Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi


Chương 3


Editor: Anne

Beta: Mỡ Mỡ

Cô gái đột nhiên bị Trình Gia Dũng chặn lại, vai cô gái run lên một cách không tự nhiên, sau đó cô quay đầu lạnh lùng hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”

Đôi mắt của Trình Gia Dũng sắc như đại bàng, anh nhìn lên nhìn xuống cô gái, sau đó vòng qua cổ hai lần, một tay chống cằm, gật đầu khẳng định.

“Anh Dũng, anh bị sao vậy? Anh làm cô ấy sợ đó!”

Nhìn Trình Gia Dũng giống như đang xem xét phạm nhân, nhìn chằm chằm cô gái, Trương Mộ Đồng đang ở bên cạnh thương hại trân quý ngọc bội, cũng không thể chịu đựng được nữa.

Cô gái bị Trình Gia Dũng ” soi ” vẫn bình tĩnh, bắt gặp ánh mắt của Trình Gia Dũng không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo, nét mặt không thay đổi, tựa như một bức họa, lông mày không nhúc nhích, cô rất bình tĩnh.

Trình Gia Dũng vòng qua cô gái thêm hai lần nữa trước khi nói: “Ngoại hình của một người có thể che giấu, quần áo cũng có thể thay đổi, nhưng không thể nào che giấu được giọng nói và một số động tác tinh tế. Cô có phải là người hàng xóm kỳ lạ đối diện nhà tôi không?!”

Cô gái vẫn vô cảm, lắc đầu, từ chối thừa nhận sự nhận dạng của Trình Gia Dũng, và im lặng đối mặt.

“Tôi không thể dung túng người không thừa nhận, tôi sẽ không đánh giá sai!”

Trình Gia Dũng rất tự tin vào bản thân và tiếp tục phân tích các suy luận của mình.

“Tôi đã nhìn thấy cô hai ba lần trước đây, và lần này, mặc dù phong cách ăn mặc của cô đã thay đổi nhiều. Nhưng cô có vai hơi cao và cô thích đút tay vào túi. Khi cô đứng, đầu gối một bên chân sẽ gập một cái, những chuyện nhỏ nhặt này chính cô cũng có thể không để ý tới. “

“Có cả giọng nói của cô. Tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp. Giọng nói của mỗi người là duy nhất. Cô có thể thay đổi ngoại hình của mình, nhưng cô không thể thay đổi giọng nói của mình.”

Cô gái sững sờ một hồi, sau đó hai mắt to trừng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Im lặng một hồi, cuối cùng cô cũng gật đầu thừa nhận lời phán xét của Trình Gia Dũng: “Tôi là Tiêu Tiêu, hàng xóm đã chuyển đến đây nửa năm trước.”

Trình Gia Dũng tự tin nhếch lên khóe miệng, chuyện này làm sao có thể lừa được anh?

Những “mánh khóe” của Tiêu Tiêu quá dễ dàng để anh có thể nhìn thấu.

Trình Gia Dũng có một khả năng khó quên từ khi còn nhỏ, lưu giữ giống như máy ảnh, dù chỉ gặp người lạ một lần, anh cũng có thể nhanh chóng ghi nhớ các đặc điểm trên khuôn mặt người đó.

Sau vài năm được đào tạo nghiệp vụ tại Học viện Cảnh sát Hình sự, Trình Gia Dũng đã trở nên thành thạo hơn trong việc sử dụng “công nghệ” này.

Ngay cả khi chỉ là cặp song sinh lần đầu gặp mặt, Trình Gia Dũng cũng có thể nhanh chóng tìm ra sự khác biệt giữa họ trong vài giây mà không cần nói một lời.

Mọi người đều nói rằng khả năng nhận biết của Trình Gia Dũng còn nhạy cảm hơn cả những chú chó cảnh sát.

Trong những năm qua, Trình Gia Dũng đã nhiều lần phá được những vụ án lớn và quan trọng, nhờ trí nhớ mạnh mẽ của mình, anh luôn có thể tình cờ tìm ra và ghi nhớ manh mối của những kẻ giết người.

Tiêu Tiêu lập tức quay người rời đi sau khi thừa nhận thân phận của mình, cô chào hỏi những người đồng nghiệp mới sẽ hợp tác lâu dài trong tương lai, và tiếp tục quay trở lại công việc.

Nhưng theo quan điểm của Trình Gia Dũng, cô lại đi “nhặt rác” một lần nữa.

Anh chưa từng hiểu cô gái này, tại sao lại luôn thích sưu tầm những thứ kỳ quái này?

Cô cực kỳ ngại giao tiếp với mọi người, Trình Gia Dũng đã nhìn thấy đủ loại người có tính cách kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Gia Dũng gặp một người hiện đại nhưng lại sống cách biệt với thế giới như Tiêu Tiêu.

“Hai người thực sự là hàng xóm? Anh Dũng, em ghen tị với anh lắm!”

Trương Mộ Đồng, người vẫn chưa tìm hiểu rõ tình hình, đã thu thập được manh mối quan trọng nhất đối với cậu đó là cô gái mà cậu thích, Tiêu Tiêu lại đang sống ở nhà đối diện với Trình Gia Dũng.

“Ghen tị với tôi? Hay hai chúng ta đổi nhà và sống thử trong ba ngày, tôi chắc chắn cậu sẽ sụp đổ!”

Trình Gia Dũng vừa nhấc chân định rời đi, sau đó quay lại nhắc nhở Trương Mộ Đồng, “Tôi đề nghị cậu thay đổi sự hâm mộ của mình. Tôi luôn cảm thấy cô gái Tiêu Tiêu này thần kinh không bình thường!”

Trình Gia Dũng chống cằm suy nghĩ một hồi, đột nhiên tìm được miêu tả chính xác, liền hỏi Trương Mộ Đồng, “Cậu đã xem phim siêu nhiên chưa?”

“Tất nhiên là em đã xem rồi!”

“Cô gái đó cảm thấy như … nhân vật chính của một bộ phim siêu nhiên …”

Trương Mộ Đồng bị Trình Gia Dũng làm cho sợ hãi, trong đầu hiện lên tình tiết của bộ phim, như có một cơn gió thổi qua, không nhịn được tự ôm vai mà rùng mình.

Nhưng rồi nghĩ lại, trên đời này làm gì có ma? Chỉ để làm bản thân sợ hãi. Cậu ấy dám lớn tiếng đáp lại Trình Gia Dũng, người đã bỏ đi một quãng đường dài, “Cái đó gọi là có cá tính, em càng thích!”

Cảm giác của Trình Gia Dũng không sai, Tiêu Tiêu không phải là người bình thường, từ khi năm tuổi cô đã biết mình khác với người bình thường.

Cô luôn có thể nghe thấy những giọng nói mà người khác không thể nghe thấy. Trong lĩnh vực tinh thần, tình trạng của cô được gọi là ảo ảnh thính giác.

Nhưng điều khác biệt là những người bệnh tâm thần chỉ nghe và chỉ nhìn thấy những tưởng tượng trống rỗng của họ.

Tuy nhiên, những gì Tiêu Tiêu nghe được thì nó đã thực sự là đã xảy ra, và nó đã được kể lại cho cô nghe vào thời điểm đó.

Những người đó thích kể cho Tiêu Tiêu nghe những câu chuyện của họ, lúc đầu Tiêu Tiêu rất khó chịu, bị “người lạ” ép phải nghe chuyện của họ, cô luôn sợ hãi và cố gắng lảng tránh.

Nhưng thật lâu sau, nếu “người lạ” không đến với cô, Tiêu Tiêu lại cảm thấy không quen. Rốt cuộc, thế giới rộng lớn với muôn hình vạn trạng người và vật kỳ lạ thật hấp dẫn.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của những người kể chuyện cho mình, mỗi lần cô chỉ nghe thấy giọng nói của họ.

Tiêu Tiêu rất tò mò và muốn nhìn thấy những người cô trò chuyện trông như thế nào?

Sau này Tiêu Tiêu mới biết rằng cô sẽ không bao giờ được gặp họ! Vì họ đã ra đi từ lâu rồi!

Cô đã nghe thấy giọng nói của hồn ma!

Cô rất sợ khi biết mình có thể nói chuyện với người chết, ai cũng sợ ma, cô cũng không ngoại lệ.

Cha mẹ của Tiêu Tiêu đã tìm rất nhiều thầy cúng và vật trừ tà với hy vọng có thể chữa khỏi “vấn đề” của con gái họ.

Đôi khi họ cũng sẽ biến mất một lúc, nhưng khi bắt gặp di vật nào đó, những “người” đó vẫn sẽ bước ra để trò chuyện với Tiêu Tiêu.

Theo thời gian, bản thân Tiêu Tiêu đã từ bỏ “chiến đấu”.

Còn mọi người thì sao? Còn ma thì sao?

Những bóng ma dường như “đáng sợ” này lại không hề làm Tiêu Tiêu bị tổn thương một chút nào.

Ngược lại, họ rất quan tâm đến Tiêu Tiêu, và coi cô như người bạn duy nhất trên thế giới có thể “trao đổi tình bạn”.

Trong nhiều năm qua, Tiêu Tiêu đã chung sống hòa bình với họ, và từ lâu đã quen với việc có “họ” ở bên.

Nhưng “họ” rất bướng bỉnh, rất thích chơi trò trốn tìm với Tiêu Tiêu, họ sẽ không ra ngoài để trò chuyện với cô một cách dễ dàng. Trừ khi Tiêu Tiêu tìm thấy di vật yêu thích trong suốt cuộc đời của “họ”, “họ” sẽ sẵn lòng đi ra.

Chính vì vậy Tiêu Tiêu phải trở thành một cô gái “nhặt rác” không bình thường, người khác không hiểu thế giới của cô, nhưng cô cũng không cần người khác hiểu mình.

Cô đã thỏa thuận với “bạn bè” của mình rằng một số bí mật chỉ thuộc về nhau.

Nạn nhân Châu Tiêu, bằng tuổi với Tiêu Tiêu.

Cô biết rằng nếu họ có cơ hội “tìm hiểu sâu về nhau”, họ chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN