Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng
Phần 57
ánh mắt của ngần ấy con người đổ dồn về dì. Dì vẫn ngồi thản nhiên. có lẽ dì đã đoán trước 1 ngày nào đó chuyện này sẽ phải nói ra.
-Lệ… anh nghĩ chuyện này chúng ta không nên nói với bọn trẻ.
-…. anh sợ à?
Dì nói thản nhiên, nhìn bố bảo hả hê.
-Lệ… ta nghĩ chúng ta nên quên cái chuyện quá khứ này đi, nó qua rồi
mẹ Bảo có chút bối rối
-Chị gái… chị sợ sao
-ta không hề sợ.
-vậy giờ có bọn trẻ ở đây… chị nói đi.
-ta….
Mẹ bảo đang bối rối.
-có chuyện gì vậy mẹ… mọi người sao lại nói với nhau như vậy. có chuyện gì bố mẹ mau nói đi.
Bảo sốt ruột còn Lyli và Thiên đứng im nhìn mọi người.
-thôi được… nếu hai người ko nói được để tôi nói trước cho.
-dì im đi, dì đừng có làm rối mọi chuyện lên như vậy. có một đứa con gái đã nhận rồi giờ Dì còn muốn gì nữa đây.
-tôi muốn gì ư? tôi muốn nhiều thứ hơn chị nghĩ đó.
-nhất là tôi muốn đòi lại công bằng… muốn lấy lại những gì tôi và con gái tôi đã mất.
-con bé đúng là con gái em?
-thế anh nghĩ nó là con ai?
-anh tưởng em đã bỏ nó.
-tôi ko phải là kẻ táng tận lương tâm, tôi ko phải là kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân. bởi vì những kẻ như vậy, sớm muộn cũng có kết quả chẳng ra gì.
-ý em là gì?
-anh nghĩ sao? dạo này công ty anh làm ăn tốt chứ. cái ghế của anh có vẻ như đang lung lay.
-là do em làm.
-tôi chỉ làm trong sạch môi trường kinh doanh thôi.
-em…cô….
bố Bảo ôm ngực ngồi xuống ghế.
-bố… bố
ly chạy lại đỡ bố.
-Dì… bố cháu đã nói chuyện gì qua rồi thì đừng có nhắc đến.
LY quát lên
-Cháu giống y như mẹ cháu…lúc nào cũng muốn hơn người.
-Dì… quá đáng vưà vừa thôi.
Dì cười…. nụ cười đầy hàm ý.
-nhờ anh mà mẹ con tôi phải sống xa nhau, nhờ anh mà tôi mới có cuộc sống như thế này… tôi phải biết ơn anh nếu ngày trước không có anh đẩy mẹ con tôi vào bước đường cùng có lẽ giờ này tôi vẫn còn làm nô ɭệ cho anh.
-mày im đi, chính mày mới là kẻ mưu mô hại người.
mẹ bảo quát lên.
-chị… nên giữ bình tĩnh chứ.
-…
-đúng là tôi đã giấu bí mật cho anh ta. nhưng cuối cùng anh ta cũng đâu có cảm ơn về chuyện đó.
-…
-anh ta coi tôi như công cụ để anh ta được thăng tiến… rồi cuối cùng… chính chị mới là kẻ lấy đi mọi thứ của tôi, nhưng tôi biết ơn chị vì đã mang thứ rác rưởi ấy ra khỏi cuộc đời tôi dễ dàng như vậy.
-mày…
-có chuyện gì vậy? sao mọi người…lại nói như vậy con không hiểu.
-thôi được rồi.
-bố từng làm cho công ty của ông ngoại con….
Bố bảo trầm ngâm kể.
-bố làm trợ lý cho ông ngoại, và quen Dì ấy, ngày ấy Dì ấy còn trẻ tuổi, ham chơi, mỗi lần làm sai chuyện gì, ông ngoại thường sai bố đi giải quyết.
-thế rồi … bố và dì ấy… quen nhau…
-thế còn mẹ con.
-cái này phải hỏi mẹ con….
Dì nói xen vào.
-ta xin lỗi nhưng lúc đó ta ko biết hai người có đi lại với nhau.
-vậy đứa bé trong bụng ta chả nhẽ chị cũng coi như không biết.
-đứa bé….?
Bảo hỏi lại
-chính chị đã khiến ta bị gia đình ruồng bỏ đến mức ta phải bỏ nó lại cho người đàn bà ấy mà ra đi, chính chị đã biết hết mọi chuyện ,mà vẫn làm như không biết gì.
-ta….
-vậy đứa bé ấy chính là Chi Lê ạ?
bảo nhìn cả hai như chờ đợi câu trả lời.
-Bố và Dì…và …. hai người…. Chi Lê là con của hai người.
tất cả im lặng nhìn nhau.
bố Bảo ôm lấy ngực mình. không ai cho Bảo câu trả lời. Anh quát lên
-Bố… mẹ…. Dì… giờ ai nói cho con biết chuyện này là gì đi được không?
tất cả im lặng khiến Bảo mất dần sự kiên nhẫn… anh thật sự không dám tin vào chuyện này… anh đang cầu trời là mọi chuyện không phải như những gì họ nói ra..
-bố…bố nói cho con biết đi…mẹ… dì… con xin dì đấy
-Chi Lê… cô ấy là con ai…không phải con của bố, không phải con của Dì chứ… chúng con không phải là anh em… chúng con không có huyết thống gì với nhau cả… cô ấy là người con yêu, mấy người đừng có bày trò chia cách chúng con.
Bảo quát lên.
-anh im đi, anh không thấy bố đang khó thở à
-mày im đi, tao chỉ muốn hỏi ông ấy đang có chuyện gì. ông ấy đã làm gì để ra nông nỗi này.
-tôi cứ nghĩ cô không giữ đứa bé đó lại. tại sao cô không nói với tôi
bố Bảo vừa nói vừa thở.
-sao bà chị yêu quý của tôi không nói với anh sao?
-…..
-chị ấy biết tôi mang bầu… biết chuyện tôi quen anh…. vậy mà chị ấy vẫn cố tình đến với anh… anh dù biết đó là chị tôi, dù biết tôi mang bầu, vẫn cố tình đẩy tôi đi để đến với chị ấy.
-vì em nói em sẽ bỏ nó… nếu em ko bỏ… chúng ta đã có 1 gia đình hạnh phúc.
-anh nói hay lắm… nếu như cả thế giới này đều có câu nếu như của anh thì đời thật là tốt đẹp… và giờ thì hai đứa con anh chẳng phải đau khổ vì yêu nhau.
bảo đứng im…đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận…
-các người… các người điên rồi
anh như không tin vào mọi thứ… cơn tức giận của anh đag dâng lên trong người. Bảo quay đi ra cửa… chiếc bình hoa trang trí vướng đường anh đi bị anh đấm vỡ… bàn tay anh rớm những giọt máu hồng chảy ra… trái tim anh… tan vỡ thật rồi.
hơn 1 tháng trôi qua kể từ ngày Chi Lê bỏ đi khỏi nơi đó. Những tưởng sự ra đi này sẽ khiến mọi chuyện không còn rắc rối nữa nhưng cô đâu thể ngờ.
việc ăn uống của cô trở nên kém hơn, ăn gì cũng nôn ra hết, cơ thể mệt mỏi khiến cô không thể làm được gì, nơi vùng đất xa xôi với chốn phồn hoa náo nhiệt của thị thành .. không có nhiều công việc cho cô làm. hàng ngày cô lên rẫy hái cafe… chăm chỉ làm mọi việc những mong có thể đủ sống nơi đất khách quê người. hơn một tháng sống ở đây mà cô gầy đi nhiều . lại đen đi, có lẽ mọi người ko thể nào nhận ra cô.
-Này Lê… sao dạo này mi mệt mõi thế
-em ko biết nữa chị ạ.
-mi say nắng thì về nghĩ đi, để ta làm.
-em vẫn làm được… chị đừng lo.
cô mím môi nén cơn mệt mỏi vào người. Chi Lê là vậy… luôn chịu đựng.
-này… tụi bây ra nâng hộ bao mì lên cái… nặng quá hỏng nhấc được.
cả hai chạy lại nhấc cho chị gái bao mì… công nhận bao mì rất nặng… cô cố thóp bụng lại mà nâng lên xe… đến khi lên được xe máy cho người ta chở mì về… bụng cô thấy đau … cô ôm lấy bụng…toát mồ hôi
-này… mi sao thế
-em đau bụng chị ạ.
-sáng mi ăn gì chưa?
-em ăn rồi nhưng ăn xong em lại cho ra hết.
-mi có bị đau bao tử không?
-em không.
-hay… mi có bầu à?
-bầu ạ
cô giật mình… đúng là.. lâu rồi… ko thấy bị… cô giật mình nhận ra thì cơn đau mỗi lúc một tăng dần.
cô ôm lấy bụng mình
-Mi sao thế Lê
-Ta đau bụng quá.
-Mi chịu được không?
-Mi gọi ai đưa ta đến nhà Thương được không? nhanh lên… ta đau quá.
-chờ ta chạy đi gọi
cô ngồi xuống đất. chờ đợi…cơn đau mỗi lúc một tăng lên.
có cái gì đó ẩm ẩm chảy ra bên dưới… cô sờ xuống…
-máu… máu
cô hốt hoảng… chả nhẽ…. cô sợ hãi mà khóc…
con của cô… trời ơi… con của cô… không… xin ông trời đừng làm như vậy.. xin ông trời đừng mang con của cô đi.
-đâu… nó đâu?
-kia.. nó ở kia
mọi người chạy đến chỗ cô…
-rìu nó lên.
-không….
cô khóc…
-mi sao thế
-con ta….
-mi có con à?
-uh… nhưng ta chảy máu
-trời ơi… thế thì nhẹ thôi… ko thì mất đứa bé đó
-xin mọi người hãy cứu con tôi
-thế ko cho nó đi xe này được. bế nó lên cho nó nằm đây rồi kéo nó qua kia gọi xe thương cho nó.
mọi người nhẹ nhàng nhấc cô lên. cô mím môi nén cơn đau cho đến khi được đưa vào bệnh viện. trêи giường bệnh, bác sĩ đang siêu âm cho cô. khuôn mặt có lúc nhăn lại
-có bầu mà không biết zậy trời.
-em ko để ý
-suýt nữa thì nó ra rồi đó, nhưng giờ em cũng ko được đi lại. nằm một chỗ mà giữ con. người nhà đâu rồi.
-em….
cô ngập ngừng rồi ái ngại mà ứa nước mắt
-người bắc vô đây một mình … lại bầu bí thế này… mi định sống sao? Báo bố nó biết cho bố nó vào coi.
-bố cháu….
thấy cô ngập ngừng , bác sĩ thở dài
-nó không nhận hả?
-….
-vậy thì bỏ đi làm lại cuộc đời. dù sao… cũng đang hù xảy thai đó
-không… em ko muốn bỏ.
cô khóc nức nở.
-xin bác sĩ cứu con em.
-mi muốn cứu con mi phải nằm 1 chỗ cho ta. hạn chế đi lại tối đa. cho tới khi đứa nhỏ ổn định.
-dạ.
-nhưng mi sẽ sống như nào giờ… mi phải nằm viện theo dõi đó.
-vâng. em sẽ thu xếp.
-nếu khó khăn quá thì cứ buông đi, rồi sau này sẽ sinh những đưá con khác.
-vâng… em cảm ơn chị
cô được đưa về phòng để nằm. mọi chuyện dường như không được ổn 1 chút nào. trong túi của cô không có nhiều tiền. mà chi phí vào viện lại rất tốn kém, chưa kể cô sẽ phải nằm đó rất lâu.
cô nằm trêи giường suy nghĩ về mọi chuyện… nước mắt ứa ra không ngừng. thân gái 1 mình nới đất khách quê người với đứa con bé bỏng cứ đòi rời bỏ. đêm đến cô xoa bụng thì thầm với con… động viên con cố lên mà trong lòng mỗi lúc một rối bời.
-bác sĩ cho em hỏi.
-có chuyện gì?
-nếu như anh em họ lấy nhau thì đứa bé sẽ thế nào?
-kết hôn cận huyết á?
-vâng ạ.
-cái này nguy hiểm lắm. thường thì những đứa bé hay bị bệnh về thần kinh, hoặc qua đời ngay sau khi sinh
hai mắt cô mở to tướng… cô sợ hãi… nước mắt chảy dòng dòng
-có cách nào chữa được không ạ?
-không… cách duy nhất là đừng có lấy nhau.
cô thân thờ… con của cô… tình yêu của cô. cô khóc nức nở… không thể nào… sao ông trời lại bất công với cô như vậy… tại sao cơ chứ.
-em đừng khóc. có bầu thì phải vui vẻ lạc quan lên, nếu không đứa trẻ sinh ra dễ bị trầm cảm lắm đấy.
-vâng
cô nín cơn khóc. 1 mình nơi bệnh viện cô quạnh. cô không biết phải làm sao đây. nếu như không kiếm ra tiền… làm sao có tiền mà nằm viện được. cô ngay lúc này chỉ còn có một mình.
cô cố gắng ngồi dậy. với chiếc túi xách. trong túi của cô giờ chỉ còn vài trăm nghìn trong khi đó… chi phí nằm viện thì lên đến hàng triệu.. cô không quen ai ở đây. do vậy làm sao mà vay mượn được bây giờ.
tìm đi tìm lại trong chiếc túi… cuối cùng cô cũng phải đưa ra phương án cuối cùng. chiếc thẻ ngân hàng của Bảo. quả thật khi còn bên nhau. anh lúc nào cũng nhắc cô luôn phải mang theo nó… để giờ… nó chính là vị cứu tinh của cô.
nó chính là thứ cứu sống cuộc đời của mẹ con cô ngay lúc này… Bảo… cảm ơn anh. Dù không còn anh bên cạnh nhưng lúc nào anh cũng đi theo để bảo vệ mẹ con em. em nhất định sẽ nuôi con thật tốt.
về phần Bảo. anh không còn giữ nổi bình tĩnh, những ngày tìm kiếm cô trong vô vọng. những ngày đối mặt với nguy cơ trở thành anh trai cô… anh cảm thấy mọi thứ với mình quá khủng khϊế͙p͙. Bảo ngồi một mình 1 bàn rượu. cái thứ nước cay xè này giờ lại là thứ khiến cho anh cảm thấy dễ chịu hơn. bảo muốn uống cho mọi chuyện chỉ là trong mơ thôi… anh không thể chấp nhận được vc phải coi người con gái mình yêu là em gái… không.. thà chết cũng không bao giờ.
-Chi Lê… dù cuộc đời có ném đá vào tình cảm của anh cũng được. anh vẫn yêu em… và muốn chúng ta là 1 gia đình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!