời Bảo
Cho đến khi nó lơ mơ ngủ… thì nghe thấy tiếng bước chân bước vào nhà… nó cứ nghĩ dì diễm đã về… nhưng bước chân rất nhẹ không giống tiếng guốc mà dì hay đi. nó hé mắt … bóng dáng đang đứng bên cạnh giường cũng không phải của dì diễm… hay là… ma…..
-ma……
Nó giật mình hét lên thì bị người đó đè lên người… cả cái màn tụt xuống rơi hết vào người nó, nói như con cá bị mắc vào lưới… cái người đang đè lên người nó quả thật không phải có ý tốt…
-im mồm … im ngay rồi chú cho kẹo
Tiếng nói của một người đàn ông
-cho kẹo….?
Nó nhớ lại câu chuyện của Dì diễm lúc sáng… cho kẹo… và em bé…không… không đời nào….
Nó hét lên thì bị người đó bịt miệng… nó vùng vẫy thì bị người đó ghì chặt… nó sợ đến mức tè cả dầm ra quần…. nó giãy giụa trong cái kén của màn… mà cũng chính vì cái màn mà người đàn ông này không làm gì được nó…. ông ta gỡ cái màn thì nó được đà vùng dậy chạy sang 1 bên.
-chú không làm gì cháu… chú cho cháu kẹo
-ông tránh ra ông là người xấu….
-chú không xấu… chú cho cháu tiền… ngoan rồi chú cho cháu tiền
Ông ta nói giọng nịnh nọt nhưng đừng hòng… nó không tin ông ta..
Đến khi nó chạy ra cửa… cánh cửa đã đóng và cài chốt… trong lúc hoảng loạn… nó không tài nào gỡ được cái chốt ra… cuối cung nó bị ông ta bắt lại. ông ta tát nó 1 cái khiến nó ngã sang một bên choáng váng… lúc ây… ông ta bế nó lên giường…. rồi đè lên… nó gào thét… cào cấu nhưng không được….lúc này…. nó đã quá sợ hãi… mẹ ơi… Bảo ơi…. mọi người ở đâu… xin hãy cứu con… mẹ ơi… Bảo ơi… trong lúc nó với tay che cơ thể mình để ông ta không cởi được áo… nó chạm vào cái vòng của Bảo…. Bảo ơi…. nó nhớ lời Bảo nói… chỉ cần chạm vào cái vòng này… nhất định Bảo sẽ đến Bảo vệ cho nó nhưng giờ thì Bảo ơi…. cứu tôi…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!