Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
257


Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời


Chương 14


Edit: Mộc Tử Đằng

Cửa hàng bánh ngọt cách trường học không xa, đi chưa tới mấy phút đã đến nơi, lúc cô đi vào thì ông chủ cũng đang ở đó, không khỏi tiến lên chào hỏi: “Cô gái nhỏ, muốn mua gì?”

Đinh Nhàn đưa tờ hóa đơn cho ông ấy, “Con đến lấy bánh kem đã đặt lúc sáng.”

“Ôi nhìn trí nhớ của lão già này này.” Ông chủ đi đến trước quầy lấy bánh kem đưa cho cô, cười nói: “Cô gái, nếu ăn ngon thì lần sau nhớ ghé đến nữa nhé.”

Ông chủ là người thật thà lại hiền lành, trang trí bánh kem bằng kem tươi lại có nhiều vật trang trí vô cùng mới, Đinh Nhàn cười một tiếng, nói: “Vâng ạ.”

Xách bánh kem ra khỏi cửa hàng, cô đi đến bên đường đối diện, đang chuẩn bị đón xe thì bất thình lình bị người phía sau kéo lại, đối phương có dùng chút lực nên cô bị kéo mạnh về phía sau, chân lui về sau hai bước.

Đinh Nhàn theo bản năng bảo vệ bánh kem trên tay, ngẩng đầu liền thấy một nữ sinh mang khuyên tai đang nhìn cô khinh thường.

“Mày chính là Đinh Nhàn?”

Không đợi Đinh Nhàn mở miệng, một nữ sinh có mái tóc bằng ở phía sau liền nói: “Chính là nó, vừa nảy tôi đã thấy hết, Nhậm Thạc Minh chặn nó ở cầu thang để tỏ tình.”

Đinh Nhàn nhíu mày một cái, Nhậm Thạc Minh mới nói với cô một câu thôi mà, bây giờ chỉ mới qua có mười mấy phút thì tỏ tình cái gì chứ?

Trước kia đã nghe Giang Ti Kỳ nói qua, có nữ sinh đưa thư tình cho Nhậm Thạc Minh kết quả là lúc tan học liền bị người ta kéo vào hẻm nhỏ dạy dỗ một trận. Hai người trước mắt này nhìn một cái liền biết là người không dễ chọc vào, nhất là người trước mắt này, người so với cô lại cao hơn một cái đầu, vẻ mặt côn đồ đầy xấu xa, bình thường cô thấy thì liền tránh đi còn bây giờ đối phương đang nắm lấy cặp cô, rõ ràng là tìm cô gây phiền toái mà.

Đinh Nhàn cũng lười giải thích nhiều với mấy người đó, liền nói thẳng vào trọng tâm: “Tôi không thích cậu ta.”

Nhưng nào ngờ giọng nói bình thản của cô nghe vào tai hai nữ sinh đó lại thành khiêu khích.

Nữ sinh có dáng vẻ cao cao xùy một tiếng, ánh mắt rơi vào hộp bánh kem mà cô đang cằm trên tay, “Ôi, mua cái bánh lớn như vậy nha, sinh nhật của ai vậy ta.”

Một tay Đinh Nhàn cầm bánh ôm vào trong ngực, một tay khác thì để dưới đáy hộp, cảnh giác nhìn bọn họ: “Vui lòng buông tay ra.”

“Được thôi.”

Nữ sinh đó buông tay ra ngay nhưng giây kế tiếp liền dùng sức đẩy cô, cả người Đinh Nhàn ngã ra đất nhưng cô không để ý nhiều chỉ vội vàng đi nhặt bánh kem kết quả vừa mới chạm vào thì hộp bánh bị người ta đá một cước văng ra xa.

Cơn nóng giận của Đinh Nhàn liền xong đến, “Cô làm gì đó!”

“Mày nói xem tao làm gì nào.” Người đó lại nhấc chân giẫm lên bánh ngọt, còn dùng sức nghiền thêm mấy cái nữa rồi ngồi xổm xuống, nói: “Đinh Nhàn, tao không cần biết mày có ý với Nhậm Thạc Minh hay không, tóm lại, mày hãy cách xa cậu ấy ra một chút, nếu không..”

Cô ta cười một tiếng, “Tao cũng không dám bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Mặc dù tính tình của Đinh Nhàn rất tốt, nhưng cũng không phải là người mặc cho người khác khi dễ, cô nhìn chằm chằm bánh ngọt bị cô ta giẫm dưới chân, năm ngón tay nắm chặt lại, lúc ngẩng đầu nhìn về phía người đó thì ánh mắt bỗng nhiên lạnh như băng.

Nữ sinh đó sửng sốt một chút nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì Đinh Nhàn chợt đứng dậy đẩy ngã cô ta, cô mới vừa giữ lấy hai tay cô ta thì bị hai người khác từ phía sau kéo ra.

“Tiện nhân!”

Nữ sinh bị đạp ngã giận dữ đứng dậy, giơ tay lên định tát vào mặt Đinh Nhàn một cái nhưng tay mới giơ được phân nữa liền bị người khác nắm lại, cô ta tức giận, mắng: “Con mẹ nó mày là ai!”

Đinh Nhiên dùng sức hất tay cô ta ra, lạnh giọng nói: “Địch Nhiên.”

Ba nữ sinh nghe đến cái tên này liền ngẩng người.

Đều là người lăn lộn bên ngoài thì làm sao mà chưa từng nghe qua danh tiếng của “Địch Nhiên” chứ, không cần nói đến cậu ta có thể gọi đến bao nhiêu người, chỉ một mình cậu ta thôi cũng đủ khiến bọn họ không dám đánh lại rồi.

Nữ sinh đó nháy nháy mắt với hai người đang kéo tay Đinh Nhàn, bọn họ biết ý nhau, cùng nhấc chân bỏ chạy.

Đinh Nhàn nhìn cái bánh kem đã bị đạp nát bét đột nhiên cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Cái bánh kem này cô đã thảo luận với ông chủ trước mấy ngày, cố ý chọn kiểu dáng đẹp, phía trên mặt bánh còn viết chữ: “Anh Thời Dịch sinh nhật vui vẻ” nữa.

Dày công chuẩn bị vậy mà lại bị người ta phá hủy thành như vậy, tâm trạng cô liền tuột dốc không phanh.

Địch Nhiên đi đến cạnh cô, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Đinh Nhàn: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Nghe cô hỏi, Địch Nhiên mới nhớ ra, lấy bài tập từ trong cặp ra đưa cho cô, “Thầy chưa phát bài tập cho cậu này.”

“Cảm ơn.”

Đinh Nhàn nhận lấy rồi xoay người muốn đi song Địch Nhiên lập tức đuổi theo, “Tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu.”

Nhậm Thạc Minh chặn Đinh Nhàn ở cầu thang lầu hai đều bị chụp hình rồi đăng lên trên diễn đàn của trường, mọi người đều đang bàn tán xôn xao, Địch Nhiên vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ bày tỏ với cô nhưng khi cậu ta thấy hình ảnh Nhậm Thạc Minh và Đinh Nhàn đứng chung một chỗ trên diễn đàn liền không chịu được, thật sự là không có biện pháp nào giấu trong lòng nữa, nếu không nói ra thì cũng phải dùng hành động nói cho cô biết, tuyệt đối không thể để người khác cướp lấy cô.

Địch Nhiên nói: “Một mình cậu về tớ không yên tâm.”

Đinh Nhàn không nói gì nữa.

Cậu ta cứng rắn muốn đi theo thì cô cũng không có biện pháp nào.

Bây giờ cô không có chút tâm tình nào để quản mấy chuyện đó, bánh kem đi đặt lần nữa thì cũng không còn kịp, cô không thể làm gì khác hơn là đi mua một cái bánh kem nhỏ đã làm sẵn.

Trạm xe trước mặt vừa vặn có một chiếc xe buýt tới, Đinh Nhàn đi qua bên đó, Đinh Nhiên lại nhanh tay lẹ mắt móc trong túi ra hai đồng xu.

Trên xe không có người nào nên Đinh Nhàn liền tìm một vị trí gần đó rồi ngồi xuống, Địch Nhiên thì đứng bên cạnh, ánh mắt luôn nhìn khuôn mặt cô, muốn tìm đề tài trò chuyện nhưng không biết nói gì. Thiếu niên mười mấy tuổi nên vẫn còn có chút ngượng ngùng, cậu ta mặc dù ngồi cùng bàn với Đinh Nhàn nhưng cũng chưa từng nói gì nhiều với nhau, cậu ta gãy đầu một cái, hỏi: “Đinh Nhàn, sinh nhật của ai vậy?”

Đinh Nhàn theo bản năng nói: “Anh Thời Dịch.”

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy, Thời Nặc đầu dây bên kia trực tiếp hỏi vào vấn đề: “Đinh Nhàn, chị về chưa?”

“Đang ở trên đường.”

Thời Nặc: “Chị nhanh lên một chút đi, nếu không anh họ quay lại thì không kịp chuẩn bị cái gì nữa đâu.”

“Được.”

Hai người đã nói trước với dì Trương về chuyện này, để bà ấy mua hết nguyên liệu nấu ăn, khi Đinh Nhàn về nhà sẽ tự mình vào bếp nấu, nhưng mà kế hoạch lại bị sự việc kia làm thay đổi, lúc xuống xe, Đinh Nhàn còn chưa đi vào tiểu khu thì gặp ngay Thời Dịch đi làm về từ bệnh viện.

Thời Dịch dừng xe lại, quân trang trên người anh thẳng tắp, đường nét cường tráng, ánh mắt rơi vào trên người Đinh Nhàn, thấy cô đứng bất động ở đó thì nói: “Lên xe.”

Đinh Nhàn lập tức giấu bánh kem ra sau lưng, rất sợ bị phát hiện, nói: “Anh Thời Dịch, anh về trước đi.”

Thời Dịch chú ý tới động tác của cô, không khỏi liếc mắt nhìn Địch Nhiên đứng phía sau, Địch Nhiên bị anh nhìn lập tức cung kính gọi: “Giáo sư Thời.”

Đinh Nhàn nhìn anh khẽ mỉm cười, bộ dáng của hai người cực kỳ giống như học sinh bị phụ huynh bắt gặp yêu sớm, mà nhân vật phụ huynh này dĩ nhiên là do anh thủ vai rồi.

Cằm của Thời Dịch hơi bạnh ra, mấy giây sau anh thu hồi tầm mắt lại rồi chạy xe vào tiểu khu.

Kế hoạch bị rối loạn làm Đinh Nhàn có chút hoảng hốt.

“Địch Nhiên, tớ còn có việc về trước đây.”

Nói xong cô liền xoay người chạy vào tiểu khu, Thời Dịch còn phải đi đỗ xe nên nếu cô chạy nhanh một chút chắc là về kịp lúc gặp nhau.

Đinh Nhàn đi đường tắt để về, kết quả vừa mới mở cửa, Thời Nặc tưởng là Thời Dịch về nên phun ruy băng lên người cô.

“Anh họ, sinh nhật vui vẻ!”

Thời Nặc bên trong nghe được tiếng mở cửa liền khẩn trương nên căn bản cũng không nghĩ nhiều, cửa vừa mở liền lấy dây ruy băng bắn ra, ai ngờ người vào nhà lại là Đinh Nhàn, cậu nhóc nhướng mày một cái, “Sao giờ này chị mới về?”

Đinh Nhàn bị cậu nhóc làm cho sợ hết hồn, không có thời gian giải thích nhiều như vậy, luốn cuống lấy dây ruy băng trên tóc xuống, “Nhanh chuẩn bị đi, anh ấy đã về dưới lầu rồi.”

Cô đóng cửa lại rồi nhanh chóng đi cất bánh kem.

Thời Nặc có chút buồn bực: “Dây ruy băng em chỉ mua có một ống, kết quả đều phun hết lên người chị rồi.”

Đinh Nhàn nói: “Nhặt dây ruy băng trên mặt đất lên đi, chờ anh ấy mở cửa thì rải lên người anh ấy là được.”

“Được rồi.”

Sau khi lái xe vào gara thì Thời Dịch ngồi trên xe một hồi, mi tâm hơi nhíu lại, trong đầu đều là hình ảnh Đinh Nhàn và Địch Nhiên đứng chung một chỗ.

Quá khó hiểu và phiền não.

Anh lấy điện thoại lên ấn vào dãy số của Đinh Nhàn rồi gõ mấy chữ: [Về nhà sớm một chút.]

Nhưng rất nhanh lại xóa đi dòng chữ đó rồi đặt điện thoại về chỗ cũ, cười giễu cợt một tiếng.

Nha đầu chết tiệt.

Hồi lâu sau anh mới ra khỏi xe rồi đi lên nhà, lấy chìa khóa mở cửa, chân trái vừa mới bước vào thì trên người liền bị rãi một đống ruy băng đầy sắc màu.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Đinh Nhàn cầm bánh kem đi đến trước mặt anh: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ~Chúc anh sinh nhật vui vẻ~Chúc anh sinh nhật vui vẻ…”

Thời Nặc vẫn còn đứng một bên nhặt ruy băng dưới đất lên rải trên người anh, vóc dáng cậu nhóc không cao lắm, không thể so với chiều cao của Thời Dịch được, cái bộ dáng cố gắng nhảy nhảy lên kia nhìn có chút buồn cười.

Rải mấy lần cũng không rải tới liền dứt khoát không nhảy nữa mà hát cùng với Đinh Nhàn: “”Happy birthday to you~Happy birthday to you~ “

Thời Dịch này, bình thường bận rộn đến ngày đêm đều đảo lộn là chuyện rất thường xuyên xảy ra nên không thể nào nhớ được sinh nhật mình, nhìn khuôn mặt đầy nụ cười của hai người trước mặt, mấy giây sau mới phản ứng được thì ra hôm nay là sinh nhật của anh.

Khuôn mặt Đinh Nhàn nhỏ nhắn, nụ cười yêu kiều, “Anh Thời Dịch, sinh nhật vui vẻ.”

Thời Nặc cầm cái nón sinh nhật, nhảy vài cái muốn đội cho anh nhưng hết lần này tới lần khác đều không với tới.

Thời Dịch cúi người xuống, Thời Nặc đội lên cho anh rồi nói: “Anh họ, sinh nhật vui vẻ.”

Đinh Nhàn: “Anh Thời Dịch, mau cầu nguyện đi.”

Thời Dịch đang muốn mở miệng thì Thời Nặc lại nói: “Anh họ, anh nhắm mắt lại rồi cầu nguyện trong lòng đi, nói ra sẽ không linh đâu.”

Thời Dịch bất đắc dĩ cười cười, lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên anh trải qua sinh nhật như thế này.

Thật ra thì anh không tin những thứ này, nhưng có thể là vì hai đứa nhóc trước mặt đang nhìn anh vói ánh mắt đầy mong đợi nên anh không nói ra, có chút mất tự nhiên nhắm mắt lại.

Đợi anh mở mắt lần nữa thì Đinh Nhàn nói: “Thổi nến đi.”

Ba người cùng nhau thổi tắt nến.

Thời Dịch đóng cửa nhà lại,vừa thay giày vừa hỏi: “Hai người các em đã thương lượng với nhau khi nào hả?”

Thời Dịch mới vừa ngồi xuống liền thấy hai cái móng vuốt dính kem đang hướng về phía mặt mình, Thời Dịch phản ứng nhanh mỗi tay bắt lấy tay một người, “Đừng làm rộn.”

Đinh Nhàn lại không thuận theo anh: “Hôm nay là sinh nhật anh, nhất định phải bị trét một chút.”

Cô gái nhỏ nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, thanh âm phát ra mềm nhũn, trong lòng anh giống như bị một sợi lông nhẹ nhàng lướt qua một cái.

Không tự chủ buông lỏng tay ra, hai người nhìn nhau cười một cái, mỗi người trét một bên mặt anh, trét xong lại không nhịn được liếm ngón tay một cái.

Anh thật sự là không biết làm sao mà, rút ra hai tờ khăn giấy lau mặt.

Đinh Nhàn cắt một khối bánh kem đưa cho anh, “Anh Thời Dịch, cửa hàng này làm bánh kem ăn rất ngon.”

Thời Dịch không thích ăn ngọt nhưng vẫn nếm thử một miếng.

“Ngon không?” Đinh Nhàn hỏi anh.

Người đàn ông gật đầu một cái, “Cũng được.”

Thời Nặc nhìn Đinh Nhàn đầy tha thiết mong chờ cô cắt bánh kem cho mình nhưng Đinh Nhàn lại nhìn chằm chằm Thời Dịch đến xuất thần liền tức giận lấy dao tự cắt bánh.

Đinh Nhàn hồi phục lại tinh thần, “Tiểu Thời Nặc, để chị làm cho.”

“Không cần đâu.”

“Không được cắt như vậy.”

“Chị quản được sao.”

Thời Dịch nhìn hai người bọn họ đang cãi vả, trong mắt ẩn chứa nụ cười.

Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, anh thuận tay lấy qua.

“A lô”

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Ánh mắt Thời Dịch vẫn rơi vào trên người Đinh Nhàn như cũ, trong mắt đều là cưng chiều đến ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra được.

“Tan việc sao không chờ tôi…” Bên kia nói một tràng không ngừng, sau đó nói thêm: “Hôm nay là sinh nhật cậu, đi ăn một bữa đi, mọi người đều muốn ăn mừng với cậu đó.”

“Không được.”

Thời Dịch cúp máy, thấy hai người ăn ngon như vậy lại không nhịn được nếm thêm một miếng nữa.

Đinh Nhàn đang ăn đột nhiên nhớ tới còn chưa nấu cơm nên vội vàng đứng dậy chạy vào bếp, mới vừa cắm nồi cơm điện xong quay đầu lại liền thấy người đàn ông đi vào.

Thời Dịch có chút bất ngờ: “Em nấu sao?”

Đinh Nhàn mặt đầy kiêu ngạo nói: “Dĩ nhiên rồi.”

Lúc còn nhỏ cô đã biết nấu cơm.

Thời Dịch cười một tiếng, định giúp cô liền bị Thời Nặc đẩy ra ngoài, “Anh họ, hôm nay là sinh nhật anh cho nên anh không cần làm gì đâu, những chuyện này cứ giao cho em với Đinh Nhàn là được rồi.”

Thời Dịch nhíu mày hỏi cậu nhóc: “Em với ai?”

Thời Nặc nhấp nháy môi, thấp giọng nói: “Em và chị.”

Đinh Nhàn nấu vài món ăn, chờ cô mang thức ăn ra bàn thì tiểu tử Thời Nặc đã bày xong chén đũa, trên bàn còn đặt ba cái ly thủy tinh cao cổ, một cái là nước trái cây còn hai cái còn lại đều là rượu vang đỏ.

Thấy cô nấu thức ăn trông vô cùng ngon miệng, Thời Nặc vội vàng chạy đi gọi người: “Anh họ, cơm xong rồi!”

Thời Dịch trong thư phòng đi ra, thấy thức ăn trên bàn thật sự vô cùng ngạc nhiên.

Anh chưa từng nghĩ đến cô gái nhỏ còn biết nấu ăn.

Thời Dịch thấy cái ly ngay chỗ ngồi của Đinh Nhàn là ly rượu nên anh định lấy đi rồi rót ly nước trái cây cho cô nhưng Đinh Nhàn không muốn, “Em đã đủ 18 tuổi rồi, đã trưởng thành rồi.”

“Vậy cũng không được.”

Đinh Nhàn nhìn chất lỏng màu đỏ trong tay anh, rất muốn nếm thử một cái, không khỏi liếm liếm môi, “Đây chỉ là rượu vang thôi, không say đâu mà.”

“Em đang còn đi học, không thể uống.”

Đinh Nhàn nhỏ giọng lầm bầm: “Cổ lỗ sĩ.”

Người đàn ông giương mắt nhìn cô: “Em nói gì?”

“Không có gì.”

Cô vừa mới cúi đầu xuống chợt chân bị người ta dá nhẹ một cái, cô nhìn qua thì Thời Nặc đưa một cái ly khác tới, bên trong chính là rượu vang đỏ.

Đinh Nhàn vui mừng trong bụng đang định đưa tay lấy nhưng mới chạm vào thì chỉ nghe được một âm thanh trầm trầm: “Thời Nặc”

Thời Nặc bị dọa sợ nên run tay một cái.

Ngược lại động tác Đinh Nhàn rất nhanh nắm chặt lấy cái ly rồi ngửa đầu uống.

Ngọt ngào vô cùng, vị đậm đà thơm lừng lan tỏa ra giữa răng và môi.

Uống quá nhanh nên không thể tỉ mỉ thưởng thức được, cô lại liếm liếm môi tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

Giương mắt lên thấy người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, đôi con ngươi nghiêm nghị nhưng lại lộ ra vẻ không biết phải làm sao.

Cô gái nhỏ le lưỡi một cái để cái để ly sang một bên, không dám đòi uống rượu nữa.

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô uống rượu, trước kia cô rất tò mò về rượu vang đỏ, nhất là khi xem ti vi thấy người ta lắc lắc rượu trong ly, cô cảm thấy rất cám dỗ, muốn nếm thử thức uống làm người ta chìm đắm kia rốt cuộc có mùi vị gì.

Một ly rượu xuống bụng, hai gò má cô liền trở nên nóng bỏng, không chỉ mặt mà thân thể cũng có chút nóng, cô nhìn người đàn ông múc một chén canh rồi vòng qua ngồi kế người cô, cô đưa tay muốn nhận lấy nhưng cơ thể bỗng chốc mềm nhũn, cả người đều ngã xuống bàn.

Thời Nặc ngơ ngác nhìn, thán phục: “Mới có vậy mà đã say rồi, nhanh thế.”

Lời nói vừa dứt thì trán liền bị người ta hung hăng gõ một cái.

Biết mình gây họa nên dù Thời Nặc bị đau cũng không dám nói gì.

Thời Dịch ôm người trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhìn cô gái nhỏ say đến bất tỉnh nhân sự làm anh vừa buồn bực vừa muốn cười, nhéo lỗ tai nhỏ nhắn hồng hồng của cô một cái, “Không nghe lời gì cả.”

Qua một lúc lâu sau, Đinh Nhàn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc có chút chóng mặt, miệng đắng lưỡi khô, cô đứng dậy đi rót nước uống đột nhiên nhớ đến mình chưa làm bài tập gì cả, nhìn thời gian một chút rồi vội vã ôm cặp vào thư phòng, trong lòng còn đang suy nghĩ anh Thời Dịch có phê bình mình dám uống trộm rượu không.

Nhưng khi cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền thấy người đàn ông đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

Anh cũng say sao?

Đinh Nhàn rón rén đến gần rồi ngồi xuống cạnh anh, ngay cả hô hấp cũng phải dè dặt.

Lần đầu tiên không chút kiêng kỵ gì mà nhìn anh như vậy, nhìn lông mi của anh đến đôi mắt của anh rồi đến sống mũi anh tuấn kia, đôi môi mỏng lạnh nhạt đó, nhìn như vậy kiểu nào cũng không đủ. Ánh mắt thâm thúy nhìn ngắm ngũ quan của anh, cô giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào sống mũi anh rồi chậm rãi đi xuống, tầm mắt rơi xuống đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích kia, không biết có phải là cơn say chưa tan đi hết hay không mà cô cứ như bị đầu độc vậy, cô từ từ cúi đầu xuống, từ từ cảm nhận được hơi thở của anh.

Toàn thân nóng lên, không dám nhìn anh nữa, cô nhắm mắt lại rồi nhích gần thêm một chút, gần thêm chút nữa, dán môi mình lên môi anh, chính bản thân cô lúc này cũng trở nên luống cuống cả lên.

Lông mi người đàn ông khẽ nhúc nhích nhưng mà cô gái nhỏ lại không phát hiện ra, cô khẩn trương đến nỗi không dám hô hấp, tim bắt đầu đập nhanh lên, không giấu nỗi bí mật nữa rồi.

Anh Thời Dịch, anh phải đợi em lớn lên, không thể…không thể thích người khác được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN