Cô Gái Nhỏ, Tôi Muốn Em ( H)
Chương 2: Đỏ mặt… không đời nào!!!
Sáng ra khi vừa tỉnh giấc cô liền nhớ tới giấc mơ tối qua, Lâm Quan Hy đưa hai tay che khuôn mặt đỏ bừng.
Cô nghi hoặc, trả lẽ bản thân một mình quá lâu nên mộng xuân, nhưng cảm giác rất trân thực, thôi đi! Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang ngủ say, chợt trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ nhưng lại tắt, cô không nghĩ cô bé này đủ can đảm làm vậy đâu, hơn nữa trông nàng không giống kẻ sẽ làm việc như vậy, có ai làm việc xấu xong yên ổn nằm cạnh người bị hại ?
Lâm Quan Hy đi ra ngoài làm bữa sáng, trứng gần chín mới thấy Dịu Dịu đi ra khỏi phòng, Dịu Dịu ngây ngô nhìn cô.
“ Chị Lâm, làm phiền chị quá, để đó em làm là được rồi !”
Lâm Quan Hy mỉm cười, lần đầu tiên cô gặp được thư kí kiêm quản lý vừa có tài vừa hiểu chuyện như vậy, cô rất thích những người hiểu chuyện.
“ Không sao, em là khách, để đó tôi làm!”
“ Chị Lâm nấu ăn rất tốt nha, ai lấy được chị sẽ có phước lắm đấy!”
Nàng nhẹ nhàng tới gần cô, đầu đặt trên vai cô, hai tay luồn qua người cô, cầm lấy tay cô, điều khiền tay cô lật trứng.
“ Em thích ăn trứng không quá chín kĩ “
Nàng nó bên tai cô, môi hồng chạm vào vành tai sạch sẽ trắng tinh sảo của Lâm Quan Hy, khiến vành tai cô đỏ lên.
“ Chị nhậy cảm thật đấy”
Dịu Dịu ngây thơ nói, cô yên lặng tắt bếp, gắp trứng vào đĩa, tránh khỏi vòng tay nàng, đặt đĩa trứng lên bàn ăn, rồi sắp đũa.
“ Em ăn trước đi, tôi đi thay đồ lát có lịch trình.”
“ Em nhớ hai tiếng nữa cơ mà…”
Lâm Quan Hy quay người định vào phòng thì bị nàng túm tay kéo lại, khuôn mặt cô vẫn hướng về khía căn phòng, không cho nàng thấy biểu cảm nhưng Dịu Dịu có thể trông thấy tai cô vẫn đỏ, thật ngây thơ a!
“ Em buông ra.”
“ Chị Lâm em làm gì sai à?”
Nàng hiểu rõ tại sao cô né nhưng lại vờ ủy mị, nàng muốn nghe cô thừa nhận mình đang ngại, biết rõ cô mềm lòng nàng mới dám làm vậy.
“ Chị đi vệ sinh !!!”
Cô quay mặt lại nhìn Dịu Dịu mặt cực kì nghiêm túc, rồi rựt tay ra chạy thẳng vào phòng. Dịu Dịu nhếch miệng cười, WC không phải hướng đó, cô là diễn viên có khác, diễn rất đạt nhưng vì bối rối mà nhầm lẫn phòng vệ sinh và phòng ngủ rồi.
…
Trong phòng ngủ, Lâm Quan Hy đóng chặt cửa lại, sao cô lại đỏ mặt, người ta là con gái đó, chắc chắn là do đứng gần bếp nóng quá, chắc chắn là thế!!!
Đỏ mặt ư? Không đời nào, nàng không cố ý trêu cô, chắc do bản thân cô tưởng tượng quá mà thôi… sao lại nghĩ vậy với một cô bé chứ, Lâm Quan Hy ! Mày thật xấu xa quá rồi!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!