Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi
Chương 1
Một người đàn ông mặc áo vét đen, thân hình cao dong dỏng, đôi mắt màu nâu toát lên vẻ hạnh phúc, tay cầm điện thoại không ngừng run lên.
-“Alô, mẹ ạ? mẹ nói sao? vợ con sắp sinh ạ? nhưng chưa đến ngày sinh mà mẹ?… vâng, con sẽ đến ngay, mẹ đừng lo…”
Tiếng người đàn ông vang lên đầy lo lắng, tắt điện thoại, trong lòng người đó như lửa đốt, tác phong khẩn trương đến cuống cuồng.
Nhìn vị giám đốc trẻ như vậy, mọi người không khỏi phá lên cười, làm việc ở đây đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu họ thấy giám đốc hoàn toàn mất bình tĩnh, xem ra cô công chúa bé bỏng sắp ra đời này, sẽ ảnh hưởng lớn đến giám đốc đây.
-“Vợ giám đốc sắp sinh sao? chúc mừng giám đốc nhé! Không biết nàng công chúa sắp sửa chào đời này, mang vẻ đẹp mê mệt của mẹ hay vẻ điềm đạm của bố đây.”
Giọng nam cao cất lên xen lẫn niềm vui vẻ. Vị giám đốc tay cầm chiếc áo khoác, gật đầu với người mới nói.
-“Cảm ơn cậu, nhưng cô ấy sinh hơi khó nên giờ tôi phải đến bệnh viện ngay.”
Tiếng giám đốc vừa dứt, lập tức cả phòng họp im lặng trong mấy giây, sau đó là tiếng lo lắng truyền đến.
-“Oh my god, mong là không có chuyện gì xảy ra, giám đốc đừng lo quá.”
Khóe miệng đẹp hơi nhếch lên.
-“Cảm ơn mọi người, tôi đi đây, gặp mọi người sau nhé.”
Giám đốc vừa khuất bóng khỏi hành lang, lập tức một nữ nhân viên xuýt xoa.
-“Ôi, nhìn giám đốc khi lo lắng còn đẹp hơn bình thường đấy. Ôi tình yêu của em, sao anh kết hôn sớm vậy…”
Cô ta chưa dứt lời thì giọng người đàn ông hồi nãy đã vang lên trách móc, khinh bỉ.
-“Cô đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi à? vợ người ta đang trong lúc khó khăn vậy mà cô còn tâm trí để ý mấy chuyện vớ vẩn đó, thảo nào sắp U30 rồi mà vẫn không ai thèm rước.”
Cô gái kia đỏ bừng mặt nhưng cũng đáp lại không vừa.
-“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh làm gì mà quan trọng hóa vấn đề lên vậy? đúng là đồ chim lợn.”
Người đàn ông đâm cáu, ném xấp tài liệu xuống bàn cái bụp.
-“Con quạ đen kia, cô ăn nói tử tế giùm cái, đàn bà con gái gì mà…”
Cô gái kia đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh.
-“SHUT UP(câm miệng) lại cho tôi, tôi làm sao thì liên quan gì tới nhà anh, anh chả tốt đẹp hơn tôi là bao nhiêu đâu.”
-“Cô…” người đàn ông đỏ mặt ú ớ không nói được gì nữa. chỉ dõi ánh mắt nhìn về bà chằn lửa kia. Mấy người trong phòng họp khẽ lắc đầu rồi lần lượt đi ra. Thật không hiểu hai người này kiếp trước có thù oán gì mà kiếp này… haizz.
*******************************************
Tại phòng sinh.
Giọng người phụ nữ trẻ tuổi hét lên trong vô thức, trán cô đã đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
-“M..ẹ..c..o..n…đ..a..u..q..u…á, nếu phải chọn một trong hai, bằng mọi giá mẹ phải cứu sống con gái con nha mẹ.”
Đứng cạnh là người phụ nữ trung tuổi, phúc hậu, nét mặt đầy lo lắng.
-“Con nói vớ vẩn gì vậy? con sẽ không sao đâu…Bác sĩ tới rồi, cố gắng lên nha con, chồng con đang tới, con phải gắng lên nha…”
Vị nữ bác sĩ tiến vào, đưa tay vỗ nhẹ vào vai người phụ nữ rồi nói.
-“Được rồi, người nhà bệnh nhân có thể ra ngoài rồi. Bà yên tâm chúng tôi nhất định sẽ cứu sống hai mẹ con.”
-“Cảm ơn bác sĩ…”
…………………………………………………………………………………………
30 phút sau….
Cửa phòng sinh vang lên tiếng cách, bác sĩ bước ra đầy mệt mỏi, người phụ nữ thấy vậy liền chạy đến hỏi rối rít.
-“Bác sĩ con tôi sao rồi?”
Nụ cười trên môi vị bác sĩ rạng rỡ hơn bao giờ hết, bà ta khẽ gật đầu một cái.
-“Bà yên tâm, ca mổ rất thuận lợi, người nhà có thể vào thăm cô ấy.”
-“Cảm ơn bác sĩ.”
Không gì có thể miêu tả được tâm trạng của người phụ nữ đó lúc này, khóe mắt bà ta rỉ ra một dòng lệ hạnh phúc, đưa tay bấm vào một dãy số, bà ta vừa nói vừa cười với đứa con trai của mình.
– “Bố cái Minh Anh đến chưa? Mẹ con nó mẹ tròn con vuông rồi, giờ con Lan mệt nên ngủ rồi, còn con bé thì vừa mới được mang vào chỗ mẹ nó.”
Đầu dây bên kia cũng vui mừng không kém, gần như hét toáng lên.
-“Cảm ơn trời đất, cuối cùng con cũng được làm bố rồi… con đang tới nhưng tắc đường quá, chắc con sẽ đến hơi muộn. Mẹ cảm ơn vợ con hộ con nhé, nói với cô ấy con rất may mắn khi có người vợ như cô ấy, cảm ơn mẹ, yêu mẹ nhiều, con cúp máy nha mẹ.”
PÍP…C…H…O…A…N….G…
Tất cả nghe được chỉ còn tiếng đổ vỡ của động cơ, cả không gian im bặt đáng sợ.
Trong phòng hồi sức….
-“Con sao rồi?” người phụ nữ trung tuổi nhìn gương mặt tiều tụy của người trước mặt không khỏi đau lòng.
Người phụ nữ tên Lan cười yếu ớt.
-“Con ổn ạ, mẹ có thể cho con bế con gái con một chút không vậy mẹ?”
Người kia gõ nhẹ vào trán Lan, cười hiền.
-“Con nói gì lạ vậy? tất nhiên là được rồi, nhưng con còn yếu lắm nên chưa bế con bé được đâu, mẹ để nó nằm cạnh con nhé.”
-“Vâng, mà anh Dũng vẫn chưa đến à mẹ?”
– Nó mới gọi, nói là tắc đường, sẽ đến hơi muộn, con không phải lo lắng gì đâu, à mà nó nhờ mẹ nói với con tiếng cảm ơn và nó cảm thấy rất may mắn khi có người vợ như con.”
Nét mặt của Lan thoáng vẻ không vui.
-“Anh ấy lúc nào cũng đùa được…nhưng sao tự nhiên anh Dũng lại nói như vậy?”
Bà hiểu tâm trạng của con dâu lúc này nên chỉ nhẹ nhàng nói
-“Nó buột miệng thôi, con không phải lo đâu, con yên tâm đi, con mới sinh xong phải giữ sức khỏe mà nuôi con nữa.”
-“Vâng…”
Oe oe oe….
Cô bé đang nằm trên giường, bỗng nhiên khóc toáng lên khiến cả mẹ và bà nội đều lo lắng.
-“Sao tự nhiên cháu lại khóc vậy? nín đi bà thương mà, ngoan nín nha, đừng khóc nữa, cháu ngoan, nín nha, à cháu lại với mẹ nha, ngoan, ừm bà thương mà.
Tít tít tít…
Một dòng tút dài vang lên đầy mệt mỏi. Đầu dây bên kia nhấc máy trả lời, nhưng dường như đã mang đến một tin không hề mong đợi.
-“Cậu là ai? sao lại cầm điện thoại của con trai tôi? con trai tôi đâu?….”
-“…”
-“Cậu nói gì? con tôi gặp tai nạn? này cậu có nhầm lẫn gì không vây? mau đưa điện thoại cho con tôi ngay nếu không tôi sẽ kiện cậu tội quấy rối…c..ậ…u..những lời cậu nói l..à…t…h…ậ…t.. sao?…”
Người phụ nữ hét ầm lên, Lan cố gượng dậy thấy sắc mặt mẹ đã thất thần, không khỏi sợ hãi.
-“Mẹ, ai gọi vậy? mẹ nói gì con không hiểu, anh Dũng làm sao? mẹ nói gì đi chứ…”
-“D…ũ…n…g nó gặp tai nạn….không đúng, không thể như vậy, mẹ phải đi tìm nó, mẹ phải….”
Điện thoại trên tay người phụ nữ rơi xuống đất, cả thân hình bà mấy chốc đã nằm sóng soài trên mặt đất, tiếng đứa bé lần nữa lại khóc lên.
-“MẸ, mẹ sao vậy này? mẹ tỉnh lại đi, bác sĩ, bác sĩ, cứu mẹ tôi bác sĩ, bác sĩ….”
***************************************************
-“Hai người sao vậy? mẹ, anh Dũng mọi người đi đâu vậy? anh Dũng anh nói gì đi chứ, anh bế con đi, nó rất giống anh, sao hai người không ai nói gì vậy? Đừng đi, đừng đi…”
.-“Cô tỉnh rồi sao? cô ổn chứ?”
Cô y tá đang vặn lại van truyền, thấy bệnh nhân đã tỉnh lại không khỏi vui mừng.
Lan đưa mắt nhìn xung quanh, miệng mấp máy.
-“Mẹ và chồng tôi đâu,họ đâu rồi y tá? vừa nãy họ còn ở đây mà, mà hình như tôi mơ thấy điều gì đó rất khủng khiếp….Cô nói đi, họ đâu rồi?”
-“Cô bình tĩnh chút đi, họ….họ đã đi xa rồi..họ…họ đã đi rồi.” – tiếng y tá nhỏ nhẹ.
-“Đi đâu? tôi muốn đi tìm họ. Con gái tôi đang cần họ, cô nói đi họ đâu rồi.” – Người phụ nữ vừa nói vừa nắm chặt tay y tá
-“H…ọ…qua đời rồi, chồng cô gặp tai nạn, còn mẹ chồng cô phát bệnh tim nên….”-Vừa nói cô y tá vừa khóc, chính cô cũng cảm thấy thương thay cho người phụ nữ bất hạnh này.
-“Cô im đi sao lại vây được? không thể, cô nói dối, gọi bác sĩ ngay cho tôi, tôi phải đi tìm họ, cô nói dối, sao cô có thể bịa đặt tôi như vậy được, tôi muốn ra ngoài, gọi bác sĩ cho tôi.” -người phụ nữ vùng vằng xô y tá ra.
-“Cô mới sinh đang rất yếu không thể ra ngoài, cô phải bình tĩnh, phải can đảm lên, con gái cô đang rất cần cô, cô có mệnh hệ gì thì con gái cô phải làm sao?”
-“Con gái tôi…Nó đâu rồi? thả tôi ra, để tôi đi, tôi phải đi, tôi phải tìm mẹ….” người phụ nữ đó vừa nói vừa đẩy tay y tá ra, khóe mắt khẽ chảy lệ.
-“Cô, cô làm sao vậy? đừng làm tôi sợ, cô tỉnh lại đi. Bác sĩ, bệnh nhân ngất rồi, bác sĩ, bác sĩ…….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!