Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông cục cưng xoa mắt ngồi dậy, “Ba…” Nhóc con đói bụng, muốn ăn cháo thịt.

Già Li mới từ bên ngoài cửa sổ bơi vào, đúng lúc nghe thấy Đông cục cưng câu chữ rõ ràng nói ra một chữ, y đong đưa đuôi cá bơi vào phòng nhỏ, vui mừng nói “Cục cưng biết nói rồi!”
Tuy chỉ là âm tiết ngắn ngủi, nhưng Già Li cảm thấy trên thế gian này chẳng có âm thanh nào hay bằng giọng của bé con.

Âm thanh của nhân ngư vốn là đẹp đẽ dễ nghe, tiếng ca êm tai chính là tiêu chuẩn chọn bạn đời, dùng làm vũ khí đi săn cũng vậy, khi nhân ngư gặp phải con mồi nguy hiểm, càng biết cách dùng tiếng ca mê hoặc đối thủ, thì càng có cơ hội giết chết nó.

Có một giọng nói hay, Già Li không còn lo lắng Đông cục cưng không tìm được bạn đời nữa.

“Cục cưng…”
“Ừm ừm, Cục cưng giỏi nhất”
Đông cục cưng sốt ruột muốn nói gì đó, nhưng mãi cũng không nói được trọn vẹn ý của mình.

Bé tủi thân sờ sờ bụng nhỏ, mếu máo.

Ba ơi, Cục cưng đói.

Lôi Triết ra ngoài săn mồi, phòng nhỏ chỉ còn lại Già Li và Đông cục cưng, nhưng mà mạch não của Già Li nửa ngày cũng không cùng tần sóng với Đông cục cưng.

Đông cục cưng nước mắt dầm dề, đang muốn bò dậy tìm cha Lôi Triết, đúng lúc này từ đằng xa truyền đến âm thanh hưng phấn của Fia: “Già Li, tôi gặp được cá lớn, cậu mau tới đây.”
“Cậu chờ tôi, tôi lập tức qua đó.” Già Li nhảy vọt ra ngoài phòng nhỏ, giây sau đã hấp tấp bơi trở lại, nâng cả giường lẫn cá lên, “Cục cưng, ba đi bắt cá lớn, trở lại nhanh thôi, con ở nhà tự chơi nha.”
Đông cục cưng, Đông cục cưng rất tủi thân.

Nhưng mà ba Già Li chớp mắt đã bơi không còn bóng dáng, Đông cục cưng đành phải bò dậy, lắc lắc đuôi nhỏ bơi ra khỏi phòng, liếc nhìn con cá lớn chình ình trước cửa.

Đông cục cưng đói đến hai mắt xanh lè, bé ôm lấy thân con cá, há miệng cắn một miếng, trúng phải xương trên lưng.

Đôi mắt Đông cục cưng dâng đầy nước mắt, hu hu, nhóc con không cắn nổi.

Bỗng nhiên có bóng đen che trên đỉnh đầu, “Nhóc con, chỉ có em ở nhà thôi à?”
Ánh mắt Đông cục cưng sáng lên, là anh trai nhỏ ngầu ngầu.

Hàn Trạm mở hai tay, thấy tiểu nhân ngư buông Cá Đầu To ra, bơi tới lòng bàn tay cậu, ngoan ngoãn co đuôi lại.

Cái đuôi xinh xắn mềm mại được người yêu thích, Hàn Trạm vươn ngón tay chọc chọc đuôi Đông cục cưng, “Mấy người chú Lôi Triết đâu rồi?”
Đông cục cưng mê man lắc đầu, ba ba không có nhà.

Nhóc con đói lắm rồi.

Hàn Trạm miễn cưỡng đọc được suy nghĩ từ đôi mắt nhỏ đáng thương của Đông cục cưng, cậu nghiêng đầu nhìn con Cá Đầu To treo trước cửa, hỏi Đông cục cưng, “Đói bụng?”
Đông cục cưng gật đầu như gà con mổ thóc, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cái bụng nhỏ khô quắt.

Hàn Trạm bơi lên trên, gỡ con Cá Đầu To treo trên của xuống.

Cá Đầu To đánh hơi thấy đại nạn sắp đến, nó ưỡn thẳng thân mình, bày tỏ thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục.

(Mấy con cá này đúng tấu hài =)))))
Hàn Trạm bắn ra móng tay sắc bén, máu lạnh vô tình cắt đứt đầu cá, cậu cắt lấy một miếng thịt nhỏ, đưa cho Đông cục cưng, “Ăn đi!”
Đông cục cưng tủi thân cực kì, Đông cục cưng căn hông nổi.

“Hử?” Hàn Trạm nghi hoặc, cho rằng Đông cục cưng không thích, “Em muốn ăn loại cá nào?”
Đôi mắt Đông cục cưng nhìn xung quanh, thấy chén vỏ sò, đưa tay chỉ chỉ, Đông cục cưng gian nan phun ra một chữ, “Muốn…” cháo thịt cơ.

Trên chén vỏ sò còn đặt cái thìa và gậy để giã cháo thịt, Hàn Trạm nháy mắt đã hiểu.

Tiểu nhân ngư nhà chú Lôi Triết quả nhiên mảnh mai, Hàn Trạm thở dài.

Hàn Trạm bế Đông cục cưng đặt lên rặng san hô, một tay cậu cầm chén vỏ sò, đảo cháo thịt cho Đông cục cưng.

Cá Đầu To chỉ có một cái xương sống ở giữa, xương ít thịt mềm, nửa con cá là có thể làm được một chén cháo thịt.

Giã xong cháo thịt, Hàn Trạm động tác hơi vụng về múc một thìa cháo thịt, đưa đến bên miệng Đông cục cưng, “Ăn nào!”
Đôi tay bé nhỏ của Đông cục cưng ôm lấy cái thìa, oàm, há miệng lộ ra hàm răng nhỏ như hạt gạo.

Hàn Trạm nghĩ thầm, hàm răng xinh xắn thế này, trách không được ngay cả thịt cá cũng không gặm nổi.

Đầu lưỡi Hàn Trạm liếm liếm răng nanh bén nhọn trong miệng, cậu một hơi có thể cắn chết một con cá Ngân Vĩ.

Lúc Đông cục cưng ăn cháo thịt, hai bên má phồng lên, răng sữa nhỏ chậm rãi nhai, một thìa cháo thịt cần ăn rất lâu.

Sau khi Đông cục cưng nuốt xuống, Hàn Trạm lập tức xúc tiếp một thìa cháo thịt tới, không có một chút không kiên nhẫn nào.

Đông cục cưng mới ăn hết nửa chén cháo thịt, Lôi Triết đã trở về, hắn xách theo một con cá gần như khổng lồ, ném tới rặng san hô.

Thấy Hàn Trạm ở đây, Lôi Triết cũng không quá kinh ngạc, hắn cúi người nhìn Đông cục cưng, “Nhóc con dậy rồi à? Ba Già Li của con đâu?”
Đông cục cưng nhăn cặp lông mày nhỏ “Ba…” Ba đi ra ngoài rồi!
“Biết nói rồi?” Lôi Triết cười một tiếng, hắn nâng tiểu nhân ngư lên ước lượng, lại áng chừng chiều cao của bé, “Nặng, cũng cao hơn.”
Đông cục cưng biết đây là lời nói khen ngợi bé, nhóc con kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Đông cục cưng giỏi nhất.

“Ăn cháo thịt rồi?” Lời này của Lôi Triết là đang hỏi Hàn Trạm.

Mặt nhỏ của Hàn Trạm căng lên, nghiêm túc gật đầu, “Ăn nửa chén.” Dừng một chút, Hàn Trạm nói tiếp, “Rất lợi hại.”
Lôi Triết nâng tiểu nhân ngư lên đặt trên đỉnh đầu, “Cha mang con ra ngoài chơi.”
Khuôn mặt nhỏ của Đông cục cưng đầy vẻ hưng phấn, nắm chặt tóc cha Lôi Triết, bật liền hai chữ, “Đi chơi, chơi!”
Trước khi Lôi Triết quay người bỏ lại một câu, “Cháu cũng đi.”
Hàn Trạm sững sờ ngơ ngác, thấy Lôi Triết đã bơi xa, cậu nhanh chóng đuổi theo.

Hàn Trạm vẫn còn là nhân ngư vị thành niên, thể lực và sức bật không thể so với nhân ngư trưởng thành, Lôi Triết cố ý bơi chậm lại, để Hàn Trạm đuổi kịp hắn.

Lúc này Lôi Triết đi nơi hắn vẫn thường bắt mồi, con mồi rất nhiều, đồng nghĩa nguy hiểm cũng không ít.

Trên đường gặp được bạn nhân ngư, có quan hệ tốt với Lôi Triết, từ xa bơi tới chào hỏi.

Nhân ngư có mái tóc màu bạc dài tới eo, cặp mắt hoa đào long lanh ánh nước, đồ văn nơi khóe mắt giống Già Li như đúc, đều là nhân ngư lưỡng tính, “Nghe nói tiểu nhân ngư nhà cậu phá vỏ rồi?”
Đông cục cưng biết đối phương đang nói về mình, bé vội vàng giơ móng vuốt nhỏ lên, “Nhóc con…”
“Ấy?” Nhân ngư tóc trắng liếc thấy nhóc con trên đỉnh đầu Lôi Triết, cười lên, không nhịn được trêu đùa bé hai câu, “Nhóc con thật là nhỏ.”
Đông cục cưng phồng mặt, chống nạnh, dùng sức “hừ” một tiếng.

Nhân ngư tóc bạc cho rằng Lôi Triết tới tìm Già Li, bèn nói: “Tôi vừa gặp Già Li nhà cậu, đang cùng mấy người Fia bắt cá.”
“Tôi biết.”
Nhân ngư tóc trắng nói tiếp: “Chúng tôi chuẩn bị đi Đại Hải Câu bắt cá lớn, cậu có muốn đi cùng không?”
Lôi Triết suy nghĩ chốc lát, “Khi nào?”
“Mấy ngày nữa.” Nhân ngư tóc trắng thở dài, “Mấy tên Long tộc kia sức ăn quá lớn, con mồi vùng biển lân cận sắp bị bọn chúng ăn sạch rồi.”
“Tôi xem có thời gian không đã.”
Thấy Lôi Triết không lập tức từ chối, nhân ngư tóc trắng biết có hy vọng thuyết phục được Lôi Triết, Lôi Triết có thực lực mạnh mẽ, có hắn đi cùng, bọn họ có thể bắt được nhiều con mồi hơn.

“Vậy được, bọn tôi chờ tin tốt của cậu.”
Sau khi nhân ngư tóc trắng đi khỏi, Lôi Triết dắt theo Đông cục cưng rẽ sang một địa điểm săn mồi khác.

Trước mắt không thích hợp dạy Hàn Trạm bắt con mồi lớn, vừa khéo nơi này không có cá lớn, Lôi Triết chọn mấy con hiền lành chút, dạy Hàn Trạm cách bắt mồi nhanh nhất, trọng điểm là phân biệt thịt này có thể ăn được không, ăn có ngon hay không.

Mỗi khi nói xong một đoạn, Lôi Triết đều dừng lại hỏi tiểu nhân ngư trên đỉnh đầu, “Nhóc con hiểu không?”
Trong miệng Đông cục cưng bật ra một tiếng “A” nhẹ, nhóc con hiểu rùi.

Lôi Triết cười cười, “Nhóc con xuống bắt cá nhỏ cùng anh nhé?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng xoắn xuýt nhăn lại, nhưng mà cá cá lớn quá, nhóc con cắn hông nổi.

Lôi Triết chỉ muốn trêu đùa Đông cục cưng chút thôi, không ngờ Đông cục cưng thật sự bơi từ trên đầu hắn xuống.

Đông cục cưng thử nhe răng, tự cảm thấy mình siêu hung dữ mà rống lên với con mồi, “Grào – ”
Lôi Triết bật cười, hắn sờ sờ đầu tiểu nhân ngư, “Nhóc con, con kêu tiếng kì quái gì vậy, nhân ngư chúng ta đâu có kêu như vậy?”
Đông cục cưng nghiêng đầu, hổng phải sao? Nhóc con nhớ bọn thú hoang hung dữ đều gào như thế mà, chẳng lẽ là nhóc con nhớ sai rồi?
Lôi Triết mở miệng khẽ ngâm, giọng nói trầm thấp cùng với giai điệu đẹp đẽ thoát ra từ cổ họng hắn, phá tan chân trời, rung động lòng người.

Đông cục cưng say sưa nghe, oa ~ cha hát hay quá à.

Hàn Trạm kinh ngạc cảm thán vô cùng, cậu hạ mắt nhìn tiểu nhân ngư, âm thầm thề, sau này cậu nhất định sẽ trở thành nhân ngư hùng mạnh như chú Lôi Triết.

Lôi Triết chỉ ca hát làm mẫu cho Đông cục cưng nghe, sóng âm không mang theo ý công kích nào, tiếng ca theo đuổi bạn đời chỉ có thể hát với bạn đời, tiếng ca săn thú mang theo năng lực mê hoặc lòng người, mấy thứ này không thích hợp hát cho nhân ngư vị thành niên nghe.

“Quay về thôi.” Lôi Triết vẫy tay với Đông cục cưng.

Đông cục cưng trốn, ghé lên vai Hàn Trạm, cười hì hì ôm lấy cằm Hàn Trạm, “Anh ~”
Hàn Trạm cảm giác bả mai mang sức nặng ngàn cân, khiến cậu cả người không được tự nhiên, thân thể cậu căng chặt, một tay đỡ hờ Đông cục cưng, tránh cho bé rơi xuống giống như lần trước.

Lôi Triết nhìn một màn này, dường như đã từng nhìn thấy, hắn cười lắc đầu, chắc là suy nghĩ nhiều thôi.

Bọn họ trở về phòng nhỏ, vừa lúc nghe thấy tiếng ngâm nga vui sướng của Già Li từ bên trong truyền ra, giai điệu vui vẻ trong sáng, giống như ẩn chứa sức mạnh cảm hóa lòng người, làm cho người nghe không nhịn được cũng vui vẻ theo, đây chính là mị lực trong tiếng ca của nhân ngư.

Hàn Trạm nâng tiểu nhân ngư lên, trả lại cho Lôi Triết.

Đông cục cưng có chút không nỡ, ôm ngón tay Hàn Trạm cọ cọ, “Anh…”
“Lôi Triết anh về rồi à…ơ?” Già Li từ trong nhà đi ra, tầm mắt rơi vào nhóc con trong lòng bàn tay Hàn Trạm, cuối cùng Già Li cũng phát hiện việc Đông cục cưng vắng nhà nửa ngày, y bơi tới chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bé, “Cục cưng đi đâu thế?”
Đông cục cưng cười híp mắt, con cùng cha đi chơi nah!

Hàn Trạm buông tay thả tiểu nhân ngư xuống, chờ tới khi Đông cục cưng bơi tới bên cạnh ba, khuôn mặt nhỏ của cậu nghiêm lại, “Chú Lôi Triết, chú Già Li, cháu về trước.”
Lôi Triết để Hàn Trạm mang cá cậu săn được về, bọn họ không thiếu thức ăn, cá đã chết cho dù ngâm trong nước biển, để lâu thịt cũng sẽ thối rữa.

Hàn Trạm mặt không biểu tình nhìn chằm chằm mấy con cá chết trên mặt đất, thật ra cậu rất đói, ngày hôm qua bắt được mấy con tôm cơ bản ăn không đủ no, lúc vừa bắt được cá, dạ dày của cậu không ngừng kêu gào, thúc giục cậu phải ăn thịt, một khắc kia Hàn Trạm suýt nữa không nhịn được mà cắn xuống.

Hàn Trạm giương mắt, giao tiếp với ánh mắt bình thản của Lôi Triết, chỉ một ánh mắt, không cần nói ra cũng hiểu rõ trong lòng.

“Cảm ơn chú Lôi Triết, Hàn Trạm cầm mấy con cá chết lên, vẫy đuôi cá màu đen, bơi đi.

Đông cục cưng cắn ngón tay, anh lại đi rồi, ngày mai con còn gặp được anh nữa không?
Ánh mắt dò hỏi của Đông cục cưng hướng về phía Lôi Triết.

Lôi Triết tự học được ngôn ngữ cao cấp của tiểu nhân ngư, “Anh ngày mai vẫn tới.”
“Ừm!” Đôi mắt của tiểu nhân ngư sáng lấp lánh, so với dạ minh châu trong bóng đêm còn sáng hơn.

“Lôi Triết, em vừa mới bắt được con cá lớn, cho anh ăn này!”
Già Li kéo một con vật có nhiều xúc tua ném cho Lôi Triết.

Chỉ một con này đã dài mấy chục mét*, có thể thấy “con cá lớn” trong miệng Già Li không phải là nói dối.

Già Li không thích thịt loại cá có nhiều xúc tua này, luôn cảm thấy thịt nó tanh, lúc Fia muốn chia một nửa con mồi cho y, Già Li miễn cưỡng lấy một con mực.

Nhưng mà gần đây cá nơi vùng biển này ngày càng ít, nghe các nhân ngư khác nói, do mấy kẻ ngoại lai thuộc Long tộc ăn sạch cá, hại bọn họ nghèo đói đến nỗi phải ăn cá mực.

Đông cục cưng nhảy xuống từ trên vai Lôi Triết, bé bơi quanh con xúc tua này mấy vòng, giống như nhớ ra cái gì đó, “A– ” nhóc con ăn rồi nha, cá cá ăn ngon nè, bé nhớ hình như gọi là cá mực.

“Cục cưng muốn ăn à?” Già Li ôm lấy Đông cục cưng, muốn nói đạo lý với bé con, “Nhưng mà con không cắn nổi, ăn cũng không ngon.”
Đông cục cưng kéo ngon tay Già Li, ba ơi, chúng ta đi tìm lửa, nướng cá mực lớn.

Già Li lại bắt đầu ông nói gà bà nói vịt với Đông cục cưng, “Cá mực thật sự ăn không ngon đâu, chúng ta ăn cháo thịt nhé?”
Đông cục cưng từ bỏ nói chuyện với Già Li, bé thở dài như ông cụ non, không phải mà ba ba, nhóc con ăn no ồi.

Lôi Triết nhận lấy tiểu nhân ngư từ tay Già Li, cúi đầu hỏi bé, “Nhóc con muốn lên bờ biển chơi à?”
“Ha!” Đông cục cưng cho Lôi Triết một ánh mắt khẳng định.

Bé vội vàng từ lòng bàn tay cha Lôi Triết nhảy lên, bơi tới trên đỉnh đầu cha Lôi Triết, nắm lấy tóc cha, dùng sức giật giật, giống như đang thúc giục hắn, cha mau đi đi.

Còn phải mang theo con mực lớn.

Nhóc con muốn ăn mực nướng!
Lôi Triết xốc con mực lên, giải thích với Già Li một câu, “Nhóc con muốn lên bờ.”
Già Li lúc này mới muộn màng hiểu được ý của bé, Già Li rất là bất đắc dĩ, “Cục cưng con phải học cách nói chuyện sớm đi, ba ba toàn chẳng hiểu con đang nói gì cả.”
Đông cục cưng nắm lấy tóc cha Lôi Triết, tủi thân “Ư” một tiếng.

Ba Già Li luôn nghe không hiểu bé nói, nhóc con cũng rất là phiền muộn, nhưng mà bé vẫn thích ba Già Li nhất.

Già Li khiêng con cá Lôi Triết bắt được hồi nãy, một nhà ba người bơi lên bờ.

Lôi Triết mang theo Đông cục cưng bơi về phía bờ biển ngược hướng với rặng san hô nơi tiểu nhân ngư nở ra, nơi đó có một hòn đảo nhỏ, cây cối rậm rạp, mỗi cây hầu như đều cao mấy chục mét.

Nước biển cuốn theo bọt sóng dịu dàng vỗ vào bờ biển, bãi cát dài màu trắng mềm mại, dưới ánh mặt trời chiếu rọi dường như cũng tỏa ra ánh sáng bạc.

Đông cục cưng rất là vui vẻ, buông lỏng tay từ trên đỉnh đầu cha Lôi Triết nhảy xuống.

Lôi Triết không kịp đưa tay đón bé, chỉ thấy đuôi cá xanh biếc của Đông cục cưng hóa thành hai chân ngắn nhỏ, “lạch bạch” một thoáng đã rơi vào hạt cát mềm mại.

Nhìn thấy một màn biến đổi này, Lôi Triết, Già Li tỏ ra rất bình tĩnh, mỗi nhân ngư sinh ra đều có cái đuôi và hai chân, giống như là thiên phú trời sinh, không cần cha mẹ nhân ngư cố ý dạy dỗ.

Nhóc con trời sinh mảnh mai, cái gì cũng muộn hơn so với tiểu nhân ngư khác, Lôi Triết và Già Li cũng không lo lắng Đông cục cưng không học được cách biến đổi hai chân.

Đông cục cưng chỉ vào con mực trên tay Lôi Triết, phát ra âm thanh non nớt mềm mại, “Ăn!”
Già Li lấy chén vỏ sò của Đông cục cưng ra, “Cắt cho con một miếng.”
“Không!” Đông cục cưng lắc đầu, nhớ lại con mực nướng mình đã từng ăn, bé nuốt nuốt nước miếng, đúng, phải có lửa nữa.

Đông cục cưng tách ra hai chân ngắn nhỏ, nhanh chóng chạy đi.

“Cục cưng con đi đâu?” Già Li nhanh tay lẹ mắt, bắt được Đông cục cưng chạy loạn, “Con không phải muốn ăn mực hả? Sao giờ không cần nữa?”
“Lửa!” Đông cục cưng chỉ hướng đại thụ che trời trên đảo nhỏ, có cây thì sẽ có lửa.

“Anh dẫn con đi nhìn xem.” Lôi Triết nâng tiểu nhân ngư lên, đi về hướng rừng cây, nhóc con là tiểu nhân ngư ngoan ngoãn, rất ít khi mãnh liệt thể hiện ý muốn của mình như thế, chứng tỏ trong rừng cây có thứ mà bé muốn.

Càng đến gần rừng cây, Đông cục cưng càng cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Lúc này bé ngồi trên cánh tay cha Lôi Triết, càng rõ ràng thực vật trước mặt lớn như thế nào, cây cối tươi tốt như muốn chọc thủng trời.

Từng cây nấm màu đỏ đột ngột từ đất mọc lên, thành những cây dù lớn che khuất bầu trời, đánh sâu vào nhận thức của Đông cục cưng, thậm chí sinh ra nghi ngờ với trí nhớ của mình.

Trong trí nhớ của bé nấm là loại nhỏ nhắn đáng yêu, là món ăn thơm ngon, so sánh với ngọn nấm to lớn trước mắt này, quả thực khác nhau một trời một vực.

Thấy Đông cục cưng ngơ người đứng im, Lôi Triết dừng bước, nhẹ giọng gọi, “Nhóc con?”
Đông cục cưng phục hồi lại tinh thần, từ trên cánh tay cha Lôi Triết rầu rĩ không vui trượt xuống, chân nhỏ trắng nõn giẫm lên mảnh lá khô.

Đến lá cây còn lớn tới mức có thể dọa Đông cục cưng chạy mất, Đông cục cưng rụt rụt chân.

Nhánh cây khô trên mặt đất so với eo cha Lôi Triết còn thô to hơn, căn bản không thể đánh lửa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng xụ xuống, uể oải cực kì.

Bé leo lên bả vai cha Lôi Triết, ý bảo cha quay lại thôi.

Trước khi đi Đông cục cưng quay lại nhìn rừng cây vài lần, cây cối quá rậm rạp, gần như không nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Trên bờ cát, Già Li đã dọn dẹp được một chỗ sạch sẽ, chuẩn bị hưởng thụ bữa trưa.

Già Li cầm nửa con cá mực, xé một miếng thịt lớn, y nhai thịt, mồm miệng lúng búng hỏi, “Bên kia chơi vui không?”
Lôi Triết ngồi xuống bên cạnh Già Li, mặt không thay đổi ăn hết phần mực còn lại, sau khi ăn xong, hắn nói với Già Li, “Lần sau đừng bắt cá mực nữa.”
Già Li cườ tới mức gập cả người lại.

Hoàng hôn xuống núi, ánh sáng đỏ cam chiếu vào bờ cát, nhiễm màu đỏ ửng.

Kết thúc buổi bơi bãi cát, Lôi Triết ôm lấy tiểu nhân ngư, một tay nắm tay Già Li, một nhà ba người chậm rãi bơi về nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi mệt quá, khóc lóc gõ xong một chương, không có thời gian sửa, rất buồn ngủ, ngày mai gặp lại, ngủ ngon.

– —————————————————————-
Lời editor: Xưng hô của các cặp bạn đời mình vẫn để là anh – em, còn với người khác (ví dụ người cùng tộc) mọi người nghĩ mình nên để anh – tôi, tôi – cậu như cũ hay để ta – ngươi?
*Trong bản gốc là mấy chục thước, 1 thước = 0,33m, mấy chục thước tính từ 30 thước thì con này dài tầm 10m trở lên, lúc làm đến đây mình khá khúc mắc chỗ này, không chắc là mực hay bạch tuộc nữa (触腕) vì bạch tuộc và xúc tua của nó hẳn là dài hơn mực nhỉ? Cơ mà cổ đại mấy trăm triệu năm trước thì con mực mấy chục mét hẳn là có đấy.

Mình tra gg có thông tin về loài mực vỏ khổng lồ, dài đến 9m và sống vào khoảng 470 triệu năm về trước, hình tham khảo nè.

Bonus con Kraken cho sinh động =))))
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN