Cô Giáo, Em Sẽ Mãi Ở Trong Trái Tim Anh - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Cô Giáo, Em Sẽ Mãi Ở Trong Trái Tim Anh


Chương 32


Hai ngày bên cô mà không có Linh bên cạnh thật tuyệt, hôm nay là ngày Linh từ quê lên. Tận dụng khoảng thời gian còn lại của ngày khi Linh chưa về đến Hải Dương tôi gọi cho cô rủ đi chơi, nhưng cô lại bận. Dạo này thấy cô hay bận quá, hôm qua chúng tôi còn quấn quýt với nhau suốt cơ mà. Chán, tôi lại cắm đầu vào game, trưa, Linh về đến Hải Dương, ngay chiều đã gọi cho tôi nũng nịu, đòi gặp tôi đưa đi chơi. Hai giờ chiều, trời thì nắng gắt nhưng nàng cứ đòi tôi đưa đi chơi, tôi đành lai về nhà tôi chơi cho đỡ nắng, vừa gặp tôi nàng như kiểu trẻ em được quà từ ông già Noel vậy, trời thì nóng mà đi xe cứ ôm tôi chặt cứng, tôi gắng gượng trêи đoạn đường về nhà mình.

– Em nhớ anh lắm ý, anh có nhớ em không?

– Có.

– Mà sao mấy ngày anh ít gọi cho em vậy?

Còn mải bên cô thời gian đâu mà gọi.

– À…anh bận.

– Anh suốt ngày bận.

– Đây, thì hôm nay anh đền, được chưa?

– Hi hi, rồi ạ.

Về đến nhà tôi với Linh lên phòng tôi mở lap nên mạng xem phim, nàng đòi xem phim hàn còn tôi đòi xem phim hành động của hô-ly-gút, sau một hồi tranh dành thì nàng …dỗi. :shame: Nàng quay sang một bên bỏ điện thoại ra nghịch, tôi mặc kệ bật phim xem. Nhưng tôi không tài nào tập trung xem phim được, cứ mải để ý đến Linh xem nàng đang làm gì, hình như đang vào Fb, tôi dừng phim bật một tab Fb, vào tường nhà Linh, không thấy đăng stt về chuyện vừa rồi. :)) Nick nàng sáng, tôi pm.

– Buzz!

Fb thông báo đã xem….

Không thấy trả lời, tôi pm tiếp.

– Dỗi dai thế :v

Đã xem, không trả lời. Tôi quay sang Linh cười cười, nàng lườm lườm.

– Thôi đây, anh nhường cho xem phim đấy.

– …

Vẫn cắm mặt vào điện thoại, tôi nhìn nàng một lúc rồi kéo nàng vào lòng, nàng chống cự đánh tôi.

– Giận dỗi ít thôi, anh không thích đâu.

– Ai thèm giận anh.

– Hờ hờ, thế sao còn quay ra một góc nghịch điện thoại.

– Không thích xem phim thì thế.

Nàng vẫn bướng bỉnh.

– Thôi em muốn xem phim nào thì xem đi.

Nàng liếc xéo rồi bật phim hàn xem, tôi ghét thể loại này nên không để ý, kệ Linh xem. Linh cứ chăm chú xem, tôi thì ngáp ngắn ngáp dài, sau một hồi tôi thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thấy Linh cũng đang tựa đầu vào vai tôi ngủ, laptop vẫn bật. Tôi ngắm nhìn nàng, vén nọn tóc ra sau tai cho nàng, tôi nghĩ ra trò quậy, tôi với cây bút dạ rồi vẽ lên mặt Linh râu ria các kiểu, tôi hí hửng chụp ảnh lại thành quả rồi lướt Fb, tôi up ảnh lên fb rồi tag nàng vào. Vừa up xong thì…

– Ááááááá!!!!!

Nàng cắn vào vai tôi, vết cắn thật đau đớn, dỉ máu luôn, nàng nhìn tôi với ánh mắt sát thủ.

– Anh mau xóa đi!

– Xóa cái gì?

Linh chỉ vào màn hình máy tính, tôi nhăn nhó xoa xoa vết cắn.

– Em đi vào rửa mặt đây, anh mà không mau xóa đi thì biết tay em.

Tôi ngậm ngùi xóa bức ảnh nhưng không quên copy, đổi tên rồi giấu vào một chỗ, Linh rửa mặt xong đi ra kiểm tra, thấy tôi xóa hết nàng mới thôi dùng vẻ mặt sát thủ, tôi thì nhăn nhó vì vết cắn. Tôi dỗi nàng luôn, không thèm nói chuyện với nàng, vừa ngồi xoa xoa vết cắn vừa lướt Fb, nàng thấy thế cứ trêu ngươi trước mặt tôi, tôi mặc kệ, cuối cùng nàng giật máy tính giấu ra sau lưng.

– Trả anh máy đây.

– Không.

– Trả đây.

Tôi với tay ra sau nàng, nàng gạt tay tôi ra, mặt trêu ngươi tôi, tôi tiếp tục với tay ra sau lưng nàng, nàng nhảy hẳn xuống giường, tôi cũng xuống theo rồi dồn nào vào góc tường.

– Em hết đường chạy rồi nhé, trả máy anh đây.

– Không.

– Trả không? Không trả anh sàm sỡ giờ.

Tôi đưa tay quay quay trêu Linh, Linh mặt hơi đỏ.

– Em thách anh đó.

– Nhớ nhá.

Tôi ép sát Linh vào tường, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, hai má nàng đỏ ửng, tôi đưa mặt lại gần mặt nàng…bụp….

– A! Ui da…

Tôi chưa kịp làm gì đã bị ăn đấm của Linh.

– Sao lại đấm anh? Em điên à?

– Ờ, điên đấy.

– Con điên.

Hai chúng tôi không ai nói với ai mỗi người ngồi một góc giường, con người yêu cờ hó. Tôi bực mình xuống nhà xem tivi, vài phút sau Linh xuống theo, tôi bơ luôn, nàng ngồi sát cạnh tôi.

– Anh lai em về.

– Không rảnh, đi bộ đi.

– …Ug…

Linh đứng dậy đi về tôi tường nàng đùa nhưng nàng đi bộ thật, tôi vội vàng lấy xe đuổi theo nàng. Sau một hồi giằng co nàng mới chịu lên xe, tôi đành làm hòa, nàng đòi đi chụp ảnh, chúng tôi đi chụp, không quên rủ cô nữa.

Đi chụp ảnh là đi chụp ảnh… :byebye:

2 tuần sau….

Hôm nay, trường tôi bắt đầu cho học sinh học hè, mới giữa tháng sáu đã bắt đi học rồi, chán quá. Đi học, tôi và cô không còn được cư xử thoải mái như ở ngoài, cảm giác thật khó chịu, nhưng Linh thì khác, cứ bám víu, nhõng nhẽo đủ trò, đến mệt. Đến tiết thứ hai là tiết toán, tôi say sưa nghe giảng và ngắm nhìn cô, đang giảng bài thì cô bỗng che miệng rồi ra dấu cho lớp sau đó chạy ra ngoài, tôi lo lắng không biết cô bị làm sao, tôi cũng chạy theo. Xuống đến nhà vệ sinh tôi thấy cô nôn ra bồn, tôi lại gần nhưng không thấy thứ gì được nôn ra.

– Cô sao vậy? Cô ốm à?

Tôi muốn làm nhiều hơn là gọi cô và hỏi thăm sơ qua như thế này.

– Không, cô không sao, chắc sáng cô ăn phài thứ gì thôi.

Cô thư viện đi ngang qua vào hỏi thăm cô.

– Thôi em lên lớp đi cô không sao đâu.

– …

Tôi lững thững đi lên lớp, không biết cô bị làm sao nữa.

– Cô Lan làm sao vậy anh?

– Anh không biết, chắc ăn phải cái gì thôi.

….

Năm phút sau cô lên lớp và tiếp tục giảng bài, tôi nhìn cô lo lắng. Những tiết học còn lại tôi không thấy cô bị làm sao nữa , chắc cô không sao.

Sáng hôm sau, tôi không có tiết, còn cô ca hai mới phải dậy. Tôi rủ cô đi bộ ở công viên, đang đi cô lại che miệng buồn nôn.

– Em có sao không, ở nhà em có ăn gì linh tinh không đấy?

– Em không sao, em chưa ăn cái gì cả.

– Hay tý nữa đi ăn sáng xong mình ra bệnh viện nhé.

– Vâng, mấy hôm nay em hay buồn nôn quá.

– Ừ, chắc em bị bệnh gì rồi, tý đi khám là biết ngay ấy mà.

– Vâng.

Đi nốt vòng hồ tôi và cô đi ăn sáng.

– Anh đưa cho em mấy quả chanh đi.

– Hôm nay em lại ăn chua à?

– Em không biết, mấy hôm nay tự dưng em thấy thèm đồ chua quá.

Tôi và cô tiếp tục ăn sáng, cô vừa ăn vừa xem tivi ở quán, đang có phim của hàn xẻng. Tôi ngó lên coi thử, phim hoàng cung, lại đúng đoạn đại loại như nữ phi tần kia đang bình thường bỗng buồn nôn, rồi hoàng hậu nói cô ấy có dấu hiệu của việc mang thai. Tôi cúi xuống ăn tiếp, nhưng tôi bỗng giật mình về đoạn phim mình vừa coi được, tôi ngẩng mặt nhìn cô, cô cũng đang nhìn tôi. Lẽ nào những dấu hiệu nôn oẹ, thèm ăn chua của cô….

– Ăn xong mình ra bệnh viện khám xem em có làm sao không nhé.

Tôi cố nghĩ chắc không phải, ăn xong tôi đưa cô đến viện đa khoa. Bác sĩ sau một hồi kiểm tra phán.

– Chúc mừng cô, cô có thai rồi.

– Sao??? Bác sĩ nói thật chứ?

Tôi và cô đều đồng thanh.

– Cậu có thể đưa cô cô ấy sang khoa nội để khám, chắc cậu là người yêu cô ấy.

– Không… cậu ấy là em trai cháu thưa bác sĩ.

Cô nhanh trí che dấu cho tôi, tôi bàng hoàng, không tin vào lời bác sĩ vừa nói. Ra ngoài, tôi ngồi phịch xuống ghế, cô có thai thật sao, không thể nào. Tôi kéo cô sang khoa nội.

– Anh, mình san viện tư khám đi, khám ở đây nhỡ có ai trông thấy thì sao.

Cô nói phải, nhỡ có ai trông thấy chắc tôi và cô sẽ khổ sở dài dài. Tôi và cô lại vòng vèo đi tìm phòng khám tư, cuối cùng cũng tìm được, trước khi vào tôi ngó ngang dọc xem có gặp người quen không rồi mới kéo cô vào. Vào trong, tôi phải ở bên ngoài đợi, lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi cầu xin ông trời rằng điều đó là không đúng, rồi tôi bắt đầu nghĩ về tương lai của cô và tôi, một tương lai ảm đạm…

Bốn năm phút sau cô bước ra, tôi chạy đến.

– Sao rồi em? Bác sĩ bảo sao?

Cô đưa cho tôi tờ giấy xét nghiệm…. Cô có thai, cái thai đã hai tuần tuổi. Tôi choáng váng, nhìn kĩn lại tờ giấy, vẫn là kết quả đấy, lòng tôi ngập tràn lỗi sợ hãi.

– Mẹ anh có nhà không?

– Không…

– Vậy mình về nhà anh đi, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.

Tôi và cô quay xe về nhà tôi, về đến nhà tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế, điện thoại tôi reo lên, là Linh gọi, tôi nghe máy.

– Anh đang bận, tý anh gọi lại cho.

Rồi tắt nguồn luôn.

– Linh gọi hả anh?

– Ừ.

– ….

Im lặng, tôi không biết bây giờ phải làm sao nữa, đầu óc tôi rối tung lên, tôi sợ, với suy nghĩ non nớt của thằng nhóc 17 tuổi tôi không biết làm sao cả, tôi sẽ phải làm cha trong độ tuổi này sao, rồi trách nhiệm gia đình, mẹ tôi và mẹ cô, mọi người, họ hàng, khi biết chuyện tôi và cô thì điều gì sẽ sảy ra đây.

– Em sẽ đi phá thai…

Tôi lại bàng hoàng, đã sốc nay càng sốc thêm.

– Em sẽ đi phá thai một mình, anh đừng lo.

– Không, anh sẽ đi cùng em.

Tôi và cô lúc này đều rất căng thẳng, có lẽ điều cô nói là đúng, tôi vò đầu bứt tai.

– Thôi em phải đi dạy rồi, anh đưa em về đi.

– Hay em xin nghỉ đi, như vậy …

Cô ngắt lời tôi.

– Em không sao đâu, anh đừng lo.

Tôi nhìn cô rồi đành đứng dậy trở cô về, cô bỗng đến ôm tôi từ phía sau.

– Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, anh đừng lo lắng quá.

Tôi quay lại nhìn cô.

– Anh xin lỗi…

Cô hôn nhẹ vào môi tôi rồi mỉm cười, một nụ cười chứa chan hạnh phúc. Tôi đưa cô về nhà, nhìn cô đi vào nhà mà tôi thấy có lỗi quá… Về nhà, bật điện thoại lên, Linh lại gọi.

– Gì nữa?

– Anh ăn sáng chưa? Em làm cho anh kim-pác nè, em mang đến nhà anh nhé.

– Ừ.

Tôi chán nản, giờ này lấy tâm trí đâu mà ăn với chả uống. Một lúc sau Linh đến, tôi ra mở cửa, nàng cười tươi khi nhìn thấy tôi. Vào nhà nàng mở hộp kim-pác ra mời tôi.

– Anh ăn thử đi xem em làm ngon không.

Tôi uể oải gắp một miếng cho vào miệng, chả biết có ngon hay không nữa, nhưng vẫn phải giả tạo.

– Em làm ngon lắm.

Linh mỉm cười mãn nguyện rồi ɖu͙ƈ tôi ăn hết hộp kim-pác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN