Cô gái mang trái tim đá- Full - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Cô gái mang trái tim đá- Full


Chương 36


Những cuộc tấn công diễn ra như thường lệ. Danh tiếng của người Viking gần như đủ để chiến thắng bất cứ trận chiến nào trước cả khi lưỡi gươm tuốt ra khỏi vỏ và khi họ tới mục tiêu cuối cùng, thuyền họ đã chở nặng lắm rồi. Họ nhiều lần tấn công dễ dàng các ngôi làng nước Anh, nhưng gần đây người dân đã học được vài mánh tự vệ để gỡ gạc chút danh dự. Họ không mong sẽ đánh bại người Viking, nhưng họ thực sự mong muốn ít nhất cũng diệt được vài kẻ.Khi những người Viking ào ra khỏi thuyền và chạy qua bãi cát, một đợt cung tên bất ngờ xé toạc bầu trời lao về phía họ. Sigurðr rất giỏi quan sát: cậu đã phát hiện ra một mũi tên mang mối nguy hiểm đặc biệt. Cậu đã sẵn sàng tránh khỏi đường bay của nó nhưng rồi nhận ra nếu cậu làm thế, mũi tên sẽ đâm vào người đứng sau cậu.Einarr.Và thế là cậu không tránh.Mũi tên xuyên qua lớp áo da trên ngực cậu, cậu thét lên đau đớn rồi ngã xuống đất, những ngón tay bấu chặt lấy cuống tên.Sau chút bất ngờ đầu tiên, những người Viking dần lấy lại thế thượng phong và dân làng trở thành mồi ngon cho những kẻ tấn công, như mọi khi. Nhưng trận chiến không còn liên quan gì đến Einarr Einarsson hay Sigurðr Sigurðsson nữa, họ đã quay trở lại bờ biển. Mũi tên cắm sâu vào ngực của Sigurðr, ngập tới ngọn, và không thể rút ra mà không xé toạc vết thương.Sigurðr biết điều này. Cậu rất sợ nhưng vẫn cố thu hết can đảm kể cả khi cậu cảm thấy ánh mắt Einarr nhìn mình như băng bám trên những mái chèo hờ hững. “Einarr?”“Ừ.”“Tôi sắp chết rồi.”“Cậu sẽ không chết đâu.”“Hãy nhớ đến tôi.”“Sao tôi có thể quên một người ngốc đến nỗi tin rằng cậu ta sắp chết vì một vết thương phần mềm chứ?” Einarr đáp lại.“Einarr?”“Cái gì?”“Có một điều tôi muốn nói với anh.”“Với một người sắp chết thì cậu nói hơi nhiều đấy.”“Không,” Sigurðr khăng khăng tiếp tục. “Ég elska”Einarr ngắt lời cậu. “Mấy trò lắp bắp này làm cậu cứ như đàn bà ấy. Cố giữ sức đi.”Nét mặt của Einarr cho Sigurðr biết cuộc tranh luận đến đây là chấm dứt, vì thế cậu nhắm mắt lại và để người bạn đưa mình lên lại trên thuyền dài. Ở đó Einarr đã cắt bỏ những phần da xung quanh mũi tên và Sigurðr cứ liên tục rú lên đau đớn với mỗi nhát dao. Khi vết thương bị khoét đủ sâu, Einarr dùng một cái kẹp gắp đầu mũi tên ra và cầm nó lên để Sigurðr, sắp bất tỉnh đến nơi, có thể thấy những sợi thịt đang bám chặt lấy nó.“Svan hẳn đã chăm cậu rất tốt,” Einarr nói, “chỗ gần tim cậu có mỡ bám đấy.”Trong suốt chuyến đi về nhà, Einarr thường xuyên thay băng và kiểm tra xem vết thương của Sigurðr có bị nhiễm trùng không nhưng có vẻ như nếu chưa đỡ hơn thì ít ra nó cũng không nặng thêm. Gần như trước khi Sigurðr kịp nhận ra, cậu thấy mình tỉnh lại, trước mặt là Svanhildr đang cầm một bát xúp hành tỏi tây.“Đồ nóng sẽ rất tốt cho cậu đấy,” cô nói.“Tôi có thể đi mà. Một người đàn ông ốm yếu ở lại nhà của một phụ nữ đang mang bầu thì chẳng hay gì đâu.”Cô có vẻ buồn cười trước câu nói ấy. “Cậu cũng là người trong nhà cả mà, và chúng tôi sẽ không nghe bất cứ điều gì tương tự như vậy nữa đâu.”“Nhưng em bé…”“Uống nào. Nếu ngửi được mùi hành ở vết thương của cậu, tôi có thể biết được nội tạng cậu có bị tổn thương hay không.”Trong suốt những ngày tiếp theo, Einarr và Bragi luôn cầu khấn nữ thần chữa trị, và Svanhildr vẫn tiếp tục chăm sóc vết thương của Sigurðr. Thầy pháp địa phương đã ban phước cho một loạt cổ ngữ Rune khắc lên xương cá voi để đổi lấy một trong những rương châu báu quý giá nhất của Einarr và rải xương quanh chiếc ghế băng nơi Sigurðr ngủ.Việc ấy có vẻ có tác dụng: vết thương của Sigurðr không còn mùi hành. Việc đầu tiên cậu làm, khi chắc rằng cậu sẽ sống, là tiến thẳng tới xưởng để đục một lỗ xuyên qua một chiếc xương trị bệnh. Cái này, cậu đem đưa cho Svanhildr.“Tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh,” cậu nói, “nếu cô luồn cái này vào cùng những viên đá trên chuỗi vòng cổ. Cô không bắt buộc phải làm thế đâu, nhưng mà…”Cô ngắt lời cậu bằng việc quàng tay qua cổ cậu, và gật đầu lia lịa.Việc phục hồi cũng không dễ dàng gì. Sigurðr vẫn chưa thể giơ tay lên thoải mái và thỉnh thoảng cậu vẫn phải chịu những cơn đau nhói bất ngờ, cậu cũng nhanh chóng chán cái cảnh được chăm sóc thái quá rồi. Cậu cùng Einarr hoàn thành công việc mới nhất của anh: một chiếc thuyền dự định đưa Bragi đi câu cá ở vịnh. Cậu đã quyết tâm sơn vẽ toàn bộ con thuyền; dù việc trang trí thực sự không cần thiết. Nhưng cậu thấy rất vui khi lại được cảm nhận cây cọ trong tay mình. Công việc kéo dài đằng đẵng, nhưng Einarr chẳng mảy may phàn nàn về sự chậm chạp của bạn mình.Svanhildr thai nghén cũng không vất vả lắm, dù tuổi tác của cô không thực sự phù hợp với việc mạo hiểm này. Khi cô đến lúc vượt cạn, Bragi bé nhỏ đã chạy đi mời các bà mụ trong khi hai người đàn ông ở lại an ủi cô. Một cậu bé nữa, khỏe mạnh xinh xắn được đặt tên là Friðleifr, nhanh chóng trở thành thành viên mới trong gia đình.Khi chắc chắn hai mẹ con đã mẹ tròn con vuông, những người đàn ông quyết định uống mừng may mắn. Thậm chí cả Bragi cũng được cho phép thức khuya và được chuốc vài cốc bia đặc, vì cậu giờ đã phải trông một đứa em, cha cậu thấy rằng đã đến lúc cho cậu uống như một người đàn ông.Căn phòng được thắp sáng bởi cái lò sưởi dài và những chiếc đèn mỡ cá voi, Einarr cười khi người bạn – giờ, anh tự hào nhấn mạnh, người bạn trưởng thành của anh – loạng choạng đổ ập lên băng ghế kiêm giường ngủ của cậu. “Không, vẫn chưa hẳn là một người đàn ông,” anh đùa, trong khi Sigurðr hét lên rằng bia sẽ làm ngực Bragi mọc lông, hay ít nhất lưỡi cậu cũng sẽ mọc lông vào sáng hôm sau.Chỉ vài phút sau cậu đã ngáy khò khò và Einarr, cảm thấy thỏa mãn khi cả vợ và cậu con mới sinh của mình đều đã chìm vào giấc ngủ, liền quay lại xưởng gỗ. Anh trở vào nhà với một cái túi và ném nó về phía Sigurðr; bên trong rất nhiều nấm khô. “Giờ chúng ta có thể thực sự ăn mừng được rồi. Thần thánh luôn mỉm cười với chúng ta.”Mỗi người ăn một ít berserkjasveppur – Sigurðr không thích món này nhưng cũng ăn một chút vì không muốn từ chối bạn mình điều gì – trước khi Einarr đổ chỗ còn lại vào chảo bia trên bếp lò. “Chúng ta sẽ đun chỗ còn lại. Không ngon lắm, nhưng tác dụng của nó thì…”Họ uống đến tận khuya, Einarr cố gắng miêu tả vẻ đẹp của những hình ảnh đang tự do bay lượn xung quanh mình, còn Sigurðr cười phá lên trước những nỗ lực của anh. Thỉnh thoảng Svanhildr bối rối ngẩng đầu lên trước những câu nhận xét của Sigurðr, nhưng lại ngủ tiếp mà không nói một lời nào. Hai người đàn ông uống cho đến tận khi bát nấm đã sạch bách, rồi ăn nốt chỗ vụn nấm lép nhép sót lại ở đáy bát.“Cậu thật tốt khi tặng Svanhildr miếng xương cá voi cổ ngữ để đeo vào vòng cổ của cô ấy,” Einarr lè nhè nói. “Tôi nghĩ là mình sẽ luôn nhớ tới việc đó.”“Cô ấy đã chăm sóc tôi,” Sigurðr nói. “Anh cũng thế.”“Đã đến lúc cô ấy cần một vật của cậu để đeo quanh cổ rồi.”“Tôi quý cô ấy,” Sigurðr nói.“Tôi biết.”“Bragi,” Sigurðr nói thêm. “Bragi, tôi cũng quý cậu bé nữa.”“Tôi có một thứ dành cho cậu.” Einarr lại đi vào trong xưởng, và lần này anh quay lại với cái đầu mũi tên đã cắm vào ngực Sigurðr. Anh ngồi phịch xuống, sát Sigurðr hơn trước. “Đưa cái vòng cổ của cậu cho tôi.”“Tôi không biết…” Sigurðr thầm thì. “Tôi không nghĩ anh lại để ý đến nó.”“Tôi để ý nó ngay từ đầu rồi, nhưng tôi đã nhớ lại khi rút cái này” – anh giơ đầu mũi tên ra – “khỏi ngực cậu.”Sigurðr lôi sợi dây da ra, và khi nó đã ở trong tay Einarr, anh xoắn nó lại và nói, “Nó vẫn y như cái ngày tôi dùng nó để buộc Sigurðsnautr.”Sigurðr nhìn chằm chằm vào đống lửa, không dám nhìn bạn mình, trong khi Einarr luồn đầu mũi tên vào sợi dây. Rồi anh đưa cho Sigurðr.Sigurðr định với lấy nó, nhưng rồi đổi ý và cúi đầu xuống một chút. Einarr hơi do dự, rồi choàng cái vòng cổ qua đầu Sigurðr. Sigurðr có thể cảm nhận bàn tay anh cọ vào tóc cậu, có lẽ thậm chí còn lướt qua cả gáy cậu nữa. Sau bao nhiêu năm tưởng tượng những ngón tay của Einarr ở đó, giờ chúng thực sự đã ở đó rồi.Họ bất động trong vài giây, mắt nhìn thẳng vào nhau.Sigurðr rướn lên trước một chút, và Einarr không lùi lại. Họ thật gần nhau. Sigurðr đằng hắng, cảm thấy họng nghẹn lại vì bia sôi và nấm, rồi giọng cậu lạc đi khi thốt ra những từ cậu đã đợi suốt bao nhiêu năm để nói ra. “Ég elska þig.”Mắt Einarr hơi nheo lại, nhưng ngoài đó ra, nét mặt anh không hề thay đổi.Sigurðr rướn lại gần hơn chút nữa. Và Einarr vẫn không lùi lại. Thế là Sigurðr lấn tới, áp miệng mình lên miệng Einarr, và hôn anh.Einarr không phản ứng gì. Sigurðr coi đó là dấu hiệu chấp nhận bèn hôn cuồng nhiệt hơn.Rồi Sigurðr thấy Einarr giật lùi lại, theo sau là một cú đập mạnh vào thái dương cậu. Cú đấm làm cậu văng khỏi ghế và chỉ kịp ngước mắt lên để thấy Einarr lao về trước, chân vung mạnh. Cú đá trúng mạng sườn của Sigurðr và rút hết không khí ra khỏi phổi cậu. Dùng cánh tay cầm kiếm, Einarr đấm thẳng vào giữa bụng của Sigurðr, và cứ đấm liên tục thế. Những đợt tấn công mù quáng, điên cuồng loạn xạ, hầu hết những cú đấm đều trượt.Sigurðr cố thoái lui nhưng Einarr huých vai anh vào ngực cậu, hất Sigurðr ngã vào một cái đèn, làm nó đổ xuống. Cậu cố lợi dụng lực xoay để lăn đi, nhưng Einarr đã đuổi theo với những cú đấm còn điên loạn hơn. Quá nhiều cú đấm đá, quá nhanh, và ở khắp mọi chỗ – vào quai hàm của Sigurðr, sượt qua vai cậu, thẳng vào cổ họng cậu, và ở chỗ yếu nhất trên ngực cậu nơi mũi tên đã đâm vào. Cậu hầu như không thở nổi, vì sự tấn công hung bạo và cả sự thật đang diễn ra trước mắt nữa.Em bé sơ sinh Friðleifr, giờ đang gào khóc trong cái nôi rồng, nhận ra có chuyện gì đó vô cùng tệ hại đang xảy ra trong cái thế giới cậu hầu như chưa biết gì. Svanhildr bật dậy và thét gọi chồng mình dừng lại, còn Bragi lăn khỏi cái ghế ngủ của cậu, quay cuồng không hiểu vì sao cuộc đánh nhau lại diễn ra và vì chỗ bia vẫn đang chảy trong huyết quản cậu. Cậu vẫn chưa đứng vững được còn sàn nhà thì chao đảo như một con thuyền trong bão.Einarr không còn nghe ra bất cứ tiếng kêu thét nào nữa. Ảo giác do berserkjasveppur mang lại khiến anh cứ tưởng tượng ra con quái vật nào là thẳng tay đánh chúng, như thể chúng là những sinh vật duy nhất thực sự tồn tại trong căn phòng.Sigurðr không hề đánh trả với lý do ai cũng có thể đoán được. Thương tích của cậu đã hạn chế các cử động, đúng thế, nhưng sự thực không chỉ có vậy: khi cậu nhìn thấy Bragi loạng choạng đứng dậy và nghe tiếng thét của Svanhildr, cậu đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Cậu nhận ra một điều, dù không tỉnh táo nhưng rất rõ rành, rằng phút giây yếu lòng của cậu đã biến cậu thành kẻ phản bội những người gần gũi cậu nhất, với gia đình đã nhận chăm sóc một cậu bé không nơi nương tựa và cho cậu cuộc sống của một người đàn ông. Trong một khoảnh khắc ham muốn, Sigurðr đã vượt qua cái giới hạn bất thành văn mà cậu và Einarr đã mất hơn mười năm gây dựng.Vì thế Sigurðr cứ nằm bất động; cậu sẽ để Einarr đấm cho cái giới hạn ấy quay lại mới thôi.Khi thấy Sigurðr không phản kháng, Svanhildr rất lo lắng cho tính mạng của cậu và đổi hướng không đến bên chiếc nôi rồng nữa. Cô giữ chặt cánh tay phải của Einarr khi anh thu tay lại để chuẩn bị cho một cú đấm nữa, và chồng cô theo bản năng đã tung nắm đấm tay trái ra. Cô trúng đòn mạnh, văng ra đập đầu vào đống gỗ.Bragi biết rõ không nên đối đầu trực tiếp với cha mình; một cậu con trai vẫn còn chơi đùa với kiếm đồ chơi không thể nào địch nổi một Viking. Việc chú Sig bị đánh làm cậu rất hoảng sợ, nhưng Bragi còn thấy một mối nguy hiểm khác nữa: mỡ cá voi đã tràn khỏi cái đèn bị đổ lúc nãy, làm một chồng đồ gỗ mới khắc bắt lửa, và ngọn lửa đang lan rộng ra.Bragi bắt đầu thét ầm lên rằng nhà đang cháy, nhưng thậm chí cả điều này cũng không đủ làm cha cậu tĩnh trí lại. Những cú đấm của Einarr, dù vẫn trượt nhưng không hề giảm đi, tiếp tục trút như mưa xuống người Sigurðr và trên khuôn mặt kẻ tấn công chẳng biểu lộ gì ngoài cơn thịnh nộ đầy đáng sợ.Những băng ghế dọc tường cũng bén lửa và ngọn lửa leo dần lên các cành sồi Iceland nhô khỏi mấy bức tường. Chẳng có cách nào ngăn lửa lại và – không thể tệ hơn, Bragi đã thấy – lửa đang hướng về phía mẹ mình, cô đang nằm bất động nơi cô ngã xuống. Máu rỉ ra trên trán cô, chảy xuống cặp mắt nhắm chặt.Bragi lắc mẹ mình, nhưng mẹ không phản ứng lại. Khi cậu nhận ra không thể lay mẹ dậy, cậu vòng tay xuống nách mẹ và cố đứng vững. Cậu dùng hết bình sinh để kéo, nhưng cậu vẫn còn say và còn quá bé nên chỉ kéo được mẹ ra một chút, vài phân một lần. Tuy thế, cậu vẫn kéo mẹ ra. Cậu phải kéo mẹ ra.Khi Bragi kéo Svanhildr ra cửa, Einarr vẫn tiếp tục đợt tấn công hung hãn của anh. Cho dù có muốn Sigurðr cũng không còn phản công được nữa: mặt cậu ngập trong vũng máu, xương sườn bị gãy vô số kể, và chân cậu giật lên với mỗi cú đấm trúng đích. Tuy nhiên, cậu vẫn cố nói qua kẽ những chiếc răng gãy.“Cháy, Einarr,” cậu thốt lên. “Vợ! Bragi!”Cậu cứ lặp đi lặp lại mấy từ đó cho tới khi cuối cùng nó cũng đến tai Einarr. Einarr ngưng đấm đá và bối rối nhìn xung quanh, như một người không biết mình vừa tỉnh dậy tại nơi nào. Anh nhìn thấy Bragi đang đứng ở cửa ra vào của ngôi nhà dài, bên dưới là Svanhildr nhưng không thể đi xa hơn, họ đã bị chặn lại bởi một hàng rào lửa.Anh chạy vụt đến chỗ họ và đá đổ cánh cửa đang bốc cháy. Anh tóm lấy Bragi và ném cậu ra, nhưng anh không thể làm thế với Svanhildr – không thể khi cô đang bất tỉnh nằm đó được – thế nên anh đã vác cô lên vai và chúi người xuống. Cách duy nhất để thoát là phóng thẳng qua cửa; họ có thể bị bỏng, nhưng họ sẽ sống.Sigurðr, thương tích đầy mình nằm trên sàn, nhìn Einarr và Svanhildr biến mất sau màn lửa và biết rằng cậu sẽ không thể theo họ được. Cậu không thể tưởng tượng nổi mình có thể lê được một phân nào, nói gì đến cả quãng đường cần thiết để thoát khỏi đám cháy, và nghĩ:Tất cả mọi thứ sẽ kết thúc như thế này đây. Trong biển lửa.Lửa tí tách nhảy múa quanh cậu như đang cười nhạo, và cậu nghĩ đây sẽ là âm thanh cuối cùng mình nghe thấy. Rồi cậu nghe thấy tiếng đứa bé khóc.Quần áo Sigurðr đã bắt lửa và cậu cảm thấy da mình đang nổ lộp bộp như bong bóng. Dùng những ngón tay gãy nát của mình, cậu dập hết chỗ lửa đó; cậu có thể làm tay mình cháy rụi khi làm thế, nhưng cậu đã không còn cảm giác gì nữa và điều đó cũng chẳng quan trọng. Máu rỉ từ khóe mắt và đọng lên râu của cậu, nhưng cậu chỉ lau đi và bắt đầu bò về nơi phát ra tiếng khóc của Friðleifr.Bên ngoài, trong ánh lửa bùng lên từ nhà dài, Svanhildr đã tỉnh lại và điên cuồng ôm chặt lấy Bragi. Khi nhận ra rằng Friðleifr không ở đó với họ, cô buông tay ra và gào khóc thảm thiết. Cô bắt đầu loạng choạng đi về phía ngôi nhà, và Bragi đã phải giữ cô lại; cậu không thể để mẹ mình bước vào cái địa ngục nơi chẳng hy vọng gì thoát ra được.Einarr, đã tĩnh trí lại, cũng lao về phía ngôi nhà đang chìm trong lửa. Trái tim anh thúc giục anh chạy bổ vào trong, nhưng bản năng gốc không cho phép điều đó. Không làm được gì khác, không thể tiến về phía ngọn lửa hay tránh xa khỏi nó, anh quỳ xuống đất và úp mặt vào đôi bàn tay. Svanhildr tiếp tục gào thét về phía ngôi nhà đang cháy và Bragi tiếp tục giữ chặt cô lại cho tới khi mục tiêu sự cuồng nộ của cô không chỉ nhằm vào ngôi nhà nữa. Cậu thả mẹ mình ra và cô chạy thẳng đến chỗ Einarr, đấm đá anh đến khi kiệt sức gục xuống bên cạnh chồng mình.Enairr không hề đưa tay lên đỡ cho tới khi cô sụp xuống, rồi anh giơ tay lên với tới chỗ cô. Giây phút lòng bàn tay anh chạm vào cô, cô đã giật mình tránh ra, và anh biết mình không nên thử nữa làm gì.Buổi sáng hôm sau, nhà dài chẳng còn gì ngoài một nhúm tàn than cháy dở vương vãi trên những tảng đá làm móng nhà. Những người khác đã tới – nông dân, Viking, thương nhân – bắt đầu lục lọi chỗ đổ nát. Einarr không muốn làm việc này chút nào, nhưng vẫn biết mình buộc phải làm thế.Anh đi về phía chỗ trước kia là cái nôi rồng, nhưng nó đã không còn ở đó nữa: chỉ có một đống cột cháy thành than, và một cái cột đầu rồng chưa bị thiêu trụi cùng những cột khác vẫn âm ỉ cháy.Có tiếng thét cất lên từ một người trong đội tìm kiếm: xác của Sigurðr đã được tìm thấy. Không phải nơi trận đánh nhau xảy ra, mà có lẽ phải xa chỗ đó đến hơn chục mét. Thi thể bị bám tro khủng khiếp đến nỗi Einarr cũng không thể nhận ra đây là bạn mình; nó có mang hình dạng con người, nhưng đã bị thiêu rụi đến tận xương.Cảnh đó làm Einarr phát buồn nôn, nhưng địa điểm tìm thấy xác đã làm anh bối rối. Thay vì hướng về phía cửa, Sigurðr đã bò về phía góc nhà chỗ có rãnh nước. Điều này có thể hiểu được nếu chỗ đó đủ rộng để có thể thoát ra – nhưng nó quá nhỏ. Sigurðr còn chẳng nạy tấm ván sàn lên nữa; cậu nằm hẳn lên trên nó.Có một tiếng động.Einarr và những người đàn ông đang đứng quanh cái thân xác cháy rụi cứ nhìn nhau hết người này đến người khác, như thể để xác nhận rằng mình không điên, rằng thực sự đang có âm thanh phát ra từ một xác chết.Yếu ớt. Một tiếng rên rỉ.Ở bên dưới. Tiếng động phát ra từ bên dưới những tấm ván sàn.Hai người đàn ông kéo xác Sigurðr qua một bên, một luồng hơi đầy tro bụi bay ra từ cái sọ, và Einarr bắt đầu giật tấm ván lót nền lên. Chúng cháy sém nhưng không bị lửa thiêu rụi; rõ ràng Sigurðr đã dùng thân mình ngăn lửa lại. Khi những tấm ván đã được gỡ ra, Einarr nhìn thấy một thứ đang trôi trên dòng nước, bọc kỹ trong lần chăn ấm và được buộc chặt bằng sợi dây mặt đầu mũi tên của Sigurðr là em bé mới sinh. Cậu bé Friðleifr đang run bần bật và nửa chìm nửa nổi trong làn nước lạnh, nhưng vẫn sống.Einarr đỡ đứa trẻ lên và ôm chặt lấy nó, chặt hơn bất cứ cái ôm nào trước đó.Những ngày sau đó, Einarr và Bragi dành hết thời gian ở bên cái vịnh yêu thích của Sigurðr, đào một cái huyệt khổng lồ. Khi cái huyệt đã đủ to, họ nhờ những người Viking khiêng chiếc thuyền của Bragi tới – chiếc thuyền Sigurðr đã sơn với những màu sắc rất rực rỡ. Trong lúc đưa nó xuống huyệt, vài người Viking làu bàu rằng Sigurðr chẳng phải một chiến binh vĩ đại đến mức xứng đáng được hưởng một ngôi mộ là con thuyền đẹp thế này, nhưng chẳng ai dám nói lớn lên cả. Họ cứ để Einarr và gia đình anh vĩnh biệt người đàn ông đã cứu mạng con họ.Bên cạnh thi thể của Sigurðr trên thuyền, họ đã đặt vào đó cơ man nào là đồ vật: cốc bia ưa thích của cậu và cái muỗng hình con ngỗng trong bếp, cả hai đều được lôi ra từ đống tro tàn; cọ vẽ và phẩm màu của cậu; Sigurðsnautr; và cái đầu rồng duy nhất không bị thiêu trụi từ nôi của Friðleifr. Rồi Svanhildr tháo chuỗi vòng cổ của cô ra và nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực tàn tạ của Sigurðr, chỉ giữ lại mảnh có khắc cổ ngữ mà cậu đã tặng cho cô.Svanhildr và Einarr cũng định đặt cả chiếc vòng cổ có hình đầu mũi tên vào mộ nhưng cuối cùng quyết định không làm thế. Nó sẽ dành cho Friðleifr, làm một lá bùa bảo vệ cậu khi cậu trưởng thành.Einarr tự tay xúc đất lấp huyệt. Bragi và Svanhildr, với đứa bé bấu chặt lấy ngực cô, đã ở suốt đêm bên cạnh anh. Khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện, xẻng đất cuối cùng được đổ xuống, Einarr kiệt sức ngồi phịch xuống, nhìn vào đại dương nơi mặt trời đang mọc lên như ánh nhìn phán xét của thần Odin. Bragi đã ngủ thiếp đi và Einarr, không thể cứ tiếp tục giữ cái bí mật khủng khiếp ấy thêm giây phút nào nữa, đã thú nhận với Svanhildr lý do vì sao trận đánh nhau đó lại xảy ra.Khi anh kết thúc, Svanhildr chạm vào chồng mình lần đầu tiên từ sau khi ngôi nhà dài bị cháy. Cô không thể nói lời tha thứ nào, nhưng cô đã nắm lấy tay anh.“Anh không hiểu vì sao anh lại làm thế,” Einarr nói, nước mắt chảy xuống hai má. “Anh rất yêu quý cậu ấy.”Họ ngồi đó không nói gì trong một lúc lâu, Einarr vẫn khóc, cho tới khi cuối cùng Svanhildr cũng chịu lên tiếng. “Friðleifr là một cái tên đẹp,” cô nói, “nhưng có lẽ không đẹp bằng Sigurðr.”Einarr bóp tay cô mạnh hơn và gật đầu, rồi lại tiếp tục khóc.“Chúng ta không được phép quên,” Svanhildr nói, nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của em bé mới thoát chết đang tựa vào ngực cô ấy. “Kể từ hôm nay, đứa trẻ này sẽ mang tên người bạn của chúng ta.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN