Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mặt trời ấm áp tản khắp biển khơi, sóng biển cuốn theo nước biển xanh biếc, dập dờn dập dờn vỗ lên rặng san hô.
Nhìn kĩ, lại thấy bên trong rặng san hô màu sắc đẹp đẽ, có một quả trứng màu trắng mượt mà, giống như đang lười biếng phơi nắng.
Bỗng nhiên, trứng trắng giật giật, rồi lại không có động tĩnh gì nữa.
Ngay lúc này, một cái đuôi cá màu đỏ chợt lóe lên trong biển, nước văng khắp nơi, một người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ từ trong biển đi ra.
Người đàn ông vén mái tóc dài lên, lộ ra gương mặt yêu dã, cái đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa dưới đáy nước, bơi tới bên cạnh rặng san hô, sau đó y nghiêm túc nhìn quả trứng trắng mượt mà trong san hô kia.
Hử? Đuôi mắt hẹp dài của y nhướng lên, Đản Đản hình như di chuyển vị trí, cuối cùng Đản Đản cũng động đậy rồi?
Người đàn ông ngay lập tức quay xuống biển, khẽ nhếch miệng, phát ra sóng âm đặt biệt của người cá.
“Lôi Triết – Lôi Triết – ”
Tại nơi biển sâu, truyền tới sóng âm đáp lại, “Ở đây, chờ anh”
Nhận được câu trả lời, người đàn ông lại nổi lên mặt nước, nằm ở trên san hô, ngón tay trắng nõn thon dài dè dặt chạm trứng một cái, âm thanh trong trẻo mang theo lo âu, “Cục cưng, con nhanh phá vỏ đi mà”
Trứng trắng cảm nhận được hơi thở huyết thống gần gũi từ người đàn ông, tung tăng giật giật, tựa như hưởng ứng lời y.
Người đàn ông có đôi mắt màu đỏ nhìn chăm chú trứng trắng, không bỏ lỡ chút xíu phản ứng nhỏ nào của quả trứng nọ, y kích động nâng trứng lên, dùng sức cọ, “Nhóc con, con rốt cuộc cũng động!”
“Đản Đản cử động?” Sau lưng y truyền tới một giọng nói trầm thấp, người đàn ông không quay đầu lại, tiếp tục dụng mặt cọ cọ trứng trắng: “Trứng cục cưng đoán chừng là có phản ứng, nó còn bất động nữa, em sợ nó biến thành trứng chết mất.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Lôi Triết lộ ra mấy phần kinh hỉ1, quả trứng này là đứa bé đầu tiên của hắn và Già Li, trứng của nhóm nhân ngư cùng kì sinh sản đã sớm nở rồi, chỉ có trứng nhỏ nhà hắn, chậm chạp chưa nở, thậm chí còn chưa từng động đậy chút nào, nếu không phải bọn họ mời nhân ngư có kinh nghiệm nhất đến xem, xác nhận không có vấn đề gì, bọn họ thậm chí còn nghi ngờ quả trứng này là trứng chết.
Nhưng mà Đản Đản động đậy thì tốt rồi, chứng minh không phải trứng chết, sớm muộn cũng sẽ nở, chẳng qua là chậm một chút, bọn họ chờ được.
Mà lúc này tiểu nhân ngư bên trong trứng trắng cũng rất hoảng hốt, tỉnh dậy phát hiện mình bị giam, bé con bối rối.
Tiểu nhân ngư ánh mắt mờ mịt, không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, chỉ biết là mình làm ổ tại một không gian chật hẹp, đưa bàn tay nhỏ đập đập “tường”, “tường” không bị đập vỡ, ngược lại bàn tay be bé mềm mại còn bị đập đau.
Tiểu nhân ngư ôm bàn tay nhỏ, đang lúc khó chịu, bên ngoài truyền tới một giọng nói vô cùng dễ nghe.
Bé dựng lỗ tai, nghe lén đối thoại của người đàn ông bên ngoài.
Giọng người đàn ông đầy kinh hỉ, “Anh nhìn xem, Đản Đản động kìa.”
Đản Đản? Là đang nói mình sao?
Nhân ngư bé nhỏ không tự chủ lại gần sát “vách tường”, âm thanh của người đàn ông thật là dễ nghe, trong ánh mắt mờ mịt chứa mấy phần quyến luyến, bé rất muốn tới gần y, muốn cọ cọ y.
Thật kì lạ, rõ ràng là chưa từng gặp mặt cái người xa lạ kia, tại sao mình lại thích y như vậy, nghe thấy âm thanh ấy, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Tiểu nhân ngư tung tăng lắc lư cái đuôi, không nghĩ ra, vậy không nghĩ nữa.
Mình muốn đi ra ngoài gặp y một chút, nhưng mà bức “tường” này cứng quá đi.
Tiểu nhân ngư ảo não cúi đầu, sợi tóc đen nhánh như tảo biển dường như dán vào trên mặt bé.
Cơn buồn ngủ cuồn cuộn dâng lên, bé con không nhịn được ngáp một cái, mí mắt ngày càng nặng, ý thức cũng dần mơ hồ…!
Già Li cọ xát trứng trắng một lúc lâu, mới lưu luyến không thôi đưa cho Lôi Triết.
Lôi Triết mặt đầy lạnh lùng đứng xem, thật ra hắn cũng thèm muốn trứng trắng rất lâu rồi, nhìn Già Li cọ đến vui sướng, hắn không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Lôi Triết nhận lấy bé trứng trắng như đang ôm bảo bối, sau đó bé trứng đến tay hắn thì lại bất động, sắc mặt Lôi Triết cứng đờ, hắn lại gần sát trứng trắng, nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, là cha đây.”
Bé trứng trắng vẫn không nhúc nhích.
“Ha ha ha!” Già Li ôm eo cười lớn, cực kì đắc ý, “Cục cưng chắc chắn là thích em nhất, anh nhìn xem, con chẳng thèm để ý anh.”
Thấy Đản Đản không muốn nhúc nhích, Lôi Triết than thở trong lòng, hắn nâng bé trứng trắng lên, thả lại vào trong rặng san hô, chờ trứng nở.
“Hôm nay để anh phòng thủ”.
Lôi Triết lắc đuôi một cái, vây đuôi nháy mắt biến thành hai chân, giẫm trên bờ cát.
Vảy đen bao phủ bắp đùi, che chở bộ phận quan trọng.
Khi Lôi Triết ra ngoài săn mồi, Già Li phụ trách trông nom Đản Đản, lân cận toàn là san hô, chẳng có gì chơi.
Đừng thấy Già Li đến trứng cũng đã sinh, trên thực tế y chỉ vừa mới trưởng thành, vẫn còn ham chơi, mấy ngày nay trông trứng một bước không rời, làm y khó chịu muốn chết, nghe thấy hôm nay Lôi Triết trông nom Đản Đản, Già Li hoan hô một tiếng, đung đưa cái đuôi, bơi thật nhanh.
Già Li có rất nhiều bạn bè nhân ngư, một số tìm được bạn đời của riêng mình trong kì sinh sản, thuận lợi sinh ra trứng nhân ngư, tất cả trứng của bọn họ đều đã nở, vì vậy nửa tháng trước đã rời khỏi rặng san hô.
Lúc này Già Li định đi tìm bạn nhân ngư của mình, trao đổi kinh nghiệm nuôi bé con một chút.
Bạn của Già Li nghe nói bé trứng trắng cuối cùng cũng biết nhúc nhích, cảm thấy vui mừng thay Già Li, nếu Đản Đản bắt đầu động đậy, vậy thì cách trứng nở cũng không còn xa.
Già Li học tập xong kinh nghiệm, nhanh chóng bơi về rặng san hô, không rời nửa bước trông nom Đản Đản.
Mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc, nhân ngư từ trước đến nay không có khái niệm thời gian, bọn họ chỉ nhớ sau mười lần mặt trời mọc rồi lặn đó, bé trứng trắng lại động đậy.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng bạn trứng nhỏ lại động một cái, nhưng lần này đặc biệt không giống, vỏ trứng hơi lay động, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe được bên trong truyền tới tiếng “cộc cộc” nhỏ nhẹ.
Trực giác nói cho Già Li biết, Đản Đản nhà y sắp phá vỏ!
Lôi Triết vừa đi săn trở về, ra khỏi mặt nước, nắm trong tay con kỳ tôm2 dài hai mét, lôi trên bãi cát thành dấu vết thật dài, nghe thấy Già Li kích động gọi hắn, “Lôi Triết, Đản Đản sắp phá vỏ rồi!”
Lôi Triết có chút khẩn trương, hắn lập tức bỏ tôm xuống, bước đến trên rặng san hô, nhìn chằm chẳm bé trứng trắng không tha.
Đúng lúc đó, tiểu nhân ngư bên trong trứng trắng kìm nén đầy đủ sức lực gõ “vách tường”.
“Cộc cộc cộc– ”
Tiểu nhân ngư cố gắng gõ nửa ngày, cuối cùng gõ ra một cái khe hở trên “vách tường”.
Ánh sáng từ khe hở chui vào, chiếu vào tròng mắt xanh thẳm của bé, đó là màu xanh thẳm của biển sâu, lại giống như sắc lam da trời rực rỡ, khiến người ta chìm đắm.
“Nứt rồi nứt rồi!” Bên ngoài Già Li kích động nắm cánh tay Lôi Triết, “Anh thấy không? Vỏ trứng nứt, cục cưng nhà chúng ta sắp ra ngoài!”
Trên mặt Lôi Triết cũng có vẻ mặt kích động giống vậy, “Nhóc con rất giỏi, nhất định sẽ thuận lợi phá vỏ.”
Già Li dán sát vào trứng nhỏ, ánh mắt cố gắng nhìn vào trong khe hở, muốn nhìn thấy tiểu nhân ngư bên trong, nhưng mà khe hở nhỏ quá, Già Li chẳng nhìn được gì, chỉ có thể ở bên ngoài cổ vũ bé con cố lên.
“Cục cưng con dùng sức vẫy đuôi!”
Tiểu nhân ngư nghe thấy âm thanh dễ nghe, nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi ngờ, mình không phải là người sao? Đuôi ở đâu ra?
Tiểu nhân ngư đá đá chân, nhưng mà hai chân bé dường như dính lại với nhau, bé con hơi hoảng hốt, muốn nhìn xem chân có phải đã xảy ra vấn đề gì không, nhưng mà bên trong nhỏ quá, bé không thấy rõ hình dạng phía dưới như thế nào.
Tiểu nhân ngư nhanh chóng lắc lư đuôi, kéo khe hở lớn hơn một ít.
Ánh mắt xanh ngọc dường như sáng lên, bé nâng bàn tay nhỏ, vạch kẽ hở, dùng sức kéo.
Kéo nửa ngày, kẽ hở chẳng xê dịch chút nào, bé con thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nắm, khó khăn quá à.
“Em thấy thấy bàn tay nhỏ của cục cưng rồi, thật nhỏ thật đáng yêu.” Già Li bưng mặt, hạnh phúc muốn xỉu.
Lôi Triết đụng bé trứng trắng im lìm, không khỏi luống cuống tay chân, “Nhóc con đói bụng ư?”
Già Li lập tức nhảy lên, vội vội vàng vàng nói: “Cục cưng đói bụng? Em đi tìm thức ăn cho con.”
Lôi Triết vội vàng kéo y lại, “Em ở đây trông con, anh bắt tôm, để anh đi làm.”
Lôi Triết nắm con tôm lên, tay không lột lớp vỏ cứng rắn, một phát móc ra thịt tôm bên trong.
Thịt tôm này tươi non, hương vị ngọt ngào, là món ăn các bạn nhỏ nhân ngư thích nhất, bé con nhà hắn chắc là cũng thích?
Lôi Triết không chắc lắm.
Lôi Triết có cảm giác, tiểu nhân ngư nhà hắn không giống những nhà khác.
Nhưng trước mắt thức ăn không thể lựa chọn, Lôi Triết lấy miếng thịt tôm lớn xé thành những mảnh nhỏ, làm như vậy bé sẽ ăn dễ dàng hơn, chẳng qua móng tay hắn quá sắc bén, cứng rắn vụng về đâm thịt tôm nát nhừ.
Chuẩn bị xong, để thịt tôm nhỏ đặt trên một cái vỏ sò, đưa đến bên cạnh trứng trắng.
Đáng tiếc kẽ hở quá nhỏ, Lôi Triết lấy thịt tôm đã xé thành những miếng tôm nhỏ, vẫn không có cách nào nhét vào bên trong.
Già Li dụ dỗ: “Cục cưng, con đói bụng rồi đúng không? Mau ra đây ăn thịt tôm.”
Tiểu nhân ngư bên trong trứng trắng hít hít mũi ngửi, mùi thơm trong veo của tôm thịt bay vào trong vỏ trứng, bé sờ cái bụng nhỏ, bé con đói rồi.
Có lẽ là do thịt tôm có sức cám dỗ quá lớn, tiểu nhân ngư nắm chặt quả đấm be bé, dùng hết sức bú sữa đập về phía “vách tường”.
“Răng rắc” tiếng động khe hở hẹp bị phá vỡ vang lên, nắm đấm nhỏ theo “tường” đi ra ngoài.
Tiểu nhân ngư thu lại bàn tay nhỏ, cái đuôi hất một cái, “ba” một tiếng, “vách tường hoàn toàn nứt ra.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, chiếu lên đuôi cá xanh thẫm của tiểu nhân ngư, giống như đá quý lấp lánh rực rỡ.
Bé con nheo cặp mắt lại, đánh giá hai người đàn ông trước mặt, một nhân ngư mắt đỏ tóc đỏ, nụ cười rực rỡ, người còn lại mắt đen tóc đen, mặt mũi lạnh lùng.
Tiểu nhân ngư mơ hồ cảm thấy, hai người trước mặt này thật là thân thiết! Muốn được bọn họ ôm một cái, giơ lên thật cao.
Già Li nâng tiểu nhân ngư từ trong vỏ trứng lên, dùng gương mặt yêu dã nhẹ nhàng cọ cọ mặt bé con, trên mặt phơi phới nụ cười hạnh hạnh phúc, “Cục cưng, ba là ba con nè.”
Thì ra y là ba ba, tiểu nhân ngư vui vẻ nghĩ, chẳng trách mình thích y như vậy.
Tiểu nhân ngư ôm ngón tay Già Li cọ xát một cái, bé giật giật miệng nhỏ, muốn kêu “Ba”, nhưng mà dù bé có kêu làm sao, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh nào.
Bé con có chút nóng nảy, nén khí, cố gắng phát ra âm thanh, “pa…”
Thấy tiểu nhân ngư kìm nén đến mức gương mặt đỏ bừng, Lôi Triết sờ mái tóc đen nhánh của bé, vẻ mặt dịu dàng nói “Cục cưng không cần vội, rất nhiều nhân ngư còn nhỏ mới phá vỏ cũng không phát ra được âm thanh nào, chúng ta cứ từ từ.”
Tiểu nhân ngư u mê gật đầu một cái, nhưng mà…!Nhân ngư? Mình sao?
Bạn nhỏ nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn về phía chân mình, hai chân không thấy nữa, đổi thành một đuôi cá màu xanh đậm.
Mình sao lại là…!Nhân ngư?
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy có bạn đọc nói rằng kỳ tôm không có vỏ, lúc tôi tra cứu tài liệu không chú ý lắm, ban đầu muốn sửa lại, nhưng mà vừa nhớ, tuyến thời gian trong truyện hỗn loạn, rất nhiều động vật viễn cổ không cùng thời gian sẽ đồng thời xuất hiện, khoảng thời gian này kỳ tôm không phải bá chủ trên biển, bốn năm sau kỳ tôm trải qua nhiều lần biến dị, mọc ra lớp vỏ.
(?)
Cảm thấy hứng thú có thể đi đọc《 quỷ cốc nói 》.
– —————————————————————————
(1) kinh hỉ: ngạc nhiên mừng rỡ
(2) kỳ tôm: đại khái là to, lạ
Nó đây, tên khoa học là Anomalocaris nên mình để kỳ tôm cho dễ.
Nguồn: AFP.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!