Cô Gái Trong Trang Sách
Chương 24: La cucaracha
Tình yêu giống như thủy ngân trong lòng tay bạn. Để bàn tay mở, nó sẽ ở lại trong lòng bàn tay bạn; nắm chặt lại, nó sẽ chảy qua các kẽ ngón tay.
Dorothy PARKER
Nhà hàng La Hija de la Luna
Chín giờ tối
Tựa mình vào vách đá, nhà hàng sang trọng nhô ra cả bể bơi và biển Cortés. Buổi tối, khung cảnh cũng ấn tượng chẳng kém gì ban ngày, vừa lãng mạn vừa bí hiểm, những điểm bù lại vì nằm ở chỗ khuất nẻo. Những chiếc đèn lồng bằng đồng được treo dọc giàn nho còn những chiếc đèn măng xông màu sắc mang lại cho mỗi bàn ăn một thứ ánh sáng huyền ảo.
Mặc một chiếc váy điểm trang kim ánh bạc, Billie đi trước tôi tới quầy lễ tân nhà hàng. Cô phục vụ đón chào chúng tôi nồng nhiệt rồi đưa chúng tôi tới bàn nơi Milo ngồi đợi được vài phút. Rõ ràng là đã ngà ngà, cậu ta không thể giải thích nổi với tôi lý do Carole vắng mặt.
Cách đó vài bàn, ngồi giữa sân hiên nổi bật như viên kim cương giữa hộp nữ trang, Aurore và Rafael Barros phô trương mối tình nồng thắm của họ.
Không khí bữa ăn ủ ê. Ngay cả Billie, bình thường vốn vui vẻ, hồn nhiên là thế, giờ dường như đã mất đi vẻ hào hứng. Lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô ta nhợt nhạt và uể oải. Đầu tối, tôi gặp cô ta trong phòng chúng tôi, vẫn đang nằm cuộn tròn trên giường dù đã ngủ cả buổi chiều. “Hậu quả gián tiếp của chuyến đi”, cô ta đánh liều nói vậy. Dù thế nào thì tôi cũng đã phải chiến đấu quyết liệt mới lôi được cô ta ra khỏi chăn.
– Có chuyện gì với Carole thế? cô ta hỏi Milo.
Đôi mắt bạn tôi đỏ ngầu còn khuôn mặt thì tiu nghỉu cứ như sắp đổ sụp xuống bàn đến nơi. Trong lúc cậu ta lúng búng mấy lời giải thích thì một giọng nam cao phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong nhà hàng.
La cucaracha, la cucaracha,
Ya no puede caminar
Một ban nhạc Mariachi tới bàn chúng tôi và cất lên một bản serenade. Nhạc công của ban khá hùng hậu: hai người chơi violon, hai người thổi trompet, một tay ghi ta thùng, một ghi ta kiểu Mêhicô và một đàn vihuela.
Porque no tiene, porque le falta
Marijuana que fumar
Quần áo của họ cũng rất hợp cảnh: quần đen thêu hình, áo vest ngắn phủ đầy cúc bạc, cà vạt thắt kiểu điệu đà, dây lưng với khóa trang trí hình đại bàng, giày cao cổ đánh xi bóng loáng. Và không thể bỏ qua mũ phớt rộng vành, to như đĩa bay.
Tiếp sau giọng rền rĩ của ca sĩ là giọng của đội hợp xướng ồn ào thể hiện một khúc vui hơi quá, như thể họ đang hét để xả hơi chứ không phải biểu đạt niềm vui sống.
– Thật vô vị!
– Anh đùa đấy à, Billie hét tướng lên. Họ quá đẳng cấp đấy chứ!
Tôi nhìn cô ta đầy hoài nghi. Rõ ràng là quan niệm về đẳng cấp của chúng tôi quá khác nhau.
– Các anh làm ơn nhìn mà học tập nhé! cô ta vừa quay sang phía tôi và Milo vừa nói. Đây mới là cách thể hiện nam tính chuẩn xác nhất.
Người ca sĩ vuốt vuốt ria mép, và cảm thấy được tán thưởng nên lại hát tiếp một khúc mới, kèm theo những bước nhảy điệu nghệ.
Para bailar la bamba,
Se necesita una poca de gracia.
Una poca de gracia pa mi pa ti.
Arriba y arriba
Buổi diễn cứ thế tiếp tục gần hết buổi tối. Ban nhạc đi hết từ bàn này sang bàn khác, dở hết vốn tiết mục của mình ra: những bài hát nói về tình yêu, lòng dũng cảm, sắc đẹp của phụ nữ và những vùng đất cằn cỗi. Một buổi diễn tẻ nhạt, chán ngắt với tôi; nhưng lại là hiện thân cho tâm hồn cao thượng của cả một dân tộc với Billie.
Khi buổi diễn gần kết thúc thì chợt nghe thấy tiếng vù vù từ phía xa vẳng lại. Tất cả khách ăn đều đồng loạt quay ra phía biển. Một đốm sáng xuất hiện nơi chân trời. Tiếng vù vù ngày càng to hơn và hình bóng một chiếc thủy phi cơ cổ hiện ra trên nền trời. Bay là là, con chim sắt lượn qua nhà hàng rồi thả hoa xuống phần sân hiên. Trong vòng vài giây, một cơn mưa hoa hồng đủ loại màu sắc rơi xuống, phủ kín cả nền gạch bóng loáng của nhà hàng. Một tràng pháo tay rôm rả vang lên tán thưởng trận mưa hoa bất ngờ. Rồi chiếc thủy phi cơ lại hiện ra phía trên đầu chúng tôi, sau đó bắt đầu lượn chao đảo. Những làn khói phát sáng vẽ ra trên nền trời một hình trái tim, nó nhanh chóng tan biến đi trong màn đêm Mêhicô. Rồi tiếng la ó vang lên trong đám thực khách khi đèn đóm vụt tắt hết và người chủ khách sạn tiến về phía bàn của Aurore và Rafael Barros. Ông ta bê trên tay chiếc mâm bạc, bên trên là một chiếc nhẫn đính kim cương. Rồi Rafael quỳ xuống cầu hôn nàng, trong khi một cậu bồi bàn đứng lùi lại, sẵn sàng mở sâm banh chúc mừng khi Aurore gật đầu đồng ý. Nếu là người mê những thứ lãng mạn, mơ mộng và những mô típ hay được mô tả trên các catalogue thì sẽ thấy mọi thứ thật hoàn hảo, được tính toán, sắp đặt tỉ mỉ.
Nhưng chẳng phải đây chính xác là những thứ Aurore ghét hay sao?
o O o
Tôi ngồi quá xa nên không nghe được câu trả lời của nàng, nhưng lại đủ gần để đọc được qua môi nàng.
– E.m.r.ấ.t.t.i.ế.c… nàng thầm thì, nhưng tôi không thực sự biết được liệu những từ này là để dành cho chính bản thân nàng, cho đám thực khách hay cho Rafael Barros.
Tại sao đám đàn ông không suy nghĩ cặn kẽ hơn trước khi cầu hôn kiểu này nhỉ?
Bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm, như thể cả nhà hàng đều đang bối rối thay cho vị thánh nhân đã bị truất ngôi, giờ chỉ còn là một gã đàn ông tội nghiệp đang quỳ gối, bất động như một bức tượng, sững sờ và ngây ra vì xấu hổ. Tôi đã từng trải qua chuyện này trước anh ta nên vào đúng lúc ấy, thay vì vui mừng hớn hở trước thất bại của kẻ thù, tôi lại thấy đồng cảm với anh ta.
Nhưng đấy là trước khi anh ta đứng dậy, lao qua gian phòng như một vị hoàng đế bị tổn thương và đấm cho tôi một cú bằng tay phải theo phong cách Mike Tyson, điều mà tôi không hề ngờ tới.
o O o
– Và gã đó đã lao thẳng về phía anh, thẳng tay giáng vào mặt anh một cú, bác sĩ Mortimer Philipson nói ngắn gọn.
Trung tâm y tế khách sạn
Bốn mươi lăm phút sau
– Gần gần như thế, tôi thừa nhận trong lúc ông ta khử trùng vết thương cho tôi.
– Anh may mắn đấy: mất nhiều máu lắm nhưng mũi anh chưa bị gãy.
– Lúc nào cũng là thế.
– Tuy nhiên mặt anh lại sưng phồng cứ như anh đã đánh nhau vậy. Mới đây anh có đánh lộn với ai không?
– Tôi cãi vã trong một quán bar với một gã Jesus nào đó cùng đám bạn của hắn, tôi trả lời chung chung.
– Và một bên mạng sườn anh bị thương cùng mắt cá chân bị bong gân nữa. Mắt cá chân anh sưng to lắm rồi. Tôi sẽ cho anh bôi thuốc mỡ, nhưng sáng mai anh phải quay lại đây để tôi băng nén lại cho. Sao anh lại bị thương như thế?
– Tôi ngã xuống nóc xe ô tô, tôi trả lời hết sức tự nhiên.
– Ừm… cuộc sống của anh có vẻ nguy hiểm đấy.
– Từ vài ngày nay thì có thể nói như vậy.
Trung tâm y tế của khách sạn không đơn giản chỉ là một phòng chữa bệnh nhỏ mà là một khu phức hợp hiện đại với các thiết bị công nghệ cao.
– Chúng tôi chữa trị cho những ngôi sao lớn nhất hành tinh, bác sĩ đáp lời tôi khi tôi thổ lộ với ông ta câu nhận xét.
Mortimer Philipson đã gần về hưu. Dáng người cao gầy kiểu Anh của ông ta chẳng hề ăn nhập với gương mặt có nước da rám rắng, đường nét thanh tú cùng đôi mắt sáng biết cười. Ông có dáng dấp của Peter O’Toole và hẳn sẽ được vào vai Lawrence xứ Ả rập lúc về già.
Ông ta ngừng xoa mắt cá chân tôi và bảo một cô y tá mang đôi nạng đến cho tôi.
– Tôi khuyên anh không nên đi lại trong vài ngày, ông ta cảnh báo rồi đưa cho tôi danh thiếp của mình, trên đó có ghi lịch hẹn cho tôi vào ngày mai.
Tôi cảm ơn ông ta rồi khó nhọc lê bước về phòng với đôi nạng.
o O o
Cả căn phòng đắm chìm trong thứ ánh sáng dịu nhẹ. Ở giữa phòng, một ngọn lửa nhỏ bập bùng trong lò sưởi, hắt ánh sáng lên tường và trần nhà. Tôi tìm Billie, nhưng cô ta không có cả trong phòng khách lẫn phòng tắm. Đoạn điệp khúc ầm ĩ một bài hát của Nina Simone vẳng đến tai tôi.
Tôi kéo bức rèm ở ô cửa sổ nhìn ra sân hiên và thấy cô gái, mắt lim dim, đang nằm tắm ngoài trời trong bể Jacuzzi ngập nước. Với những đường nét uốn lượn, bồn được khảm men xanh nước biển. Để dẫn nước vào bồn, một chiếc mỏ thiên nga đổ những tia nước nhỏ từ trên cao xuống, hệ thống chiếu sáng khéo léo đan xen biến làn nước thành đủ các màu cầu vồng.
– Anh tìm tôi đấy à? cô ta gây hấn với tôi, mắt vẫn nhắm.
Tôi tiến lại gần bồn tắm. Bao quanh nó là khoảng hai chục ngọn nến nhỏ, tạo thành một hàng rào lửa. Mặt nước lấp lánh như sâm banh và làn nước trong suốt càng tôn bật những bọt nước màu vàng chạy từ ống lên tận mặt nước.
Tôi đặt nạng xuống, cởi khuy áo và quần jean rồi thả mình vào làn nước. Nước nóng rẫy, sắp đến mức không chịu nổi. Nằm rải rác khắp bồn, khoảng ba mươi vòi nước nhỏ giúp mát xa thư giãn và thả lỏng cơ bắp, trong khi ấy ở bốn góc bồn, những chiếc loa được giấu kín phát ra một thứ nhạc mê hồn. Billie mở mắt ra và đưa tay vuốt nhẹ lên lớp băng mà bác sĩ Philipson vừa dính lên mũi tôi. Do ánh sáng từ dưới bồn hắt lên, gương mặt cô ta trong mờ còn tóc thì như bạc trắng.
– Chiến binh cũng cần nghỉ ngơi à? cô ta vừa đùa vừa tiến lại gần chỗ tôi.
Tôi thử tìm cách ngăn cô ta lại:
– Tôi nghĩ là không cần phải diễn lại màn ôm hôn đâu.
– Anh có dám nói là không thích thế không?
– Vấn đề không phải ở chỗ đó.
– Tuy vậy nó lại phát huy tác dụng đấy: vài giờ sau nụ hôn đó, Aurore yêu quý của anh đã hủy hôn một cách ầm ĩ.
– Có thể nhưng giờ làm gì có Aurore ở đây.
– Anh thì biết gì chứ? cô ta hỏi tôi rồi luồn vào vòng tay tôi. Phòng nào trong khách sạn này cũng nhìn ra sân hiên và tất cả mọi người đều chiếu tướng được nhau. Anh không nhận thấy thế à?
Giờ đây gương mặt cô ta chỉ cách mặt tôi vài xăng ti mét. Mắt cô ta màu xanh nhạt, lỗ chân lông giãn ra trước tác dụng của hơi nước và mồ hôi rịn ra trên trán cô ta.
– Có thể cô ấy đang nhìn chúng ta đấy, cô ta tiếp tục. Đừng có nói với tôi rằng như thế không kích thích anh đấy nhé…
Tôi căm ghét cái trò này. Nó chẳng giống với bản tính tôi. Tuy vậy, bị ký ức về nụ hôn trước cuốn đi, tôi để cô ta cầm tay mình đặt lên hông cô ta còn tay kia dưới hõm cổ.
Cô ta nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi tôi và lưỡi tôi tìm kiếm lưỡi cô ta. Một lần nữa, phép màu nhiệm lại hiện ra, nhưng chỉ kéo dài vài giây thì một vị đắng nghét khiến tôi phải ngừng hôn.
Tôi thấy vị chua gắt đến khé cổ trong miệng nên đột nhiên lùi lại. Billie cũng có vẻ bàng hoàng. Lúc ấy tôi thấy môi cô ta đen sạm đi còn lưỡi thì chuyển thành màu tím. Mắt cô ta vẫn sáng rực nhưng làn da càng lúc càng nhợt nhạt. Cô ta rùng mình, hai hàm răng va vào nhau và cắn chặt lấy môi. Tôi lo lắng ra khỏi bể Jacuzzi, giúp cô ta bước ra rồi lấy khăn tắm choàng lên người cô ta. Tôi cảm thấy cô ta đang run rẩy, gần như sắp ngã khuỵu. Rồi cô ta ho một tràng dữ dội, được đà cô ta đẩy tôi ra để nghiêng mình về phía trước như muốn nôn. Cô ta nôn ra một đám dịch nhầy, đặc quánh rồi ngã vật xuống sàn.
Nhưng thứ tôi nhìn thấy không phải là thứ người ta vẫn nôn ra.
Mà là mực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!