Có Khổ Vẫn Yêu Anh
Chương 10: Tâm trạng tốt sao?
Chuyện thứ nhất:
Đội trưởng Vân bình thường trầm mặc lãnh đạm, hôm nay thấy ai cũng chào buổi sáng. Thậm chí, có vài người được anh hỏi han, thụ sủng nhược kinh lập tức trố mắt nhìn nhau.
Chuyện thứ hai:
Vân đội thỉnh thoảng đang làm việc, bỗng nhiên lơ đễnh. Tiếp theo đó, anh lại cười rộ lên. Mấy anh cảnh sát nhìn dáng vẻ của Vân Trạch, thầm than mình sắp bị bẻ cong đến nơi.
Aaaaa! Sao có thể cười đến ôn nhu như vậy? Cảm giác như xung quanh đều có bong bóng màu hồng.
Tiểu Từ nhìn nhìn Vân Trạch, ngẫm nghĩ. Cuối cùng, cậu ta đưa ra kết luận: Ừm, mùa xuân của Vân đội tới rồi.
“Tiểu Dịch, nói cho tôi biết, có phải Vân Trạch với Lục ảnh hậu có tiến triển gì rồi không?” Hứa Dịch luôn là người biết rõ nhất chuyện giữa hai người đó.
Hứa Dịch nhún vai. “Chịu thôi, tôi cũng chẳng biết. Nhưng tôi nghĩ không phải đâu. Mấy tháng nay hai người họ không có liên lạc rồi, Tiểu Tinh gửi thông tin cũng là gửi vào mail của tôi…”
Tiểu Từ nghe vậy kinh ngạc, “A? Vậy là Vân đội có người khác rồi sao?”
“Ừm, có khả năng”
Và hôm đó, phát sinh thêm một chuyện lạ thứ ba:
Ảnh hậu Lục đã mấy tháng không tới Cục cảnh sát, hôm nay lại xuất hiện, đem theo một đống đồ ăn, đồ dùng linh tinh tặng cho các anh em trong Cục.
Vì thế, Tiểu Từ một mặt mộng bức, “Không những Vân đội có người mới, Lục ảnh hậu cũng tìm được người yêu rồi, hôm nay mới đến đây thông báo tin mừng cho chúng ta?”
Hứa Dịch mặt tái mét, lẩm bẩm: “Không có khả năng…”
Anh cảnh sát A xen vào: “Sao lại không thể? Cô ấy đẹp như vậy, ngoài kia cũng có bao nhiêu người tốt, tìm được người mới cũng là chuyện bình thường.”
Cảnh sát B: “Chà, tiếc thật! Tôi cứ nghĩ Vân đội với Thiên Tinh tỷ của tôi sẽ thành một đôi cơ…”
Cảnh sát C: “Cuộc sống mà…”
Ngay lúc đó, mọi người đều nghe thấy Lục Thiên Tinh nói ra một câu động trời:
“Cảm ơn mọi người chăm sóc cho Vân Trạch nhà tôi. Đừng để tâm đến khuôn mặt lạnh băng của anh ấy nha…”
Vân Trạch cũng cười dịu dàng xoa đầu cô.
Tiểu Từ: “…”
Hứa Dịch: “…”
Cảnh sát A: “…”
Cảnh sát B: “…”
Cảnh sát C: “…”
Từ từ đã, họ không theo kịp tiết tấu.
Cái gì mà Vân Trạch nhà tôi?
Xoa đầu?
Vân đội cười dịu dàng?
Tiểu Từ cảm thấy tam quan của mình bị lật đổ, bày tỏ không thiết tha gì với cuộc đời nữa.
Hứa Dịch cũng rất kinh ngạc. Chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Tại sao cậu không biết? Cậu có phải là thanh mai trúc mã với Lục Thiên Tinh không vậy? Có phải là anh em chí cốt của Vân Trạch không vậy?
Không đợi mọi người đáp lại, Lục Thiên Tinh đã nói sang chuyện khác.
“Lát nữa buổi họp báo của tôi diễn ra ở khách sạn gần đây, làm phiền mọi người nếu ở đó có vấn đề gì qua giúp tôi răn đe bọn phóng viên một chút được không ạ?”
Im lặng, không ai trả lời.
Mặt Vân Trạch đang đầy sắc xuân, chợt đen thui.
“Tiểu Tinh nói với các chú, các chú có nghe thấy không vậy?”
Cảnh sát A lắp bắp: “Nghe…Nghe thấy rồi…”
Cảnh sát B: “Yên tâm đi chị dâu, bọn tôi sẽ giúp.”
Cảnh sát C: “Thiên Tinh tỷ cứ giao cho bọn em…”
Lúc này, Vân Trạch mới hừ một tiếng, hài lòng. Lục Thiên Tinh nhìn biểu cảm của anh, nén cười.
TMD*! Cô thực sự chưa thấy cái biểu cảm kiểu hờn dỗi của Vân Trạch như thế này bao giờ. Làm sao đây? Hiện tại cô thực sự rất muốn phạm tội. Anh sao có thể đáng yêu như vậy a!
*TMD: một cách chửi thề của TQ, giống như Cmn ở VN.
Lục Thiên Tinh thực sự không biết ngượng. Trong đầu có ý nghĩ xấu xa muốn hôn anh, liền theo thế thực hiện, nhón chân lên hôn nhẹ lên má anh. Xung quanh phát ra tiếng cảm thán của mấy anh cảnh sát.
Mặt Vân Trạch tê rần. Gương mặt dần dần ửng đỏ lên.
Đây là nơi công cộng. Lục Thiên Tinh lại dám làm như vậy giữa Cục cảnh sát.
Cũng may, bọn họ đều có rất nhiều việc, không ở lại đấy lâu. Mặt anh nóng bừng, thật sự rất ngại. Đến khi không còn ai ở đó nữa, anh mới quay sang Lục Thiên Tinh.
“Em, em, em… Con gái mà sao lại như vậy…”
Lục Thiên Tinh nhìn gương mặt đỏ tới có thể nhỏ máu của anh, cười cười xấu xa.
“Chính là trước đây anh lạnh nhạt với em, hại em thương tâm như vậy, em còn không có tính sổ với anh đâu…” Vừa nói, thân thể cô theo đó dán sát vào người anh, cọ cọ.
Vân Trạch hít một ngụm khí lạnh trừng mắt nhìn cô. Nhưng Lục Thiên Tinh trước giờ không biết sợ anh, vẫn ôm anh cười cười, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Anh nhìn cô cười hạnh phúc như vậy, trong lòng cũng vui vẻ. Thế nhưng, Lục Thiên Tinh dính chặt mình như vậy, anh vẫn thấy ngại.
Mùi hương dịu nhẹ trên người cô vờn quanh mũi. Gương mặt xinh đẹp đang ở trong lòng mình cười rạng rỡ. Cánh tay trắng nõn, mềm mại ôm chặt lấy cánh tay mình. Lòng anh dâng lên một cỗ rung động. Anh nắm lấy tay cô.
“Đừng đứng đây nữa, chúng ta vào phòng làm việc…”
Cô cười cười, bước theo anh. Anh để cô ngồi ở sofa, còn mình đi làm việc.
Vân Trạch làm việc rất tập trung, nhưng với điều kiện không có ánh mắt nóng rực dính chặt lên người mình. Mới ban đầu, anh định không để ý. Có điều ánh mắt ấy quá lộ liễu, luôn nhìn anh không rời, làm anh muốn phớt lờ đi cũng khó. Anh quay qua nhìn cô, phát hiện người nào đó trên mặt toàn ý cười.
Anh cũng cười. Trong lòng nghĩ: Thật tốt!
Đây là cô gái của anh, cô gái nhỏ của anh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!