Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi


Chương 6


Tại biệt thự của Lâm gia.

Tiếng hét thất thanh vang lên từ căn phòng trên tầng hai.

-“Á…buông tôi ra đồ quái vật, tôi đúng là có mắt như mù nên mới chấp nhận lấy một con quỉ như anh.”

Giọng nói đầy vẻ hả hê vang lên sau đó.

-“Giờ cô mới biết sao? xem ra cũng quá muộn rồi đấy, à cho cô biết điều này, tôi có thể làm những việc còn hơn cả ác quỉ đấy. Nhưng cô yên tâm tôi sẽ để cho con gái của chúng ta trải qua trước, hahhaha.”

Người phụ nữ lập tức trở lên run sợ, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

-“Lâm Hải Nam, anh không phải con người, có chết tôi cũng không để cho anh làm hại đến con gái tôi.”

Tiếng cười lại rít ra từ kẽ răng, đáng sợ, thâm trầm.

-“Vậy sao? tôi thật sự muốn biết cô sẽ làm gì được tôi đấy… Người đâu mang thêm một vài món đồ chơi vào nhà kho cho con gái tôi, tôi không muốn nó ở một mình đâu, chắc nó đang sợ lắm, tội nghiệp cô co gái bé bỏng.”

Mi mắt khẽ giật, Kiều Lan nắm chặt hai tay đến mức móng tay đâm vào da thịt đau đớn.

-“Anh muốn làm gì? Nó chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ anh đối phó cả với một đứa trẻ sao? thật vô sỉ!.”

Bốp….

Giọng Lâm Hải Nam đã trở lên đầy lạnh lẽo, đáy mắt chứa đầy tia máu đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ đang đứng trước mình.

-“Câm miệng lại cho tao, mày nên nhớ rằng những điều tao làm chưa bằng một góc mà nhà họ Hoàng mấy người làm đâu. Nếu muốn con mày có thể sống sót đến ngày mai thì im miệng lại cho tao, đừng chọc giận tao nếu không…”

Hắn vừa nói vừa bóp chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, làm chiếc cốc vỡ vụn, rơi rào rào xuống mặt đất, tạo ra khoảng nhỏ thủy tinh lấp lánh.

Kiều Lan vội túm lấy cánh tay Lâm Hải Nam, đôi mắt đẹp nhuốm đầy lệ.

-‘Tôi xin anh, tôi sẽ chuyển hết cổ phần của tôi cho anh, xin anh đừng làm hại con tôi, tôi van anh, tôi sẽ thay anh Dũng trả hết nợ cho anh chỉ xin anh tha cho con bé, nó vô tội…”

Hất bàn tay gầy guộc kia ra khỏi mình, Lâm Hải Nam chỉ tay thẳng vào mặt Kiều Lan, tựa như một hung thần tối cao đang phán xử kẻ tù tội.

-“Câm miệng, tao không có hứng thú trao đổi với mày, trước sau gì F&F cũng thuộc về tao thôi. Mày nói mày sẽ trả nợ cho tao? hư, mày nghĩ mình có khả năng đó sao?”

Kiều Lan lập tức gật đầu giọng đầy chắc chắn.

-“Nhất định tôi sẽ làm được chỉ cần anh nói anh muốn gì, có chết tôi cũng làm, chỉ mong anh…”

Lời nói chưa dứt, Lâm Hải Nam đã đưa tay bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh kia.

-“Làm vợ tao sống lại, mày làm được không?”

Môi Kiều Lân giật giật run rẩy, vội đẩy Lâm Hải Nam ra, ánh mắt đầy hoảng loạn.

-“Anh điên rồi, vợ anh là tự mình chuốc lấy, sao anh lại có thể đổ hết lên người khác?”

Bốp…

Lại một tiếng kêu chói tai vang lên, giọng nói người đàn ông đầy phẫn nộ, tức giận hơn.

-‘Mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói với tao như vậy? à tự nhiên tao nghĩ ra một việc còn vui hơn ngồi đây nói chuyện phiến với mày.”

Đoạn quay lại phía mấy ám vệ đang đứng chờ lệnh.

-“Đưa cô ta đi.”

Kiều Lan cố sức giẫy giụa, giọng nói đầy sợ hãi.

-“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

-“Yên tâm mày là vợ tao nên tao sẽ không làm gì hại mày đâu, tao đưa mày đi gặp con gái chúng ta, chả nhẽ mày không muốn sao?”

Nghe nhắc đến con gái, đáy mắt Kiều Lan càng sợ hãi hơn, cô gần như hét lên.

-“Con gái tôi? mấy người đã làm gì nó rồi?”

Hahahaha…

Tiếng cười ma quỷ vang lên thay câu trả lời, căn phòng lập tức bị đóng sầm lại trả lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

****************************************************

Bên căn phòng kho, giọng nói đầy lo lắng của cô bé vang lên rành rọt từng chữ.

-“Chú ơi sao chú dẫn cháu vào đây vậy? hức, chú đưa cháu về với mẹ đi mẹ đang lo cho cháu lắm…”

Tên áo đen buông tay cô bé ra hắng giọng.

-“Câm miệng đồ nhãi ranh.”

Cô bé kia có vẻ cũng không vừa, hai tay đưa lên chống nạnh đầy thách thức.

-“Cháu sẽ nói với bố chuyện này để xem chú sẽ bị đánh mông thê thảm thế nào.”

Tên kia cười sảng khoái rồi dùng giọng đùa cợt nhìn cô bé.

-“Mày uy hiếp tao sao?

Theo đó là tiếng bốp vang lên thật nhanh.

-“Mày nghĩ tao không dám làm gì mày sao? nếu không muốn chết thì khôn hồn câm miệng lại cho tao, suýt quên, ông chủ sợ mày buồn bảo tao đưa cái này cho mày, mày từ từ chơi nhé.”

Dứt lời hắn ta liền quay người ra cửa đóng sầm cửa lại, tiếng khóa cửa khẽ cách một cái.

Trong bóng tối, cô bé vô thức chạy lên chỗ cửa, bàn tay trắng nõn mập mạp đập vào tấm cửa sắt.

-“Chú ơi chú đi đâu vậy? trong này hơi tối, cháu sợ lắm chú ơi, chú đừng đi, chú, cháu sẽ không cãi lời chú nữa, cháu hứa đấy, hức.”

Bên ngoài không một tiếng động vang đến, kêu la một lát, cô bé liền mệt ngã khụy ngay xuống sàn.

-“Mẹ ơi huhu mẹ đang ở đâu vậy,”mẹ ơi con sợ, huhu, mẹ ơi…”

Vừa khóc vừa nhìn vào khoảng tối phía trước, lập tức cả người cô bé thoáng run rẩy.

Trong chiếc túi tên đó để lại một con rắn mình đầy loang lỗ đang chui dần ra, lè lưỡi tiến lại dần phía cô bé.

-“Á, hứchức, mẹ ơi cứu con, mẹ ơi, rắn, rắn….., rắn, con sợ rắn, mẹ mau cứu con.”

Tiếng hét vang lên sợ hãi, khuôn mặt cô bé dần chuyển sang màu trắng bệch đáng sợ.

***************************************

-“Là tiếng của Minh Anh, anh đã làm gì nó, Minh Anh… Minh Anh.’

Kiều Lan hoảng hốt la lên, cả người không ngừng vùng vẫy muốn chạy về phía trước.

Lâm Hải Nam cau mày, khói thuốc khẽ bay hòa vào không khí.

-“Giữ cô ta lại, cô đừng sốt ruột, kịch hay vẫn chưa hạ màn mà.”

Tia căm phẫn hiện ra trong đôi ngươi sáng kia, giọng nói có phần khàn lại.

-“Tôi nguyền rủa anh đồ quái vật, có thành ma tôi cũng không tha cho anh.”

Bốp…

Lại một tiếng đáng sợ vang lên, Lâm Hải Nam cúi người, bàn tay to lớn bóp chặt cánh tay đang vùng vẫy của Kiều Lan.

– “Nếu không muốn nhặt xác con mày thì câm miệng lại cho tao.”

………………………………………………………………………………………………..
Cả đám người dừng trước nhà kho, Kiều Lan như người mất hồn thoát khỏi tay ám vệ rồi chạy lại đập liên tiếp vào cánh cửa.

-“Minh Anh, con nghe mẹ gọi không? Minh Anh…”

Giọng nói yếu ớt từ trong phòng vang lên rất chậm, rất chậm, cứ như thể nó chỉ hiện trong tưởng tượng của người khác.

-“M…ẹ….mẹ…”

Nghe tiếng con, sắc mặt Kiều Lan càng khó coi hơn, nỗi sợ hãi lập tức ngự trị cả khuôn mặt.

-“Con sao vậy? trả lời mẹ đi, mẹ xin con đó Minh Anh.”

Rồi quay sang phía Lâm Hải Nam đang nhếch mép xem kịch.

-“Tôi van anh, anh mở cửa ra đi, tôi quì xuống van anh, xin anh cứu nó, tôi van anh…”

Lâm Hải Nam nhếch mép cười nhẹ.

-“Chậc, nhìn em lúc này tôi thật sự đau lòng đấy vợ à. Em muốn gặp con hả? được rồi, mở cửa.”

Cánh cửa vừa mở, một cảnh tượng cô cùng đáng sợ bày ra trước mắt. Một cô bé mặt mũi trắng bệch đang nằm bất đông, bên cạnh là một con rắn to, loang lổ màu sắc đang cuốn chặt cổ cô bé….

Kiều Lan vội vùng vẫy, giọng nói thất thanh pha lẫn niềm đau xót vang lên.

-“Minh Anh… LÂM HẢI NAM anh là đồ cầm thú, Minh A…n…h…”

Lâm Hải Nam lười nhác nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó mới cất giọng trầm thấp.

-“Ngăn cô ta lại….”

Rồi quay sang một ám vệ khác ra lệnh.

-“Mang con rắn ra, lấy nước vào đây cho tao.”

Ám vệ vội chạy thục mạng ra phía trước, chưa đầy hai phút sau đã xách nước chạy đến.

Ập… gương mặt nhỏ nhắn của Minh Anh dính đầy nước, nó từ từ mở mắt ra.

-“M..ẹ…con lạnh quá, con sợ… có rắn đấy mọi người đi đi.”- Giọng nó thều thào.

Kiều Lan quỳ xuống ôm con gái vào trong lòng, đau xót nói.

-“Minh Anh, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, tại mẹ không tốt.”

Vừa nói vừa quay sang nhìn người đàn ông cao lớn kia.

-“Tôi van anh thả nó ra đi, xin anh cứu nó dù phải làm trâu ngựa cả đời cho anh tôi cũng sẽ làm, xin anh…”

Lâm Hải Nam vẫn đứng yên đó, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, lập tức từ phía dưới, giọng Minh Anh đầy mệt mỏi vang lên.

-“Mẹ con lạnh, con mệt quá… con buồn ngủ quá mẹ ơi….”

-“Đừng ngủ Minh Anh… Lâm Hải Nam, tất cả mọi chuyện đều ra chồng tôi gây ra, tôi tự nguyện dùng tính mạng mình để trả giá, xin anh tha cho nó, nó hoàn toàn vô tội… xin anh cứu con tôi, anh bắt tôi làm gì cũng được.”

Khuôn mặt Lâm Hải Nam bày vẻ thương xót vô hạn.

-“Em đừng như vậy, dù sao tôi cũng đã sống cùng em hơn một năm trời, sao tôi có thể làm hại mẹ con em được. Chỉ có điều nếu muốn trách thì trách định mệnh đã khiến em làm vợ của Hoàng Nhật Dũng, làm kẻ thù của tôi. Hắn giết chết vợ tôi thì tôi cũng sẽ không để người thân hắn yên ổn.”

Giọng nói Kiều Lan lại vang lên đầy tuyệt vọng.

-“Mối thù này là do người lớn chúng ta tạo nên sao anh có thể bắt một đứa trẻ bảy tuổi gánh như vậy được? Chỉ cần anh tha cho Minh Anh ,anh muốn làm gì tôi cũng được, thậm chí lấy mạng tôi…”

Bên ngoài một ám vệ vội vã tiến vào, cúi đầu nói.

-“Ông chủ, cô Nhiên bạn của bà chủ đến nói có chuyện quan trọng muốn gặp.”

-“Xem ra cô ta cũng biết chọn thời điểm nhỉ, nhốt mẹ con cô ta lại cho tôi, cho người mời bác sĩ đến khám cho con nhỏ đó, tuyệt đối không để nó chết… chúng ta ra tiếp khách quí nào.”

…………………………………………………………………

Lâm Hải Nam vừa thấy An Nhiên đang đứng nhìn lên tầng liền bày ra bộ mặt vui vẻ.

-“Nhiên, cô đến mà không báo trước, có chuyện gì sao?”

An Nhiên quay người nhìn người đàn ông trước mặt khẽ mỉm cười.

-“À ờ, có một chút chuyện riêng muốn gặp Lan thôi, mà vợ anh đâu?”

Lâm Hải Nam nhún vai, đáy mắt sắc toát lên tia khó hiểu,

-“Cô ấy không nói gì với cô sao? Vì muốn tạo bất ngờ cho Minh Anh nhân dịp sinh nhật lần thứ bảy của nó, hai mẹ con họ đã đặt vé ra nước ngoài vào đầu giờ chiều rồi.”

-“Vậy sao? sao Lan không nói gì với tôi vậy…nếu vậy sao từ sáng tới giờ tôi gọi mà cô ấy không hề bắt máy?”

Lâm Hải Nam tiếp tục nhàn nhã rót trà.

-“Cô ấy bảo lâu nay bận công việc của công ti nên không có thời gian chăm sóc cho con gái. Vì vậy mới quyết định cùng con bé sang nước ngoài chơi mấy hôm, không muốn bị ai làm phiền, có lẽ vì vậy nên…”

-“Tôi biết rồi cảm ơn anh, thôi tôi có việc phải đi trước đây, chào anh.”

Nhìn An Nhiên rời đi, Lâm Hải Nam cười nhạt, ly trà trên tay lập tức bị bóp nát.

……………………………………………………………………………….

Bên ngoài, người đàn ông hình như là con lai, vừa thấy An Nhiên bước ra đã vội chạy lại.

-“Sam, đã có tin tức về việc cô nhờ tôi rồi, chính xác là tên nhân viên đó chỉ mua cổ phiếu của F&F theo yêu cầu của Lâm Hải Nam, và chuyện gần đây công ti của bạn cô gặp trục trặc cũng là do Lâm Hải Nam dàn xếp…”

An Nhiên hừ nhẹ.

-“Lâm Hải Nam, anh nghĩ tôi là con ngốc sao? chỉ mấy lời nói dối vụng về đó mà anh nghĩ sẽ khiến tôi tin sao? anh đánh giá quá thấp tôi rồi đó,đừng để tôi biết đã có chuyện gì xảy ra với mẹ con Lan nếu không Quách Anh Nhiên tôi sẽ không tha cho anh…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN