Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
887


Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng


Phần 28


Chương 28

Chap 28 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Trong không gian yên tĩnh, cô chỉ biết đưa cảm xúc của mình theo những dòng cảm xúc mà Sky mang lại. nhưng đàn ông họ tham lam lắm. có cái này lại muốn có cái kia. Cô cảm nhận rõ trái tim sky đang đập trong lồng ngực. Hơi thở của anh cũng gay gắt hơn rất nhiều. đôi bàn tay đặt dưới eo cũng không còn muốn yên vị một chỗ nữa mà đưa lên chạm vào ngực cô khiến cô giật mình đẩy anh ra.

-đừng như vậy anh

-anh xin lỗi. anh xin lỗi… anh không làm chủ được.

Cô đứng thu lại phía cửa đi… nỗi ám ảnh một thời quay trở lại… hình ảnh về cái đêmm kinh hoàng đó không bao giờ cho cô sống yên ổn cả. Cô run rẩy

-anh xin lỗi, đừng giận anh

-em…. ko sao…..

Cô vẫn còn run nhưng quay lại mở cửa

-anh ngủ cho sớm đi, em xin phép về phòng.

Cô bỏ đi trước ánh mắt khó hiểu của Sky. Thường thường phụ nữ họ sẽ không có phản ứng mạnh như cô bây giờ.

Sáng sớm hôm sau max dậy rất sớm. có khi anh ta còn không ngủ thì đúng hơn. Anh ta đi xuống nhà…lúc ấy cô đang nấu ăn sáng

-anh dậy rồi đo hả, em nấu sắp xong rồi. chờ em chút là có bữa sáng ngay

-tôi ko ăn.

-ko ăn sao được. Em lấy thuốc cho anh uống luôn

-tôi ko ăn

-ko được…

-tôi đã bảo là tôi ko ăn

Anh ta quát lên với cô. Nhưng cô đâu có sợ, cô hướng đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhìn anh ta, ko nói thêm câu nào. Max bị nhìn như vậy có chút bối rối. anh ta tự nhiên lại ngoan ngoãn ngồi xuống bàn… ngoan ngoãn chờ bữa sáng cô đang nấu… cô nhoẻn miệng cười. có một điều rất trùng hợp đó là những người bướng bỉnh thường hay bị ánh mắt cô thu phục. Trước đây, mỗi khi có yêu cầu gì cần đáo ứng cô thường nhìn Bảo như vậy, rốt cuộc cậu ấy cũng phải đồng ý, và giờ Max có vẻ cũng khá nghe lời.

-anh ăn đi.

-cảm ơn

-sáng nay anh định đi đâu à?

-tôi ăn của cô tôi sẽ có trách nhiệm trả tiền chứ ko có trách nhiệm trả lời mấy câu hỏi của cô

Cô ấm ức vì cái câu nói ấy

-này anh… anh có thể nói ko phải vc của tôi, câu đấy nghe hay hơn

-nói chúng nó cùng 1 nội dung.

-nhưng câu tôi nói không có chữ tiền trong đó

-cô nghĩ tiền không quan trọng sao?

-ko

-cô nhầm…

-tôi nhầm?

-nếu ko người ta đã ko từ bỏ tất cả vì tiền. Người ta đã không chà đạp người khác vì tiền

Cô đang hiểu anh ta nói về ai đây,về gia đình, bạn bè hay mối tình đã qua của anh ta. Suy cho cùng… anh ta đang bất mãn với mọi thứ cũng chỉ vì tiền

-Sky đâu rồi.

-anh ấy đi tập.

-ôi… body đẹp, bụng 6 múi.

-sao anh ko đi tập với anh ấy.

-tôi ko ham mấy chỗ đó.

-rèn luyện nâng cao sức khỏe mà.

-tôi nghĩ tôi đủ khỏe. 20-30 phút… cả tiếng tôi cũng có thể chiều cô được… đủ chưa

-đồ bệnh hoạn

-à nhầm… cô là bạn gái của Sky… nếu nó ko được như vậy bảo nó qua tôi dậy cho.

-anh điên rồi

Max cười, không biết anh ta có ý chọc cô hay là muốn cô im mồm lại. anh ta ăn xong thì đứnglên ra xe rồi phóng đi thật nhanh. Cho đến khi cô tan làm trở về nhà anh ta vẫn chưa về… cô không biết và ngay cả Sky cũng ko biết được anh ta đã đi đâu.

Hai ngày qua Max không về nhà.không thấy anh ta cô có vẻ lo lắng còn sky thì vẫn rất bình thản. Cô không hiểu là anh đã quen như vậy hay là không quan tâm bạn mình nữa.

-Em nghĩ chúng ta nên đi tìm Max

-em ko cần phải lo nó lớn rồi.

-anh ko lo lắng cho anh ấy sao?

-anh quen rồi. nó lúc nào chẳng thế, bỏ đi vài ngày chán lại quay về, lại ăn chơi, rồi lại bỏ đi, nó đâu cần quan tâm ai kiếm tiền cho nó ăn chơi.nó thích thì nó làm.

-nhưng anh là bạn anh ấy.

-anh có khi còn hơn bố nó ở chỗ cứ phải đi theo mà giải quyết hậu quả ch nó thì đúng hơn.

-dù như thế nào thì anh ấy cũng là…

-tại sao em lại quan tâm đến nó nhiều như thế nhỉ

Sky cáu với cô… cô đứng im…

-tại sao em ko quan tâm đến anh… công việc nhiều như thế nào… vất vả ra sao.. hay em thích nó rồi

-anh đang nói gì vậy? anh ghen với bạn mình sao?

-uh..anh ghen đấy, tại sao mọi người ai cũng lo cho nó còn anh…ai nghĩ cho anh.

Sky thật sự nổi nóng… cô thấy vậy nên cô gắng kìm lòng.

Chưa bao giờ sky lơn tiếng như vậy cả… cô cũng hởi bất ngờ

-em xin lỗi….

-không… anh xin lỗi

Sky bước lại phía cô nắm tay cô

-anh xin lỗi, dạo này anh nhiều chuyện phải lo quá.

-có chuyện gì hãy nói với em.. đừng để hết trong lòng

-anh ko muốn làm em lo lắng.mọi chuyện có anh đây rồi…

Anh mắt sky lại ấm nồng trở lại… đôi mắt cô nhìn anh ko chớp mắt… từng câu nói tình tứ ấy thật sự rất ngọt ngào

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô

-đừng giận anh nhé

-ko.. em ko giận

Sky cười rồi lại lấy môi mình kéo lấy môi cô. Nụ hôn của anh ngọt ngào và mê say quá. Anh ngồi xuống ghế kéo cô ngồi vào lòng và hôn lấy hôn để.

-môi em ngọt lắm ý

-có ngọt bằng mấy cô gái anh quen ko?

-cô gái nào… làm gì co ai.

-thế hả… thế mà em cứ tưởng cậu sky nhà ta đẹp trai thì phải phong lưu lắm.

-phong lưu cái gì. Em mới chính là người duy nhất anh yêu.

Ôi… trong hoàn cảnh như này đàn ông hầu như ai cũng nói vây.

Sky lại chiếm lấy môi cô hôn không ngừng… nhưng lần này cô vẫn ko để cho anh thắng… sky khoong thể biết có chuyện gì đã xảy ra với cô, mà chỉ biết nhìn cô ra đi đầy nuối tiếc.

Sáng nay cô vẫn dậy sớm như mọi khi… khi vứa bước vào bếp cô giật mình.

-anh làm tôi hết cả hồn.

-tôi có phải ma đâu.

-anh đi đâu cả tuần nay không về nhà vậy?

-tôi phải báo cáo cô à?

-ko báo cáo nhưng cũng phải nói cho ng khác bớt lo lắng chứ

-cô lo cho tôi sao?

-ko phải tôi nhưng rất nhiều ng

-tôi ko cần điều đó

Anh ta quay đi lên phòng. Tuy trời chưa sáng hẳn nhưng cô có thể nhìn ra anh ta gầy đi trong bộ quần áo anh ta đang mặc. Cô vẫn nấu ăn sáng như thường lệ… để 1 bát cho anh ta rồi chuẩn bị đồ để đi làm.

Sky đi công tác , tuần sau mới về, may quá Max lại về chứ có 2 chị em buổi tối cô hay sợ.

Tối đến cô mới đi làm về. Mâm cơm đã ở trêи bàn tươm tất. Nhưng chưa co ai động đũa. Cô bước leenphongf mệt mỏi sau 1 ngày làm việc dài… ko biết Max còn ở nhà hay không… cánh cửa phòng cô mở, cánh cửa phòng anh ta cũng mở… bé Đào đang ở bên đó. Cô thấy con bé đang ngồi trêи giường anh ta. Thấy cô. Nó bối rối đứng dậy

-sao em lại sang bên đó.

-em…

-chị chỉ nói em đến như vậy thôi, em nên đề phòng… đừng để người ta lừa…

-chị… em lớn rồi

-em mới bước vào lớp 12 thôi… lo mà học đi…

-vâng

-xuống nhà ăn cơm đi

Cô quay vào nhìn bên trong. Ko thấy Max đâu cả… không biết anh ta đã đi đâu …

Cô bước sang phòng mình… có âm thanh lạ lạ phát ra từ trêи trần nhà…cô khẽ rùng mình… đừng có nói là nhà này có trộm.

Cô rón rén bước lên theo âm thanh đang phát ra trêи đó. Cánh cửa tầng thượng bất mở…

-aaaaaaa

Bóng dáng lướt qua làm cô sợ đến hét lên. Cô mất đà ngã xuống… cả thân thể tưởng như chạmđất mà lại có ai đó đỡ lấy…cô nhắm mắt lại…..

-cô làm cái gì vậy?

-tôi phải hỏi anh thì có

-tí nữa thì cô ăn 1 cái côn bể đầu rồi…

-anh làm gì trêи này vậy?

-co không thấy sao.?

-tôi mà thấy thì tôi…

Cô giật mình đẩy anh ta rồi ngồi dậy…

-tôi mà biết thì tôi kệ anh.

-chả phải cô muốn tôi khỏe hay sao… bình thường 30 phút , nhờ cô mà tôi có thể làm chuyện đó suốt đêm

-anh điên rồi.. đừng lôi tôi vào trò vui bệnh hoạn của anh.

-thế Sky nó không bệnh hả…

-anh ấy đâu phải như anh.

-này… cô lấy cái gì mà nói tôi như thế

-thì anh cứ nhìn lại anh mà xem…

-tôi biết tôi ko tốt nhưng cũng không đến mức như vậy đâu.

-vậy thì anh cứ ở đó mà rèn luyện cho cái không tốt đấy của anh đi

Cô giận dỗi đi xuống nhà, bỏ lại Max đang cười kɧօáϊ trí vì trêu được cô…chắc anh ta thấy cô như vậy thì vui lắm.

Hai người ngồi ăn cơm cùng nhau… chưa bao giờ cô ngồi ăn cơm cũng Max như vậy cả, không gian ngôi nhà trở nên rất yên tĩnh, Max ăn cơm rất vô tư, cứ nhìn cách ăn ta ăn cô lại nhớ đén Bảo, có điều gì đó ở anh ta khiến cô liên tưởng đến Bảo… nhất là nụ cười tủm tỉm mỗi khi trêu chọc cô.

-Sky nó nói với cô là nó đi mấy ngày.

-anh ấy đi 1 tuần thì phải.

-thế nó nói cô nó đi với ai ko?

-đi 1 mình thôi.

-thế à?

-sao anh lại hỏi vậy/

-hỏi để quan tâm thôi. Nó quan tâm tôi tôi phải quan tâm lại chứ

-gớm… anh lại quan tâm người khác sao?

-cô nghĩ tôi k biết quan tâm sao?

-có nhưng mà quan tâm bản thân anh thôi.

-cô nhầm….

-nếu anh biết quan tâm người khác thì anh làm ơn đừng đi cả đêm nữa, có hai chị em tôi ở nhà… tôi ….

-cô sợ??/

-tôi ko sợ

-ôi… cô yên tâm. Ngôi nhà này đặc biệt an toàn.

-vậy sao?

-đúng vậy, tôi là đàn ông, chắc chắn bọn bắt cóc hϊế͙p͙ ɖâʍ ko làm gì tôi, còn cô là phụ nữ thì tôi chưa biết, nên an toàn chỉ với tôi thôi

Cô vừa bị rơi từ trêи trời xuống. Cau mày lướm anh ta

-có mà có anh tôi mới thấy ko an toàn thì có… đồ….

-đồ gì… cô nghĩ xem… ếch chết tại miệng đó, lúc đấy đừng có mà cầu cứu tôi

-ko thèm…

-nhớ nhá….

Anh ta cúi xuống ăn cơm ngòn lành. Sau đó lại đứng lên đi ra cửa… đến đêm.. anh ta vẫn ko quay về. Cô khóa hết cửa lại… kệ anh ta… đồ quá đáng… đã nói như vậy rồi….

đến khi hai chị em mơ ngủ cô thấy tiếng động ngoài cửa sổ. Cô giật mình mở mắt… mọi thứ lại trở nên im lặng

-em co nghe thấy tiếng gì ko?

-có nhưng chắc tiếng gió.

-uh… ngủ đi em

Cô lại nhắm mắt lại… một lần nữa tiếng động ấy lại phát ra ngoài cửa sổ… lần này cô không ngủ được nữa… hai măts mở to , ôm lấy Đào.

-chị nghĩ… có người

Bé Đào cũng ôm lấy cô. Nó cũng sợ như cô vậy.

-nghe chị… nếu có chuyện gì… em mở cửa chạy ngay xuống nhà cho chị

-thế còn chị…

-chị có võ… em đừng lo…

-ko… em ko để chị lại đâu.

-em ngoan… nhất định phải nghe chị rõ chưa… nếu có chuyện gì phải chạy thật nhanh… đừng lo… chị sẽ ổn

-vâng

Đào ôm lấy cô, nó run lên cầm cập…

-nằm im ở đây.

Cô đứng dậy, cầm cái vật trang trí nơi đầu tủ… nắm chặt lấy nó rồi mở cửa phòng… ngó qua ngó lại…các cửa cô đã khóa, cho nên trong nhà không có ai.

cạch… tiếng cửa sổ mở ra… Bé đào chạy từ trêи giường về phía cô đứng.

-chị ơi… cứu em..

-Chạy đi em… chạy xuống phòng khách… nhanh lên

Cô đẩy nó chạy ra khỏi cửa phòng rồi đóng cửa lại. đúng là nhà có trộm cái bóng dáng lù lù kia khiến cô vã mồ hôi. Cô lại nghĩ đếncái khung cảnh của hơn 10 năm về trước… ôi… cô hoảng sợ thật sự… cô nắm lấy cái thứ đang cầm trong tay. Lần này cô sẽ sống còn với tên này.

Tên kia bước đến phía bên cô. Có chiêu nào trong người cô lôi ra hết, nhưng nói thật môn võ của cô lâu lâu không dùng đến cũng chỉ là dạng phẩy ruồi trêи lưng trâu, loãng cái cô đã bị tên đó khóa tay lại.cả cơ thể to lớn siết cô vào,,, cô vùng vẫy….hoảng loạn thật sự rất hoảng loạn. Mùi đàn ông, cái thứ khỉ gió ấy đang cọ vào lưng cô… cô rùng mình… lậy trời… tại sao… số cô lại hẩm hiu như vậy.

-Buông…. ra

Cái bóng to lớn càng siết mạnh cô vào lòng hơn, cho đến khi hắn ta ngồi xuống giường. 1 tay giữ lấy cô 1 tay với cái gì đó

-buông tôi ra đồ khốn, buông ra

Bóng điện vụt sáng. Cô giật mình nhìn cho rõ tên kia… ôi… không ai khác… đồ khốn…. khốn nạn.

Đôi mắt cô trợn trừng còn anh ta cứ tủm tỉm cười cái sự điên điên của cô

-anh làm cái gì thế hả đồ khốn.

-tôi chỉ đùa chút thôi

-đùa…..

cô đánh anh ta

Đanh liên tục mấy cái mà anh ta vẫn cứ cười.

– Là cô bảo cô ko sợ mà

-anh là thằng khốn.

-khốn thì sao chứ… cô chừa chưa.

Ânh ta cười khiến cô điên… cô đánh anh ta khiến anh ta ngã xuống giường.. vòng tay siết chặt ấy kéo cô theo… cả hai nằm trêи giường, cơ thể to lớn của anh ta thoảng mùi mồ hôi nhưng lại hấp dẫn hơn mùi nước hoa của Sky gấp nhiều lần, cô đỏ mặt. Một phần vì anh ta đang sát gần cô. 1 phần vì cái thứ của nợ ấy đang đè lên cô…. đồ dê cụ.

– thế nào… cô…

Anh ta cúi xuống dưới. Cái áo ngủ của cô cổ hơi rộng . Ở vị trí này… có thể nhìn thấy 1/2 khuôn ngực. Anh ta nuốt nc bọt. –

-Buông tôi ra

– ko buông thì sao?

-tôi sẽ giết anh

-cô thử xem, có khi tôi còn giết cô trc ấy chứ.

-đừng có mà đọng vào tôi.

Cô tức đến phát khóc vì sự lầy của anh ta.

-cô nghĩ cô có gì để tôi động.

-có nhiều thứ.

-chẳng phải cô và sky…

-anh đừng nói linh tinh.

-mấy ng như cô nếu ko đổi tình để lấy những thứ đó thì đổi gì?

-anh nghĩ tôi là kẻ như vậy sao. Anh suy nghĩ quá tầm thường rồi đó.

-đứng vậy… tôi chỉ tầm thường thế thôi. Nhưng ko rẻ tiền là được.

-anh cút ngay ra… đừng có xúc phạm ng khác. Anh có tư cách gì.

-tôi ko cần tư cách.

-ah là đồ khốn, đồ bệnh hoạn, đồ trơ trẽn.

-im mồm

Anh ta có vẻ bị kϊƈɦ động khi cô nói những câu đó. Anh ta mím môi vật ngửa cô ra. 1 tay luồn vào áo bóp mạnh ngực cô

Cô cố vùng vẫy ko đc bèn xuống nước.

-tôi xin anh. Tôi xin anh. … tôi sai rồi

-cô sợ à.

-vâng… tôi sợ.

-có gì mà sợ. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là trơ trêи bệnh hoạn.

-ko… tôi xin anh… anh đừng làm vậy.

-tôi tưởng cô quen với cái đó rồi

Bàn tay anh ta nắn bóp ngực cô ko ngừng.

-tôi xin anh… hãy nể tình mà tha cho tôi.

Cơ thể cô run lên cầm c ập. Anh ta có lẽ cũng cảm nhận được.

-cô sao vậy..tôi đã làm gì cô đâu

-anh làm tôi đau.

Max cười rút bàn tay khỏi ngực cô. Nhẹ nhàng cúi xuống khuôn ngực hở ra đó.

-xin anh… đừng…tôi sẽ chết cho anh thấy.

-cô buồn cười… Đàn bà ai chả thích cái này.

-tôi ko phải đàn bà…

-thế cô….

-xin anh… tôi sẽ chết

Cô khóc nức nở.

-chả nhẽ cô chưa quan hệ bao giờ à?

cô gật đầu… Max cười

-cô đùa tôi phải ko?

-tôi thề.

-cô còn trinh?

Gật.

Max thích thú cười sằng sặc trêи ngực cô.

-thả chị tao ra.

Bé đào từ bên ngoài chạy vào lấy thứ gì đó đánh vào anh ta… anh ta đang nằm trêи người cô nên ko kịp phản ứng.

-ko… đào… dừng lại.

Bé Đào giơ lên định đánh thêm thì nhìn lại….

-anh :Max…. hai người….

1 giọt… 2 giọt….3 giọt máu từ đầu anh ta chảy xuống ngực cô…

Máu….

-em làm gì thế hả… máu….kìa….

-em xin lỗi…. em tưởng anh ấy là….

-tôi ko sao.

Max vẫn nằm im trêи ngực cô nhưng cúi xuống. Máu càng ngày càng chảy nhiều.

-gọi xe cấp cứu nhanh lên .

-em…..

-Gọi taxi nhanh lên

Cô đưa bàn tay giữ lấy vết thương đang chảy máu của Max. Áp đầu anh vào ngưc mình. Trống ngực cô đâu thình thịch vì lo lắng.

-Sẽ ko sao đâu.

Cho đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra

– cậu ấy ổn rồi.. cô vào đc rồi.

Cô lặng lẽ bước lại. Quần áo cô vấy máu, chiếc áo cũng ko được nguyên vẹn nữa, vậy mà giờ cô kệ.

-anh hết đau chưa.

Max ngẩng lên nhìn cô cười… đầu anh băng trắng.

-tôi ổn rồi . Xin lỗi đã làm cô sợ.

-ko sao rồi.

-Cô về ngủ đi. Khuya rồi.

– tôi ở đây với anh

-ko cần đâu. Cô ở đây cũng đâu giải quyết đc chuyện gì.

-vậy tôi về Nhé… tôi….

-đi đi…

Anh cười còn cô nuối tiếc quay đi.

-chi….

-dạ…

-xin lỗi vì đã nói cô như vậy.

-ko sao…

-chi…nếu có ai hỏi điều này.l. Hãy Bảo họ tới tìm tôi… tất cả mọi chuyện là do tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm .

-thế còn tôi?

-nếu cô muốn… tôi sẵn sàng.

Cô cười rồi đóng cửa lại… anh ta sẽ chịu trách nhiệm với cô ư? Nghe câu này buồn cười thật đấy nhưng mà… cô nhìn đồng hồ.. kim ngắn đã chỉ sang ngày mới rồi… bắt đầu một ngày mới… tự nhiên trong lòng lại có niềm vui… đến lạ…

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN