Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


Chương 24


-Anh ta thật hạnh phúc.- anh nói.

-Không. Anh ấy không yêu tôi. Anh ấy yêu người khác rồi.- cô nói giọng đầy chua xót và cay đắng.

-Tôi xin lỗi. Lẽ ra không nên hỏi.- gã chết tiệt đó không biết mình vừa để mất điều gì.

-Tôi ra ngoài được chưa?- cô hỏi.

-Em không muốn ở bên cạnh tôi đến vậy sao?… Thôi được rồi. Em cứ đi ra ngoài đi.

Tiếng cánh cửa đóng lại khô khốc trong không gian xung quanh. Nhìn mặt anh bây giờ thật đáng sợ, đầy vẻ chết chóc. Anh đấm thật mạnh vào bức tường, sức mạnh của anh không khiến bức tường suy chuyển mà ngược lại, tay anh chảy máu.

Anh ở lỳ trong phòng cả ngày. Đến chiều, tiếng gõ cửa lôi anh ra khỏi trang thái tĩnh lặng. Bà Năm nói rằng có một vị khách đến tìm anh, một người phụ nữ.

-Có lẽ cậu nên tự mình gặp người đó?- bà nói, thái độ lạ lùng.

-Ai vậy?- anh hỏi đầy nghi hoặc trước thái độ của bà.

-Là cô ấy.

-Tại sao cô ta lại ở đây? Chết tiệt.- anh vội xuống nhà.- À, Tiểu Ly và cô Linh đâu rồi?

-Họ đi ra ngoài rồi. Tiểu Ly đòi cô giáo dẫn nó tới hiệu sách mua bộ trò chơi xếp chữ gì đó.

-Tốt. Tôi không muốn Tiểu Ly gặp cô ta.

Anh chạy xuống, thấy Mỹ Anh đang đứng đó. Sự giận dữ trong anh lại trào lên.

-Cô tìm đến công ty tôi, giờ lại dám tới cả nhà tôi sao?

-Bình, em xin anh. Em trở về để tạ tội với anh và con. Em luôn yêu anh và con. Em xin anh, hãy tha thứ cho em một lần, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh. Và em biết anh vẫn còn yêu em mà, đúng không?

-Cô thật trơ trẽn. Sao cô còn dám nói đến chuyện yêu đương ở đây?

-Đúng. Tôi thừa nhận, tôi yêu cô. Tôi yêu cô hơn chính bản thân mình, tôi sẵn sàng vứt bỏ tất cả vì cô kể cả danh dự và mạng sống của tôi…

-Xin lỗi đã làm phiền, tôi không biết anh có khách.- tiếng nói cắt ngang khiến anh bàng hoàng. Anh quay lại nhìn cô và Tiểu Ly, con bé nhìn chằm chằm vào người đàn bà đang giàn giụa nước mắt.

-Cha, cô ấy là ai vậy?- con bé hỏi.

-Phương Ly, con…- Mỹ Anh định chạy đến nhưng anh ngăn lại.

-Cô ấy là một người bạn của cha.- anh nhẹ nhàng nói rồi hướng ánh mắt của mình về lại phía cô.- Em đưa con bé lên phòng trước đi.- anh khó nhọc thốt nên lời.

-Xin phép. Tiểu Ly, chúng ta đi thôi.- cô dẫn Tiểu Ly lên phòng, không ngoái lại nhìn anh lấy một lần. Người phụ nữ đó, bây giờ cô đã biết người phụ nữ đó là ai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN