Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi


Chương 1


Editor: Yaann

Beta: An Nhiên

Khó có được ngày nghỉ, nhưng Trình Gia Dũng lại không thể không đến nơi mà ngày thường anh ghét nhất—Bệnh viện!

Trước khi chưa làm cảnh sát, Trình Gia Dũng là một người đúng chuẩn “Yếu ớt”, đầu óc phát triển tứ chi gầy yếu, từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, hàng năm đều qua lại với bệnh viện.

Cuối tuần không đi bệnh viện “Báo cáo”, ngay cả chị gái hộ lý cũng thấy kỳ lạ, có phải cậu bé này xảy ra “Chuyện lớn” rồi không???

Có lẽ từ nhỏ nhiều lần ra vào bệnh viện “Trải qua vô cùng thảm thương”, nên cho dù hiện tại cơ thể Trình Gia Dũng cường tráng như trâu, nhưng bản năng bài xích với bệnh viện vẫn như năm đó không hề giảm, trong tiềm thức suy nghĩ, đến bệnh viện gần như không có chuyện gì tốt!

Hôm nay anh đến bệnh viện là để thăm người cô bị ốm, tránh không được, không thể không đến.

Vừa đi vào phòng bệnh nội khoa, Trình Gia Dũng lại chạm mặt người quen cũ – Y tá trưởng của khoa nội hô hấp.

Thời gian trôi qua thật nhanh, năm đó Lâm Miểu vẫn còn là một cô gái, bây giờ đã là y tá có thâm niên lâu năm nhất trong khoa nội hô hấp.

Đối với Trình Gia Dũng Lâm Miểu có ấn tượng rất sâu, còn nhớ rõ lúc anh còn nhỏ, mỗi lần tiêm đều khóc so với các bé gái còn khoa trương hơn, nước mũi thổi bong bóng, nước mắt nhỏ yếu ớt. Hiện tại đã là chàng trai cao to vạm vỡ, oai phong lẫm liệt rồi.

Hóa ra con trai mười tám cũng sẽ thay đổi!

Sau nhiều năm Lâm Miểu gặp lại Trình Gia Dũng cảm thấy vẫn vô cùng thân thiết, nhịn không được mà trêu chọc anh, nói: “Anh bạn nhỏ Đại Dũng, lại đến bệnh viện tiêm hả? Nhưng không được khóc nhè nữa nhé! ”

Đi theo bên người Lâm Miểu là ý tá nhỏ Vương Tiểu Thì, bị lời nói của y tá trưởng chọc cười một tiếng.

Khóc nhè và người đàn ông cao lớn với ánh mắt ác liệt trước mắt này hiện ra tương phản quá lớn, bình thường y tá trưởng Lâm Miểu vừa cẩn thận vừa nghiêm túc, lại khó có được lần nói đùa, hài hước ngoài dự đoán khiến Vương Tiểu Thì nhịn cười không nổi.

Trình Gia Dũng lúng túng nhìn y tá “Chế nhạo” anh, trang điểm đậm, xịt loại nước hoa có mùi hơi kỳ lạ, kiểu trang điểm quá huênh hoang không hề phù hợp với nghề nghiệp y tá.

Đối mặt với Lâm Miểu người hiểu rõ “Lịch sử vẻ vang” của anh, hình tượng của Trình Gia Dũng cũng “Cứng rắn” không nổi, chỉ có thể sờ cổ, xấu hổ cùng y tá trưởng Lâm ôn chuyện cũ.

Hai người vừa nói chuyện được một lúc, Lâm Miểu và Vương Tiểu Thì đã bị đồng nghiệp gọi đi, Trình Gia Dũng cũng đi phòng bệnh hỏi thăm sức khỏe của cô.

Trình Gia Dũng ở phòng bệnh cô nói chuyện gần một tiếng, vừa mới chuẩn bị đi, thì bị âm thanh chạy đi chạy lại ở ngoài thu hút.

Trình Gia Dũng đi ra phòng bệnh thăm dò, nhìn thấy trên hành lang có mấy người đàn ông vội vàng chạy hướng qua đầu bên kia hành lang, mấy cô gái thì ở tại chỗ tụm ba tụm hai thì thầm nói nhỏ.

Sắc mặt của mọi người cứng lại, xem ra là không giống như là chuyện gì vui vẻ.

Trình Gia Dũng vội vàng kéo lại ông chú đi qua bên cạnh anh, người đó chuẩn bị qua đó xem náo nhiệt, hỏi: “Đại ca, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nghe nói vừa có một y tá chết rồi!”

Quả nhiên là đến bệnh viện liền không có chuyện gì tốt, dự cảm của Trình Gia Dũng còn rất chuẩn đấy.

Xảy ra án mạng người, xem ra vụ “náo nhiệt” này anh phải xen vào rồi.

Trình Gia Dũng nói với cô một tiếng, liền lập tức chạy đến chỗ nhóm người đang tập trung.

Y tá xảy ra tai nạn, Trình Gia Dũng nghĩ tới đầu tiên chính là vấn đề bác sĩ, không thì là một người nhà bệnh nhân “Xúc động” nào đó, nhất thời tức giận nên ngộ thương y tá. Trình Gia Dũng dọc đường xoa tay, để lát nữa chuẩn bị “Bắt sống” hung thủ.

Bởi vì tai nạn vừa mới xảy ra không lâu, cảnh sát, pháp y đều còn chưa đến, hiện trường loạn thành một đống.

Trình Gia Dũng nhìn thấy mấy bác sĩ tập hợp ở trong một phòng, ngồi xổm vây thành một vòng trên mặt đất, giống như đang thực hiện cứu người. Người xem náo nhiệt ở xung quanh đem cửa vây chặt đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.

Trình Gia Dũng đem đám người đẩy ra, một mạch xông vào hiện trường tai nạn, lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra, đối với mấy bác sĩ đưa lưng về phía anh lên giọng, hỏi: “Tôi là cảnh sát, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Các bác sĩ tham gia cứu người nhanh chóng quay đầu lại, lúc ánh mắt của bọn họ với Trình Gia Dũng đối diện nhau, Trình Gia Dũng đầu tiên là kinh ngạc, bác sĩ tham gia cứu người, có người quen cũ mà anh biết, y tá trưởng Lâm Miểu.

Trình Gia Dũng nhón chân liếc nhìn người bị hại nằm trên mặt đất, lại kinh ngạc lần nữa, là y tá nhỏ Vương Tiểu Thì người vừa mới cười nhạo anh.

Quần áo của Vương Tiểu Thì không chỉnh tề, trên mặt đất lưu lại một lượng máu lớn, cổ có vết thương, trước ngực còn cắm một con dao gọt hoa quả.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, trước ngực không có hô hấp lên xuống, Trình Gia Dũng bước đầu xác định người đã không ổn rồi.

Chỉ là trong đám người, liếc nhìn cô ấy nhiều một chút, nháy mắt liền trở thành người bị hại rồi?

Trình Gia Dũng mê tín mà ở trong lòng cảm thán lần thứ ba, đến bệnh viện thật sự không có chuyện gì tốt!

“Người bị hại có dấu hiệu sống không?” Trình Gia Dũng nhanh chóng gia nhập vào khuôn mẫu nghề nghiệp, hỏi mấy bác sĩ ở hiện trường.

Một bác sĩ có tuổi hơi lớn, lắc đầu, thương tiếc nói: “Hô hấp tim đập đều dừng rồi, con người cũng lớn, y tá Vương đã qua đời rồi!”

Trình Gia Dũng bình tĩnh gật đầu, các nhóm bác sĩ và y tá nhanh chóng rui lui khỏi hiện trường, cố gắng hết sức giữ nguyên hiện trường ít bị phá hư, chờ đồng sự của anh nhanh chóng lấy giấy chứng nhận qua đây.

“Ai là người đầu tiên phát hiện người bị hại?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.

“Là tôi!”

Lâm Miểu bước lên phía trước một bước, sắc mặt nặng nề, trắng bệch. Đồng nghiệp vừa mới làm cùng nhau trong thời gian ngắn vậy mà chết trước mặt mình, điều này đối với Lâm Miêu có một đả kích không nhỏ.

Trình Gia Dũng mượn bút cùng giấy của bác sĩ, thừa dịp các đồng nghiệp còn chưa đến, nắm bắt thời gian để hiểu rõ quá trình câu chuyện ban đầu.

“Dì Lâm, dì không sao chứ?”

Nhìn sắc mặt của Lâm Miểu vô cùng kém, Trình Gia Dũng có chút không đành lòng để bà ấy một lần nữa nhớ lại kí ức đau khổ.

“Không sao!” Lâm Miểu lắc đầu, tâm trạng nhanh chóng hồi phục lại một chút, bắt đầu trình bày với Trình Gia Dũng quá trình xảy ra câu chuyện.

“Lúc nãy sau khi cùng cậu tách ra, bác sĩ Trần muốn thay thuốc cho một bệnh nhân, tôi liền bảo tiểu Vương đi quầy thuốc lấy thuốc về trước. Đi từ trạm y tá đến quầy thuốc ở lầu một, bình thường thời gian đi về tối đa là năm phút, nhưng tiểu Vương đi cả hai mươi phút cũng đều không quay trở lại.”

“Bác sĩ Trần gấp gáp thúc giục, y tá khác thì lại đều đang bận, tôi liền tự mình đi quầy thuốc pha chế thuốc. Đến quầy thuốc tôi mới biết, tiểu Vương không có đến quầy thuốc. Cô ấy bình thường làm việc đều rất ổn thỏa, trước giờ chưa từng xảy ra tình huống không nghe sắp xếp.”

“Tôi gọi điện thoại cho tiểu Vương mấy lần, vẫn luôn không có ai nhận, tôi có chút lo lắng, sau khi pha chế thuốc và chích truyền nước biển cho bệnh nhân xong, tôi liền đi mọi nơi nghe ngóng tung tích của tiểu Vương, đáng tiếc mọi người đều không nhìn thấy cô ấy. Lúc đó tôi liền có dự cảm không tốt, cảm thấy sắp xảy ra chuyện.”

“Tôi lại đi tìm một vòng nữa, trước sau vẫn tìm không thấy bóng dáng của tiểu Vương. Đột nhiên nghĩ đến có một phòng chưa tìm qua. Lúc tôi tìm đến đây, thì nhìn thấy tiểu Vương ngã ở đó, cả người đều là máu…”

Môi Lâm Miểu phát run, một màn vừa nãy, đã để lại bóng ma nghiêm trọng trong lòng bà ấy.

Trình Gia Dũng an ủi Lâm Miểu vài câu, quay đầu nhìn căn phòng xảy ra chuyện một cái, sau đó lại hỏi một câu: “Phòng này là để làm gì?”

“Là phòng trữ thuốc, bởi vì bên trong cất trữ đều là thuốc thường dùng. Phòng này rất ít người qua lại, ngoại trừ có thuốc cần dùng, y tá chúng tôi mới đến lấy thuốc.”

“Phòng này bình thường đều khóa lại hả?”

“Đều khóa, lúc tôi đến, phòng cũng là bị khóa đấy, tôi dùng chìa khóa để mở cửa.”

“Chìa khóa của phòng này có những ai có?” Trịnh Gia Dũng tiếp tục hỏi.

“Trạm y tá có chìa khóa, chỗ tôi có một chìa dự bị, còn có bác sĩ Trần chủ nhiệm khoa cũng có một chìa.”

Trình Gia Dũng đặc biệt đem đoạn ghi chép của Lâm Miểu viết một ký hiệu đặc biệt, mặc dù còn chưa có chứng cứ chính xác, nhưng trực giác của anh, có thể biết phòng này thời gian dài để không không người, hơn nữa người có chìa khóa có thể tiến vào, chắc là người ở bệnh viện.

Vậy thì hung thủ cũng vô cùng có khả năng là người ở bệnh viện!

“Dì Lâm, dì có nhìn thấy người khả nghi nào không?”

Lâm Miểu yếu ớt lắc đầu.

Trình Gia Dũng vừa ghi chép xong, phần lớn cảnh sát và giám định, pháp y đều lần lượt chạy đến.

Đội cảnh sát được phân đến hiện trường vụ án là đội của bọn họ, cảnh sát đến hiện trường đầu tiên, vừa khéo là Trương Mộ Đồng cộng tác của Trình Gia Dũng.

Trương Mộ Đồng nhỏ hơn Trình Gia Dũng hai tuổi, xuất thân là cảnh sát, ông nội và cha đều là “Nhân vật anh hùng” trong đội cảnh sát của bọn họ, khen ngợi vô số.

Tính cách của Trương Mộ Đồng vừa hướng ngoại lại nói nhiều, suốt ngày cà lơ phất phơ, trên sự nghiệp lại không hề có chí tiến thủ, một chút cũng không kế thừa “Truyền thống tốt đẹp” của bậc cha chú.

Làm cảnh sát, đơn giản chính là kế thừa nghiệp cha, thân bất do kỷ*.

*thân bất do kỷ: chính là thân không do tự mình làm chủ.

Nhìn thấy Trình Gia Dũng, Trương Mộ Đồng nhảy nhót lên xuống, khoa trương mà vẫy tay, lớn tiếng hét lên: “Dũng ca!”

Cảnh sát nhân dân, trong mắt người dân bình thường nhìn nghiêm túc tương đối ổn thỏa hơn.

Cái cách chào hỏi “Quá nhiệt tình” này của Trương Mộ Đồng, làm cho mọi người xung quanh đều nhịn không được mà nhìn cậu ấy nhiều hơn chút.

Trình Gia Dũng mím môi, dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, lướt đến bên cạnh người Trương Mộ Đồng, nhỏ giọng dặn dò, nói: “Tôi nói này, cậu không thể thận trọng chút hả?”

Trương Mộ Đồng ngược lại cũng không để ý cái nhìn của bất kỳ ai, vui vẻ nói: “Ai quy định cảnh sát là nhất định phải thận trọng hả? Không cần biết là mèo trắng hay mèo đen, có thể phá án thì chính là bản lĩnh!”

Trình Gia Dũng lại chậc một cái, nhiều năm hợp tác, cái đức hạnh này của Trương Mộ Đồng, anh cũng sớm đã quen rồi.

Pháp y bước đầu phán định, người chết là Vương Tiểu Thì, chết vì tim rạn nứt ra máu quá nhiều, một dao mất mạng. Vết thương ở phần động mạch cổ, là sau khi chết tạo thành, hơn nữa bộ phận sinh dục của người chết có vết thương xé rách, có lẽ trước khi chết người bị hại bị xâm phạm, không có để lại tinh d1ch.

“Con mẹ nó, hung thủ này còn là một tên háo sắc!”

Vương Tiểu Thì mới đầu hai mươi, tuổi tác tươi trẻ, cứ thế mà chết thảm rồi. Tim của Trương Mộ Đồng giống như là bị nhói một chút, xoay đầu, không nhịn được nhìn người bị hại một lần nữa.

Trình Gia Dũng đến bên cạnh người bị hại quan sát một chút, đột nhiên phát hiện trước ngực của Vương Tiểu Thì đeo một cái vòng cổ giá chữ thập, vòng cổ rất dài, vừa khéo vòng trên chỗ dao gọt hoa quả đâm cô.

“Là tín đồ sao?”

Trình Gia Dũng thì thầm một câu, sau đó đứng dậy tìm y tá trưởng Lâm Miểu, lại hỏi lần nữa: “Dì Lâm, Vương Tiểu Thì là người theo đạo Thiên Chúa hả?”

“Chuyện riêng của tiểu Vương dì không rõ lắm, nhưng trong ấn tượng của dì, cô ấy chưa từng đeo qua trang sức giá chữ thập gì đó đâu!”

Trình Gia Dũng rơi vào trầm tư, bình thường mà đeo vòng cổ dài như vậy ở trên cổ quả thực không thuận tiện!

Nếu như Vương Tiểu Thì không phải là người theo đạo thiên chúa, vậy thì giá chữ thập này là hung thủ để lại?

Làm việc cho đến rạng sáng, Trình Gia Dũng mới kéo thân thể mệt mỏi về nhà. Khó có được ngày nghỉ, bởi vì có án mạng mà không thể không phá bỏ.

Vừa ra khỏi thang máy, Trình Gia Dũng đã bị cảnh tượng trước mắt, làm tim mình thiếu chút nữa nổ rồi!

Mấy thứ phế phẩm đặt lung tung trọn vẹn cả một cái hành lang!

Một tầng hai hộ, lúc hàng xóm đối diện còn chưa chuyển đến, trong hành lang lúc nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp.

Đáng tiếc hàng xóm “Kỳ lạ” này vừa đến, mọi thứ liền biến thành như này!

Trên hành lang thường xuyên xuất hiện những đồ vật kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy đều không giống nhau.

Nửa đêm, phòng đối diện, còn thường xuyên xuất hiện tiếng động sét đánh bùm bùm. Đêm khuya vắng người, mấy lần Trình Gia Dũng đều bị âm thanh kỳ quái này làm tỉnh giấc.

Hàng xóm chuyển đến nửa năm rồi, Trình Gia Dũng chỉ gặp có hai lần, nhưng hàng xóm dáng vẻ như nào đến bây giờ anh đều không rõ ràng, chỉ biết là một cô gái.

Mỗi lần nhìn thấy cô đều là đội một cái mũ cực lớn, đeo kính râm với khẩu trang, thường xuyên khoa trương mà mặc cả một người đồ đen, không thì là đồ trắng, trong miệng thì thường xuyên lẩm bẩm, ra vẻ thông thạo, cũng không biết là lại đang nói chuyện với ai, tóm lại chính là rất kỳ lạ.

Lúc đầu Trình Gia Dũng còn có chút lo lắng, nhưng thời gian lâu dài, cũng coi đối phương là người có thần kinh không bình thường.

Hàng xóm là ai anh cũng không làm chủ được, xem ra đối mặt với “Bãi rác”, Trình Gia Dũng cũng phải từ từ quen mới được.

Trình Gia Dũng bất đắc dĩ mà dùng chân đá “Rác” ở hành lang, đang “Trù tính” muốn bước chân nào đi mở cửa, thì cửa đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng hét.

Tiếng hét chói tai xuyên qua bầu trời đêm, đến cả Trình Gia Dũng ỷ gan lớn cũng đều bị dọa đến khẽ run rẩy, dựng cả tóc gáy!

Có phải là đã xảy ra chuyện gì không nhỉ? Trình Gia Dũng có dự cảm không tốt!

Anh xông đến trước cửa nhà hàng xóm, bắt đầu ầm ầm ầm mà gõ cửa…

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN