Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu - Chương 110: Sức Mạnh Của Tự Nhiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu


Chương 110: Sức Mạnh Của Tự Nhiên


hàn Thần!” Mễ Uyển bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Căn phòng tối đen như mực, gió vẫn còn, nhưng cảm giác ấm áp quen thuộc đã biến mất.

“Bảo bối, lúc nãy ba con tới hả?” Bốn bề lặng ngắt như tờ, Mễ Uyển đành cúi đầu hỏi đứa nhỏ trong bụng, tiếc là con cô mới có năm tuần, không thể trả lời được câu hỏi của cô.

Sau khi tỉnh, Mễ Uyển không ngủ lại được. Cô dõi mắt nhìn ra cửa sổ, trời đã hưng hửng sáng, Mễ Uyển không ngủ tiếp nữa, cô với tay mở đèn ngủ đầu giường, định đứng dậy nhìn sang sân nhà kế bên.

Mễ Uyển dẫm chân trần đứng xuống mặt thảm mềm mại, định tìm dép lê thì chân bất chợt chạm phải thứ gì đó. Cô ngạc nhiên cúi đầu, bắt gặp một đóa hoa nhỏ mà tím nổi bật trên nền thảm trắng tinh.

Mễ Uyển ngồi sụp xuống đất, đưa tay bắt lấy đóa hoa màu tím vô cùng quen mắt kia, vui vẻ nở nụ cười, như cười một hồi, nước mắt bất giác rơi xuống.

“Quả nhiên, anh đến tìm em.” Mễ Uyển cầm hoa, nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Tảng sáng, tại nhà cũ, Diệp quản gia và thím Trương thoáng thấy khuôn mặt của cô chủ nhà mình liền biết cô ấy vừa khóc xong, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Hệ sinh thái biến đổi, khắp nơi lầm than, người người hoang mang lo lắng, huống chi cô chủ còn đang mang thai, tâm trạng cũng nhạy cảm hơn nhiều.

Thím Trương nấu bữa sáng xong liền lặng lẽ kéo Diệp quản gia sang bên cạnh: “Cô chủ bị sao thế? Cậu Phàn đâu? Sao cô chủ mang thai lại biến mất tăm thế?”

“Tôi cũng không biết.” Nhắc tới Phàn Thần, Diệp quản gia liền rầu đến bạc tóc: “Hôm tôi đến bệnh viện đón cô chủ, chỉ thấy mình cô ấy ở đó, tôi hỏi cô ấy cậu Phàn đâu, ai dè vừa hỏi bộ dạng cô ấy liền như sắp khóc đến nơi, tôi nào dám hỏi tiếp. Sau đó, tôi đi hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ nói cô chủ ngất xỉu là do cảm xúc dao động quá lớn, quá đau khổ nên mới thế, còn hôn mê tận mười mấy giờ.”

“Quá đau khổ? Chẳng lẽ cậu Phàn muốn làm kẻ bội bạc, tôi phải qua ngay nhà bên tìm hắn.” Thím Trương tức giận, hùng hổ lao đi.

“Đừng đi, bên đó không có ai đâu.” Nếu Phàn Thần ở ngay nhà bên, sao còn cần thím Trương phải đi, ông đã tự đi tìm từ sớm rồi.

“Thế cậu chủ nói sao?”

“Hôm qua lúc động đất, cậu chủ bị thương nhẹ. Hôm nay lại phải ra sân bay đón ông chủ với bà chủ, việc này nói ra cũng ngại, cậu ấy cũng không dám đả kích cô chủ, chỉ bảo chúng ta chăm sóc cẩn thận.” Diệp quản gia thở dài, nói tiếp: “Dù sao, ý cậu chủ là dù cô chủ có thế nào, chúng ta cứ coi như không có chuyện gì là được. Nếu cô chủ muốn giữ, đứa nhỏ sẽ mang họ Mễ.”

“Cậu chủ cũng là chủ tịch mà, có thể xử lý cái tên sở khanh Phàn Thần đó được không?” Thím Trương hỏi.

“Tập đoàn Mễ thị tuy cũng là công ty đa quốc gia, nhưng vẫn kém xa so với tập đoàn Vạn Vật.” Diệp quản gia lại thở dài: “Cứng rắn đối đầu có thể sẽ phá sản đó.”

“Vậy… vậy cứ để cô chủ nhà chúng ta bị người ta khi dễ thế à?” Thím Trương tức đến sắp khóc: “Đám đàn ông các người quả nhiên không có một người nào tốt.”

“…” Diệp quản gia câm nín hồi lâu mới nói: “Cô chủ vẫn chưa nói gì mà. Với lại, tôi thấy dáng vẻ cô chủ rất yêu quí đứa nhỏ này, có lẽ cậu Phàn xảy ra chuyện không may gì rồi.”


Do y tế ở Trữ Thành không bằng với Khang Thành nên vừa về tới Khang Thành, Diệp quản gia liền theo lệnh cậu chủ, đặt lịch cho Mễ Uyển đi khám thai. Nơi Mễ Uyển đến là một bệnh viện tư nhân, trước đây cô đã từng tới vài lần, nhưng mấy lần bệnh viện rất vắng vẻ, còn lúc này, từ ngoài hàng lang đã thấy lác đác người bệnh đang nằm trên băng ca.

“Trận động đất hôm qua nghiêm trọng lắm sao?” Mễ Uyển cứ ngỡ, có Toàn Tuấn Tài bảo vệ, Khang thành sẽ không gặp chuyện gì lớn.

“Nghiêm trọng lắm, sập mất mấy tòa nhà, không ít người bị thương, tường rào quanh nhà trẻ cũng sập.” Diệp quản gia thở dài lên tiếng. Tuy nói đại đa số kiến trúc đều kháng được động đất, nhưng thể nào cũng có những nơi không đủ chất lượng, hoặc xui xẻo nằm ngay trung tâm trận động đất.

“Nhà trẻ? Bọn nhỏ không sao chứ?” Mễ Uyển hỏi.

“Bọn nhỏ không sao, nghe nói trước khi động đất xảy ra, có đứa nhỏ nhìn thấy kiến bò đầy đất, giáo viên thấy lạ nên di tản bọn nhỏ ra sân thể dục, nhờ vậy nên không ai bị thương. Nhưng tụi nó cũng rất hoảng sợ.” Nhắc tới nhà trẻ, Diệp quản gia cũng lo lắng, nơi đó trùng hợp nằm ngay trung tâm trận địa chấn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám trẻ ở đó rất may mắn, dịch bệnh lần trước không một đứa nhỏ nào trong nhà trẻ bị nhiễm, trận động đất lần này cũng không ai bị thương.

Mễ Uyển gật đầu, không ngạc nhiên lắm. Trong nhà trẻ có Rùa con, động đất mạnh cỡ nào, chỉ cần có cái mai cấp chín kia, hắn là sẽ ổn cả.

Do bệnh viện đang bị quá tải nên dù đã hẹn trước, Mễ Uyển vẫn phải đợi tận hai giờ mới đến lượt khám, bác sĩ đều bận phải xử lý những ca bệnh nguy cấp hơn.

“Thai nhi được khoảng bốn tuần, rất khỏe mạnh, chỉ cần cố gắng dưỡng thai là được.” Kiểm tra xong, bác sĩ ra tiễn Mễ Uyển, ý bảo cô về được rồi.

“Bốn tuần?” Mễ Uyển kinh ngạc.

“Đúng vậy, bốn tuần.”

“Sao nhỏ vậy?” Mễ Uyển thất thanh.

Bác sĩ nhìn Mễ Uyển, hỏi giọng kỳ quái: “Có gì không ổn sao?”

“Hôm qua tôi vừa đi khám ở bệnh viện Trữ Thành, bên đó chẩn đoán thai nhi được năm tuần, sao giờ lại thành bốn tuần rồi?” Mễ Uyển hỏi.

“Đúng, tôi cũng nhớ rõ là năm tuần. Bác sĩ, ông xem này, đây là kết quả bên đó.” Diệp quản gia vẫn còn giữ tất cả hồ sơ, giấy xuất viện của Mễ Uyển ở bệnh viện Trữ Thành, cả biên lai cũng kẹp chung vào đó. Ông lập tức lấy ra đưa cho bác sĩ.

Bác sĩ ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy, nhìn một lượt toàn bộ giấy tờ, mày hơi nhíu lại: “Hay là, cô kiểm tra lại lần nữa.”

Thế là được Mễ Uyển kiểm tra lại một lượt từ trên xống dưới, kết quả lần này vẫn như cũ, thai nhi phát triển được bốn tuần.

“Tôi không rõ tình hình ở bệnh viện Trữ Thành, nhưng kết quả hiện giờ, quả thật cô mang thai được bốn tuần.” Bác sĩ nói chắc như đinh đóng cột. Lần kiểm tra này, ông giám sát rất chặt, không thể sai được.

“Bác sĩ, kết quả kiểm tra hai lần khác nhau như thế, có ảnh hưởng gì đến thai nhi trong bụng cô chủ chúng tôi không?” Thím Trương đi cùng lo lắng hỏi.

“Không đâu, cái thai rất khỏe.” Bác sĩ an ủi.

Người vốn kinh ngạc nhất là Mễ Uyển lúc này lại trở nên trầm lặng, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lúc mình vừa tỉnh lại trong bệnh viện, y tá kia nói cái thai của mình đã được bảy tuần, kiểm tra lại lần nữa thì thành năm tuần, một ngày sau đó, cái thai lại chỉ còn bốn tuần. Rõ ràng bảo bối đang phát triển trong bụng mình, sao lại càng lúc càng nhỏ đi?

Mễ Uyển càng nghĩ càng sợ, có phải do sức mạnh mình cung cấp không đủ nên bảo bối mới ngày càng nhỏ đi như thế không? Cứ tiếp tục như vậy, có khi nào mình không thể giữ được bảo bối hay không?

Không được, tuyệt đối không được, đây là đứa con của cô và Phàn Thần, đêm qua Phàn Thần đã cố ý dặn cô, phải bảo vệ đứa nhỏ thật tốt.

“Cô chủ, cô đừng lo, chắc do trình độ của bác sĩ bên Trữ Thành không được tốt, chẩn đoán sai thôi. Vừa nãy bác sĩ cũng nói cậu chủ nhỏ rất khỏe mạnh, không sao đâu.” Thím Trương an ủi.

“Chú Diệp” Mễ Uyển bình tĩnh lại, nói với Diệp quản gia đang ngồi ở ghế phụ: “Đưa tôi tới công viên Vạn Vật.”


Toàn Tuấn Tài đang dùng lệnh Yêu Vương để kiểm tra biến hóa trên toàn địa cầu. Tuy Mễ Uyển nói không ép anh phải ra mặt giúp đỡ con người, nhưng vì Tiểu Kiến Mộc chưa chào đời, Toàn Tuấn Tài cảm thấy mình không để ngồi yên mặc kệ như thế được. Sức mạnh của anh tuy không thể ngăn được đại nạn đang xảy ra trên địa cầu, nhưng dùng lệnh Yêu Vương để tiên đoán trước thì vẫn được. Anh định sau khi tiên đoán được thời gian và địa điểm xảy ra tai nạn, anh sẽ báo cho Hiệp hội bắt yêu, còn việc sau đó con người làm được đến bước nào, anh không nhúng tay được.

Hôm nay, sau khi mất cả ngày để tiên đoán, Toàn Tuấn Tài giật mình nhận ra, địa cầu hiện giờ đã bình ổn hơn rất nhiều so với hai ngày trước. Tuy thỉnh thoảng vẫn có vài trận động đất, nhưng địa điểm xảy ra đa phần đều ở những nơi hoang vắng, không xuất hiện ở những khu đô thị dân cư dày đặc nữa.

“Đại nhân, Mễ đại sư tới.” Lúc này, có người tới báo.

“Mễ đại sư, cô ấy ở đâu?” Toàn Tuấn Tài vội thu hồi lệnh Yêu Vương lại.

“Ở cổng công viên.”

Toàn Tuấn Tài không nói gì thêm, chớp mắt đã biến mất khỏi văn phòng, thuấn di đến cổng công viên Vạn Vật.

Mễ Uyển không dễ gì mới thuyết phục được Diệp quản gia và thím Trương để cô vào công viên một mình. Do động đất nên gần như không còn ai đến công viên dạo chơi, cũng vì vậy mà nơi này trừ nhân viên công tác thì không còn ai khác.

“Mễ đại sư.” Toàn Tuấn Tài hiện rất trước mặt Mễ Uyển.

Mễ Uyển đã sớm cảm nhận được hơi thở của Toàn Tuấn Tài, hơn nữa lần này đến đây, cô cũng có chuyện muốn hỏi anh ta.

“Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Mễ Uyển di thẳng vào vấn đề.

“Cô nói đi.”

“Tôi muốn hỏi thăm, những con người mang thai con của yêu tộc giống tôi, đứa nhỏ trong bụng có gặp phải chuyện gì bất thường không?” Mễ Uyển hỏi.

“Bất thường?” Toàn Tuấn Tài thông minh cỡ nào, lập tức đoán được, nhìn xuống bụng Mễ Uyển với vẻ sợ hãi: “Tiểu thiếu gia gặp chuyện gì sao?”

“Nó không lớn, chẳng những không lớn mà còn không ngừng nhỏ đi.” Mễ Uyển không định giấu giếm, nói lại một lượt kết quả ba lần kiểm tra ở các bệnh viện: “Lần này tôi đến là để hỏi anh, có phải đứa nhỏ bán yêu nào cũng vậy hay không? Hay do Phàn Thần không ở đây, đứa nhỏ bị thiếu yêu khí của cha bồi bổ?”

“Tôi chưa từng nghe chuyện đứa nhỏ bị nhỏ lại.” Toàn Tuấn Tài lắc đầu với vẻ không thể tin nổi: “Còn chuyện yêu khí bồi bổ, nếu trước khi sinh yêu con được bồi bổ từ yêu lực của ba mẹ, sau sinh sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng dù không được yêu lực bồi bổ thì vẫn có thể lớn lên bình thường, chưa từng nghe có chuyện bị nhỏ lại bao giờ.”

Đứa nhỏ phát triển mỗi ngày sao lại nhỏ đi được? Chẳng lẽ còn có chuyện phát triển ngược sao?

Mễ Uyển ôm bụng, trong mắt đượm vẻ sầu lo. Vậy, quả thật là do con của mình không bình thường sao?

“Sáng nay, Phàn Thần đến thăm tôi.”

“Cái gì?” Toàn Tuấn Tài kích động hét lớn: “Đại nhân tỉnh lại rồi?”

“Anh ấy chỉ xuất hiện một chút rồi đi mất, chắc phải khó lắm mới ra được.” Mễ Uyển lắc đầu nói.

“Đại nhân nói gì?”

“Anh ấy kêu tôi cố gắng chăm sóc đứa trẻ, mẹ anh ấy rất thích đứa trẻ này, bằng lòng vì đứa trẻ… cho trái đất thêm một cơ hội.” Mễ Uyển nói.

Mễ Uyển không hề muốn con mình trở thành chúa cứu thế hay gì cả, cha của nó đã phải gánh vác quá nhiều, nhưng Phàn Thần đã tốn rất nhiều sức để chuyển được mấy lời này đến cô, hẳn phải có dụng ý của nó.

“Mẹ của đại nhân? Đại nhân là Kiến Mộc, Kiến Mộc sinh ra từ trời đất, cũng có nghĩa mẹ của Đại nhân chính là trái đất, là vị thần của tự nhiên.” Vẻ mặt của Toàn Tuấn Tài từ nghi ngờ chuyển sang vui sướng: “Khó trách, khó trách tôi cứ thấy trái đất mấy ngày nay ổn định hơn rất nhiều, ra là vì Tiểu thiếu gia. Vì sự ra đời của Tiểu thiếu gia, địa cầu bằng lo cho những sinh linh tồn tại trên mặt đất thêm một cơ hội, vậy nên chỉ cần tiểu thiếu gia có thể bình an chào đời, lần đại nạn này sẽ chấm dứt. Có lẽ, lúc đó đại nhân cũng có thể trở lại.”

Nếu hệ sinh thái trên địa cầu nhờ sự ra đời của Tiểu Kiến Mộc mà cải thiện, vậy vết thương của đại nhân có phải cũng sẽ hồi phục hay không?

“Nhưng, ngay cả vì sao con nhỏ đi tôi cũng không biết.” Sao Mễ Uyển không nghĩ đến điều đó, nhưng cô vốn không biết đứa trẻ trong bụng mình bị gì, chỉ trong hai ngày đã nhỏ đi ba tuần.

“Mễ đại sư, cô đừng nóng, cô là mẹ, tuyệt đối đừng để bản thân xảy ra chuyện. Tôi sẽ về tộc để tra cứu tư liệu, chắc chắn sẽ kiếm được gì đó.” Dứt lời, Toàn Tuấn Tài liền thuấn di khỏi công viên Vạn Vật, đi tìm tư liệu.

Mễ Uyển thì tiếp tục ở lại công viên Vạn Vật. Vốn dĩ, cô cố ý tới đây là do công viên Vạn Vật lưu lại nhiều sức mạnh cảu Phàn Thần nhất, cô nghĩ, chỉ cần ở đây, có lẽ đứa trẻ trong bụng có thể lớn lên được một chút.


Toàn Tuấn Tài trở lại tổng bộ của yêu tộc, lật xem tất cả tài liệu có liên quan về việc sinh yêu con, thậm chí còn hỏi thăm mấy người mẹ sinh nhiều yêu con nhất, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức hữu ích nào, đang không biết phải làm sao thì tầm mắt Toàn Tuấn Tài bỗng hướng đến Yêu Vương lệnh.

“Đúng vậy, từ sau đại chiến hai tộc, rất nhiều truyền thừa của yêu tộc đã mất, nhưng Yêu vương tiền tiền nhiệm vẫn còn mà?” Nhớ tới Bồng Ngôn, Toàn Tuấn Tài bất chấp tất cả, vội bay tới nhà trẻ Bắp Rang.

Trong nhà trẻ, Bồng Ngôn đang nhàm chán đậu trên cầu trượt phơi nắng. Do động đất nên học sinh của nhà trẻ được nghỉ, trường học lúc này không một bóng người.

“Bồng Ngôn đại nhân.” Trước đó, Bồng Ngôn đã ra tay giúp anh hạn chế trận động đất, lần này lại tới nhờ vả anh ta, thế nên thái độ của Toàn Tuấn Tài rất khiêm tốn.

“Chuyện gì?” Bồng Ngôn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Toàn Tuấn Tài, không thèm để tên nhóc Yêu Vương đương nhiệm này vào mắt.

“Tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”

“Cậu hỏi thì Cô phải trả lời sao?” Bồng Ngôn hừ lạnh.

“Chuyện này liên quan đến tương lai của toàn yêu tộc, kính xin đại nhân vui lòng chỉ giáo.” Toàn Tuấn Tài cầu xin.

“Tương lai của Yêu tộc?” Bồng Ngôn thoáng nghiêm túc, hỏi lại: “Sao đây, đại nạn lần này ảnh hưởng đến Yêu tộc nhiều lắm sao? Cả Yêu Vương lệnh cũng không bảo vệ được?”

“Đại nạn lần này là do Kiến Mộc bị tổn thương, tự nhiên nổi giận mà ra. Nếu còn tiếp diễn, nhân loại sẽ bị tổn thất thảm trọng, nhưng Yêu tộc chúng ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nếu cứ bỏ mặc không màng tới, sẽ thành lưỡng bại câu thương.” Toàn Tuấn Tài đáp.

“Thế cậu muốn sao?” Bồng Ngôn hỏi.

Toàn Tuấn Tài vui mừng, biết Bồng Ngôn đã chịu nghe lời mình, anh nói tiếp: “Cũng may tự nhiên vẫn chiếu cố Yêu tộc chúng ta, ban cho chúng ta một Tân Kiến Mộc?”

“Cậu nói gì?” Bồng Ngôn kinh ngạc đến mức giọng cũng lạc đi: “Tân Kiến Mộc? Phàn Thần chết rồi sao?”

“Bậy bậy bậy, ngài nói bừa cái gì thế?” Toàn Tuấn Tài phủi mồm: “Kiến Mộc sao chết được chứ, dù chúng ta có chết sạch, đại nhân cũng không chết đâu.”

“Vậy cậu nói bậy bạ gì về Tân Kiến Mộc hả?” Bồng Ngôn trợn mắt.

“Tân Kiến Mộc tôi nói là Tiểu Kiến Mộc sắp chào đời, là con của đại nhân.” Toàn Tuấn Tài đính chính.

Bồng Ngôn trượt chân, thiếu chút đã lăn luôn xuống cầu trượt, sau mấy cái vỗ cánh mới lấy lại được thăng bằng: “Con của Phàn Thần?!”

“Đúng vậy, Mễ đại sư mang thai, Tiểu Kiến Mộc sắp chào đời.”

“Phàn Thần mà cũng có con được sao?” Bồng Ngôn cảm thấy thế giới quan của mình như sụp đổ. Mẹ nó, ông đây là Yêu Vương còn không thể sinh con, anh ta là Kiến Mộc mà lại có thể sinh, thiên lý ở đâu, ở đâu hả? Quả nhiên là con ruột của tự nhiên, khác hẳn mấy loài Yêu khác.

“Đúng vậy, hơn nữa, do Tiểu Kiến Mộc sắp chào đời, vị thần của tự nhiên vô cùng sung sướng, tình hình mấy ngày nay ở địa cầu đã ổn hơn rất nhiều. Hai ngày nay cũng không có đại nạn gì mới xảy ra. Thế nên, chúng tôi đoán là, chỉ cần Tiểu Kiến Mộc có thể bình an chào đời, cơn giận của thần tự nhiên cũng sẽ tiêu tan.” Toàn Tuấn Tài nói ra suy đoán của mình.

Là sao đây? Con mình bị người ta khi dễ nên tức giận trả thù, giờ phát hiện mình sắp có cháu, liền vui mừng không giận nữa?

Bồng Ngôn tuyệt vọng nhìn xuống mặt đất dưới chân, không muốn tin thần tự nhiên lại đầy thế tục như thế.

“Thế cho nên, lần này tôi đến là muốn hỏi đại nhân, có cách nào để Tiểu Kiến Mộc bình an chào đời không?” Vòng vo một hồi, cuối cùng Toàn Tuấn Tài cũng nói đến mục đích mình đến đây.

“Con của Phàn Thần, mắc gì Cô phải xen vào?” Bồng Ngôn cả giận nói.

“Ặc..” Toàn Tuấn Tài bị hỏi cho á khẩu, ngắc ngứ cả buổi mới ậm ừ nói: “Đây là Tiểu Kiến Mộc đó, thần bảo hộ tương lai của yêu tộc. Giờ ngài ấy không lớn được, Yêu tộc chúng ta phải nghĩ cách chứ.”

Bồng Ngôn không nói, tựa hồ đang suy tư có muốn giúp hay không.

Lúc này, từ rất xa truyền đến giọng nói trong trẻo của một cô gái: “Ông quạ đen, cháu đem đồ ăn tới cho ông nè.”

Toàn Tuấn Tài vừa quay đầu nhìn lại liền thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa, mặc váy hồng tung tăng chạy đến, trên người cô bé có linh khí lưu chuyển, là một người bắt yêu.

“Á, ông có bạn đưa đồ ăn tới cho ông rồi à? Không sao, cháu cho ông thêm một phần, ông cứ giữ lại từ từ ăn vặt cũng được.” Liêu Đình Đình nhìn sang Toàn Tuấn Tài, sau đó mở túi xách của mình, lấy mấy loại hoa quả sấy, bánh mì, đồ ăn vặt ra.

Toàn Tuấn Tài hết nhìn cô gái lại nhìn sang Bồng Ngôn, im lặng thật lâu.

“Cháu không làm phiền hai người nữa, mai cháu sẽ… mang thêm đồ ăn ngon tới.” Nói xong, Liêu Đình Đình xách túi không chạy ra ngoài.

“Đây là…” Toàn Tuấn Tài ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng cô bé. Theo anh biết, Bông Ngôn hận nhất là con người mà.

“Kiến Mộc là con của tự nhiên, cũng là hiện thân cho ý thức của tự nhiên, tất cả những thương tổn mà tự nhiên phải gánh chịu đều hiển hiện hết trên người Kiến Mộc, từ đó cho thấy, thứ nuôi dưỡng Kiến Mộc hẳn là sức mạnh của tự nhiên.” Bồng Ngôn bỗng cất lời.

“Ý đại nhân là…”

“Cô chỉ suy luận thôi, có được hay không thì các cậu tự làm đi.” Nói xong, Bồng Ngôn liền đập cánh, quặp mớ thức ăn vừa được cho bay lên ngọn cây ngô đồng.

Toàn Tuấn Tài không hỏi lại. Tuy Bồng Ngôn không nói rõ, nhưng anh đã mường tượng ra được, cũng cảm thấy suy đoán của Bồng Ngôn rất hợp lý. Kiến Mộc sinh ra từ tự nhiên, nên Tiểu Kiến Mộc cũng cần đến sức mạnh của tự nhiên. Nhưng hiện giờ đại nhân còn đang ngủ say, phải làm thế nào mới cung cấp đủ sức mạnh tự nhiên cho Tiểu Kiến Mộc đây?

Mẫu truyện nhỏ:

Tiểu Kiến Mộc: Tôi muốn chào đời, khó quá đi ~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN