Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi


Chương 18


-Tiểu thư,cô Ngọc Anh đến chơi,ông chủ bảo tôi gọi tiểu thư-Thật không ạ? mình cô ấy đến hay có ai nữa ạ?-Nó lấy khăn lau mồ hôi rồi nhìn sang cô giúp việc

-Dạ mình cô ấy ạ,ông chủ nói cô vào gấp

-Tôi biết rồi

Nói rồi nó chạy nhanh vào biệt thự..

-Wow cô Ngọc Anh.cháu nhớ cô quá,dạo này cô khỏe không ạ? mọi người đều khỏe chứ ạ? sao cô Nhã Kì không đến với cô ạ?-Nó liến thoắn hỏi

-Khả Hân,con hỏi vậy cô trả lời sao được,từ từ thôi-Lâm Hải Nam khẽ nhắc

-Mới có mấy hôm không gặp mà trông cháu khác hẳn nhỉ? trường hơi bận nên mình cô đến thăm cháu,mọi người có gửi ít quà cho cháu đây-Ngọc Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ

-Cháu cảm ơn ạ

-À đúng rồi nhân tiện cô đến đây tôi cũng muốn nói 1 chuyện..cuối tuần này tôi sẽ cho Hân sang Xing-ga-po du học khoảng 6 năm

-Du học?-Nó và Ngọc Anh ngơ ngác nhìn Lâm Hải Nam rồi nhìn nhau

-Sao con không biết việc này vậy ạ? nó hơi khó chịu

-Ta định tối nay sẽ nói cho con biết…

-Sao ông lại muốn đi Xing du học? Ngọc Anh hơi cau mày

-Du học sẽ giúp nó phát triển hơn,cô hiểu mà Ngọc Anh

Nét mặt Ngọc Anh thoáng suy nghĩ nhưng nhanh chóng dãn ra

-Đó là điều tốt với nó-Cô khẽ mỉm cười nhìn nó

-Nhưng..Nó định nói gì đó nhưng Ngọc Anh ra hiệu cho nó im lặng

-Con không muốn đi sao Hân? nếu con không thích ta cũng không ép con làm gì?-Lâm Hải Nam xoay chiếc cốc trong tay rồi đặt xuống bàn

-..Con sẽ đi..-nó lí nhí

-À ông Lâm tôi có thể nói chuyện riêng với con bé được không? cũng khá lâu chúng tôi không gặp nhau rồi

-Dĩ nhiên là được,tôi có việc phải đi trước,2 người thoải mái nhé

-Lên phòng cháu đi-nó vừa nói vừa kéo tay Ngọc Anh

-Cháu không muốn đi sao hân? Ngọc Anh đưa mắt nhìn xung quanh phòng nó như dò xét gì đó

-Ở đây không có thiết bị nào đâu nên cô không phải lo lắng-Nó rót nước rồi đưa cho Ngọc Anh-Không phải cháu không muốn đi mà là..

-Vì Minh Nhật ư?

..Anh ấy có gửi thư hay gọi về cho cháu không ạ? Ánh mắt nó toát lên tia hi vọng

-Có gọi về 1 lần hỏi thăm cháu nhưng Nhiên nói là cháu đã được nhận nuôi rồi.nó gửi lời hỏi thăm cháu và nói cháu hãy thật tốt,nó khỏe và nếu có duyên 2 đứa sẽ gặp lại

-Vâng..

……………..

-Chào cô ạ,cô ơi cháu là Nhật,cháu có thể gặp hân không ạ?

-Nó không còn ở đây nữa,nó được nhận nuôi rồi

-Hân được ai nhận nuôi vậy cô?

-Nó nói không muốn cháu biết,nó vẫn khỏe..à mà tôi có chuyện này muốn nói với cháu

-Vâng..

-Chắc cháu cũng biết tôi không thích việc 2 đứa chơi với nhau phải không? tôi muốn cháu không liên lạc với nó nữa,2 đứa không thuộc về cùng 1 thế giới,Hân còn có nhiều chuyện quan trong để làm,nếu nghĩ cho nó cháu không nên làm nó sao lãng,cháu hiểu chứ?

-..Nhưng tại sao ạ? cháu thật sự rất quí Hân,chúng cháu chỉ xem nhau như anh em thôi ạ

-Nhật này tôi chỉ muốn tốt cho Hân thôi,nếu cháu thật sự quan tâm nó thì hãy làm như tôi nói,2 đứa có 2 sứ mệnh khác biệt nhau,không cùng chí hướng..

-Cháu…

-Tốt nhất là cháu nên tránh xa nó,đừng gọi về nữa,nếu có duyên 2 đứa sẽ gặp lại..

………………………………………………………………………………………………………………………………

-Hân sẽ sang Xing-ga-po du học vào cuối tuần này,đi 6 năm

-Tôi đoán hắn đã có ý định huấn luyện Hân trở thành con cờ tốt cho hắn,mọi chuyện đang diễn ra rất tốt-Nhiên khẽ nhếch hàm

-Hân có hỏi tôi về Nhật…tôi thấy chúng ta làm vậy là không đúng đâu

-Không đúng chỗ nào? điều quan trọng trước mắt là trả thù,Lâm Hải Nam cũng sống khá lâu rồi

-Nhưng..

-Cô về phòng đi

………………………………………

-Đại Vũ,mọi chuyện đều tốt chứ?

…..

-Hahah tôi thật phục tài đóng kịch của anh đấy,con cáo Lâm kia cũng không đoán ra.

-Ừ tôi sẽ để ý mà,anh không phải lo đâu..mà anh nhớ để ý Hân giùm tôi..

-Được rồi bye

…………………

I stand alone in the darkness

The winter of my life came so fast

Memories go back to childhood

…………………………

(Forever)

……………

-Sao con lại dừng vậy Hân? con sao à? Lâm hải Nam bước nhanh về phía nó

-Dạ con không sao.bố đến lâu chưa?

-Ừm ta mới đến thôi,con có chuyện gì à?

-Không ạ..con sẽ đi 6 năm à bố?

-Ừ..ta biết là con không muốn đi nhưng Hân à,con phải nghĩ đến tương lai của mình..sang đó con sẽ có cơ hội học tập tốt hơn..

-Vâng,con hiểu,con sẽ đi..con mệt rồi con vào ngủ trước đây ạ

…………………………

Would you wait for me forever-Lâm hải Nam khẽ hát rồi mỉm cười,nụ cười khiến người ta cảm thấy ớn lạnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN