Cô Hầu Gái Của Tôi - CHƯƠNG I
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Cô Hầu Gái Của Tôi


CHƯƠNG I


Vào một buổi sáng chủ nhật, ngày mà tôi được nghỉ học để làm những gì mình chưa làm vào những ngày thường. Tôi sống một mình và khá trầm tính sau cuộc hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ và họ để mặc tôi sống một mình dưới sự trợ cấp của ông bà, dù học 2 năm cấp 3 nhưng tôi vẫn chưa nói chuyện với ai cả. Những người trong lớp họ sẽ nghĩ tôi chảnh nhưng mặc kệ mình sống vui là được . Chưa kịp đánh răng, ăn sáng thì đã có một tiếng chuông reo lên. Tôi vội mặc quần áo và bước xuống nhà thì ra là Ikami-sensei. Tôi khá ngạc nhiên vì chưa lần nào thầy đến nhà tôi hay nói chuyện với tôi với tư cách là một người thầy bao giờ cả. Thầy chậm rãi nói:”Suzuya,thầy biết là thầy chưa bao giờ đến nhà em hay nói chuyện với em cả nhưng thầy có một thỉnh cầu muốn nhờ em”. Tôi mời thầy vào nhà và hỏi “thỉnh cầu nho nhỏ” đó là gì. Thầy quát lớn về phía cánh cửa, một cô bé tầm 15-16 tuổi, tóc màu xám (loli nhé mina thực ra đây cũng không phải gu của tôi lắm >< ) bước vào:” Đây là Sylvie … thầy muốn em nhận nuôi nó”. Tôi chưa chú ý vào câu nói của thầy mà cái tôi quan tâm đó là những vết sẹo đỏ ửng trên cơ thể của cô bé, nó không phải là tai nạn mà như là cố tình vậy.Thầy giải thích thêm cho tôi về cô bé:”Mới đây, một người họ hàng của thầy đã mất, ông ta khá giàu có nên có rất nhiều tài sản quý giá.Do không có di chúc để lại nên cơ quan chức năng đã phân chia tài sản cho những người họ hàng. Và cô bé đó là một trong những “tài sản” đó đấy!. Xem ra, tôi sẽ là một thằng ích kỷ nếu không nhận nuôi cô bé nên tôi đã chốt rằng mình sẽ nhận nuôi cô bé thầy mỉm cười ra về :”Tôi nợ em lần này Suzuya, em có thể coi cô ấy như là một người giúp việc hoặc em có sở thích riêng thì em có thể nói với cô ấy chiều theo ý mình ( câu nói đầy ẩn ý :v )”. Một lúc sau,Sylvie:”Em là Sylvie … người chủ cũ của em đã đánh đập hành hạ em rất nhiều lần… Nếu được, em mong ngài sẽ đối xử tử tế với em hơn”.Chúng tôi ngồi nói chuyện đến lúc trời tối, mặc dù nói chuyện trong khoảng thời gian lâu như thế nhưng tôi có cảm giác mình chả hiểu gì về cô bé cả.Tôi vào bếp nấu ăn, có thêm Sylvie thì cũng chẳng tốn kém đi là mấy. Sylvie:”Em vẫn chưa bị đánh đập, ngài thật tốt”.Có vẻ như ở trong môi trường bị đối xử tàn nhẫn nên Sylvie bị ám ảnh bởi những trận đòn.Tôi mang thức ăn ra bàn, Sylvie:”Hôm nay nhà mình có khách ạ?”.Đúng là cô ấy vẫn chưa nhận ra thức ăn là dành cho cô ấy,Sylvie :”Em có thể ăn thật ư”.Tôi dẫn cô ấy đến phòng ngủ, Sylvie:”Em nên làm gì tiếp theo, em sẽ phải chịu nhiều khổ đau nữa ư?”. Tôi không biết nói gì, có lẽ vì thường ngày tôi quá chảnh với lũ bạn nên không biết an ủi người khác như thế nào. Nhưng rồi tôi cũng phải nói điều cần nói:”Anh sẽ không khiến em chịu nhiều đau đớn nữa đâu!”.Cũng nhờ Sylvie, nên tôi đã quyết định mình sẽ càng phải hòa đồng hơn ,vừa có bạn bè bên cạnh,vừa có thể bảo vệ được Sylvie. Đây là ngày thứ 2 Sylvie ở nhà tôi , tôi nghĩ mình phải sang đánh thức em ấy dậy nhưng em ấy đã dậy khá sớm . Ngài đi học ạ – Sylvie, tôi tạm biệt cô ấy và đi đến trường mặc dù trong lòng tôi khá lo cho em ấy . Đi đến trường , từ lớp trưởng đến lớp phó ai ai cũng ngạc nhiên khi tôi nói liến thoắng . Chú đã có động lực để nói chuyện với những người khác rồi nhỉ? – Orito ( thằng bạn học cùng hồi cấp 2 ) . Tôi rất vui vì nhiều người đã chấp nhận tôi là bạn mặc dù tôi có hơi chảnh 2 năm về trước. Tan học gần 12 h , tôi chạy thật nhanh về nhà vì trong lòng lo lắng cho Sylvie . Xin lỗi , em đã cố nấu ăn cho ngài trước khi đi học về nhưng em không biết nấu , em xin lỗi – Sylvie . Mình nên dẫn cô bé đi ăn – Suzuya nghĩ . Nhưng trước đấy tôi phải vào tiệm quần áo mua cho em ấy một bộ quần áo đúng chuẩn người hầu mới được . Sau khi mua được một bộ quần áo hầu gái tôi dẫn em ấy đi ăn tại một cửa hàng nhìn khá lạ mắt .
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN