Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới đáy biển lạnh lẽo tĩnh lặng, có một rừng tảo rất lớn, từng nhánh rong biển rủ xuống như những dải lụa xanh, lại giống như từng cây đại thụ mọc lên từ đáy biển, những lá tảo xanh um tươi tốt mọc thành cụm với nhau, tạo thành một mảng rừng rậm dưới biển.

“Oa ~ ” hai tiểu nhân ngư dừng lại trước rừng tảo lớn, ngẩng đầu kinh ngạc thốt lên, hai bạn cá nhỏ mới phá xác không lâu, hiểu biết hạn hẹp, lần đầu tiên nhìn thấy rừng tảo lớn như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Sau khi nhìn chăm chú một lúc, hai bạn nhỏ nhìn nhau, Nguyên Khê nói, “Chúng ta vào nhé?”
Đông cục cưng gật đầu lia lịa, “Ừm!”
“Đi thôi.” Hai tiểu nhân ngư nắm tay nhau bơi vào rừng tảo, cái đuôi nhỏ vui vẻ lắc lư.

Nhưng mà càng bơi, Nguyên Khê càng thấy không ổn, cậu chớp mắt, “Đông cục cưng, đi hướng này đúng không nhỉ?” Nguyên Khê nhớ lần trước chú Fia dẫn bọn cậu đến nhà Đông cục cưng, không đi qua rừng tảo mà.

Đông cục cưng ngơ ngác nghiêng đầu, “Nhóc con, hông nhớ nữa.”
Trong rừng rậm rong biển um tùm thấp thoáng mấy bóng đen, tỏa ra vẻ tối tăm quỷ quái, Nguyên Khê sợ hãi nắm chặt bàn tay nhỏ của Đông cục cưng, “Chắc là đi nhầm đường rồi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”
Đang nói thì đột nhiên có một bóng đen rơi xuống đầu, Nguyên Khê cuống quýt ôm Đông cục cưng, xoay người chạy trốn, không ngờ lại đâm đầu vào cái bụng mềm mại của hải thú, cả hai nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của nó,”Hừ hừ ~ ”
Nguyên Khê ngẩng đầu nhìn, thì ra hải thú này là một con Cá Voi con màu xám tròn vo*.

*Xin phép để thành Tiểu Hôi Kình cho ngắn ạ.

Tiểu Hôi Kình hưng phấn vỗ vây đập nước, trông rất là thích chí.

Nguyên Khê đã từng nghe ba Lung Hồi kể rằng, Cá Voi Xám rất hiền lành, thích gần gũi với nhân ngư và không tấn công tiểu nhân ngư vị thành niên, tương tự như thế, nhân ngư cũng rất ít ít săn Cá Voi Xám.

Thấy đây chỉ là một con Cá Voi Xám nhỏ, Nguyên Khê không còn sợ hãi nữa.

Nguyên Khê cúi đầu giới thiệu với Đông cục cưng, “Là Tiểu Hôi Kình, nó sẽ không làm chúng ta bị thương.”
Ánh mắt Đông cục cưng cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Tiểu Hôi Hôi!”
Tiểu Hôi Kình phát ra âm thanh rầm rì, lộ bụng cho tiểu nhân ngư cọ cọ.

Nguyên Khê sờ bụng Tiểu Hôi Kình, cậu suy nghĩ rồi nói, “Tiểu Hôi Kình, mày biết đường đến khe núi không?”

“Hừ hừ ~ ” Tiểu Hôi Kình được xoa bóp thoải mái, há miệng phát ra tiếng kêu, như là đang đáp lại cậu.

Đông cục cưng rất là phấn khích, “Tiểu Hôi Hôi nói, biết.”
“Vậy thì tốt quá.” Nguyên Khê không nhịn được bật cười.

Tiểu Hôi Kình trở mình, ý bảo Đông cục cưng và Nguyên Khê ngồi lên lưng nó.

Nguyên Khê bơi tới ngồi lên trên Tiểu Hôi Kình, đuôi cá màu vàng hóa thành hai chân, Đông cục cưng nhìn thấy, cũng đổi thành hai cái chân nhỏ ngắn ngủn, cưỡi trên lưng Tiểu Hôi Kình.

Tiểu Hôi Kình chở hai tiểu nhân ngư bơi chậm rãi, thân thể béo tròn vượt qua rừng tảo lớn.

Rừng tảo hẻo lánh yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất gì tiếng động nào, những lá tảo bản rộng chen chúc dày đặc, che khuất ánh sáng.

Tiểu Hôi Kình béo tròn bơi qua, mấy con hải thú nhỏ nghe tiếng động tò mò chui ra xem xét, thấy tiểu nhân ngư nhìn lại, chúng nó yên lặng trốn sau tảng đá, sợ không dám ra nhìn tiếp.

Rừng tảo lớn lá mọc dày đặc, ngăn cản quái vật biển không cho chúng vào, nhằm tạo ra môi trường sống an toàn cho nhóm hải thú nhỏ.

Rất nhiều con non rời khỏi cha mẹ không nơi nương tựa sẽ ẩn náu trong rừng tảo lớn, tránh khỏi công kích của quái vật biển.

Biển cả lạnh lùng tàn nhẫn nhưng đồng thời cũng sẽ bộc lộ một mặt nhân từ của mình.

Có Tiểu Hôi Kình dẫn đường, Đông cục cưng và Nguyên Khê thuận lợi băng qua rừng tảo lớn, bơi về hướng đáy biển sâu.

Càng xuống dưới, xung quanh càng trở nên mờ mịt không ánh sáng, đáy biển gần như không có ranh giới rõ ràng, nếu ai không có khả năng phân biệt phương hướng, rất dễ bị lạc giữa biển khơi.

Sau khi bơi được một quãng, Nguyên Khê nhận ra đây chính là hướng đi đến hẻm núi, Tiểu Hôi Kình không lừa hai bọn cậu.

Cho đến tận khi bụng đói cồn cào, Nguyên Khê mới nhớ ra hai đứa ra ngoài khá lâu, Nguyên Khê không khỏi cảm thấy xấu hổ, “Đông cục cưng, em đã đói bụng chưa?”

Đông cục cưng sờ cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, bé nhấp nhấp miệng, “Nhóc con, hông đói.”
Nguyên Khê ngồi phía sau, không nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Đông cục cưng, nghe thấy Đông cục cưng nói không đói, Nguyên Khê thấy rất ngại ngùng.

Hai tiểu nhân ngư và Tiểu Hôi Kình đều không chú ý đến một bóng đen to lớn đang lẳng lặng không một tiếng động tới gần họ.

Khi quái vật biển hung ác há cái miệng lởm chởm răng nhọn, Tiểu Hôi Kình cuối cùng cũng ngửi thấy hơi thở của con quái vật, sợ đến mức run lẩy bẩy.

Nguyên Khê dường như cảm nhận được điều gì, cậu quay đầu nhìn lại, đối mặt với cái miệng to như chậu máu của con quái vật, nhất thời bị bị dọa cho hết hồn, “Nguy rồi, là quái vật biển!”
Đông cục cưng bẹt miệng không vui, bé vỗ vỗ lưng Tiểu Hôi Kình, “Hôi Hôi, chạy mau!”
Con quái vật há miệng, nước biển cuộn trào dữ dội, tất cả đều dồn vào miệng nó, giống như toàn bộ nước biển đều bị nó hút vào miệng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng phồng lên, có hơi tức giận, ngay lúc ấy, dòng nước chảy vào miệng quái vật biển bỗng dừng lại trong tích tắc.

Một tay Nguyên Khê nắm chặt lấy cánh tay nhỏ của Đông cục cưng, cơ thể dính sát vào lưng Tiểu Hôi Kình để không bị cuốn trôi đi, đôi mắt không chịu nổi phải nhắm lại, nên không phát hiện cảnh tượng kỳ lạ này.

Khi quái vật biển chuẩn bị khép miệng lại, một nhân ngư nhanh chóng vụt tới, hắn bơi lên trên đầu nó, duỗi móng vuốt sắc bén xoẹt một đường từ trên xuống dưới, xé rách lỗ mũi và môi trên con quái vật.

Nhân lúc quái vật biển đau đớn há miệng, Tiểu Hôi Kình linh hoạt chui từ kẽ hở ra ngoài.

Nhặt về một cái mạng nhỏ, Nguyên Khê thở phào nhẹ nhõm, cậu cẩn thận kiểm tra toàn thân Đông cục cưng, may mà không bị thương.

Lúc này Nguyên Khê mới quay đầu nhìn nhân ngư đã cứu mình, đôi mắt cậu mở to vì ngạc nhiên, “Chú Ngải Thụy?”
Hai tay Ngải Thụy đang giữ miệng con quái thú, không cho nó há miệng, quái vật biển cố hết sức giãy giụa cũng không thoát nổi, trông Ngải Thụy rất thoải mái khống chế nó, quay đầu cười trêu, “Nhóc con nhà Già Li, sao cháu lại trốn nhà đi chơi hả?”
“A?” Nghe thấy giọng nói có phần quen tai, Đông cục cưng cố gắng ngẩng đầu lên, bé hông quen chú nhân ngư này.

Ngải Thụy buông tay, quái vật biển lập tức cụp đuôi chuồn mất.

Ngải Thụy không đuổi theo con quái vật, hắn bế tiểu nhân ngư lên, bưng trong lòng bàn tay, giả bộ đau lòng lau nước mắt không tồn tại, “Mới mấy ngày không gặp, Đông cục cưng đã không nhận ra chú, chú đau lòng quá.”
Đông cục cưng nhìn đồ văn nơi khóe mắt Ngải Thụy, ý? Là tộc nhân của cha Lôi Triết.

“Nhóc con định đi đâu chơi?” Ngải Thụy nâng ngón tay, không nỡ bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng, chuyển sang sờ mó bàn tay bé xinh của Đông cục cưng.

Đông cục cưng cắn đầu ngón tay, mềm nhũn nói, “Nhóc con, tìm anh ~ ”
Nghe vậy, đôi mắt xám tro của Ngải Thụy hơi nheo lại, ánh mắt hắn rơi vào trên người Nguyên Khê đứng sau Đông cục cưng.

“Bọn cháu muốn tới hẻm núi.” Nguyên Khê hơi lo lắng, sợ rằng chú Ngải Thụy sẽ hiểu lầm là cậu dụ dỗ Đông cục cưng ra ngoài.

Ba Lung Hồi từng nói, chú Ngải Thụy mà dữ lên sẽ đánh cả tiểu nhân ngư, Nguyên Khê hơi sợ hắn.

“Thế à?” Ngải Thụy cười nâng Đông cục cưng lên, “Chú Ngải Thụy dẫn cháu đi tìm anh nhé?”
Đôi đồng tử như cặp đá quý màu xanh của Đông cục cưng sáng lên lấp lánh, bé dè dặt nhìn Ngải Thụy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hoang mang, nhưng mà, Đông cục cưng hổng có biết cái chú này là ai.

“Lòng cảnh giác của nhóc con thật nặng.” Ngải Thụy đặt Đông cục cưng lên lưng Tiểu Hôi Kình, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Hôi Kình một cái, “Đi thôi.”
Tiểu Hôi Kình cọ miệng vào lòng bàn tay Ngải Thụy, phát ra âm thanh vui vẻ, sau đó nó chuyển hướng lắc lắc cái đuôi, bơi xuống dưới.

Ngải Thụy theo sát phía sau Tiểu Hôi Kình, nếu thật sự để hai đứa nhóc đi một mình, lát nữa không biết sẽ vào bụng con quái vật biển nào.

Có nhân ngư mạnh mẽ hộ tống, đám hải thú nấp trong bóng tối im lặng chờ thời cơ đành không cam lòng chìm xuống đáy biển.

Hàn Trạm ôm dạ minh châu bơi lên trên, khi đi qua rãnh biển, gặp mấy nhân ngư đang đi săn.

Một con Cá Da Phiến* mặt mũi dữ tợn vọt tới trước mặt Hàn Trạm, định một hớp nuốt chửng tiểu nhân ngư này.

Hàn Trạm giữ chặt hàm răng to lớn nhọn hoắt như lưỡi đao của con quái vật, không cho nó cắn xuống, ngón tay cậu dùng sức, móng tay nhọn đâm vào trong thịt nó, rạch một phát, móng tay cắt đứt phần xương che cổ vừa dày vừa cứng của quái thú.

Nhìn thấy cảnh này, các nhân ngư xung quanh nhanh chóng bơi tới hỗ trợ.

Cá Da Phiến có lực cắn rất mạnh, có thể nghiền nát bất kì vật thể nào, thậm chí một lần cắn của nó có thể cắn đứt đôi cá mập, chẳng qua thân hình to lớn và kích thước khổng lồ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển và độ nhạy bén của nó.

Các nhân ngư linh hoạt nhảy lên lưng Cá Da Phiến, móng tay sắc bén ghim vào trong cơ thể nó, dễ dàng xé toạc toàn bộ xương sống trên lưng.

Chờ đến khi con Cá Da Phiến chết hẳn, các nhân ngư trên lưng cá nhảy xuống, tay nhân ngư dính đầy máu vỗ bả vai Hàn Trạm, thật lòng khen ngợi, “Hàn Trạm giỏi lắm.”
Hàn Trạm nghiêm mặt, không dấu vết tránh đi, “Tôi đi trước.”
Bây giờ Hàn Trạm đã là một thiếu niên, có thể tự săn mồi một mình, tuổi còn nhỏ mà đã thấy tài năng, có thể đoán trong tương lai cậu sẽ trở thành một nhân ngư mạnh mẽ, những nhân ngư khác tất nhiên không thể tiếp tục xem thường cậu nữa.

“Chờ đã.” Nhân ngư gọi cậu lại, anh ta cắt một khối thịt lớn trên bụng cá xuống, đưa cho Hàn Trạm, “Đây là phần của cậu.”
Hàn Trạm nhận lấy thịt cá, há miệng nuốt xuống, chậm rãi nhai, nhanh chóng ăn hết một miếng thịt lớn, thấy nhân ngư còn định đưa thêm cho cậu một miếng thịt nữa, Hàn Trạm từ chối, cậu còn phải mang dạ minh châu trả lại cho Đông cục cưng.

Cho dù là tình huống nguy cấp như lúc nãy, Hàn Trạm vẫn không vứt bỏ dạ minh châu trong ngực mình.

Nhân ngư nhắc nhở cậu: “Nghe nói đại lục đối diện sắp đến mùa khô, lúc đi săn phải cẩn thận điểu nhân.”
Hàn Trạm không để ý lắm gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Hàn Trạm quay người bơi lên trên, lúc này cậu nghe thấy mấy nhân ngư xung quanh nói chuyện, “Có vẻ như mùa khô năm nay đến sớm.”
Một nhân ngư khác vẻ mặt hớn hở kể, “Hôm qua Già Li mang nhóc con nhà y đi săn, gặp điểu nhân muốn bắt nạt mấy đứa nhỏ, Già Li lên giữ chặt gã, nhổ trụi lông gã, buồn cười nhất chính là con chim kia sợ nước, biến thành hình người rơi xuống nước, suýt thì chết đuối.”
“Già Li mang theo nhóc con đi săn?”
“Ừ, tiểu nhân ngư nhà y đúng là chọc người yêu thích…”
Khuôn mặt nhỏ của Hàn Trạm căng cứng, cậu ôm chặt dạ minh châu trong ngực, đuôi cá màu đen vung mạnh, thân hình nhỏ bé giống như mũi tên lao vọt về phía mặt biển.

Bơi được một nửa, Hàn Trạm đột ngột dừng lại, cách đó không xa một con Cá Voi con màu xám đang chậm rãi bơi tới, trên lưng hình như còn chở hai tiểu nhân ngư.

“Anh ơi ~ ” Đông cục cưng nhìn thấy Hàn Trạm từ đằng xa, bé vui vẻ giơ tay lên vẫy vẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ.

Tiểu Hôi Kình còn chưa bơi tới bên người Hàn Trạm, Đông cục cưng đã không chờ kịp nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Hôi Kình, hai chân đổi về đuôi cá, linh hoạt đong đưa, lao thẳng vào ngực Hàn Trạm.

“Đông cục cưng?” Hàn Trạm bơi lên mở lòng bàn tay đón lấy tiểu nhân ngư, “Sao em lại tới đây?”
Đông cục cưng ôm mặt, cười híp mắt nhìn Hàn Trạm, “Tìm anh đó!”
– —————————————————————
*Raw là 邓氏鱼
Mình tra baidu thì là loài Dunkleosteus terrelli, đây là một chi cá da phiến đã tuyệt chủng, từng tồn tại vào cuối kỉ Devon, khoảng 380-360 triệu năm trước.
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN