Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng
Phần 9
Chap 9 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG
Nó có lẽ đã ngủ rất sâu bởi vì khi nó tỉnh lại nó thấy mình đang nằm trong căn phòng màu xanh. Mùi thơm của căn phòng ấy thật thích. Nó mệt mỏi quay người sang 1 bên. Một mái đầu đang để gần nó. Mùi thơm này quen lắm. Chắc chắn là mùi thơm của Bảo rồi. cậu ta đang ngủ gục cạnh giường. Ngốc quá sao ko nằm lên đây mà ngủ nhỉ.
Nó mỏi quá nên cựa mình. Khiến bảo giật mình mở mắt.
-ơ. Tỉnh rồi hả?
-uh
-còn mệt nữa không?
-có….
-cậu bị sốt đấy. sốt cao lắm. Nhưng chị Sen với mẹ tôi cho cậu uống thuốc rồi.
-tôi đang ở đâu?
-đây là nhà tôi. Cậu cứ yên tâm mà nghỉ
-đây là phòng cậu à?
-uh
-đẹp nhỉ.
-tôi ko thấy đẹp
-tôi đã ước có 1 căn phòng đẹp nhưng chưa nghĩ nó đẹp thế này.
-cậu phải nghe lời tôi, tôi sẽ cho cậu những căn phòng đẹp hơn thế này.
-thật không?
-thật. Có tin tôi không?
-có
Nó gật đầu mệt mỏi rồi nhìn lên trần nhà, Nhà Bảo không ngờ lại đẹp như vậy nhưng mà giờ nó cần mẹ. Kể cả phải sống cả đời ở cái ngôi nhà cũ ấy thì việc có mẹ vẫn hạnh phúc hơn được sống trong ngôi nhà đẹp thé này. giờ này mẹ có lạnh không? Mẹ ơi…. con nhớ mẹ
Nước mắt nó lại trào ra. Nó rất nhớ…. nó thương mẹ… nó tủi thân…. mới mấy ngày trước còn mẹ ở đây mà giờ mẹ đã bỏ nó đi thật rồi. nó sẽ sống tiếp ra sao đây mẹ ơi.
-Chi Lê… đừng khóc… có tôi ở đây rồi
-tôi nhớ mẹ lắm.
-mẹ cậu đã đi lên thiên đường rồi. hãy ngoan để mẹ cậu yên lòng.
-nhưng tôi nhớ mẹ
Nó khóc òa lên. Quả thật nó rất nhớ mẹ. Bảo thấy nó như vậy liền kéo nó ôm vào lòng. Một cái ôm đủ để nó ấm lòng. 1 cái ôm đầy trách nhiệm của một đứa con trai đã hứa sẽ chăm sóc nó cả đời. nó cứ nức nở trong lòng Bảo như vậy, bởi vì ngày lúc này, nó chỉ còn có Bảo là người thân thôi.
Câu chuyện của 2 đứa trẻ được chú ý bởi con mắt đang đứng phía sau cánh cửa. Đó có lẽ sẽ là bước ngoặt dài cuả cả hai đứa chăng?
Hai hôm nó nằm bẹp trêи giường hôm nay cuối cùng cũng có thể dậy đi lại được. Cô Mỹ mẹ của Bảo chăm sóc nó rất tận tình. Nó giờ đã khỏe và mập lên chút rồi. nó lò dò đi lại trong căn phòng một mình.
-ấy cẩn thận kẻo ngã con
-cháu không sao đâu cô ạ.
Nó cười tươi
-con còn đang yếu.
-cháu khỏe rồi cô ạ, chỉ mai là cháu chạy được rồi
-chạy làm sao được, con cũng phải cẩn thận, không nhỡ có làm sao cô cả chị Sen lại bị Bảo mắng đấy.
-cậu ta sao dám mắng cô ạ.
-ôi… nó khó tính lắm cháu ạ. ở nhà này ngoài bố nó ra ai cũng sợ nó đấy.
-thế ạ. Cháu thấy cậu ấy cũng ko khó tính, chỉ hay đánh cháu đau thôi.
-thế hai đứa chơi với nhau lâu chưa?
-cũng lâu rồi ạ. Cậu ấy là thầy dậy võ của cháu
-thế hả. Bảo không mấy khi chơi với bạn bên ngoài đâu. Bạn gái thì càng không nhé
-thế ạ. Thế mà cháu thấy cậu ấy hay nói lắm nhé.
-nó ở nhà ít nói lắm. Hở tí là cáu gắt. Đã vậy lại còn khó tính, ăn món gì cũng chê.
-thế ạ. Thế mà về nhà cháu cậu ấy ăn khỏe lắm. Có lúc mẹ cháu rim lạc với nước mắm mà cậu ấy ăn 4-5 bát cơm.
-thế hả
-vâng… mẹ cháu rim lạc ngon lắm
Hai mắt nó sáng lên khi kể về mẹ . nhưng rồi lại tối lại khi nhớ ra mẹ nó đã đi mất rồi. tự nhiên cơn tủi thân lại dâng lên. Nước mắt nó lại trào ra. Mẹ… mẹ ơi
-chi lê… bác xin lỗi. con đừng buồn. Mẹ con vẫn thương con nhiều lắm
-mẹ cháu bỏ cháu đi mất rồi
Giọng nói nó mếu máo
-không. Là ông trời không muốn mẹ cháu phải đau đớn nữa. Ai bị ung thư cũng khổ lắm. Suốt ngày phải sống trong đau đớn thôi
-nhưng mẹ cháu có đau đâu
-mẹ cháu chỉ là không nói ra sợ cháu lo thôi.
-mẹ cháu phải nói ra thì mới biết mà mua thuốc uống cho khỏi chứ
-cháu à. Bệnh ưng thư không chữa được. Ai bị ung thư cũng đều bị đau và 1 thời gian sau cũng sẽ chết. Cho nên cháu hãy để mẹ cháu ra đi được vui vẻ. Cháu thương mẹ lắm đùng không?
-vâng
-thế thì cười lên. Mẹ cháu đang nhìn cháu cười đấy
Nó gạt nước mắt cười 1 nụ cười thật tươi. Hai người đang nói chuyện véo von thì có tiếng mở cửa. Cậu ta thiêng thật vừa nhắc đến đã về rồi. khuôn mặt cậu ta lầm lì có vẻ như không hài lòng chuyện gì đó. Ném bịch cái cặp sách xuống bàn rồi tu 1 hơi chai nước
-Bảo… con làm sao thế
-… con ko sao
Mặt lạnh như tiền
-này. nhìn mặt cậu kinh lắm
-kinh cái gì.
Nhăn nhó.
-cái thằng Thiên. Bảo nó chuyền thì mới thắng được đây cứ thích cá nhân. Thích mình giỏi nhất cơ. Thua mẹ rồi. thế còn đổ lỗi.
-hai đứa cãi nhau à?
-con mà thèm cãi nhau với nó.
-hai đứa chơi thân với nhau mà suốt ngày chí chóe đấy còn gì.
-đấy là do nó ngu quá chậm hiểu nên mới bị chửi.
-nó khôn hơn con thì có. Con thấy bố con quý nó thế còn gì.
-kệ bố….. mà…. bố về rồi đấy mẹ ạ
-thế à. Bố con về lâu chưa?
-bố chở con cả Thiên về.
-thiên đâu?
-bố nó chở nó về rồi.
Mẹ Bảo đứng dậy đi ra cửa. Còn nó với cậu ta trong phòng. Cậu ta với cái điều khiển điều hòa bấm cho gió lạnh hơn rồi cởi trần khiến nó che mắt
-này… làm cái trò gì thế
-…..
-bảo làm cái trò gì cơ mà
-cậu là con trai mà sao lại cởi trần trước mặt con gái
-cởi áo chứ có cởi quần đâu mà lo
-nhưng mà….
-nhưng cái gì. Chưa nhìn thấy con trai cởi trần bao giờ à.
-rồi nhưng mà
-này…
Bảo tiến lại kéo hai bàn tay nó ra. Cơ thể cậu ta gầy nên thân người dài như cái bơm vậy.
-đừng có mà nói nhưng . tôi ghét đứa nào đang nói cứ nhưng với nhưng. Muốn đấm vào mặt. Cậu đừng có học cái thằng Thiên. Điên lắm
-nhưng…..
Nó dẩu mỏ chả cheo.
-ăn đấm đấy.
Cậu ta nói xong thì bỏ vào trong đi tắm còn nó làm nhiệm vụ thu dọn đồ đạc cho cậu ta lại. quả thật cậu ta rất chi là bừa bộn về đến nhà giày dép, cặp sách, mũ rồi quần áo mỗi chỗ 1 nơi. Nó nhấc cái cặp của cậu ta lên thì rơi ra 1 gói đồ bên trong. Nhìn sơ qua đã biết nó là 1 con búp bê nhựa trông rất xinh. Nó vứt cái cặp xuống ngồi chơi con búp bê này. sao có thể đẹp đến vậy nhỉ. Váy, giày, lược, mũ miện. Mọi thứ đều rất xinh. Ôi … cô công chúa trong câu truyện cổ tích nó hay đọc đây rồi, nó ngồi chơi mà quên thời gian. Đến khi cậu ta ra trông thấy nó đang chơi búp bê mới hỏi.
-này… lấy cái đấy ở đâu ra đấy
-tôi thấy nó ở trong cặp của câu rơi ra đấy.
Vẫn mải mê nhìn búp bê mà ko thèm quay lại nhìn cậu ta.
-ai cho cậu lấy nó ra chơi.
Cậu nói chắc nịch của cậu ta khiến nó chợt dừng lại. nó quay lại nhìn cậu ta khuôn mặt còn đang rất nghiêm nghị.
-tôi…. tôi thấy nó đẹp nên bỏ ra xem thôi
-cậu đã hỏi ý kiến tôi chưa? Biết nó của ai mà chơi.
Cậu ta nói như vậy lại khiến nó thấy sợ sợ. Hai mắt nó ngơ ngác. Tay nó run run
-cậu biết bao nhiêu tiền con đấy không?
-không.
-nhịn ăn một tháng mà đền cho con Yến nhé. Của con Yến đấy, nó sẽ bắt đền cậu cho mà xem.
Nó hốt hoảng
-sao cậu không nói với tôi.
-là cậu tự ý lấy chứ-
-nhưng sao cậu không nói nó luống cuống hai mắt rưng rưng. Cậu ta thấy biểu cảm nó như vậy liền lăn ra cười.
-cậu cười cái gì
Gạt nước mắt
-im ngay , cười cái gì.
-haaaaa. Bị dọa cho khóc nhè chứ sao?
-đồ tôi, là cậu bắt nạt tôi
-đồ gan thỏ đế.
Cậu ta cười như được mùa khiến nó bực bôi. Thôi được rồi. nó biết cách để cậu ta không cười nữa. Cù lét…..
Nó xông vào cù cho cậu ta cười phá lên
-làm cái trò gì thế hả… buông ra… buồn
-ai bảo cậu dám trêu tôi
-buông ra buồn cơ mà
-không buông. Cậu sợ tôi chưa?
-còn lâu mới sợ
-à… thế thì…..cù này
-á…á….á…..
Hai đứa đùa nhau trêи giường rất vui vẻ
-thôi được rồi. đừng cù nữa.
-thua chưa?
-được rồi cho cậu thắng
Nó rời cậu ta ra thì bất ngờ bị cậu ta quật lại phía sau. Cậu ta phản đòn
-á à…. bắt được rồi. giờ thì ai bị cù đây
-thôi tôi xin cậu… tôi xin cậu
Nó gào lên to tướng, còn cậu ta khanh khách cười nhưng khi nó đang che thân thể bằng hai cánh tay thì cậu ta bất giác dừng lại và im lặng.
-này… Bảo…. cậu sao thế.
–…..
-sao lại đỏ mặt,
Cậu ta bước xuống khỏi giường rồi đi ra cửa. Khuôn mặt có vẻ ngại ngùng.
-tôi đi xuống nhà chút nhé.
-cho tôi xuống cùng được không, ở mãi trong phòng chán lắm.
Cậu ta nhìn đôi mắt long lanh của nó một hồi rồi mới buống 1 câu nói.
-không…. không được.
-tại sao vậy?
Cậu ta quay lại phía nó đứng 1 cách rất nghiêm túc.
-tôi chưa nói với bố tôi chuyện này. cậu cũng biết ông ấy rồi đấy.
-ông ấy không muốn thấy tôi. Ông ấy ghét tôi
-không…. chỉ là ông ấy…. hơi ích kỉ
Cậu ta ngập ngừng vê ngón tay vào nhau. Khuôn mặt thoáng chút bối rối
-vậy nên hãy ngồi ngoan ở đây. Tôi biết là sẽ buồn nhưng mai khi bố tôi đi làm cậu có thể xuống nhà chơi với mẹ tôi và hai chị Sen. Nhưng đừng để bố tôi trông thấy,
Khuôn mặt nó buồn đi trông thấy. Bảo tiến lại đặt tay lên vai nó động viên
-là tôi muốn bảo vệ cho cậu.nên hãy nghe tôi rõ chưa
Nóa cúi xuống gật đầu nhưng hai mắt lại rưng rưng. Nó hnhớ mẹ, nhớ cuộc sống tự do khi có mẹ.
-ngôi ngoan ở đây. Tôi xuống dưới rồi sẽ lên ngay.
Nó gật đầu nhìn theo bóng Bảo dần xa rồi khuất sau cánh cửa. Giữa 4 bức tường của nhà giàu đâu có hạnh phúc như nó từng nghĩ tới. Nó không biết những ngày tiếp theo sẽ đến với cuộc đời nó như thế nào. Nhưng nó nhớ khuôn mặt của bố Bảo. Nó đã từng thu hình ảnh ông ta vào tầm mắt. Người đàn ông đáng ghét đó. Có phải là một phần tiếp theo của cuộc đời nó hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!