Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu.
Chương 5: '' Tại Sao Cậu Lại Thay Đổi Nhanh Như Vậy ''
Câu nói của Nhi khiến đôi mắt của mọi người dường như đều đổ dồn vào cô. Nắm đấm của người con trai với mái tóc hung đỏ kia chưa kịp giáng xuống cũng phải khựng lại trên không. ” Song Nhi ”- ” Nhỏ đó quen hắn ta sao ? ”- Một câu hỏi hiện lên trong đầu Thiên Nam
– Nhật Phong, là cậu phải không ? – Nhi vui vẻ chạy tới gần Phong.
– Nhầm người rồi. – Dù không muốn nhưng bắt buộc cậu phải trả lời như vậy. Nhật Phong đảo mắt nhìn xung quanh.Lông mày cậu khẽ nhíu lại, Không ổn rồi, cô đang ở trong chỗ đánh nhau, không cẩn thận thì sẽ bị thương mất.
– Hôm nay kết thúc ở đây. – Nói rồi Nhật Phong bỏ đi, cậu đi đến đâu, người người đứng xem tự rẽ làm hai bên.
” Xin lỗi, Song Nhi ”- Cậu đưa mắt nhìn về phía cô nhưng lại nhanh chóng nhìn phía trước, giây phút đó chỉ ngắn ngủi tựa như làn gió thoáng qua.
Sau khi tất cả đã giải tán gần hết, Thiên Nam mới chen vô được chỗ Nhi đứng, cậu vỗ vai cô:
– Ê, quen hắn ta à. Mà sao dại vậy, lao vào cái chỗ nguy hiểm này.
– ……..
– Này, bơ nhau hử.
Nhưng Nhi vẫn không trả lời. Nam thắc mắc nhìn theo phía mắt cô, đôi mắt đó đang nhìn theo bóng dáng người con trai kia
***
Trời đã xế chiều, giờ tan trường cũng là lúc này. Trên hành lang tầng 1 của trường, Nhật Phong đang đi cùng cậu bạn thân. Không khí im lặng bao quanh mỗi người. Dù việc này đối với Lương Mạnh Hùng ( bạn Phong ) đã quá quen thuộc nhưng sao tim cậu vẫn luôn đau, nước mắt luôn muốn tràn ra khi nghĩ về quá khứ đã xưa. Lúc đó, cậu và Phong mỗi khi đi cùng nhau không bao giờ biết đến thứ khái niệm ” im lặng ”, họ luôn nói với nhau không ngừng nghỉ, dù đầu lưỡi có tê liệt, dù miệng có mỏi, họ vẫn không dừng nói, luôn nở những nụ cười với nhau. Nhưng giờ đã khác rồi, tất cả đều biến mất từ 2 năm trước. Từ một người con ngoan, trò giỏi Nhật Phong đã thay đổi đi tất cả chỉ trong vòng 1 tuần nghỉ phép do gia đình bận việc. Tuy tình bạn của 2 người trong Phong vẫn chưa biến mất nhưng Hùng có thể cảm nhận được bức tường ngăn cách họ, một bức tường trong suốt nhưng dày không thể bị phá vỡ được nữa. Họ không còn cười nói với nhau như trước được nữa rồi.
– Này Phong…….. tại sao….cậu lại thay đổi nhanh như vậy? – Mạnh Hùng một lần nữa lại hỏi Phong về câu hỏi này. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu hỏi rồi, nhưng câu trả lời vẫn luôn luôn là sự im lặng. Hùng tiếp tục hỏi, cậu dường như không chịu được nữa, cậu muốn biết nguyên nhân, thực sự rất muốn biết:
– Nói cho tớ biết đi. Chúng ta là bạn cơ mà.
– Thích, vậy thôi!
– Nói dối. – Hùng nhanh chóng phản đối lời nói đó. Bởi cậu hiểu rõ người bạn thân của mình. Phong không giỏi nói dối, mỗi khi nói dối điều gì cậu ấy luôn quay mặt ra chỗ khác mà nói.
– …….
Nhật Phong im lặng. Hùng đang định nói gì đó thì thấy Phong chỉ tay lên phía bầu trời kia:
– Cậu thấy trời lúc này thế nào?
Mạnh Hùng ngớ người ra không hiểu Phong tính nhắn nhủ điều gì, bầu trời thì liên quan gì đến việc này. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu trả lời:
– À thì, trời đã xế chiều…và có màu ráng mỡ gà.
– Phải. Cậu thấy đó, sự bắt đầu luôn luôn có sự kết thúc. Ráng mỡ gà – biểu tượng của sự tàn phá. Trời sáng nay dù có đẹp đến cỡ nào, tai họa vẫn luôn có thể kéo đến bất chợt. Cũng giống như con người thôi. Tốt có thể thành xấu, hiền lành cũng có thể trở thành độc ác….Nhiều mặt luôn là bản chất của con người….
Nói rồi, Nhật Phong bỏ đi, Hùng thì đứng chôn chân ở đó. Vừa rồi Phong đã nhìn cậu mà nói, nói bằng cả một chất giọng lạnh, đôi mắt vô cảm. Phong thực sự đã thay đổi rồi sao. Nhưng rốt cuộc vì lí do gì, cậu không thể hiểu. Đúng là…kết thúc thật rồi. Hùng chỉ biết nén nước mắt vào trong tim.
***
Nhật Phong sau khi về đến nhà thì lập tức lao thẳng lên phòng của mình rồi chốt cửa lại. Bà Như và ông Tuấn nhìn theo cậu con trai của mình rồi lại nhìn nhau, họ chỉ biết thở dài một cách buồn rầu ẩn sâu trong tim. Đến bao giờ cậu mới trở lại là đứa con như trước đây của họ.
Căn phòng rộng nhưng thật âm u và lạnh lẽo, tình cảm của con người luôn là thứ tác động trực tiếp tới mọi thứ xung quanh của mình. ” Sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy chứ ” Nhật Phong nằm trên giường, tay để lên trán còn chân thì vắt hình chữ ngũ nghĩ lại câu hỏi của Hùng. Bàn tay cậu siết chặt lại, môi mím chặt. ” Chúng ta là bạn mà ” , ” Nhật Phong ” , ”Con làm sao vậy ” , ” Con không còn thương bố mẹ nữa sao ”. Những câu nói từ tuôn ra trong đầu của Phong mỗi lúc nhiều. Làm sao cậu có thể nói ra nguyên nhân chính được chứ. Vì cậu thương bố mẹ mình, vì Hùng là bạn thân tốt của cậu, và Nhi là người con gái mà cậu yêu. Chính vì vậy nên Phong càng không thể để họ gặp chuyện vì cậu.
– Cố lên, Nhật Phong. Mày không thể để họ gặp nguy hiểm được. – Phong đấm lên ngực để tự nhủ bản thân. Bỗng tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, Phong mở ra xem ai là người gọi, lông mày cậu trĩu lại, tay khẽ di chuyển đến nút nghe:
– Có chuyện gì không?
– Chậc, đừng nói với ta bằng cái giọng đó nữa chứ, biết ta thương con mà, ta sẽ đau lòng đó. – Người đầu dây bên kia trả lời. Nhật Phong gằn giọng:
– Nói gì lẹ đi, không thì cúp máy.
– Hôm nay thì không có chuyện gì đâu. Ta chỉ muốn hỏi là con đã nói chuyện đó với ai chưa đó mà.
– Chưa ai cả, không phải lo. – Phong trả lời.
– Hahaha… Tốt, tốt lắm. Tuyệt đối không được nói với ai, bởi con biết hậu quả rồi đó.
Bàn tay Phong siết chặt lấy điện thoại, nghiến răng để giảm đi sự giận dữ trong mình. ” Khốn kiếp ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!