Cờ Lê Số 14 - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Cờ Lê Số 14


Chương 14


Chuyến đi thực tế viện bảo tàng và chiến tích chiến tranh lịch sử sẽ ngủ qua đêm ở trại hướng đạo sinh. Tối đó sẽ có tiết mục nhóm lửa trại vui chơi dành riêng cho khối 12 cuối cấp khiến đứa nào cũng háo hức cả.

Hằng ngồi với Thảo, hai con bạn còn lại ngồi ghế sau đang tiếu tít nói chuyện thì cả xe đều run run im chút xíu vì “nhân vật truyền kì” lên xe. Dĩ nhiên chỉ có đại ca Tuấn Kiệt mới có sức ảnh hưởng lợi hại như thế.

Diệu Hằng cố bình tĩnh coi như mặc kệ hắn ta nhưng tên khốn đó ngừng ngay chổ của nàng đang ngồi. Thảo ngồi phía ngoài cửa xe, nàng ngồi bên trong vậy mà hắn ngang nhiên nghiêng người ra trước mặt nàng để chòm qua Thảo vui vẻ nói có mấy chữ…

– Tui muốn cái chổ này! Ra ghế khác ngồi đi!

Hắn lại nổi chứng nữa rồi dám giành chổ của Thảo nhưng mắt nàng hoa lên, má đỏ vì người Tuấn Kiệt gần ngay trước mặt mình. Thậm chí nàng còn nghe thoang thoảng gel tắm dành cho nam hắn dùng lúc đến nhà hắn nàng có phá qua. Nàng sắp bốc khói, căng thẳng không hiểu sao ở nhà ba và anh hai cũng có dùng nhưng mùi không có thơm và nam tính như trên người Tuấn Kiệt.

May là Thảo lắp bắp trả lời làm nàng tỉnh táo hơn…

– Dạ! Anh cứ ngồii! 

– Pà đừng có khùng vậy Thảo!? Còn ông không kiếm chổ người cứ đứng đây có tin tui mét cô không?

Cả xe dồn mắt nhìn tình hình phức tạp. Thảo run run níu Diệu Hằng vì nàng dám lớn tiếng với đại ca nha. Nhưng Tuấn Kiệt nhìn cái mặt hung dữ của nàng chỉ cười một cái thật khó ưa và nhún vai nói…

– Không cho ngồi thì thôi!

Hắn nhởn nhơ lững thững đi ra sau xe ngồi với mấy thằng con trai bỏ nàng thở phào. Song lập tức mấy đứa con gái càng nhìn nàng hoài nghi làm nàng đổ mồ hôi lạnh. Kiểu đùa dai của Tuấn Kiệt có ngày mọi người sẽ biết hết cho coi. Diệu Hằng thật không muốn sống quảng đời cuối cấp III không bình yên bị người ta nói này nói nọ vì dính líu đến tên đầu gấu đâu.

Đến viện bảo tàng Thanh Hải đi xe khác đã hớn hở chờ đi chung. Diệu Hằng vui vẻ cùng Hải và ba con bạn thân đi vào không biết Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn bực bội nhưng không có khả năng làm gì cả. Trước mặt mọi người nàng né hắn như né dịch bệnh không bằng, nhưng khi chỉ hai người thì thật dễ thương, điều đó làm đại ca đây thật không hiểu nổi độ phức tạp của con gái.

Hắn chả có hứng thú tham quan nên bước đi lòng vòng cho có thì từ sau Anh Tú đi tới cố ý đi song song với hắn. Đám con gái mím môi nhìn hai anh đẹp trai nhất trường cùng đi thật cứ như “ tuyệt sắc và giai nhân” mỗi người mỗi nét không biết nói ai đẹp hơn ai. Anh Tú cười nói thân thiện…

– Anh dạo này ở một mình tốt không?

Tuấn Kiệt cứ bước không thèm nhìn qua chỉ nói nhẹ không khác đe doạ…

– Tránh xa tao ra hay mày muốn đánh lộn?

– Tui chỉ lo cho anh thôi mà anh trai!

– Tao với mày không phải anh em. Cút chổ khác đừng có lởn vởn trước mặt tao!

Tuấn Kiệt cố kiềm chế cơn giận sắp bộc phát đi nhanh vượt qua mặt cả Diệu Hằng đang đi với Thanh Hải. Nàng đâu có biết cứ ngỡ hắn lại giận mình đi với Hải. Anh Tú ở phía sau chỉ khẽ cười nhạt vô cùng thích thú.

Tham quan ba viện bảo tàng mọi người được phát cơm hộp ăn trưa rồi mới đi tiếp lên trại trên núi. Diệu Hằng trốn mấy con bạn, cầm túi giấy chạy quanh tìm và cũng như nàng đã đoán trước thấy hắn phí phạm đồ ăn. Tuấn Kiệt không thèm ăn cơm được phát cứ vậy thoải mái quăng vào thùng rác cả hộp nguyên rồi chỉ ngồi uống nước một mình.

Hắn đang không vui vì Anh Tú, chân mày nhíu lại, vẻ mặt không cười đáng sợ không ai dám bén mạng đến cả chỉ có nàng “to gan”…

– Sao không ăn mà bỏ cơm rồi?

Hắn nhìn lên thấy Diệu Hằng cũng tỏ ra tí bỡ ngỡ rồi cố làm như mình bình thường, thờ ơ trả lời…

– Biết ăn không nổi nên bỏ luôn cho rồi!

– Ông thật lãng phí, có biết bao nhiêu người không có đồ ăn, còn chết đói nữa mà ông lại thế sau này cũng bị quả báo cho coi!

– Có tin bị đánh ngay không con nhỏ này! 

Nàng dám ngồi chửi đại ca một tràng kiểu như vậy nếu là Diệu Hằng ngày xưa chắc không dám rồi. Diệu Hằng cười lấy trong túi giấy ra hai hộp cơm ngồi xuống cạnh hắn. Tuấn Kiệt sững ra nhìn cơm nàng nấu. Diệu Hằng còn mở nắp hộp cho hắn nữa.

– Ăn đi! Ông ở một mình mà ăn uống kén chọn như thế sẽ mau ốm yếu đó!

Diệu Hằng nói không khác gì bảo mẫu lo việc ăn của hắn vậy. Tên nọ cảm giác rất vui nhìn qua…

– Sao biết tui không ăn cơm trường phát mà làm mang theo vậy? Lỡ tui ăn cơm kia thì sao?

– Thì có sao đâu, sức ông ăn một hộp cũng đâu có no. Trường hợp tệ nhất là cơm của tui chỉ dư có một hộp thôi. Ăn nhanh đi còn lên xe đi nữa!

Nàng vui vẻ lấy phần cơm được phát của mình ra để ăn không chú ý thấy Tuấn Kiệt nhìn hai hộp cơm của nàng, môi cười rất tươi nhìn nàng. Và hắn nghiêng qua hôn nhẹ lên má khiến nàng đờ đẫn như con ngốc. Một nụ hôn không quá nhanh, cũng không quá nhẹ đủ làm hắn tận hưởng được hết mùi hương trên má nàng, cũng như làm mặt nàng mất hết cảm giác.

Tên chết tiệt hôn bậy không báo trước làm nàng không hoàn hồn nổi má đỏ ửng. Hắn thật sự rất vui không quan tâm nàng đang mắc cỡ, cầm lấy hộp cơm của nàng. Diệu Hằng còn run vì bị tấn công vẫn cuống quýt không hiểu Tuấn Kiệt làm gì.

Hắn để cho Diệu Hằng một phần cơm nàng nấu còn hắn ăn hộp cơm trường phát cùng một hộp còn lại. Nàng nói lắp bắp do còn di chứng vì bị hôn má…

– Sao vậy? Đừng có ăn!

– Cơm cô nấu ngon hơn ăn đi! Ai lại để người mình thích ăn thứ cơm bản thân cảm thấy không ngon chứ. Tui sẽ ăn hết không bỏ đâu ăn nhanh lên đi cô hai!

Hằng nghe tim đập loạn xạ nhìn Tuấn Kiệt ăn cơm. Sao hắn có thể nói ra những lời như thế vẫn ăn bình thường nổi chứ làm nàng mắc cỡ ghê. Tuấn Kiệt thật sự thích nàng sao? Nàng thấy vui vui lại hơi sợ sợ không biết là thích đến mức nào. Và nàng lại nhìn rồi bẽn lẽn hỏi…

– Cái lần đó… ông nhận cơm của cô bé lớp 10…Ăn có ngon như tui nấu không?

Tuấn Kiệt đang ăn nhìn lên mặt nàng đang đỏ ửng hỏi thật dễ thương. Hắn cười nhẹ nói đáng ghét chọc nàng…

– Đương nhiên là ngon cực kì!

Nàng sững ra đờ đẫn thấy rất buồn lại nói ỉu xìu có phần thất vọng….

– Ngon đến thế sao?

– Ừh, ngon đến mức tui quăng thùng rác ngay sau đó không có nếm thử nên đừng có ngồi đó ghen tuông nữa cờ-lê cơm hộp àk!?

Tuấn Kiệt cười đểu làm nàng nhận ra bị hắn chọc rồi nên xấu hổ kèm tức đánh hắn. Cả hai giỡn qua lại rồi ăn thật vui. Diệu Hằng tuy tức nhưng nghe hắn không ăn hộp cơm của cô bé lớp 10 lần đó thì rất vui. Vậy là hắn vẫn chỉ ăn cơm của nàng nấu mà thôi.

Anh Tú nhìn cả hai bên nhau ăn vui vẻ lặng lẽ bỏ đi môi khẽ nở nụ cười. Trông ánh mắt của Tuấn Kiệt thì Anh Tú biết mình nhất định phải cướp đi cái gì rồi.

Đến trại ngủ qua đêm ngủ phòng tập thể nam riêng nữ riêng theo lớp thật rất vui. Hằng chụp hình, chơi mới đám bạn gái không nhớ Thanh Hải hay Tuấn Kiệt là thằng nào cả. Bạn bè luôn là cần thiết mà, chuyện khác tính sau. Sắp đốt lửa trại mấy con bạn hồi hộp nói…

– Có truyền thống dưới ánh lửa trại mà bày tỏ thì sẽ bên nhau mãi mãi đó!

– Nghe khó tin vậy?

– Thật mà… trừ khi bị từ chối thì không mãi mãi thôi!

Cả bọn cười rần rần không tin nhưng lúc ra ngoài không ngờ nhiều đứa đi bày tỏ thật. Quanh Anh Tú lúc nào cũng có cả đóng con gái, Thanh Hải cũng có vài ba người đến nói nhưng hắn chỉ cười khéo léo từ chối rồi lại ngồi cạnh nàng. Diệu Hằng vui vẻ làm hắn chun mũi nói…

– Có hai người vừa mới bày tỏ với tui đó!

– Vậy hả? Có đồng ý ai không?

– Pà thật tàn nhẫn mà Hằng! Ghen một chút không được hả? 

Thanh Hải nhăn nhó cả mặt nhưng nàng chỉ cười mỉm…

– Hi … vậy tui phải lại nắm tóc mấy con đó để giành ông sao?

– Thôi đi, pà bị người ta đánh thì có!

Hai đứa giỡn giỡn rồi cũng ngượng tí xíu. Nàng biết Thanh Hải vẫn còn chưa hoàn toàn hết buồn nhưng thời gian sẽ là mọi chuyện trở nên tốt hơn. Diệu Hằng tin rồi cả hai sẽ hoàn toàn dễ chịu làm bạn thân như xưa.

Chợt bên kia đóng lửa Tuấn Kiệt ngồi với đám con trai đang đùa giỡn. Thật ra ai cũng sợ hắn cả nên không bị bu lấy nhưng lại có một hotgirl lớp 124 can đảm đến bày tỏ với Tuấn Kiệt. Mọi người dồn mắt coi liền vì hắn rất cộc tính có khi sẽ bạo lực nếu có người đến bày tỏ nhưng cô bạn này thật đẹp nha.

Diệu Hằng mím môi nhìn Tuấn Kiệt nghe cô gái khác tỏ tình. Xa quá nàng không nghe được gì cả. Cô bạn ấy đẹp, dáng chuẩn rất xứng với hắn không biết hắn sẽ trả lời ra sao? Tự dưng nàng rất lo và hồi hộp. Tuấn Kiệt cười trả lời làm đám con trai bên đó hớn hở la lên. Diệu Hằng bối rối không lẽ hắn đồng ý sao? Trưa này còn mới nói thích nàng mà.

Và cô bạn lủi thủi đi, Tuấn Kiệt đưa mắt nhìn nàng bên kia. Đám bên đây nghe thông tin truyền tới…

– Nghe Tuấn Kiệt trả lời là anh ấy có bạn gái rồi học cùng trường đó!

Tim nàng đập thình thịch loạn cả lên cố bình tĩnh không được tự cho đó là mình nhưng hắn đã nhe răng cười với nàng. Thật sự Tuấn Kiệt thích nàng không còn gì để phủ nhận nữa. Cảm giác được thích bây giờ sao lại hồi hộp như vậy.

Diệu Hằng không ở lại nổi định trốn về phòng cho bình tĩnh thì gặp Anh Tú. Hằng định cười cười xã giao thôi nhưng tên hoàng tử hỏi…

– Không chơi với lớp nữa hả?

– Àh… tui hơi mệt!

– Cậu và cái người đó hết giận chưa?

Anh Tú hỏi nàng hơi ngớ ra một chút nhớ ra cái lần giận nhau với Tuấn Kiệt đã nói chuyện với hoàng tử cả buổi. Nàng cười nói…

– Hết rồi!

– Thế có cần phải cảm ơn tui lại vì đã phân tích cho cậu không?

– Phân tích của cậu đúng nhưng cũng đâu có giúp được gì đâu.

– Haha… vậy sao? Tui thật muốn được thân thiết hơn với cậu đó Diệu Hằng!

Diệu Hằng đơ ra không rõ hàm ý của Anh Tú là gì lại nói như thế. Cái tên hoàng tử này cũng rắc rối cứ mãi dùng nàng làm vật thử nghiệm “cua gái” thì phải. Hằng định bụng trả lời qua loa cho có rồi đi thì có người nắm lấy làm nàng hết hồn nhìn Tuấn Kiệt…

– Cô gọi cả lớp tập trung lại kìa!

– Hơ?… từ từ thôi!

Nhỏ bị dắt đi chả biết gì hết. Anh Tú nhìn theo chỉ cười vẩy tay khi Tuấn Kiệt giận dữ liếc lại. Hằng không thấy giữa hai thằng đó có một mối quan hệ rất là không tốt.

Bị kéo ra sau dãy trại phía bến gỗ lấn ra hồ nước ngọt lớn không có ai thì nàng còn loay hoay tìm cô và các bạn. Một lúc sau mới hét lên chửi hắn…

– Sao dám nói cô gọi cái ông này…

– Còn cô thích mấy thằng đẹp trai lắm đúng không?

– Cái gì chứ?

Ngoài này gió thổi vù vù nàng còn sợ mình nghe nhầm nữa chứ. Đêm nay trăng tròn, lửa trại ngoài kia mọi người vẫn vui vẻ ăn chơi không ai phát hiện có hai đứa mất tích.

Tuấn Kiệt thì đang có vẻ tức điên nhìn nàng mà thở phì phì. Diệu Hằng nhíu chân mày hỏi ngược lại…

– Tự dưng ông hỏi vậy là sao?

– Cô và thằng đó thân đến mức nào?

– Thằng nào cơ? 

Nảy giờ nàng có đi với Thanh Hải đâu chỉ có Anh Tú ban nảy thôi. Nhưng rồi nàng thông minh hẳn hỏi lại…

– Ông nói Anh Tú đó hả?

– Chứ thằng nào, trả lời mau đi!  –  Gã này lại giở bản mặt đại ca du đảng hung dữ với nàng rồi khiến nàng thấy buồn cười ghê.

– Ông lại khùng rồi. Bạn bè xã giao thôi mà. Đừng có nói ông ghen nha! 

– Tất nhiên là ghen rồi! 

Hắn trả lời hung dữ làm nàng bất ngờ má đỏ ửng lên. Tự nàng hại mình đi nói ra làm chi cho hắn công nhận ghen ngay như thế. Tuấn Kiệt cố bình tĩnh lại vì mình cũng hơi nóng quá. Nàng nhìn hắn, mắc cỡ nói lí nhí…

– Ông rõ vớ vẩn quá! Người như thế sao mà có gì với tui chứ?

– Gì mà người như thế? Nói sao ca ngợi hắn quá vậy? 

Tuấn Kiệt lại cộc nữa. Nàng chun mũi nói…

– Người ta ‘hoàng tử’ đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi của trường mà!

– Bộ tui không nhà giàu – đẹp trai sao?  –  Chỉ khác Anh Tú kà hắn bị lưu ban thôi.

Tuấn Kiệt vỗ ngực xưng tên làm nàng không chịu nổi lập tức bật cười quằn quại. Hắn đang tự tin cũng bị nàng cười cho thúi mặt. Tuấn Kiệt phát điên giận dữ khẳng khái nói ra sự thật…

– Nhà tui thật giàu lắm đó! Rất giàu! 

– Haha… đau bụng quá! Ông đúng là tự tin quá đáng mà.

– Chết tiệt! Sao tui lại đi thích loại con gái khó ưa như cô nhỉ?

Hắn tức quá lại không thể đánh nàng nên tự dằn vặt bằng cách vò tóc. Chỉ nói miệng thôi dĩ nhiên không có căn cứ cho lời nói của tên đó đáng tin rồi. Tự giận bản thân hắn lúc này là đúng nhất.

Diệu Hằng nhìn hắn không cười nữa, má đỏ lên hồi hộp trong lòng. Điều này nàng đã thắc mắc lâu rồi cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội hỏi…

– Tui… cũng không hiểu sao ông lại thích tui? Đừng nói do tui “đập” ông bằng cây cờ-lê nha?

– Ừh!  –  Tuấn Kiệt trả lời ngay không do dự dù chỉ một chút.

– Lí do thật vớ vẩn!

Nàng thật muốn hắn thích mình vì lí do nào đó lãng mạn hơn nhưng Tuấn Kiệt thành thật dễ sợ. Chẳng lẽ chỉ có lúc nàng túng quẩn quá dùng bạo lực mới “hấp dẫn” sao? Hắn nhìn Hằng phụng phịu nên bước đến.

Nàng quên mất ở đây đang chỉ có hai người mà thôi, hắn còn rất doạ người với cái mặt đẹp bất lương. 36 kế chạy là thượng sách, nàng mới tính co dò thì bị ôm rồi. Tuấn Kiệt ôm thật chẳng bao giờ cho nàng có tí cơ hội phản kháng…

– Còn cô thích thằng Hải đó vì lí do gì?

– Bỏ… bỏ ra! Thầy đi kiểm tra thấy thì không được đâu!

Diệu Hằng nhắm mắt nói cố giữ vững tinh thần không sa ngã trước vòng tay con trai mạnh mẽ ấm áp. Và Tuấn Kiệt nói thầm vào tai nàng…

– Sao em không thử thích tui hả? Thích và muốn ở bên tui chứ không phải lúc thì gần khiến tui mừng, lúc thì xa làm tui lo lắng đến phát điên lên được.

Diệu Hằng chết mất, cả người bị ôm đến mức tê liệt mềm nhũng cả ra. Người Tuấn Kiệt ấm quá, hơi thở gần bên tai đều đều. Nàng thật không có sức vùng ra, trong lòng cũng không muốn vùng ra chút nào.

Nàng không ghét cảm giác gần hắn. Nàng không ghét ghét hắn thậm chí nàng đã…

Má Diệu Hằng nóng ran nghe tiếng tim Tuấn Kiệt đập dồn. Nàng không muốn hắn lo lắng gì cả. Hắn cũng không cần lo lắng mệt mỏi nữa vì nàng nhận ra từ lâu mình đã thích hắn.

Con này run run môi định thốt ra mấy câu bộc bạch trong lòng thì bỗng dưng Tuấn Kiệt buông ra đột ngột làm nàng sững sờ má đỏ nhìn hắn thở dài chán nản chấp nhận…

– Thôi… Dù sao đã chịu yêu đơn phương rồi thì không nên ép buộc cô như đe doạ!

– Ơh… thật ra tui rất…

– Tui sẽ chờ! Nhớ là tập trung tư tưởng để thích anh đây đừng có mãi mê trai hoài biết không?

Cảm xúc của nàng chấm dứt không có hồi kết. Nàng không tin nổi mình vì loại côn đồ này mà siêu lòng…

– Tui mê trai hồi nào? 

– Rồi thì không mê trai, cố mê tui thôi. Hình như hết lửa trại rồi về ngủ đi!

Tuấn Kiệt nói nhưng nét mặt vẫn chán trường đi trước bước uể oải. Nàng đỏ mặt đi theo, cả người còn đầy cảm giác bị ôm chặt. Nếu Tuấn Kiệt không buông tay chậm hơn tí nữa thì có lẽ nàng đã nói thật hết rồi.

Nhưng giờ không bị cảm xúc vây lấy nàng bình tĩnh hơn, nếu nàng nói ra thế nào cũng bị thành “bạn gái của đại ca”, cả trường sẽ bàn tán và nàng số không còn yên ổn vô tư nữa.

Hắn dừng lại chờ sợ Diệu Hằng đi trên sỏi sẽ té. Nàng nhìn hắn, tự nhủ sẽ chưa nói ra đâu, nàng sẽ giữ tình cảm ấy cho riêng mình không cho hắn biết. Rồi đến lúc thích hợp Diệu Hằng sẽ nói ra để nhìn nụ cười tươi chiến thắng của hắn.

Nhất định Tuấn Kiệt phải vẫn thích nàng đến lúc nàng đủ can đảm, tự tin nói ra nhé!

#Hết hồi 14#

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN