Cờ Lê Số 14 - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Cờ Lê Số 14


Chương 8


Ngày nào nàng cũng dậy sớm chuẩn bị cơm trưa cho Tuấn Kiệt, vào lớp ngồi gần Tuấn Kiệt, trưa ăn cùng Tuấn Kiệt, tối bị Tuấn Kiệt gọi điện phá rối nữa. Cứ đà này Diệu Hằng sẽ bị ám ảnh về hắn cùng năm cuối cấp kinh khủng cả đời quá.

Nhưng nàng chắc chắn không thể thoát nổi tên khốn đó cho đến cuối năm học. Chỉ nghĩ tới bây giờ mới đầu năm học, còn cả năm chờ đợi phía sau thì Diệu Hằng không khỏi rầu rĩ.

Hằng đi về ngang sân bóng cố không thèm để ý nhưng vẫn nhận ra không thấy Thuỳ chạy lăn xăn chăm chút Thanh Hải nữa. Hải đang cho đội tập dẫn bóng thấy nàng. Diệu Hằng còn giận nên đi te te luôn. Tên bạn chạy vội theo làm cả đội la ó…

– Đang tập mà đội trưởng!  

Thanh Hải chẳng để ý cả đội nhảy dựng vội vã chạy theo chặn đầu nàng …

– Tui muốn nói chuyện với pà!

– Tui bận lắm, cũng “hổng’ có gì để nói với ông hết!

Nàng ngẩn cao đầu phách lối tỏ ra “chị đây” còn giận lắm. Gã bạn khổ sở nhăn nhó, tay gải nhẹ đầu mà nói…

– Tui xin lỗi!  –  Giọng Hải rất ăn năn nhưng nàng vẫn cứng không xiêu lòng.

– Câu này thì tui chấp nhận. Ông gây sự trước xin lỗi phải rồi!

– Đừng giận dỗi vậy chứ, tha lỗi cho tui đi Hằng!

– Hứ!? Dễ tha như vậy ông làm giá thì sao ak?

Nàng chun mũi nói hậm hực lòng vẫn còn bực tức ai biểu Hải dám nói đầu óc nàng có vấn đề. Quả thật dính líu vào Tuấn Kiệt thì chỉ có mấy đứa khùng không sợ chết thui nhưng nàng có muốn liên quan gì với tên đầu gấu côn đồ ấy đâu.

Thanh Hải ủ dột thành thật nói…

– Xin lỗi… lẽ ra tui không nên nói pà như vậy! Tại tui không thích tên Tuấn Kiệt đó. Pà quen hắn tui thật rất sốc nên… Pà có quen ai thì pà cũng có suy xét kĩ rồi chỉ là tui nghĩ nên có người tốt hơn gã đó ở cạnh pà.

Lời của Hải làm nàng nhớ tình cảm trong lòng mình. Người tốt hơn chẳng phải chính là Thanh Hải hay sao nhưng nàng không thể có được. Mối tình đơn phương mãi mãi không có cái kết nàng mong muốn. Diệu Hằng nói bâng quơ…

– Tiếc là “người tốt” không thích tui… –  Mà xui là ‘kẻ xấu’ rất thích nàng

Hải cũng sững ra không biết hàm ý trong lời của nàng. Và Diệu Hằng gượng cười nói…

– Dù sao tui cũng không có quen Tuấn Kiệt nên chúng ta hoà thôi. Giận ông tui thiệt mệt lắm luôn!

– Thật không? Pà không quen hắn ta thật hả?  –  Giọng Hải mang chút run sợ điều đó là sự thật.

– Ông nghĩ sao tui cặp kè với gã đáng sợ nhất trường này hả?

Thanh Hải cười tươi ngay giải toả tâm trạng phiền muộn ngay.Diệu Hằng cũng vui vẻ, làm hoà rồi hai đứa vẫn là bạn thân tốt…

– Ông về tập đi cả đội la quá kìa!

– Ờh…. Mà ngày mai pà lại làm cơm cho tui ăn chung như trước nha Hằng!

Diệu Hằng đơ ra nghe, thật cứ lo mình nghe lộn. Hải vội giải thích luôn trước khi nàng thắc mắc…

– Đi biển về tui chia tay Thuỳ luôn rồi, thấy không hợp nữa. Mấy tuần nay đi học ăn cơm căn tin tui không nuốt nổi thèm đồ ăn của pà nhưng pà còn giận. Hai đứa mình ăn trưa lại như trước nha!

Thanh Hải cười thật tươi vui vẻ vì cả hai thân thiết quá mà. Diệu Hằng cũng không nhớ mình đã trả lời làm sao nhưng về đến nhà lập tức ngồi đem gạo ra đong cân tự lẩm nhẩm tính toán. 

Anh hai nàng vừa đi làm về đã thấy em gái ngồi vò đầu trong bếp…

– Áhh… Mỗi ngày tốn hết 1,5kg gạo như là nhà có 5 người rồi! 

– Em bị cái gì vậy?  – Nhìn em gái như thế Phong thật hơi lo nha.

– Anh hai ơi em điên mất!

Ông anh run nhìn em gái đập đầu xuống bàn rồi còn muốn lăn lộn ra đất vì không biết phải làm sao để nuôi cơm cùng lúc hai thằng con trai. Nàng muốn nấu cho Hải, nhưng không thể không nấu cho Tuấn Kiệt. Diệu Hằng thật hận cái số con rết của mình mà…

————

Diệu Hằng len lén ra chân cầu thang không ai qua lại sau đó đưa cho Tuấn Kiệt một hộp cơm. Mặt của đại ca lập tức cáu lại như quỉ satan hiện hình làm nàng sợ muốn chết…

– Sao có một hộp àk cái con nhỏ này? 

– Sáng này anh hai tui ra lệnh cắt giảm phần ăn nên tui nấu được có hai hộp thui… Ông chịu khó uống nước thêm cho no nha!

Diệu Hằng nói dối nên không dám nhìn vào mắt hắn. Cả anh hai cũng bị nàng khai ra cho chuyện nói xạo này nên hi vọng Tuấn Kiệt sẽ tin. Và hắn nhíu mày ca cẩm…

– Cô cho ăn như thời chiến tranh vậy. Mà đi ăn thôi!

Tuy không vui vì bị bỏ đói hết nửa cái bao tử của mình nhưng có ăn còn hơn không nên hắn tạm tha cho nàng cái mạng nhỏ. Diệu Hằng nghe hắn rủ lên sân thượng ăn như mọi bữa nên lúng ta lúng túng nói dối tập 2…

– Hôm nay tui phải vào thư viện rồi. Ăn ngon miệng nha! 

– Thật lắm chuyện!

Tuấn Kiệt cầm đi luôn làm nàng nhìn theo. Cảm giác áy náy cuộn lên khó tả trong lòng nàng. Có cảm tưởng Diệu Hằng đang “phản bội” hắn ta vậy. Nàng dám lừa qua mặt đại ca của trường nên mới bồn chồn thế này sao?

Dù sao từ đầu Diệu Hằng bị hắn ép phải “hầu cơm”, nàng không có tự nguyện nên cho Tuấn Kiệt ăn ít cũng không cần bận tâm nhiều. Nấu cho Thanh Hải ăn mới làm nàng vui vẻ thôi. Thế là cô nàng len lén cầm hai hộp cơm còn lại ra dãy sân trường phía sau có ghế và cây mát mẻ gặp Thanh Hải.

Tên bạn mở hộp cơm ra và cười hớn hở…

– Nhìn thui cũng đã thấy ngon rồi!  –  Hải nói cho dù là khen ngoại lệ nhưng cũng làm nàng vui đến nở lỗ mũi.

– Nịnh dễ sợ chưa kìa! Vậy ông phải ăn cho hết đó!

– Tất nhiên rồi!

Thanh Hải ăn ngon miệng làm Diệu Hằng rất vui, cảm giác mọi thứ lại trở lại như cũ rồi. Cả hai cùng ăn, nói giỡn thân thiết không có gì chen ngang hay xa cách cả. Chợt Hải nói như phấn khích…

– Có cả canh nữa hả? Chất lượng hơn xưa nha!

– Ông thích uống canh hơn uống nước khi ăn mà!

– Hồi nào? Tui đâu có vậy, lúc trước pà đâu có nấu canh.

Diệu Hằng ngớ ra vội gượng cười xấu hoắc. Nàng bị khùng rồi sao lại nhớ lộn Hải sang gã Tuấn Kiệt đó chứ. Nàng “bị” ăn chung với Tuấn Kiệt cũng thành quen luôn rồi thì phải. Và Hằng cắn muỗng nghĩ chắc lúc này hắn cũng đang ăn. Sức ăn như hùm như hổ của tên đại ca đó thì đã xử xong một hộp chắc vẫn còn đói lắm. Diệu Hằng ăn nhưng cứ suy tư lo hắn không no bụng.

Thanh Hải vui vẻ nhìn nàng không nhận ra nàng mãi nghĩ ngợi đâu đó trên sân thượng rồi.

Vào đầu tiết chiều, tên đầu gấu côn đồ chưa chi đã gục trên bàn. Diệu Hằng để cái bánh mì ngọt qua bàn làm hắn ngẩn đầu dậy nhìn nàng rồi nhíu mày nhìn cái bánh như thấy cái gì đó rất kinh dị. Diệu Hằng cố nói như không phải là mình quan tâm Tuấn Kiệt đói…

– Ăn thêm đi cho no!

Thành ý của nàng vậy mà Tuấn Kiệt cũng không hứng thú hơn gì…

– Bánh ở căn tin đúng không? Dở tệ àk! Tui không ăn nổi thứ gì ở đó hết

Giọng điệu hắn như ta đây là công tử ăn uống rất kén chọn trông đến thấy ghét. Người ta tốt bụng đến thế rồi cũng không nói gì dễ thương hơn được. Diệu Hằng chẳng hiểu nổi gã khốn này nói yêu đơn phương nàng có phải để doạ nàng chơi thôi không vì không lúc nào tỏ ra nịnh bợ nàng một chút xíu. Dù sao cũng cảm thấy Tuấn Kiệt  ăn ít là do mình nói xạo nên nàng nhịn cố nói…

– Đói thì sao học nổi. Tui mua bánh mới không có dở đâu!?

Diệu Hằng nói làm Tuấn Kiệt hơi ngần ngừ, hắn rõ không muốn nhưng vẫn chịu ăn. Nàng nhìn cái mặt của hắn cũng biết hắn không ngon miệng rồi nhưng ít ra cũng có ăn thêm chút bánh. Tuấn Kiệt nhìn qua thấy nàng quan tâm chỉ cười cười…

– Không tệ nhưng ăn hai hộp cơm vẫn tốt hơn!

Nhìn Tuấn Kiệt cười dễ thương như thế nàng cảm thấy mình thành loại người xấu đi lừa đảo mấy chàng trai ngây thơ, trong sáng rồi. Nếu hắn trong sáng dễ mến thật thì nàng cũng đâu khổ như vậy.

Diệu Hằng khom đầu nói lí nhí như muỗi kêu…

– … xin lỗi nha!

– Có khùng không tự dưng xin lỗi. Hay là lo lắng đã để anh đói nên xin lỗi hả bé?  –  Hắn tỏ ra khoái chí thấy rõ.

– Lo cái đầu của ông thì có!  

Tuấn Kiệt cười càn rỡ chọc nàng điên lên rồi. Nàng hậm hực tự tức vì đã đi mua bánh cho hắn. Nhưng lén nhìn hắn ăn miễn cưỡng nàng thấy làm sao ấy. Chẳng lẽ chỉ vì cho hắn ăn một hộp thay vì hai hộp mà Diệu Hằng khó chịu đến thế này? Tiếc là nàng không thể nấu bốn hộp mỗi sáng, coi như đổ lỗi là do tên khốn này ăn quá nhiều thôi.

Mấy ngày tiếp theo lại nhận một hộp mặt hắn ta chỉ có sự cam chịu. Mỗi ngày cứ vì cái mặt đáng thương của Tuấn Kiệt khiến nàng đều nuốt không nổi cơm trưa khi cùng ăn với Hải. Tuấn Kiệt cầm hộp cơm hỏi…

– Hôm nay cũng lên thư viện sao?

– Ừh, có lẽ sẽ không ăn chung được nữa!

Diệu Hằng cười gượng muốn không nổi. Nàng thật sự không muốn nói dối Tuấn Kiệt thêm nữa. May là tên đó không nghi ngờ gì cả chỉ ca cẩm bất mãn…

– Chổ hẹn hò mỗi ngày của chúng ta vậy thì còn gì nữa chứ? 

– Hẹn hò cái đầu ông!  –  Diệu Hằng đút kết được hắn ta là người hay tưởng bở nhất nàng từng biết nha. 

– Chúng ta “yêu”nhau mà ngại cái gì chứ, cờ-lê cơm hộp!?

Tuấn Kiệt cười đáng ghét tay ôm vai nàng giở trò xoa vai làm tới. Tim Diệu Hằng nhảy lung tung trong lòng ngực may rằng cũng quen trò lợi dụng này quá rồi nên giơ chân đá hắn mấy cước…

– Uống nước cho no vô, đồ dê sòm!

– Hì… biết rồi pà xã chu đáo! 

Cái tên khốn đó không những mặt vừa dày lại còn vừa trơ tráo nữa. Nhưng Diệu Hằng cũng cười cười vì cái tính trẻ con đó của hắn. Kể ra cũng biết hắn lâu và rõ hơn trước, Tuấn Kiệt cũng đâu phải khó gần … chỉ là không ai dám gần thôi. Có mỗi nàng xui xẻo mãi cũng không thoát nỗi.

Tuấn Kiệt ôm hộp cơm ngồi bệt xuống một mình ở sân thượng. Thật sự mấy ngày nay không ăn chung với nàng hắn ăn cũng không hứng thú lắm nên chỉ một hộp cũng ăn dằn bụng đủ rồi.

Hắn thích vừa ăn vừa nhìn Diệu Hằng ăn như con mèo, có một hộp cơm nhỏ  cứ nhai mãi không xong. Chưa kể cô nàng bộ dạng chết nhát sợ hắn nhưng chuyên gia nổi chứng cũng hung dữ lại thật rất dễ thương. Đại ca cứ ngồi nhớ cười cười một mình không khéo gió lùa đau bụng dẫn đến bệnh thần kinh, may có điện thoại của bọn đàn em…

~   Ừh, tao xuống liền đợi tao ăn xong… Mà thôi tụi bây chờ tao xuống ăn chung cho vui!

~   Nhanh lên anh Kiệt tụi nó giành hết mấy cái “bự”!

Tuấn Kiệt cầm hộp cơm đi xuống. Ăn một mình thật chán, xuống với đám nọ vui hơn.

Nàng và Thanh Hải vẫn ngồi ở dãy ghế đá sân sau ăn cơm nói chuyện vui vẻ. Có vài thằng con trai cười giỡn cầm mấy cái bánh bao chạy giành giật trên sân.

Diệu Hằng lại ngóng lên sân thượng không biết Tuấn Kiệt có chịu uống nước để no hay không nữa. Kể ra hình như tên đầu gấu đó không hấp thu thức ăn hay sao, ăn nhiều quá trời vẫn giữ dáng chuẩn. Mấy ngày nay ăn ít dáng cũng vẫn chuẩn. Loại người không lo bị mập như thế thật đáng ganh tị nhưng nàng vẫn mong hắn no.

Nàng mãi nghĩ vẫn vơ vì hắn thì sững ra vì Tuấn Kiệt đi tới thật. Diệu Hằng phút chốc buông muỗng ra nhìn khiến Hải cũng nhìn qua hướng nàng chú mục.

Tuấn Kiệt tay cầm hộp cơm tâm trạng đang vui vẻ không ngờ lại tận mắt nhìn thấy Diệu Hằng ngồi với Thanh Hải cả hai đang cùng ăn cơm hộp do nàng nấu. Mấy thằng đang giỡn chạy lại chổ hắn ta…

– Anh Kiệt! Bánh bao nóng hổi vừa to vừa tròn nè!

Tuấn Kiệt không nhìn đến bọn nọ đang áp hai cái bánh bao lên ngực ẹo qua ẹo lại làm trò vui giỡn với mình. Hắn vẫn nhìn chằm chằm cả hai người kia, một cái nhìn sắc lạnh băng giá đến mức Diệu Hằng cảm thấy chỉ có mỗi nàng và hắn cùng đứng trong một trận bão tuyết rét căm đau đớn vô hạn.

Thanh Hải thấy mặt nàng tái đi biến sắc trông rất tệ hại. Và cả gương mặt của Tuấn Kiệt cũng tối dần rồi nhìn xuống hộp cơm đang nâng niu trong tay mình.

Giây phút này nàng như nghẹn lại không có quyền phản ứng gì ngoài chấp nhận hắn thấy và phát hiện hết cả rồi. Không hiểu sao nàng không muốn nhìn Tuấn Kiệt có vẻ thất vọng như vậy.

Hắn không nhìn nàng hay Thanh Hải nữa, tay buông thõng làm hộp cơm nhựa rớt xuống đất, nắp văng ra khiến cơm và thức ăn tung ra tán loạn mặt sân. Hộp cơm ấy chỉ vì một cái buông nhẹ tay đã không còn gì.

Diệu Hằng cảm thấy không thể thở nổi nữa vì sự im lặng đó… không nổi nóng không hề chửi rủa nóng tính dù chỉ một lời của Tuấn Kiệt. Sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn lúc hắn giở trò côn đồ dọa nạt nàng. Và Tuấn Kiệt xoay đi đạp chân lên hộp cơm đó…

– Anh Kiệt, chưa ăn bánh bao mà!

Bọn đàn em gọi theo nhưng hắn vẫn đi lạnh lùng đố có thằng nào muốn chết mới cản đường đại ca lúc này. Lòng nàng khó chịu nặng nề đến không thể diễn tả. Thà Tuấn Kiệt lạo lại đánh hay chửi rủa điên tiết lên hết còn hơn dùng sự im lặng chết chóc bỏ đi như thế.

Nàng cảm giác mình đã làm tổn thương hắn, làm hắn đau giận đến mức không muốn nhìn mặt nàng nữa nên mới bỏ đi như thế. Thanh Hải gải đầu ngơ ngác nói…

– Tên đó sao vậy nhỉ? Làm dơ sân trường rồi cứ thế mà đi!

– Ừh… cứ thế mà đi!

Tay Diệu Hằng lạnh ngắt run lên, sóng mũi cũng hơi cay cay. Nàng bị làm sao thế này? Tuấn Kiệt giận thì mặc kệ hắn. Không phải nàng ghét hắn nhất hay sao? Thanh Hải không biết gì bên trong nhưng cũng cảm thấy nàng rất lạ!

Chiều đó Tuấn Kiệt nghỉ ngang thậm chí bỏ cả giỏ cứ thế biến mất tiêu làm ông thầy la lối om xòm. Cả tháng nay khai giảng hắn chưa từng cúp tiết nào, không sinh sự gì rất ngoan làm thầy cô âm thầm mừng rỡ. Song giờ ngựa lại quen đường cũ chắc tên học sinh cá biệt lại quậy nữa rồi.

Diệu Hằng nhìn qua bàn trống người khi lòng đau quặn. Lỗi là do nàng nói dối. Lẽ ra nàng nên nói thật cho hắn biết nhưng vì sợ nên đã nói dối để cho hắn phát hiện thì mọi thứ thật quá mức tồi tệ không còn quay lại sửa chữa được nữa. Giờ nàng biết phải làm sao đây?

—————-

Sáng ra vừa đến trường đã nghe mọi người bàn tán tin sốt dẻo. Dĩ nhiên lớp nàng cũng phải xôn xao nhất rồi…

– Nghe tin gì chưa, anh Kiệt đánh nhau với mấy thằng ngoài trường gây thương tích phải vào đồn cảnh sát luôn đó!

– Ghê vậy ha?

– Ghê gì mà ghê, nghe nói năm lớp 10 đánh nhau xém chết người luôn đó. Lầu này hội đồng sẽ kỉ luật nếu thêm một lần thôi sẽ bị đuổi học vĩnh viễn!

Diệu Hằng nghe mấy con bạn nói chỉ run lên. Nàng không nghĩ mọi việc sẽ ra như thế. Hắn thật sự nóng giận đến mức đó sao?

Diệu Hằng muốn gặp Tuấn Kiệt ngay để giải thích. Ngoài cổng trước có chiếc xe hơi sang trọng tiến vào. Một phụ nữ trung niên xinh đẹp quý phái với màu áo đầm kem sáng đi vào làm bọn học trò nhìn đắm đuối không biết là ai.

Hoàng tử Anh Tú nhìn bà ấy thì cười ra vẻ lễ phép khom chào nhưng bà ấy chỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt kinh thường. Anh Tú chỉ cười nhạt vui vẻ vì bị làm lơ. Bà ấy vào thẳng phòng giám hiệu luôn.

Hằng thật không thể tập trung học vì cứ mãi nhớ cái ánh mắt Tuấn Kiệt nhìn mình trước lúc đạp hộp cơm bỏ đi.  Chắc chắn hắn phải giận rồi nhưng cách giận quá cao thâm hơn nàng có thể nghĩ ra cho loại người tính như trẻ con của hắn.

Bên dưới sân trường người phụ nữ đẹp nọ đi ra và không ngờ Tuấn Kiệt lẽo đẽo theo để nghe chửi thì phải, chắc là mẹ của tên đó rồi. Hắn đứng như cho có không coi mẹ ra gì thật hư hỏng. Diệu Hằng hồi hộp chờ đợi và một lát sau Tuấn Kiệt trở lên lớp.

Cái mặt đẹp bị bầm nhẹ má trái, khoé miệng cũng bị dập một chút trông cũng không đến nổi te tua làm cả lớp lại bỗng dưng lo cho cái người bị hắn đánh bây giờ ra sao rồi. Cô chủ nhiệm không có ý kiến nên chỉ giơ ngón tay ra dấu Tuấn Kiệt đi vào để cả lớp còn học tiếp.

Diệu Hằng ngồi siết chặt cây bút hồi hộp chờ hắn đi xuống chổ ngồi. Nhưng Tuấn Kiệt bước lại chổ bàn nhất cạnh cửa lớp nói ngang…

– Tao muốn chổ này!

– Dạ!!! 

Thêm một đứa xấu số bị đại ca đuổi khỏi chổ. Hắn ngồi vào bàn nhất xa dãy bàn của nàng rồi gục ngủ. Cô giáo chán nản dạy tiếp mặc kệ “con sâu làm sầu cả lớp”. Diệu Hằng cảm giác trống rỗng không ngờ nổi hắn sẽ tránh nàng như thế.

Đến lúc nghỉ trưa nàng lấy hết can đảm mới dám đến gần bàn nhất Tuấn Kiệt đang gục ngủ và cố nói…

– Lên sân thượng tui chờ ông!

Nói rồi nàng chạy ra run hết trơn sợ hắn sẽ giận không lên nhưng dù gì cũng phải tìm cơ hội nói rõ. Diệu Hằng chạy qua lớp đưa Hải hộp cơm nói vội…

– Hôm nay không ăn chung nha!

– Ơh… Diệu Hằng!

Thanh Hải chưa nói nàng đã chạy mất tiêu chổ cầu thang. Cô nàng run run ngồi chờ với ba hộp cơm. Diệu Hằng nghĩ Tuấn Kiệt sẽ không lên đâu nhưng dù sao nàng cũng sẽ chờ đến hết giờ nghỉ trưa. Nàng muốn nói chuyện, muốn giải thích với hắn ta.

Chắc chắn thật tâm xin lỗi, thật tâm giải thích sẽ được tha thứ thôi. Và có tiếng bước chân làm Hằng ngẩn lên chờ đợi. Tuấn Kiệt mở cánh của sắt sân thượng bước ra làm nàng cười nhẹ nhõm, mừng rỡ ngay…

Hắn chịu lên sân thượng gặp nàng rồi.

# Hết hồi 8 #

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN