Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi


Chương 13


Một tháng sau.

Tóm tắt: trong một tháng qua cậu bé đó (hay chính là Ngô Minh Nhật) hầu như ngày nào cũng đến tìm Khả Hân,nhờ sự quan tâm của Minh Nhật mà Hân dần dần lấy lại được lòng tin ở người khác. Hân nói chuyện nhiều hơn,hay cười hơn và đặc biệt nó cảm thấy bình yên khi ở bên Nhật. Cô bé Hải Yến cũng đã được gia đình Nhật nhận nuôi…

Trên bãi cỏ của cô nhi viện.

Cậu bé cao khềnh, khuôn mặt còn nhỏ nhưng cũng đã có đường nét mê mị, nét mặt hớn hở chìa đồ trog tay ra trước mặt cô nhóc.

-Tặng em này Hân.

Hai mắt cô bé lóe lên tia cười.

-Oa..vòng tay hả? nhưng sao anh lại tặng em vậy? hôm nay đâu phải sinh nhật của em.

Lưỡng lự một chút cậu bé kia mới nặng nhọc cất tiếng.

-…Ừ anh sắp phải đi xa… Anh phải sang Mĩ du học,anh và Hải Yến đều đi.

Đặt chiếc vòng tay xuống, đôi mắt đẹp lộ ra tia bất mãn.

-Nhưng sao anh phải đi? học ở đây cũng tốt mà.

Hai tay cậu bé đan vào nhau đầy khó xử.

-Đó là yêu cầu của bố mẹ anh. Họ muốn anh sang đó học tập.

Im lặng một chút phía bên kia mới nhỏ giọng.

anh đi bao lâu?

-Khoảng 8 năm.

Đáy mắt cô bé thoáng tia lo lắng.

-Lâu vậy? anh có về đây thăm em không?

Cậu bé ngước lên nói giọng chắc chắn.

-Nếu có cơ hội anh sẽ về.

…………

Tiếng bước chân gấp gáp tiến lại chỗ cô bé xinh xắn đang ngồi, giọng nói lộ rõ vẻ cứng cáp vang lên.

-tặng em con mèo này này, nuôi nó tốt nhé,khi nào về anh sẽ kiểm tra đấy.

Cô bé đưa tay nhận lấy khẽ vuốt ve chú mèo trong tay.

-Hì… Em sẽ nuôi nó thật tốt mà.

…………………..

-Anh Nhật này,em hỏi anh cái này nhé

-Sao anh lại cố gắng làm bạn với 1 đứa ngang bướng như em vậy?

-…Vì em giống em gái của anh

-Em gái anh? cậu ấy đâu rồi?sao em chưa gặp bao giờ

-Nó..nó đã mất được 2 năm rồi,nó bị tai nạn..

-Em xin lỗi…

-Em rất giống nó,cả 2 đều ngang ngược nhưng thật ra rất yếu đuối,nó luôn kiếm chuyện với anh nhưng khi thấy anh giận lại tìm cách xin lỗi…

………………………nó im lặng thở dài

-Em có thể làm em gái anh không?

-Em…em xin lỗi,em không muốn

-Vì sao vậy?

Nó đứng dậy lẳng lặng đi vào mặc cho Nhật nhìn theo khó hiểu…

…………………………………………………

-Cô Nhã Kì,Hân có trong phòng không ạ?

-Có đấy cháu..nó nhờ cô đưa cháu tờ giấy này,nó bảo khi nào cháu đi khỏi thành phố thì mới được mở

-Vâng

……………………………

Chiếc xe chở gia đình Nhật từ từ lăn bánh,mọi người đều vẫy tay chào gia đình họ,trên xe Hải Yến đang lau nước mắt ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà của mình.Minh Nhật nhìn vào dãy nhà mà Khả Hân ở rồi khẽ thở dài,ánh mắt chứa đựng những mâu thuẫn khó hiểu….

…………………………………..

-Không ra chia tay nó mà ở đây nằm khóc. Hân à xem ra cháu cũng rãnh quá nhỉ?

-Dì…anh ấy đi rồi hả dì?

-Ừ mới đi..cháu sao vậy?

-Cháu không sao

-Đây là…vừa nói Nhiên vừa chỉ vào cái vòng trên tay nó

-Anh ấy cho cháu,quà chia tay

-Ừ,dù sao dì vẫn muốn cháu như trước kia,khi cháu chưa gặp Nhật. cháu đã trở nên mềm yếu hơn rất nhiều khi có nó bên cạnh

-Cháu xin lỗi

-Lâm Hải Nam đã chính thức công bố Hoàng Minh Anh đã chết rồi,lý do là ông ta không tìm thấy bất cứ thông tin gì về cháu.Hơn nữa ông ta cũng đã kiếm ở đâu ra 1 cái xác đang phân hủy,xét nghiệm ADN thì trùng với của cháu. có lẽ ông ta cố tình làm vậy để xem hành động của chúng ta

-Đã chết? xem ra ông ta nhiều chiêu trò quá nhỉ?

-ừ, dì cũng mong cháu sẽ cố gắng nhiều hơn…cháu phải học với bạn bè hơn tuổi mình,dì biết là rất khó nhưng mong cháu đừng làm dì thất vọng ( ngoài việc đổi tên nó còn phải khai gian thêm 1 tuổi nhé,nghĩa là giờ nó đã 8 tuổi rồi. Còn Minh Nhật 9 tuổi)

-Cháu biết rồi,cháu sẽ cố gắng

………………………………………

Ở ngoại ô thành phố…..

-Anh xem gì vậy? Hải Yến vừa hỏi vừa ngóc đầu sang

-Không có gì đâu,em nghịch điện thoại tiếp đi-Nhật đưa tay đẩy đầu Hải Yến về ghế của nó

-Hừ..

………………….

Nhật,em xin lỗi vì đã không tiễn anh…em không muốn làm em gái anh bởi vì em không thể xem anh là anh trai em được..em biết anh sẽ cho em là ấu trĩ nhưng em nói thật đấy..em sẽ chờ anh về dù anh chỉ xem em là em gái..em xin lỗi..

‘Em gái bất đắc dĩ: Hoàng Khả Hân’

………………………………………

Minh Nhật khẽ thở dài,bàn tay nắm chặt lấy lá thư nó gửi,đôi mắt nhìn vu vơ ra cửa sổ,hướng tới 1 nơi nào đó sắp trở thành kí ức…

-Em đúng là đồ ấu trĩ…..

……………………………………………………

-Đến giờ tập rồi dậy đi cô nương

-Phù,nhanh hết ngày nhỉ..

-Đây là bài hát Forever, Nhiên yêu cầu cô dạy cháu đàn thành thạo bài này,còn lí do thì cô không biết. Giờ chúng ta bắt đầu nhé

-Vâng…

-Nghe cô đàn 1 lượt nhé

………………………..

-bài này giai điệu hơi buồn cô nhỉ?

-ừ….giờ cô sẽ dậy cháu từng câu nhé

-Vâng

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN