Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh
Chương 36
-Đến nhà em rồi.- Hùng nói.- Có lẽ anh nên về thôi.
-Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh.- cô nói.
-Anh phải cảm ơn em mới đúng chứ.- Hùng nói rồi ôm cô thật chặt.- Anh mừng vì em được hạnh phúc.
-Cảm ơn anh.
-Thôi, anh về đây. Mai chúng ta đi chọn nhà nhé. Nếu không vợ anh không tha cho anh đâu. Rồi tối nay thể nào cô ấy cũng gọi điện hối thúc anh. Em không biết cô ấy háo hức thế nào khi biết sắp được về nước đâu. Chuẩn bị cả tháng nay rồi đấy.
-Con bé đó nó thế mà anh. Chắc anh phải chịu đựng lắm nhỉ.
-Ai bảo em không yêu anh mà lại giao phó cô bạn của em cho anh làm gì.
-Thôi đi, đừng có đùa nữa.- cô bật cười.
-Anh về đây. Gặp lại em sau nhé.
-Chào anh.
-Chào em.
Cô quay lại định vào nhà thì thấy anh đứng đó. Hết cả hồn.
-Trời, anh đúng là như ma. Sao anh đứng đây mà không lên tiếng?- cô khoác tay anh.
-Tôi định lên tiếng nhưng thấy hai người tình cảm quá nên không dám làm phiền em.
-Ngài đang ghen sao thưa ngài?- cô ghé vào tai anh thì thầm.
-Không.- anh lạnh lùng nói.
-Vậy mà em lại thấy khác đấy. Trên mặt anh đang hiện rõ mồn một kia kìa.
-Sao cũng được.- anh gỡ tay cô ra rồi mở cửa đi vào nhà.
Cô chạy theo khoác chặt lấy tay anh, mặc cho anh giằng ra. Cuối cùng anh cũng phải đành bực bội để yên cho cô đi bên cạnh. Hai người vừa vào nhà, bất chợt anh khựng lại. Cô đọc được sự khó chịu trên khuôn mặt anh rồi quay ra. Mỹ Anh đang ở đây, khuôn mặt chị toát lên sự ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ khi nhìn thấy hai người tay trong tay.
-Cô đang làm gì ở đây?- anh lạnh lùng hỏi. Ánh mắt anh sắc lạnh.
-Em…em có chuyện muốn nói với anh.- Mỹ Anh là một người phụ nữ bản lĩnh, cô biết thế khi nhìn vào phong thái của chị ấy. Nhưng dù có bản lĩnh đến đâu thì người phụ nữ nào cũng sẽ mềm yếu trước người đàn ông cô ta yêu.
-Em lên xem Tiểu Ly thế nào.- cô vội buông tay anh ra rồi quay đi. Nhưng cánh tay anh vòng qua eo kéo cô lại, anh đặt một nụ hôn ấm nóng lên trán cô, nhìn cô đầy âu yếm.
-Nói với con bé là anh yêu nó nhé.- anh buông tay để cô đi.
-Cô có chuyện gì muốn nói đây.- anh ngồi xuống đối diện với Mỹ Anh.
-Chuyện hợp tác giữa tập đoàn Bombay và tập đoàn Pamelie.- cô đã biết điều đó, ngay từ lần đầu tiên gặp cô gái ấy ở đây. Ánh mắt anh không rời cô ta, anh nhìn cô ta không chớp mắt cứ như thể nếu anh chớp mắt thì cô ta sẽ biến mất. Anh đã không còn là của cô nữa rồi, Hoàng Bình của cô, giờ anh đã thuộc về người con gái khác. Cô hiểu mình không còn cơ hội để cứu vãn được tình cảm của hai người, chính cô đã phá hỏng nó, chính cô đã rời xa anh. Phải, chính cô đã tự mình đánh mất hạnh phúc.
-Ngày mai cô có thể tới công ty mà. Tôi không tiếp đối tác và khách hàng ở nhà.
-Em biết. Em muốn gặp riêng anh nữa. Anh…
-Đừng nói gì hết. Thú thực, tôi không còn muốn giận cô nữa. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi tha thứ. Mong cô đừng tới đây, đừng làm xáo động cuộc sống của Phương Ly.
-Em rất muốn được gặp con bé. Làm ơn. Em xin anh.
-Tôi cần thời gian để nói chuyện với con bé. Nhưng tôi không chắc tôi làm được gì. Con bé không thể bị sốc.
-Em có thể chờ… Em nghe nói anh sẽ kết hôn.
-Đúng vậy.
-Với cô ấy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!