Cô Gái Trong Trang Sách
Chương 38: Lilly
Chính số phận đã chia các con bài, nhưng chúng ta mới là người chơi.
Randy PAUSCH
– Tớ đã đề nghị với cô ấy 15 000 đô la để vào vai Billie nhưng không phải trong phim. Mà là trong đời thực.
Tiết lộ của Milo giống như một cú đấm vào mặt tôi. Tôi loạng choạng, như một võ sĩ quyền Anh trúng đòn ngã khuỵu giữa võ đài. Cậu ta lợi dụng lúc tôi bối rối để thanh minh:
– Tom, tớ biết như thế thật điên rồ, nhưng nó đã có tác dụng! Tớ không thể ngồi không chẳng làm gì. Cần phải quất vào cậu một cú sốc đủ mạnh để cậu phải phản ứng. Đó là con bài cuối cùng của tớ để giúp cậu ra khỏi vực thẳm.
Đầu óc đảo lộn, tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
Billie, chỉ là một diễn viên? Tất cả cuộc phiêu lưu này, chỉ là một màn dàn dựng? Tôi không thể để mình bị giễu cợt như vậy được…
– Không, tớ không tin, tôi nói. Chẳng hợp lý chút nào! Ngoài chuyện giống nhau về ngoại hình, còn có rất nhiều bằng chứng chính minh sự tồn tại của Billie.
– Bằng chứng nào?
– Những hình xăm chẳng hạn.
– Là giả đấy. Đó là hình xăm có thể xóa được do nhân viên hóa trang trong đoàn phim thực hiện.
– Cô ấy biết mọi điều về cuộc sống của Billie.
– Tớ bắt Lilly đọc tất cả tiểu thuyết của cậu và cô ấy đã săm xoi từng chi tiết một. Tớ không nói mật khẩu máy tính của cậu cho cô ấy nhưng cô ấy đã vào được các file tiểu sử các nhân vật của cậu.
– Vậy sao cậu cũng vào được?
– Tớ đã thuê một kỹ thuật viên phá khóa của cậu.
– Cậu đúng là đồ đểu cáng!
– Không, tớ là bạn cậu.
Cậu ta có nói lý cũng vô ích, tôi không để mình bị thuyết phục:
– Nhưng chính cậu đã đưa tớ đến chỗ bà bác sĩ tâm lý để giam nhốt tớ lại!
– Bởi vì tớ biết rằng nếu kế hoạch của mình thành công, cậu sẽ cự tuyệt như vậy và cậu sẽ tìm cách trốn.
Hình ảnh của tất cả những sự việc tôi đã trải qua cùng “Billie” hiện lên rõ nét trong đầu tôi. Tôi xua chúng đi, hy vọng có thể tìm ra điểm sơ hở trong lời nói của Milo.
– Đợi đã! Cô ấy biết sửa ô tô khi chiếc Bugatti bị hỏng! Cô ấy học đâu ra được nghề cơ khí nếu các anh trai cô ấy không phải là chủ xưởng sửa xe?
Cậu ta đáp lại ngay.
– Chỉ là tớ đã ngắt một dây cáp thôi. Một trò được bày ra để xóa tan mọi nghi ngờ của cậu. Đừng cố tìm kiếm nữa: có một chi tiết lẽ ra đã có thể lật tẩy cô ấy nhưng may thay cậu lại không phát hiện ra.
– Chi tiết nào?
– Billie rất hậu đậu trong khi Lilly lại khéo tay. Thật ngớ ngẩn, phải không?
Đến mức này, trí nhớ của tôi đã phản lại tôi. Tôi chẳng thể nào nhớ nổi cậu ta có nói thật không nữa.
– Những lời giải thích của cậu hay lắm, nhưng cậu đã bỏ qua điều quan trọng nhất: căn bệnh của Billie.
– Đúng là khi tới Mêhicô, mọi việc cứ dồn dập đổ xuống, Milo thừa nhận. Khi ấy dù cho cậu vẫn chưa thể bắt đầu viết lại nhưng rõ ràng cậu đã khá hơn và nhất là đã có điều gì đó giữa cậu và cô gái ấy. Dù cho cả hai đều không chịu thừa nhận nhưng cậu và cô ấy đã phải lòng nhau. Khi ấy, tớ đã nghĩ tới chuyện nói rõ mọi sự cho cậu nhưng Lilly lại muốn tiếp tục. Vở kịch xung quanh căn bệnh của Billie chính là ý tưởng của cô ấy.
Tôi như lạc lối giữa màn sương mờ mịt.
– Nhưng để làm gì cơ chứ?
– Vì cô ấy yêu cậu, ngốc ạ! Vì cô ấy muốn cậu được hạnh phúc: muốn cậu bắt đầu viết lại và chinh phục lại được trái tim Aurore. Và cô ấy đã thành công!
– Vậy mái tóc bạc là…
– …là tóc nhuộm.
– Còn mực in trong miệng?
– Chỉ là một ống mực tháo nắp được giấu dưới lưỡi.
– Thế còn các kết quả xét nghiệm tại Mêhicô? Chất xeluloza tìm thấy trong người cô ấy?
– Chúng tớ đã cười vỡ bụng với cái màn ấy, Tom ạ. Khi ấy bác sĩ Philipson sẽ nghỉ hưu ba tháng sau đó. Tớ nói với ông ấy rằng cậu là bạn tớ và tớ muốn đùa cậu một chút. Ông ấy thì đang phát ngán với cái trung tâm khám chữa bệnh của mình và trò này khiến ông ấy vui; nhưng giống như trong mọi kịch bản, bao giờ cũng có một hạt cát nhỏ làm trệch hướng tất cả, đó chính là khi Aurore gợi ý cậu nên đưa Billie tới chỗ giáo sư Clouseau…
– Clouseau thì không phải là người có thời gian cho những trò đùa. Khi chúng tớ tới Paris, các triệu chứng của Billie không hề giống như giả vờ chút nào. Cô ấy sắp chết thật, tớ chắc chắn như vậy.
– Cậu có lý, và chính khi ấy đã có điều khác thường xảy ra, Tom ạ! Billie bị bệnh thật mà trước đó không hề hay biết. Chính nhờ giáo sư Clouseau, người ta đã phát hiện ra khối u ở tim cô ấy. Nói cách khác, tớ đã cứu cả hai người.
– Thế còn cuốn sách cậu đã lùng suốt nhiều tuần liền khắp nơi trên thế giới?
– Về chi tiết này thì mọi chuyện vượt tầm kiểm soát của tớ, cậu ta thừa nhận. Carole không hề hay biết gì nên khăng khăng tin vào chuyện này. Chính cô ấy đưa ra các sáng kiến. Còn tớ chỉ việc bằng lòng tham dự cuộc ch…
Milo chưa kịp nói hết câu thì cú đấm của tôi đã hất cậu ta úp mặt xuống thảm sàn.
– Cậu không có quyền làm thế!
– Không có quyền cứu cậu ư? cậu ta vừa hỏi vừa đứng dậy. Không đó không phải chuyện có quyền hay không mà đó là nghĩa vụ.
– Nhưng không phải là bằng mọi giá!
– Không, chính xác là như vậy, bằng mọi giá.
Cậu ta quệt vệt máu chảy ra từ miệng rồi bắt đầu đáp trả:
– Cậu đã chẳng làm giống như tớ sao. Để bảo vệ Carole, cậu đã không ngần ngại giết người, vậy nên đừng lên mặt dạy đời tớ! Chúng ta sống như vậy đó Tom ạ! Ngay khi bất cứ ai trong chúng ta khốn khó, hai người còn lại sẽ trợ giúp bằng mọi giá. Nhờ vậy mà tất cả chúng ta luôn đứng vững. Cậu đã đưa tớ ra khỏi cuộc sống đường phố. Không có cậu, giờ hẳn tớ vẫn còn ngồi tù chứ không phải đang cưới người phụ nữ tớ yêu. Không có cậu, có lẽ Carole đã treo cổ tự vẫn bằng một sợi dây thừng thay vì đang chuẩn bị sinh con. Còn cậu? Giờ đây cậu sẽ thế nào nếu bọn tớ để mặc cậu tự hủy hoại mình? Điều trị nội trú trong một bệnh viện? Hoặc là đã chết?
Một tia sáng trắng lọt qua lớp kính mờ. Tôi để mặc câu hỏi của cậu ta lơ lửng. Giờ đây, tôi quan tâm tới thứ khác.
– Thế giờ cô gái ấy ra sao rồi?
– Lilly ấy hả? Tớ không biết gì hết. Tớ trả cô ấy tiền và cô ấy biến khỏi đời tớ. Tớ đoán cô ấy đã rời Los Angeles. Trước kia, cứ cuối tuần là cô ấy tới làm cho một hộp đêm tại Sunset Trip. Tớ đã quay lại đó nhưng không ai ở đó còn gặp cô ấy nữa.
– Họ cô ấy là gì?
– Tớ cũng mù tịt! Thậm chí tớ còn chẳng chắc Lilly có phải là tên thật hay không nữa.
– Cậu không còn thông tin gì khác à?
– Nghe này, tớ hiểu là cậu muốn gặp lại cô ấy nhưng người phụ nữ cậu đang tìm kiếm là một nữ diễn viên hạng hai, làm phục vụ tại một câu lạc bộ thoát y vũ chứ không phải Billie cậu từng yêu đâu.
– Cậu giữ lại những lời khuyên ấy cho mình đi. Vậy là cậu không còn thông tin nào khác sao?
– Không, tớ rất tiếc, nếu biết thế này thì tớ đã hỏi kỹ hơn.
Tôi ra khỏi bến tàu, lòng trĩu nặng những lời thú nhận của Milo rồi bước vài bước trên cầu tàu bằng gỗ vươn ra trên mặt hồ. Thờ ơ trước những nỗi khổ của con người, bầy thiên nga trắng vẫn nhởn nhơ bơi lội giữa đám đuôi diều dại.
o O o
Tôi lấy xe ở bãi đỗ rồi chạy dọc theo bờ biển cho tới tận Santa Monica, sau đó mới đi vào thành phố. Đầu óc vẫn còn choáng váng, tôi đi mà chẳng biết mình đi đâu, băng qua Inglewood, tiếp tục qua Van Ness rồi đại lộ Vermont, sau đó tôi mới nhận ra rằng một lực kéo vô hình đã đưa tôi tới khu phố thời ấu thơ của mình.
Tôi đỗ chiếc xe mui mềm gần mấy bồn hoa mà từ thời tôi còn ở đây đã chẳng có gì khác ngoài đầu lọc thuốc lá và vỏ chai bia.
Dưới chân các tòa nhà, mọi thứ đã thay đổi mà như chẳng thay đổi gì. Vẫn là những gã choai choai chơi bóng rổ trên sân rải nhựa đường trong khi một số khác ngồi tựa lưng vào tường rình chờ chuyện gì đó xảy ra. Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng như một trong những gã ấy tới nói cộc lốc với tôi:
– Này, Mr. Freak!
Nhưng giờ tôi đã trở thành người xa lạ và chẳng ai trêu chọc tôi.
Tôi đi dọc theo sân bóng rổ có lưới sắt bao quanh cho tới tận chỗ bãi đỗ xe. Cái cây “của tôi” vẫn còn đây. Cằn cỗi hơn, thưa lá hơn, nhưng vẫn đứng vững. Tôi tới ngồi xuống đám cỏ khô, lưng dựa vào thân cây giống như trước kia.
Đúng lúc ấy, một chiếc Mini Cooper lăn bánh tới và đỗ chờm lên hai ô đỗ xe. Vẫn mặc váy cưới, Carole bước ra khỏi xe. Tôi nhìn cô ấy tiến về phía mình, tay phải xách chiếc túi thể thao to tướng còn tay trái giữ đuôi váy trắng, cố không để dây bẩn.
– Kìa! Có đám cưới ở bãi đỗ xe! một gã trai ranh mãnh trên sân bóng hét lên.
Các “đồng nghiệp” của gã kéo tới xem một lúc rồi lại quay lại chơi.
Carole đi tới chỗ tôi dưới gốc cây.
– Chào Tom.
– Chào, nhưng tớ nghĩ là cậu nhầm ngày rồi: hôm nay không phải sinh nhật tớ.
Cô mỉm cười, rồi một giọt nước mắt khẽ lăn trên má.
– Milo đã kể cho tớ nghe hết mọi chuyện cách đây một tuần. Trước đó, xin thề là tớ không biết gì, cô giải thích với tôi rồi ngồi lên bờ tường thấp ở bãi đỗ xe.
– Xin lỗi vì đã bỏ dở lễ cưới của cậu.
– Không sao. Cậu thấy thế nào?
– Giống như một người nhận ra rằng mình là nạn nhân của một trò lừa đảo.
Cô ấy lấy ra một bao thuốc lá nhưng tôi ngăn lại:
– Cậu điên à! Cậu phải nhớ là mình đang mang thai chứ!
– Vậy thì đừng nói những điều ngu ngốc nữa! Cậu không được nhìn nhận mọi thứ theo cách ấy.
– Vậy cậu muốn tớ phải nhìn nhận mọi chuyện theo cách nào đây? Tớ đã bị lừa, có vậy thôi, hơn nữa lại bị chính người bạn thân nhất lừa!
– Nghe này, tớ đã thấy cô gái ấy cư xử với cậu thế nào rồi Tom ạ. Tớ đã thấy cô ấy nhìn cậu thế nào và tớ đảm bảo với cậu tình cảm của cô ấy không phải là giả.
– Không, chúng được định giá hết. Mười lăm nghìn đô la, phải không?
– Ôi, đừng nói quá lên vậy! Milo chưa bao giờ yêu cầu cô ấy ngủ với cậu!
– Dù thế nào thì cô ta cũng đã vội vã chuồn mất khi hoàn thành hợp đồng!
– Thử đặt mình vào vị trí của cô ấy mà xem! Cậu tưởng phải đóng vai Billie trong đời thực là chuyện dễ dàng với cô ấy sao? Trong tâm tưởng cô ấy, cậu yêu một nhân vật, yêu một ai đó là cô ấy mà lại không thực sự là cô ấy.
Carole nói có lý. Tôi đã thực sự đem lòng yêu ai đây? Nhân vật tiểu thuyết tôi đã tạo ra và Milo đã điều khiển như một con rối? Hay một nữ diễn viên thất bại tìm thấy trong màn kịch này vai diễn của đời mình? Thực sự là không ai cả. Người con gái tôi đem lòng yêu là người ngay giữa sa mạc Mêhicô đã khiến tôi nhận ra rằng có em bên cạnh, mọi thứ với tôi trở nên giàu hương vị, giàu màu sắc hơn.
– Tom, cậu phải tìm lại cô ấy, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời đấy.
Tôi lắc đầu.
– Không được đâu: chúng ta đã mất dấu cô ấy và thậm chí chúng ta còn chẳng biết cô ấy tên gì.
– Tốt nhất là nên tìm đi chứ đừng kiếm cớ thoái thác.
– Ý cậu muốn nói gì?
– Tớ cũng vậy, cậu thấy không, tớ sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nếu biết rằng cậu không hạnh phúc.
Qua giọng nói của cô ấy, tôi hiểu rằng những lời đó thật lòng tới mức nào.
– Vậy nên tớ mang tới cho cậu thứ này.
Cô ấy cúi xuống chiếc túi thể thao rồi chìa cho tôi một chiếc áo sơ mi vấy máu.
– Món quà đáng yêu lắm, nhưng tớ thích máy tính hơn, tôi nói để không khí bớt căng thẳng.
Cô ấy không thể không mỉm cười, rồi giải thích với tôi:
– Cậu còn nhớ buổi sáng tớ cùng Milo tới nhà cậu và lần đầu tiên cậu nói với chúng tớ về Billie không? Trong nhà cậu đồ đạc vứt lung tung và ngoài hiên cũng vậy. Có vết máu trên cửa kính và trên quần áo cậu…
– Đúng rồi, hôm ấy “Billie” đã cứa vào lòng bàn tay mình.
– Lúc nhìn thấy máu tớ đã rất lo sợ. Tớ tưởng tượng ra mọi chuyện: rằng có thể cậu đã giết hoặc làm ai đó bị thương. Vậy nên hôm sau tớ quay lại nhà cậu và lau sạch mọi vết máu. Tớ thấy cái áo này trong phòng tắm nên mang về vì sợ người ta lấy nó đi để điều tra. Lúc nào tớ cũng mang nó kè kè bên mình và khi Milo thú thật mọi chuyện với tớ, tớ đã mang nó tới phòng thí nghiệm để kiểm tra ADN. Tớ đã so sánh kết quả với thông tin lưu trữ về ADN và…
Cô ấy càng khiến tôi hồi hộp hơn khi lấy từ trong túi ra một hộp các tông.
– …và xin thông báo với cậu rằng bạn gái cậu là một cô nàng tội phạm đáng yêu.
Tôi mở cặp tài liệu ra và thấy bản sao của một tập hồ sơ có đóng dấu FBI. Carole giải thích:
– Cô ấy tên là Lilly Austin, sinh năm 1984 tại Oakland. Năm năm vừa qua cô ấy đã bị bắt hai lần. Không có gì ghê gớm cả: một lần vào năm 2006 vì tham gia biểu tình ủng hộ phá thai và một lần nữa vào năm 2009 vì hút cần sa trong công viên.
– Như thế mà cũng bị lập hồ sơ sao?
– Cậu không hay xem phim Les Experts thường xuyên rồi. Cảnh sát California thu thập có hệ thống mẫu ADN của tất cả những người từng bị bắt hoặc bị nghi ngờ phạm tội gì đó. Nói cho cậu yên tâm nhé, cậu cũng có một hồ sơ như thế đấy.
– Cậu biết địa chỉ mới của cô ấy không?
– Không, nhưng tớ đã nhập tên cô ấy vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát và tìm thấy cái này.
Cô đưa cho tôi một tờ giấy. Đó là phiếu ghi danh vào đại học Brown năm học này.
– Lilly đã tiếp tục học lại ngành văn học và biên kịch, Carole giải thích.
– Làm thế nào mà cô ấy lại được nhận vào đại học Brown? Đó là một trong những trường tốt nhất cả nước…
– Tớ đã gọi đến đấy rồi: cô ấy đã đỗ vào qua kỳ thi tuyển. Tớ đoán là những tháng vừa qua cô ấy đã lao đầu vào học vì cô ấy đạt kết quả rất cao trong các bài kiểm tra dự bị.
Tôi nhìn hai tập tài liệu, cảm thấy bị cô gái xa lạ này chinh phục, Lilly Austin, cuộc đời cô gái đang dần hiện ra trước mắt tôi.
– Tớ nghĩ là mình sẽ quay về với các vị khách, Carole vừa nhìn đồng hồ vừa nói. Còn cậu thì cậu nên đi tìm ai đó kia đi.
o O o
Thứ Hai tuần tiếp đó, tôi đáp chuyến bay đầu tiên tới Boston. Bốn giờ chiều, tôi tới thủ phủ của bang Massachusetts, thuê một chiếc ô tô tại sân bay rồi lái thẳng tới Providence.
Khu học xá của trường Brown được bố trí xung quanh mấy tòa nhà lớn xây bằng gạch đỏ, bao quanh là những bãi cỏ xanh rì. Với nhiều sinh viên, giờ đã là cuối ngày. Trước khi tới đây, tôi đã tra cứu trên mạng thời khóa biểu khóa học của Lilly và tôi đứng chờ đợi trước cửa giảng đường nơi buổi học sắp kết thúc, tim đập thình thịch.
Nấp vào chỗ khá kín để em không thấy tôi, tôi thấy em ra khỏi lớp học cùng các sinh viên khác. Phải mất một lúc tôi mới thực sự nhận ra em. Em đã cắt tóc và mái tóc cũng sẫm màu hơn. Em đội mũ lưỡi trai thể thao, mặc một bộ đồ tối màu – váy ngắn màu xám với tất chân màu đen cùng áo bờ lu dông ôm sát, cổ tròn – bộ váy áo khiến em trông như một cô gái Luân Đôn. Tôi đã quyết định sẽ tới bắt chuyện với em nhưng muốn đợi khi em chỉ còn lại một mình. Tôi đi theo nhóm sinh viên – hai chàng trai và một cô gái nữa – tới tận quán cà phê ngay gần trường. Vừa uống trà, Lilly vừa bắt đầu cuộc trò chuyện sôi nổi với một chàng sinh viên. Trông anh chàng khá bảnh bao. Càng nhìn em tôi lại càng thấy em thật vui vẻ, thanh thản. Dường như khi rời xa Los Angeles tiếp tục đi học lại, em đã tìm lại được cho mình cảm giác cân bằng. Một số người có thể làm được điều ấy: khởi đầu lại cuộc sống của mình. Còn tôi, tôi chỉ biết tiếp tục cuộc sống của mình thôi.
Tôi rời quán cà phê mà không tới gặp em rồi lên xe. Hòa mình vào thế giới của các sinh viên khiến tôi suy sụp. Quả thực tôi thấy vui khi biết em đang sống thoải mái nhưng cô gái tôi gặp ngày hôm nay không phải là Billie “của tôi” nữa. Rõ ràng là em đã bước sang một trang khác và thấy em nói chuyện với anh chàng hai mươi tuổi kia khiến tôi đột nhiên thấy mình già kinh khủng. Nói cho cùng, khoảng cách mười tuổi giữa chúng tôi có lẽ không phải là một rào cản dễ dàng vượt qua.
Trong lúc phóng xe ra sân bay, tôi tự nhủ mình đi chuyến này thật vô ích. Còn tệ hơn nữa: giống như một nhiếp ảnh gia không biết chộp lấy một hình ảnh đang phai tàn không bao giờ xuất hiện nữa, tôi đã để cho thời điểm quyết định trôi qua, thời điểm có thể đẩy cuộc đời tôi sang bến bờ của những nụ cười và ánh sáng…
o O o
Trên chuyến bay về Los Angeles, tôi bật máy tính xách tay.
Có thể tôi mới chỉ sống nửa đời người nhưng tôi đã biết mình sẽ chẳng bao giờ gặp được ai như Billie nữa, cô gái mà chỉ trong vòng vài tuần, đã khiến tôi tin vào điều không thể, đã đưa tôi rời xa vùng đất nguy hiểm nơi những dòng sông bắt nguồn từ cảnh khốn cùng và kết thúc bằng việc đổ ra vực thẳm của nỗi đau đớn.
Chuyến phiêu lưu của tôi với Billie đã kết thúc nhưng tôi không muốn quên bất kỳ khoảnh khắc nào. Tôi phải kể lại câu chuyện của chúng tôi. Câu chuyện dành cho những ai đã may mắn được gặp gỡ với tình yêu một lần trong đời để rồi giờ vẫn còn sống trong tình yêu ấy hoặc đang hy vọng sẽ gặp nó ngày mai.
Vậy là tôi mở một file mới trong phần mềm soạn thảo văn bản và đặt tiêu đề cho cuốn tiểu thuyết sắp tới của mình: Cô gái trong trang sách.
Suốt năm tiếng trên máy bay, tôi viết một mạch chương sách đầu tiên. Nó mở đầu thế này:
1 – Ngôi nhà nhìn ra đại dương
– Mở cửa ra, Tom!
Tiếng gọi mất hút trong gió và chẳng có lời đáp.
– Tom! Tớ đây, Milo đây. Tớ biết cậu ở trong đó. Mẹ kiếp, ra khỏi hang đi chứ!
Malibu
Los Angeles, California
Một ngôi nhà trên bãi biển
Suốt năm phút qua, Milo Lombardo đập không ngừng lên cửa sổ bằng gỗ trổ ra mái hiên ngôi nhà của người bạn thân nhất của anh.
– Tom! Mở ra không thì tớ phá cửa đấy! Cậu biết là tớ dám làm mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!