Edit + Beta: SCR0811
Bốn giờ hơn rồi, sao nhóc béo đó còn chưa về nữa?
Phàn Thần bất giác nhìn về phía sân, anh không hề lo cho Mễ Uyển mà chỉ hơi thắc mắc. Hoạt động mỗi ngày của Mễ Uyển đều rất có quy luật, một giờ sáng trèo tường qua đây, đến khoảng ba giờ kém thì về, việc này đã duy trì được gần hai mươi ngày, hôm nay là lần đầu tiên “trễ hẹn”.
Không lẽ gặp phải bọn buôn người? Chắc không đâu, cô nhóc đó béo như vậy, có bắt cũng bán không được. Vừa tưởng tượng đến cảnh đó, đáy mắt Phàn Thần đã nhiễm ý cười.
“Rầm” Cửa đột ngột bị đẩy mạnh ra, bóng người tròn vo lăn vào một cách khó nhọc rồi dừng lại chỗ bậc thềm.
Phàn Thần vừa nghe tiếng, bóng dáng màu xanh chớp mắt đã xuất hiện trong sân.
Dưới bậc thềm, cơ thể tròn vo của Mễ Uyển đang bị một gói đồ to đè lên, Phàn Thần vung tay hất gói đồ đó xuống.
“Hi!” Mễ Uyển run giọng chào, cô còn định vẫy tay nhưng tiếc là lúc này cả người cô đều không còn chút sức nào.
“Cô… lên cơn nghiện?” Anh biết cơ thể mới của Mễ Uyển nghiện ma túy, vừa thấy dáng vẻ này của cô là anh đã đoán được.
“Lúc… tôi đang về… thì… lên cơn. Tôi… cố hết sức… mới bò… được tới đây. Có thể cho tôi… nghỉ ở đây… một lát không?” Mễ Uyển cố gắng mở miệng: “Chỉ một xíu thôi… xíu nữa… là hết rồi.”
Phàn Thần trầm tư một lát rồi nói: “Tôi có thể rút tạm hồn phách của cô ra.”
Hồn phách của Mễ Uyển dung hợp với sức mạnh của Càn Khôn Đằng, chỉ cần đối phương không chống cự lại thì anh có thể rút hồn của Mễ Uyển ra được. Tạm thời rút hồn phách của cô ra, chờ đến khi cơn nghiện kết thúc lại đưa về, sẽ đỡ phải chịu khổ.
“Không… không được, nếu hồn phách tách rời thân xác… sẽ không có tác dụng. Tôi… phải… bỏ được nó.” Thân thể mà không có linh hồn thì sẽ mất hết tri giác, ảnh hưởng của cơn nghiện cũng không còn nữa.
“Tùy cô thôi.” Phàn Thần thấy cô từ chối thì không cố ép, cũng không định đứng đó nhìn cô lên cơn, xoay người đi về phòng ngủ.
Mễ Uyển thấy đối phương bỏ đi cũng thở phào một hơi, cô không thích để người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Không biết có phải số lần càng thưa thì biểu hiện của cơn càng trầm trọng hay không, mà cơn nghiện lần này kinh khủng hơn hẳn những lần trước. Mễ Uyển cảm thấy cả người mình như đang trên vỉ nướng, vừa nóng vừa ngứa, cảm giác ngứa ngáy đến tận xương khiến người ta hận không thể cào rách cả thịt để có thể chạm được tới nó.
Không được, đây chỉ là ảo giác, tất cả đều là ảo giác, không được gãi.
Mễ Uyển cố gắng kiềm chế bản năng muốn cào xé cơ thể mình lại, khó chịu lăn lộn trên đất. Nhưng đây là sân vườn của nhà anh trai yêu tộc, không phải phòng cô, cũng không có chăn để cô quấn chặt lại hạn chế hành động của mình, thế nên để giảm bớt đau đớn Mễ Uyển chỉ có thể bấu chặt tay mình xuống nền đất, không ngừng giãy dụa.
Móng tay mỏng giòn cắm sâu xuống nền đất chẳng mấy chốc đã bị gãy, máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống hệt như những cánh hoa đang lụi tàn.
Ngoại trừ suy nghĩ phải cố gắng chịu đựng thì não Mễ Uyển đã không thể nghĩ thêm được gì khác.
Đúng lúc này, một gốc dây leo màu xanh nhạt chui lên từ lớp bùn thấm máu, nó nhanh chóng dài ra rồi quấn quanh người Mễ Uyển, buộc chặt tay chân đang giãy dụa của cô lại, khiến cho móng tay của cô không thể cắm xuống đất được nữa. Sau đó dây leo tiếp tục lớn lên, ngày càng cao, đến tận khi cả cơ thể cô được nâng lên giữa không trung.
Mễ Uyển đã gần như mất ý thức nhưng cơ thể vẫn giãy dụa không ngừng, động tác rất mạnh, thỉnh thoảng còn làm đứt vài sợi dây, những lúc như thế dưới đất lại mọc ra thêm vài nhánh cây khác để thay thế. Lặp đi lặp lại chừng hơn một giờ, cơn nghiện của Mễ Uyển cuối cùng cũng kết thúc, mọi thứ dần trở nên im ắng.
Trời gần sáng, những tia nắng đầu tiên đã dần ló dạng.
Phàn Thần bước vào trong sân, nhìn cô gái đang được dây leo quấn quanh đưa đến trước mặt mình, hai mắt trầm xuống.
Dáng vẻ của Mễ Uyển lúc này thật sự có chút thảm thương, khuôn mặt mập mạp tái mét, môi bị cắn đến bật máu, trên tóc và quần áo đầy những vết bùn đất lo lăn lộn trên đất tạo thành, còn móng tay… toàn bộ đều đã gãy.
Xem ra để có được thân xác này không hề dễ dàng một chút nào.
Có tiếng động phát ra từ phía nhà bên, chắc là nhân viên trong nhà đã bắt đầu làm việc.
Phàn Thần xem xét tình hình của Mễ Uyển, sợ trong thời gian ngắn cô sẽ không tỉnh lại được. Nghĩ đến bộ dạng lét lút trèo tường sợ bị người khác phát hiện của cô mỗi tối, Phàn Thần hơi do dự một chút rồi đưa tay đón lấy cô. Còn những sợi dây luôn quấn chặt lấy Mễ Uyển, ngay khi Phàn Thần đưa tay đỡ lấy liền tự động thu lại, chui ngược vào lòng đất. Những cọng cỏ dính trên tóc và quần áo của Mễ Uyển cũng được một trận gió thổi qua rơi hết xuống đất.
Nặng thật.
Phàn Thần thầm than thở khi phải ôm cơ thể nặng trịch của người nào đó. Tiếp đó cả hai dần biến mất giữa áng sáng mờ nhạt của nắng sớm, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở nhà kế bên. Tuy anh chưa từng qua đây nhưng dựa vào cảm nhận của yêu lực, anh vẫn thuận lợi tìm được phòng ngủ của Mễ Uyển.
Phàn Thần đặt Mễ Uyển lên giường, lúc định xoay người đi thì như nhớ tới gì đó, quay người lại, giũ tấm chăn đang được gấp gọn gàng trên giường ra đắp kín cả người cô gái đang hôn mê.
Sau khi làm xong mọi việc, anh mới thuấn di rời đi.
***
Lúc Mễ Uyển tỉnh lại đã là buổi chiều, Diệp quản gia, bác sĩ Triệu và mấy hộ lý đang tập họp quanh giường cô. Cô vừa định ngồi dậy đã cảm thấy hình như hai tay đang bị thứ gì đó quấn chặt, giơ lên nhìn mới biết mười ngón tay đã bị gói thành củ cải.
“Cô chủ tỉnh rồi.” Diệp quản gia cầm một ly nước đưa tới cho cô: “Cô có khát thì uống nước đi.”
Hai tay Mễ Uyển bị băng quá dày, lúc cầm ly nước suýt nữa đã đánh rơi.
“Để tôi.” Diệp quản gia vội lấy cái ly về, đưa tới tận miệng cho cô.
“Tôi bị sao vậy?” Sau khi uống nước xong, Mễ Uyển ra vẻ ngờ ngệch hỏi.
“Tối qua cô lên cơn, đau quá nên bất tỉnh.” Trong khoảng thời gian sống chung này, cái nhìn của Diệp quản gia đối với Mễ Uyển đã hoàn toàn thay đổi, giọng nói của ông đầy sự đau lòng: “Sao không gọi chúng tôi?”
“Đúng vậy, cô Mễ, lần lên cơn này của cô rất nghiêm trọng, cần phải phối hợp thêm thuốc để hỗ trợ cắt cơn.” Bác sĩ Triệu cũng nói.
“Tôi vẫn ổn đấy thôi.” Mễ Uyển cười yếu ớt, mọi người ở đây cô làm cô không thể dùng linh lực để chữa trị, không thì khuôn mặt đang trắng bệch nháy mắt hồng hào trở lại sẽ dọa người khác sợ chết khiếp mất.
“Đó là do cô may mắn qua được thôi.” Bác sĩ Triệu lật giở bệnh án, giọng nói mang theo vui sướng: “Triệu chứng lần này tuy rằng nghiệm trọng nhưng cũng chứng tỏ việc cô sắp cắt được cơn nghiện rồi.”
“Không phải đã nói còn một tuần nữa sao?” Mễ Uyển hỏi.
“Đúng vậy, muốn cắt cơn hoàn toàn vẫn cần thêm thời gian nhưng từ giờ, cơ thể cô sẽ không xuất hiện những triệu chứng nghiêm trọng như bữa giờ nữa.” Bác sĩ Triệu nói: “Những cơn nặng nhất đã qua rồi, sau này dù có cũng chỉ là vài triệu chứng đơn lẻ, thoáng qua , đợi cơ thể dần hồi phục lại là ổn thôi.”
“Ý ông là… sau này tôi sẽ không phải chịu cảnh giống đêm qua nữa?” Mễ Uyển hớn hở hỏi.
“Đúng vậy, thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện một vài triệu chứng như mệt mỏi, mất sức, buồn ngủ, ngáp, chảy nước mắt nhưng những triệu chứng này sẽ hết nhanh thôi, chỉ cần cô uống thuốc đúng giờ, kiên trì tập luyện thể dục là được.” Bác sĩ Triệu dặn dò rất kỹ, ông khâm phục những người có thể dựa vào ý chí để cai nghiện.
“Diệp quả gia, ông xem đi, tôi cai nghiện được rồi.” Người đầu tiên Mễ Uyển muốn chia sẻ niềm vui chính là Diệp quản gia.
“Đúng vậy, cô chủ rất tuyệt.” Diệp quả gia cũng vui ra mặt.
“Vậy sau này đừng nhốt tôi nữa được không?” Mễ Uyển nhân cơ hội hỏi.
“Trước khi cơ thể cô hồi phục hoàn toàn, cô vẫn nên ở trong nhà thôi.” Diệp quản gia lập tức thu nụ cười, bình tĩnh lại, chỉ một bước nữa là chạm tới thành công rồi, ông sẽ không để thất bại trong gang tấc.
“Haizz” Mễ Uyển thở dài đầy u oán.
“Khụ… Tôi sẽ kêu thím Trương nấu đồ ăn ngon cho cô.” Diệp quả gia không chịu nổi ánh mắt của Mễ Uyển, mượn cớ trốn ra ngoài.
Sau khi căn dặn nhà bếp làm đồ ăn cho Mễ Uyển, Diệp quản gia gọi điện cho anh trai cô để báo cáo tình hình: “Cậu chủ, cô chủ đã hoàn thành giai đoạn đầu của việc cai nghiện.”
“Hoàn thành?” Giọng anh ta đầy vẻ ngờ vực.
“Đúng vậy, tuy rằng tôi cũng không dám tin nhưng quả thật cô chủ đã làm được.” Diệp quản gia vui mừng nói: “Trước đó chưa cắt cơn được nên tôi không dám nói với cậu, nhưng lần này cô chủ đã suy nghĩ thấu đáo, tính tình cũng ngày một cởi mở và kiên cường hơn. Khoảng thời gian này, mỗi lần cô chủ lên cơn đều tự nhốt mình trong phòng, chịu đựng một mình. Mười móng tay hết gãy rồi lành, nhìn không ra hình dạng.”
“…” Đầu kia điện thoại trở nên im ắng, nhưng Diệp quản gia phát hiện tần suất hô hấp của cậu chủ nhà mình đã thay đổi.
“Bác sĩ Triệu nói: cô chủ hoàn toàn dựa vào nghị lực của mình để cai nghiện, ông ấy không cần phải hỗ trợ gì cả. Hơn nữa do không cần dùng thuốc hỗ trợ nên cơ thể cũng sẽ hồi phục nhanh hơn.” Diệp quản gia quyết rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục khen ngợi cô chủ nhà mình.
“Vậy chú Diệp… cứ tiếp tục theo dõi sát cho tôi.”
“Tất nhiên rồi, chỉ có điều…” Diệp quản gia hơi chần chừ.
“Sao vậy?”
“Cô chủ đã bị nhốt mấy tháng” Cộng thêm cả thời gian nguyên chủ bị nhốt lúc trước: “Cô ấy đã buồn chán lắm rồi, cậu xem có thể cho cô chủ ra ngoài thư giãn một chút được không.”
“Cắt được cơn chỉ là bước đầu tiên, có hoàn toàn cắt đứt được mối liên hệ với ma túy hay không, vẫn chưa nói trước được đâu.”
“… Vâng, tôi đã biết.” Ý của cậu chủ là không đồng ý.
“Theo dõi thêm một tháng nữa, nếu biểu hiện của nó tốt thì ông tự xem mà làm.” Một lát sau, đầu kia điện thoại lại chèn thêm một câu.
“Vâng” Diệp quản gia vui vẻ, thái độ của cậu chủ có thể mềm xuống chứng tỏ anh vẫn còn quan tâm đến cô chủ.
Diệp quản gia lập tức báo tin vui cho Mễ Uyển. Mễ Uyển nghe nói có thể mình chỉ cần “bị nhốt” thêm một tháng nữa là có thể quang minh chính đại ra ngoài, vui sướng lăn lộn trên giường, dọa cho Diệp quản gia phải thét lên: “Coi chừng cái tay, coi chừng cái tay.”