Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng


Chương 22


Ánh sáng mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào khung cảnh ấm áp trong phòng. Trên chiếc giường bệnh khá rộng rãi là một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau, bây giờ cả Triệu Yến và Trương Chấn đều đã thức dậy nhưng anh vẫn một mực không rời giường mà nằm ôm lấy cô. Hành động trẻ con này làm cho Triệu Yến dở khóc dở cười, tuy rằng cô cũng rất thích cảm giác anh ôm như thế này nhưng bây giờ đã là 7h30″ rồi, cũng cần phải thức dậy. Cô cố gắng gỡ tay của anh ra người nào đó cứ cố tình ôm chặt hơn. Thấy thế, cô liền nhỏ giọng nũng nịu

“Chấn à, em cảm thấy rất đói bụng đó”

Dù biết cô cố tình nói thế để anh thả cô ra nhưng khi thấy giọng điệu và nét mặt nũng nịu xen chút hờn dỗi của cô khiến anh không thể kiềm lòng mà luyến tiếc buông tay ra

Được thả tự do, cô liền bước xuống giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. May mà lúc sáng có người mang quần áo và bữa sáng đến cho cô-là người của Trương gia, bà ấy còn nói cái gì mà: [Triệu tiểu thư, đêm qua cô vất vả rồi]

Khoảng 10 phút sau, Triệu Yến bước ra, trên người của cô là một bộ quần áo rất đơn giản nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất sang trọng vốn có. Từ lúc cô bước ra thì Trương Chấn nhìn cô không chớp mắt, trên người dù không phải là hàng hiệu, khuôn mặt cũng không trang điểm nhưng thần thái và sắc đẹp đó không hề bị ảnh hưởng. Thấy anh ngồi ngây người, cô lại gần vỗ nhẹ vào vai anh

“Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, em sẽ dọn bữa sáng”

Anh “ừ” một tiếng rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm, còn cô thì ở ngoài loay hoay dọn bữa sáng, Sau khi bày biện xong thì anh từ phòng tắm bước ra rồi đi tới ôm cô từ phía sau, đầu vùi vào cổ cô hít sâu một hơi

“Tiểu Yến, mùi hương trên người em thật sự rất thơm”

“Đó là tinh dầu hoa hồng do em làm ra”

“Anh lại tưởng đó là mùi của loại nước hoa nào đó”

“Em không thích dùng nước hoa”

Anh cứ như thế ôm lấy cô cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên

“Vào đi!”. Nói rồi anh và cô nghiêm túc ngồi xuống ghế sofa

Tam Chánh và Điền Hạo bước vào, cung kính cúi chào hai người

“Lão đại, chị dâu!”

Anh và cô gật đầu một cái rồi nghiêm túc hỏi chuyện, trong giọng nói mang đầy sát khí

“Chuyện đó sao rồi?”

“Thuộc hạ đã cho người điều tra, đích thực là do Tạ Việt Bân cho người ám sát”

“Ông ta có thù oán gì với anh sao?”

“Ở trên thương trường ông ta lúc nào cũng muốn đối đầu với anh, dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để hạ bệ Trương thị. Lúc trước bị anh dạy cho một bài học thì sinh hận”

“Lão đại, vậy bây giờ xử lí thế nào?”

“Cứ để yên ổn một chút, khi nào tôi bình phục hoàn toàn thì sẽ tiêu diệt gọn. Cả hắc lẫn bạch đạo”

“Thuộc hạ đã rõ”

Vừa lúc đó lại tiếp tục có tiếng gõ cửa vang lên, mọi người đều nghĩ là Tôn Hữu Nam và Lý Chí Tiền nên lập tức cho vào. Nhưng không như họ nghĩ, bước vào là hai cô gái trên người là bộ đồ da bó sát màu đen, thân hình cân đối, gương mặt cũng được gọi là xinh đẹp nhưng điều thu hút trên người họ là ánh mắt sắc lạnh, cả người tỏa ra mùi bí ẩn. Cả hai người bước đến trước mặt Triệu Yến, cung kính cúi người chào cô

“Thủ lĩnh!”

Cô gật đầu một cái rồi liền hỏi chuyện, trên mặt lúc này là vẻ gian xảo

“Làm xong chưa?”

“Thuộc hạ đã làm xong rồi”

“Chị dâu, chị đã làm gì?”. Tam Chánh và Điền Hạo đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì

“Chỉ là cho người đặt vài quả bom trong kho vũ khí của Tạ Vũ Bân thôi. Tôi muốn giúp A Chấn một tay vì Tạ gia có thế lực cũng không phải tầm thường, với lại còn có con cáo già Tạ Vũ Bân khó đối phó”. Vừa nói cô vừa nhìn sang Trương Chấn bằng ánh mắt đầy sự dịu dàng

“Vậy còn hai người này là ai?”

“Đây là Hải Quỳnh và Hải Nghiên-là hai người thân cận nhất của tôi trong tổ chức”

Lúc này Hải Quỳnh và Hải Nghiên mới quay qua gật đầu chào hỏi với Tam Chánh và Điền Hạo. Nhìn hai người đàn ông này có vẻ cũng rất lợi hại.

Sau khi báo cáo xong, tất cả đều rời khỏi để lại không gian cho Trương Chấn và Triệu Yến. Nhưng khi bọn họ vừa đi khỏi thì ba mẹ Trương và ba mẹ Triệu đều lần lượt bước vào, mẹ Triệu hớn hở nói

“A, con rể, con đã thấy khỏe hơn chưa?”

“Mẹ, sao mẹ lại gọi con rể nhanh như vậy chứ?”

“Thì chúng ta cũng gọi con là con dâu rồi mà”. Mẹ Trương vui vẻ tiếp lời

Nghe hai người nói vậy thì Triệu Yến cũng chỉ biết lắc đầu gượng cười. Còn bốn người lớn từ lúc bước vào thì cứ luyên thuyên không ngừng, không khí trong phòng cũng trở nên náo nhiệt như mở tiệc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN