Beta: Mỡ Mỡ
Trình Gia Dũng hoảng hốt một hồi, anh không ngờ tới Trương Liên Huy dưới tiền đề Tiêu Viễn phạm phải sai lầm lớn như vậy, mà vẫn cho chú ấy đánh giá cao như vậy, thật không phải là lời trách móc đáng thất vọng mà sớm đã tưởng tượng về Tiêu Viễn.
Trình Gia Dũng lấy trong túi áo ra bức ảnh của Triệu Chấn Hoa, hai tay đưa đến trước mặt của Trương Liên Huy hỏi: “Chú Trương, chú đối với người đàn ông này có ấn tượng không?”
Trương Liên Huy liếc nhìn Trình Gia Dũng một cái, cầm lấy bức ảnh, lấy chiếc kính viễn thị luôn mang theo bên mình, một tay đeo kính mắt lên mặt quan sát nửa ngày lắc lắc đầu.
Trình Gia Dũng có chút thất vọng, vừa mới chuẩn bị cất lại bức ảnh, đột nhiên Trương Liên Huy đem bức ảnh để trên bàn.
“Đợi đã!”
Trương Liên Huy một lần nữa cầm bức ảnh lên, lại tỉ mỉ quan sát, mắt đeo kính viễn thị cũng vô tình nheo lại thành một đường thẳng, ông đột nhiên lẩm nhẩm một mình nói: “Tôi đối với ông ta hình như có chút ấn tượng!”
“Chú từng gặp qua ông ta?” Trình Gia Dũng ngẩng cổ, ánh mắt tỏa ra ánh sáng.
“Từng gặp qua!” Trương Liên Huy đem bức ảnh đặt lại bàn, dùng ngón trỏ chỉ vào người trong bức ảnh tiếp tục nói: “Tiêu Viễn và người đàn ông này ở trên đường đánh nhau bị đối phương khiếu nại, chú còn nhắc nhở phê bình cậu ấy.”
“Chú Trương, chú không nhớ nhầm?”
“Không nhầm!” Trương Liên Huy chỉ vào huyệt thái dương của mình, không ngại cười hớn hở tự biểu dương bản thân: “Chú mặc dù đã già, nhưng kỹ thuật nhận dạng con người năm đó đã học chú vẫn chưa quên. Người đàn ông này bề ngoài có chút đặc biệt, khi còn trẻ gương mặt gầy không có mấy thịt giống như bộ hài cốt biết đi, chú không nhớ nhầm “.
“Chú Trương, chú còn nhớ Tiêu Viễn bởi vì chuyện gì mà cùng người này ở trên đường đánh nhau không?”
“Không biết, cậu ấy nói là chuyện cá nhân! Chú thấy cậu ấy khó xử liền không truy hỏi nhiều.”
“Vụ án của Tiêu Viễn năm đó có 7 nhân chứng, trong số đó có người này, chú có biết không?”
Trương Liên Huy lắc đầu, vẻ mặt lạnh tanh nhún vai nói: “Tiêu Viễn là người dưới trướng của chú, cậu ấy xảy ra chuyện, chú cũng rất muốn giúp. Trong lúc làm cảnh sát biểu hiện của cậu ấy luôn không tồi, không ai trong số các đồng nghiệp cùng nhóm của chú tin rằng lão Tiêu có thể làm được điều như vậy. Đáng tiếc lãnh đạo của bọn chú vì để tránh nghi ngờ, bất cứ thành viên nào trong nhóm bọn chú đều không được tham gia điều tra vụ án của Tiêu Viễn, kết quả điều tra của vụ án cũng hết sức bí mật với bọn chú, năm đó nhân chứng và chứng cứ vụ án của lão Tiêu bọn chú biết cũng không nhiều.”
“Vậy còn chủ nhiệm Chu Vũ? Năm đó chú ấy cũng nằm trong số thành viên cảnh sát bị tình nghi sao?”
“Tình hình của cậu ấy chú cũng không rõ! Chu Vũ khi đó không ở trong đội của chú nữa rồi. Chú là biết chân của Chu Vũ bị thương quá lớn? Cậu ấy lúc đó là được điều đến phòng trang bị kỹ thuật.”
“Chủ nhiệm Chu không biết có quen Triệu Chấn Hoa không?”
“Cháu nói là người đàn ông gầy đó ư?”
“Chính là ông ta!”
“Chú nhớ rất rõ ràng, năm đó Triệu Chấn Hoa bị đánh rất tức giận, nhất định muốn khiếu nại Tiêu Viễn. Sau đó Chu Vũ ra mặt khuyên ngăn, Triệu Chấn Hoa mới từ bỏ khiếu nại Tiêu Viễn.”
“Nói như vậy chủ nhiệm Chu và Triệu Chấn Hoa có quen biết không?”
“Ai biết được, có lẽ thế!”
Trương Liên Huy mặc dù có rất nhiều chuyện không chắc chắn, nhưng ký ức của chú ấy đối với Trình Gia Dũng mà nói vẫn là manh mối vô cùng quan trọng, ít nhất Trình Gia Dũng biết Triệu Chấn Hoa và Tiêu Viễn cùng với Chu Vũ có thể là người quen cũ.
Trình Gia Dũng và Trương Liên Huy sau khi tách nhau ra, bầu trời đã tối, Trình Gia Dũng về đến đội nhìn thi thể Triệu Chấn Hoa và báo cáo của phòng nghiệm chứng đưa đến, nội dung kiểm nghiệm ban đầu của bọn họ không sai biệt nhiều, gần như đối với vụ án không có tính đột phá giúp đỡ gì.
Trình Gia Dũng đem vụ án của Triệu Chấn Hoa một lần nữa sắp xếp lại, lúc chuẩn bị rời đi đã ráng sáng ngày hôm sau, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình anh.
Anh tắt điện, duỗi vai làm biếng vừa mới chuẩn bị rời đi nhưng ở trước cửa lớn đụng phải Tiêu Tiêu cấp bách đùng đùng xông vào.
Thân hình gầy bé của Tiêu Tiêu, sức lực nhưng một chút không nhỏ. Trình Gia Dũng bị đụng vào mắt, tầm nhìn mơ hồ một trận mới nhìn rõ người trước mắt, anh xoa xoa viền mắt, kinh ngạc hỏi: “Tiêu Tiêu, cô làm sao lại đến đây?”
“Tôi vẫn luôn đợi anh trở về nhà!”
“Đợi tôi?”
Trình Gia Dũng có chút ý nghĩ kỳ quái, thông qua câu nói truyền đến mà tai anh nghe được trong lòng ấm áp. Độc thân nhiều năm, lần đầu tiên phát hiện cảm giác có người đợi anh về nhà là tuyệt vời như thế nào.
“Cô nhận được báo cáo từ phòng chúng tôi sao?”
“A?!”
Hóa ra vẫn là chuyện công việc!!!
Trình Gia Dũng từ bay bổng trên mây bị rơi xuống đất ngã sinh ra bị đau, anh bĩu môi, từ trong cặp văn kiện lấy ra bản báo cáo đó đưa cho Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cũng không giải thích gì, cầm lấy bản báo cáo lật xem từng trang một, toàn bộ ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào từng câu từng chữ, nghiêm túc đến mức giống như đang sửa lỗi chính tả văn kiện quan trọng.
“Có cái gì không ổn sao?” Trình Gia Dũng nhận ra Tiêu Tiêu không quá thoải mái, cô ấy phát hiện ra manh mối?
Tiêu Tiêu không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng, tiếp tục xem xét từng câu từng chữ. Đột nhiên, cô dừng ánh mắt ở một khu vực nằm trong mấy trang sau.
Tiêu Tiêu sợ bản thân nhìn nhầm hay là nhớ nhầm, cô đem bản báo cáo gốc mà sáng nay lén lút chụp lại đem ra đối chiếu với bản báo cáo của Trình Gia Dũng, hai bản báo cáo nhìn sơ qua không có gì khác biệt, nhưng chỗ phần cuối của báo cáo, một bằng chứng nhỏ đã bị bỏ lại phía sau.
Trên bản báo cáo gốc của Tiêu Tiêu ghi rõ tại hiện trường xảy ra vụ án nhặt được một cái bút máy kiểu cũ hiệu Anh Hùng, hơn nữa ở trong báo cáo mới của Trình Gia Dũng, nội dung cái bút máy nhưng bị lược bớt đi.
Trên cái bút máy, các đồng nghiệp của Tiêu Tiêu làm qua rất nhiều lần hóa nghiệm, bề mặt dấu vân lẫn lộn, phân biệt không ra nổi một dấu vân hoàn chỉnh, đối với việc phát triển vụ án thật không có tính thiết thực trợ giúp.
Tiêu Tiêu nhớ không rõ, cái này xem ra không phải bằng chứng quan trọng, Chu Vũ vì sao phải hao hết tâm tư để đem nó lược bỏ, cái bút máy này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
“Tiêu Tiêu!” Trình Gia Dũng gọi Tiêu Tiêu đang trầm tư.
“Tôi cảm thấy có chút không đúng!” Tiêu Tiêu tự nói một mình, sau đó hết sức nhìn chằm chằm Trình Gia Dũng, giống như từ trên mặt anh có thể tìm được đáp án.
Trình Gia Dũng tận lực né tránh ánh nhìn của Tiêu Tiêu, anh cố tình gạt cô rất nhiều chuyện, có chút chột dạ. Hiện tại dường như bị nhìn thấu giấu không được, Trình Gia Dũng do dự một chút, cuối cùng quyết định nói thật cho Tiêu Tiêu. Cô ấy là con gái của Tiêu Tiêu, có tư cách cũng có nghĩa vụ là người biết đầu tiên tiến triển vụ án.
“Tiêu Tiêu, chuyện này tôi sẽ nói trước với cô!”
“Cái gì?” Tiêu Tiêu hỏi ngược lại một câu, bất quá cô đại khái nắm được Trình Gia Dũng muốn nói gì với cô.
“Tôi nghi ngờ chủ nhiệm Chu với vụ án của bố cô có khả năng có chút liên quan.”
Trình Gia Dũng cẩn thận nghiêm túc đem lời nói nghẹn ở trong lòng rất lâu nói ra, anh cẩn thận quan sát toàn bộ biểu tình của Tiêu Tiêu, cô ấy rất bình tĩnh, giống như là nói một chuyện thường tình.
“Cô làm sao một chút cũng không kinh ngạc?”
“Hôm đó anh không ngừng hỏi tôi chuyện liên quan đến chú Chu, tôi đoán ra được.” Tiêu Tiêu giải thích nguyên nhân bản thân bình tĩnh, sau đó bổ sung một câu: “Cái bút đó máy đó có thể là mấu chốt phá án, tôi nghĩ ……”
“Hoàn toàn không đúng!”
Lời nói của Tiêu Tiêu vẫn chưa nói xong, đã bị Trình Gia Dũng nghiêm khắc ngăn lại, anh đoán được cách nghĩ của cô: “Chuyện dựa vào di vật thông linh, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không hi vọng cô làm bất cứ chuyện gì làm tổn hại đến bản thân mình, làm như vậy tôi sẽ lo lắng!”
Sự quan tâm của Trình Gia Dũng khiên Tiêu Tiêu ngớ người ra trái tim cô không chịu được đập loạn lên, giống như là chú thỏ con đứng không an phận. Sau khi ông bà nội qua đời, trên đời này lại không có người nào quan tâm cô như vậy.
Mặt cô ửng hồng lên, cô lén lút nhìn sườn mặt của Trình Gia Dũng, lẩm bẩm tự nói: “Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì, tôi từ nhỏ đã như vậy ….”
“Tiêu Tiêu, cô tin tưởng tôi được không? Tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra sự thật vụ án của chú, cô đáp ứng tôi không được phép lại đi thông linh, được không?”
Trình Gia Dũng nói rất thành khẩn, Tiêu Tiêu không có lý do để từ chối lòng tốt của anh, cô ấy gật đầu cũng như thành thật nói một câu: “Được, tôi tin tưởng anh.”
Tín nhiệm của Tiêu Tiêu khiến Trình Gia Dũng cảm nhận được sự ủng hộ rất lớn nhưng đồng thời lại cảm thấy áp lực rất lớn, mặc dù anh hiện tại nắm được vài manh mối, nhưng tất cả manh mối đều là lộn xộn, anh không có tự tin, bản thân không thể đem manh mối rời rạc thuận lợi xâu chuỗi lại.
Trình Gia Dũng đưa Tiêu Tiêu về nhà, lại quay về phòng làm việc nghiên cứu hai bản báo cáo không quá giống nhau, từng câu từng chữ, ngoài ra cái bút máy kia bị lược bỏ, hai bản báo cáo gần như không chênh lệch quá lớn.
Trình Gia Dũng vắt hết óc cũng nghĩ không thông Chu Vũ vì sao phải lược bỏ bút máy, ý nghĩa đặc biệt của nó lại nằm ở đâu?
Trình Gia Dũng tìm danh sách bảy nhân chứng đó, sờ nhẹ cái tên của hai nhân chứng cuối cùng vẫn chưa gặp qua, hi vọng bọn họ có thể cho anh một đáp án đầy đủ!
Hai nhân chứng cuối cùng, một người đã chuyển đến thành phố khác, người còn lại từ tư liệu của Tiểu Chu cho thấy là một lão bà bà đã nghỉ hưu, kết hôn sinh được 1 trai 1 gái đã đi nước ngoài, hiện tại cùng với chồng hai người đang sinh sống ở ngoại ô thành phố.
Lần này, Trình Gia Dũng quyết định trước tiên một mình điều tra, vụ án càng ngày càng phức tạp, đã có nhân chứng không may bị chết. Đối mặt với hung thủ cường hãn, Tiêu Tiêu chỉ là một người phụ nữ yếu ớt mặc dù anh có thể bảo vệ cô ấy, nhưng có vài chuyện sợ xảy ra ngoài ý muốn, anh không muốn Tiêu Tiêu lâm vào nguy hiểm.
Trình Gia dũng không có chào hỏi trước, lấy địa chỉ trực tiếp đến nhà của nhân chứng số 6.
Trình Gia Dũng nhấn chuông cửa rất lâu, lúc mà từ bỏ một người già 60 tuổi mở cửa cho anh, người già híp mắt nghiêng đầu xem xét Trình Gia Dũng rất lâu, mới hỏi một câu: “Tiểu tử, cậu tìm ai?”
Trình Gia Dũng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà, quy củ hỏi một câu: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Vương Ngọc Cầm không?”
Người già trước tiên sửng sốt một hồi, trước mắt cảnh giác lại xem xét một lượt Trình Gia Dũng, sau đó quay người gọi một câu: “Bà già ơi, có người tìm!”
“Đến đây!” Một âm thanh trong trẻo từ phòng bếp truyền ra ngoài, Trình Gia Dũng mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Lão bà bà đeo một chiếc tạp dề màu hồng phấn xuất hiện ở cửa, bà bưng một ly nước đầy trên tay, gương mặt hiền hậu hướng ra nhìn người ở ngoài cửa. Khi mà ánh mắt của bà ấy và Trình Gia Dũng nhìn nhau, biểu tình của hai người đồng thời đông cứng lại.
Chẳng trách Trình Gia Dũng thấy âm thanh của bà có chút quen tai, lão bà bà Vương Ngọc Cầm này chính là Vương Phương mấy ngày trước muốn đi nhận thi thể của Triệu Chấn Hoa.
– —–oOo——