Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
857


Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng


Phần 26


Chương 26

Chap 26 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Đúng thằng khỉ rắc rối ấy đã trở về

-Ai vậy anh?

-Max

Cậu sky nhìn về phía trước rồi mở cửa xe bước ra.

-sao ko nói với tao là mày về để tao ra đón

-mày còn bận ôm gái thế thì đón đéo gì tao

Cô nghe rõ câu nói đó từ bên ngoài vọng vào. Cách nói chuyện có vẻ khá mỉa mai. Cánh cổng bật mở, chiếc xe mô tô phóng vụt vào bên trong sau đấy là chiếc xe hơi cũng đi theo vào.

Cô ngập ngừng bước xuống đi ngay sau lưng cậu Sky đi lên nhà. Cậu Max cũng vừa bước lên, cả cơ thể ướt sũng vì nước mưa mái tóc cua thì chẳng ảnh hưởng gì bởi có mũ bảo hiểm, vẻ mặt nhâng nhâng. Nhìn cô.

-mày ăn tối chưa.

-chưa nhưng tao ko ăn đâu.

-sao ko ăn?/

-ko đói thì ko ăn.

-để tao bảo chi nấu chơ mày bát mì chứ nhịn thì ko tốt cho dạ dày đâu.

-chi?

Cậu Max nhìn cô vẻ khó hiểu.

-bạn gái mới của mày đó hả… chuyển đến sống chung rồi sao? Nhanh đó.

-sống chung?

Cô bất ngờ vì câu nói này… sống chung ý là anh ta định nói chung nhà và chung giường với Sky hay sao?

-Này… anh đừng ăn nói linh tinh

-linh tinh….?

Max quay ra nhìn cô lần nữa. rồi nhếch môi bước lên phòng

-tao đi tắm đây, quần áo tao vẫn còn tren phòng tao chứ?

-còn đấy, thiếu cái gì xuống phòng tao mà lấy

-tao đéo mặc nổi cái sịp con voi của mày.

Câu nói bông đùa đầy thô thiển khiến cô và Sky đỏ mặt nhìn nhau… ôi cái cậu chủ khó tính và phiền phức này. ko biết cậu ta sẽ ở đây bao lâu và gây ra rắc rồi gì

Sáng hôm sau cô dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

-chào buổi sáng em

Cậu Sky dậy sớm đứng ngay sau cô mũi không ngừng ngửi món ăn cô đang nấu.

-thơm quá nhỉ

-anh rửa mặt đi rồi ăn sáng.

-anh rửa rồi. Sky đưa tay chạm vào eo cô vẻ tình tứ

-em hèm…

Cả hai quay ra nhìn người ở đằng sau.

-sao dậy sớm vậy?

-có ngủ được đéo đâu mà dậy

-lệch giờ khó ngủ à?

-chắc thế

-thế giờ ăn no đi rồi lên mà ngủ.

-ăn cái kiểu như này khéo tao đéo nuốt nổi. sáng sớm chúng mày đã tình với tứ. Đêm qua chưa được phát nào à

Cậu ta ăn nói thô lỗ không ta nổi. cô nắm chặt lấy cái đũa trong tay… nếu có thể cô muốn phi ngay cái đũa vào miệng cậu ta.

-thôi mày đừng có nói nhảm. đánh răng rồi xuống mà ăn đi.

-đánh hay không kê tao nhưng mà tao đói lắm rồi. có gì thơm thế cho tao ăn với

Cô định nói lại nhưng nhớ ra cậu ta vẫn là chủ nhà này, nể tình cậu Sky mà cô ko nên chả cheo với lão. Cô cau mày

Nhưng vẫn bê ra cho hắn ta một bát tô.

-cảm ơn cô… thơm quá.

Cậu ta chẳng cần nhìn ai mà cúi xuống ăn ngon lành. Cái kiểu cách ăn như vậy làm cô nhớ đến Bảo. Bảo cũng thuận tay trái giống như thế. Chỉ mỗi tội Bảo ko bao giờ nói với cô những câu khó ưa như thằng cha này.

-ăn xong thì ngủ đi nhé, tao với cô ấy đi làm

-hai đứa làm chung hả.

-uh. Cô ấy là nhân viên phòng tao

-mày mang cả gái vào tận phòng làm việc thì làm đc cái quái gì.

-đừng có ăn nói linh tinh.

Sky phản bác còn cô chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt viên đạn

-em chào anh Chị ạ.

-chào em…

-ơ???

Bé Đào thấy Max thì đứng im., hai mắt mở to tướng nhìn…

-anh này là….

-à… đây là bạn anh

Bé Đào đứng nhìn Max chằm chằm. cái vẻ kun ngầu. phong cách bịu này lại rất hấp dẫn tụi trẻ. Nó đứng đó hồi lâu nhìn Max.

-Đào… ăn sáng đi còn đi học

Cô giục

-vâng

-hai đứa là chị em đấy hả?

-vâng

-nhà tôi sắp làm trại từ thiện được rồi.

Cậu ta cười còn cô méo mặt… ấm ức vô cùng. Sky chạm tay vào tay cô ra hiệu ko nên chấp nhất, cô im lặng cúi xuống ăn cho nhanh rồi dọn dẹp để đi làm… nếu cứ sống chung với cậu ta như này… có lẽ sẽ điên mất.

Chiều đến cô về nhà… căn nhà vẫn im lìm. Có lẽ Bé Đào chưa đi làm thêm về… còn anh ta không biết có còn trong nhà ko nữa.

Tay xách túi đồ ăn đặt vào trong bếp, đến khi cô quay lại thì giật mình suýt nữa té ngã vì cái bóng to lớn đứng lù lù phía sau

-anh làm cái gì mà như ma vậy hả… làm tôi giật mình

-cô ko mở cái điện lên thì tôi nhìn thấy cô hả?

-trời còn sáng mà… đã tối hẳn đâu

Cô thấy anh ta có vẻ ngái ngủ… chắc là mắt nhắm mắt mở mò xuống. Tại sao người ta lại có thể ngủ vào cái giờ cả thế giới làm việc chứ… lười biếng.

-cô có gì ăn ko? Tôi đói lắm rồi

-sao anh ăn khỏe vậy.

-đói thì phải ăn. Cô cho tôi ăn đi , tôi trả cô tiền chứ co ăn ko của cô đâu mà lo

Cậu ta quay lại quát cả cô. Cái đồ công tử bột, cô cau mày… đáng ra có thái độ ấy thì phải cho nhịn từ sớm nhưng thôi thì… coi như làm phúc nấu cho cậu ta ăn. Cô nấu cho cậu ta bát mì gà với nấm. nhìn cậu ta húp ngon lành cô lại nhớ đên Bảo, tại sao cậu ta lại có cách ăn giống Bảo đến như vậy nhỉ… nỗi nhớ về quá khứ… về chuyện đã qua, về con người mà cô đã chờ đợi không một dòng tin tức … và cả những chuyện cô đã thất hứa với Bảo khiến cô bần thần

-này.. cô sao thế. Sao ngồi im vậy.

-tôi ko sao

-tôi lại tưởng cô bị sao,. Hay nhớ cái thằng kia… cô yên tâm, nó ngoan lắm… hết giờ làm là về nhà… ko đi đâu đâu. Nếu có thì cũng đưa gái về nhà… k ra khách sạn đâu mà cô lo.

-anh nói linh tinh ít thôi được không? Tôi và anh ấy chưa có gì

-chưa có gì? Này đừng đùa tôi như vậy chứ. Tôi có mù đâu

-à…

Hắn ta tin vào chuyện tối hôm đó… cô cũng không biết phải giải thích sao… kệ anh ta muốn nghĩ sao thì nghĩ.

-anh ăn xong rồi tắm đi để toi giặt quần áo.

-à quên đấy.. tôi có đống quần áo ở kia… cô giặt hộ tôi nhé. Tôi chưa thấy chỗ giặt là ở đâu

Cô lườm anh ta… 100 lần cái tiện thể

-hiệu giặt là ở đầu khu đấy còn gì?

-tôi chưa nhìn thấy, mới về đây có 2 lần chưa kiếm ra. Cô giặt giúp tôi đi, tôi trả tiền

-anh cái gì cũng mang tiền ra để dọa người khác nhỉ

-ơ hay, thế làm phải có công chứ, tôi đâu có để cô thiệt, sau này cô có nhờ tôi cái gì nhất định tôi cũng sẽ tính tiền với cô, cô yên tâm,

(- tôi ko thèm nhờ cái đồ như anh)

Cô định nói thế nhưng thôi, chả cheo với lão này thua luôn đi là vừa.

Ăn xong lão biến luôn lên phòng, cô hi hoay dọn dẹp bên dưới. sau đó mới lên phòng anh ta để thu dọn đồ.

Ôi … cái căn phòng trước đ ây gọn gàng bao nhiêu thì sao 1 đêm nó trở lên hỗn độn bấy nhiêu, quần áo anh ta vứt lung tung, từ trong vali đến ngoài tủ… cô tức… muốn quát anh ta trận, do vậy khi nghe tiếng cạc cửa cô quay lại phía sau

-anh làm ơn gọn gàng giúp tôi chút đi được không?

Cô giật mình như muốn té ngửa….cái đồ… cái đồ…

-á aaaaaaaa

Anh ta lấy hai tay che cái chỗ cần che vào

-anh làm cái trò gì thế hả? Anh điên rồi

-tôi mới là ng hỏi cô làm gì ở đây chứ.

-anh lịch sự chút đi, tắm xong mặc đồ ròi hãy ra ngoài

-phòng tôi tôi thích làm gì thì tôi làm. Sao cô vào mà ko gõ cửa.

Đúng là có hơi sơ suất , co cô tưởng anh ta đã đi ra ngoài

-anh làm ơn mặc đồ nhanh lên cho tôi đi ra

-gì mà gắt… cô chả nhìn chán rồi còn giả nai.

Anh ta cợt nhả

-anh đừng có nói lăng nhăng nữa, anh xong chưa

-rồi… cô mở mắt ra.

Cô mở mắt, anh ta chưa kịp mặc quần áo nhưng quấn cái khăn tắm như lần trước, cở thể săn chắc… dáng vóc rất khỏe khoắn.

-tôi thề là tôi sẽ không bao giờ vào phòng này nữa… một người đàn ông như anh đúng là

-là gì?

-bệnh….

Anh ta trừng mắt nhìn cô… cô ko dám nói tiếp câu đó

-hai lần tôi vào phòng anh anh đều như thế này. anh phải hiểu trong nhà có con gái và cần tế nhj chứ

-hai lần….???

Cậu ta ngơ ra không hiểu.

-anh ko nhớ cái lần anh mới về đây hả

Suy nghĩ một hồi anh ta mới nhớ ra

-à…. hóa ra là cô… à?

-tôi tưởng lúc đó cô làm giúp việc cho nhà tôi, sao giờ lại làm trong công ty cùng Sky. Cô thăng chức nhanh nhỉ?

Câu nói đầy hàm ý chế giễu của cậu ta khiến cô nóng mắt.

-này… anh ăn nói cho cẩn thận nhé, đừng có nghĩ ai cũng như mình

-tôi đâu có nghĩ ai giống được tôi… tôi chỉ nghĩ cô lại như những cô gái khác

-cô nào???

-cô chưa biết sao?

-…..

-Rồi cô sẽ gặp thôi. Yên tâm

Cô chẳng biết anh ta nói thế là có ý gì… nhưng đúng như lời anh ta nói… mấy ngày hôm sau cô đã hiểu ý đồ của anh ta rồi.

Buổi tối anh ta ko ăn cơm nhà. Cũng ko báo là sẽ về hay không… cô úp lồng bàn phần cơm cho anh ta trêи bàn.

-em cứ lên ngủ đi. Max nó có chìa khóa nhà.. chốc nó về nó mở… mà có khi nó không về đâu. ở bên kia nó đi qua đêm suốt ý mà

-thế anh ta làm gì anh?

-làm gì à… –Sky cười –buôn phụ nữ

-buôn người ạ?

-không

-vậy….

-thật ra nó làm cùng công ty với anh. Bố nó là Chủ công ty đó, nhưng nó chẳng làm gì cả, chỉ suốt ngày đi với mấy em chân dài thôi… thi thoảng cũng có em chân ngắn… nhưng phải xinh…đi nhiều người ta gọi là buôn phụ nữ.

-ôi… anh ta có vấn đề à?

-không … trước đây nó chỉ không nghe lời thôi, nhưng từ ngày bạn gái nó bỏ nó, nó mới thế. Max này yêu sớm lắm… 14-15 đã yêu rồi.

-thảo nào anh ta mới như vậy

-ở nước ngoài, 14-15 người ta cũng yêu và quan hệ với nhau là chuyện bình thường… còn nó với người yêu nó có gì không thì anh không biết. Hai đứa bỏ đi với nhau mấy lần.

Cô gật đầu, anh chàng này có lý lịch cực kì phức tạp… đã vậy tình tình lại rất khó ưa… có khi còn là bệnh hoạn… cô và bé Đào nên đề phòng

Vừa nhắc tới anh ta xong đã có tiếng chuống cửa. cô bước lại phía cửa

-ai đấy ạ?

-tôi là bạn anh Max. Cô mở cửa giúp

Cánh cửa được mở ra… cô bạn gái rìu anh ta vào nhà

-Hana… em về lâu chưa?

-em mới về..

-sao nó say vậy

-em cũng ko biết nữa… anh ấy uống mấy nơi rồi mới say thế này

-tao chưa say đâu. Đừng có mà nói tao say

-uh… mày chưa say thì mày đi lên gác cho tao xem nào

Cậu ta bước lên gác 1 cách loạng choạng… Sky đứng dưới nhìn lên

-mệt thì ngồi xuống đó.

-tao đéo cần ngồi. mày nghĩ tao vô tích sự như vậy à? Mày giống ông già tao ghê

-mày mà ko thay đổi được thì ông ấy mới như thế.

– tao đéo cần… tất cả mọi thứ ông ấy lấy đi của tao rồi. ngay cả người tao yêu nhất ông ấy cũng cuớp của tao rồi… tao đéo cần gì hết

Max vung tay rồi cuối cùng Hana cũng đưa cậu ta lên đến phòng…hai người họ làm gì cô không biết nữa… chỉ có điều từ lúc đó cô vẫn đứng bên dưới nhìn lên… có chút gì đó xót xa trong tim… trước đây… người đàn ông đó… bố của Bảo… cô vẫn nhớ khuôn mặt ông ta… vẫn nhớ ánh mắt khinh thường của ông ta với cô… ông ta cũng đã ngăn cản mọi chuyện . không cho phép cô và Bảo gặp nhau

Ngay lúc này…thay vì trách móc, thay vì coi thường thì cô lại cảm thấy có điều gì đó rất đồng cảm, cảm giác thương cho một tâm hồn non nớt,, cái tình cảm đầu đời mới chớm nở nhưng mà rất khó quên. Nhất là đã cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió… Bao nhiêu khó khăn…

Bảo.. hôm nay tôi gặp một người rất giống hoàn cảnh của chúng ta… nếu như cậu ở nơi phương trời xa xôi đó… còn nhớ đến tôi thì hãy quay về. Còn nếu đã quên tôi mà hạnh phúc bên người con gái khác… mong rằng cậu sẽ hạnh phúc bên cô ấy suốt đời… đừng như người con trai kia… hãy vì bản thân mà hạnh phúc… tôi luôn cầu chúc cho cậu….

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN