Cổ Mộ - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
636


Cổ Mộ


Phần 20


Cơn gió tuyết vẫn khe lay những bông hoa anh đào màu trắng bay nhè nhẹ bao phủ lên Tiên Phi và Hoàng Đế…
Khăn tang trắng thay hết những dãy khăn đỏ báo hỷ trong hoàng cung…tiếng các cung nữ trong Tâm Cung khóc thương cho Tiên Phi luôn trao năng lượng tích cực đến mọi người,ở bên thuỷ phòng nơi giặt giũ đồ …người tổ trưởng ôm miệng ngạc nhiên khi tin báo Tiên Phi đã mất…bà buồn bã
“ Tiên Phi đã ở đây hơn một năm,mới chỉ hơn một năm thôi …người tốt tại sao lại như vậy”…
Các con của các vương gia ,các quan quý tộc được dậy võ nghe tin cô giáo của mình đã mất,chúng khóc đòi cha mẹ “ Mẹ ơi con muốn gặp Tiên Phi,người nấu ăn rất ngon còn bắt chúng con ngủ đúng giờ nữa”…
Vương phu nhân ôm con bật khóc “ Tiên Phi sẽ không quay lại nữa con à…cô ấy đang lên thiên đường rồi”…
Tổng quản đứng bên ngoài cứ gọi Vua
-Điện Hạ,đến giờ phát tang rồi thưa người,nếu người không tới thì tang lễ không thể diễn ra được…
Sau cánh cửa Vua tay cầm tấm thiệp mà Tiên tặng trong ngày sinh nhật,ông ta ngồi thất thần đôi mắt đỏ khẽ mở tấm thiệp ra nhìn vào dòng chữ ,ông ta bật khóc rồi ôm cổ ứ nghẹn lại …
“ Tại sao em lại làm thế với ta,ta đã nói rằng ta yêu em vậy thì tại sao lại bỏ lại ta vậy “
Vua khóc thành tiếng “ A…a…ư…ư…”
Tổng quản bên ngoài buồn bã khi nghe thấy Vua đang khóc bên trong phòng…
Keng…keng…tiếng báo chuông có người mất vang khắp Hoàng Cung…
Takashi khoác lên mình bộ vest đen…anh ta nhìn đôi bàn tay “ Tiên Phi tại sao lại buông tay tôi”
Anna đứa trẻ kéo áo cha “ cha ơi ,Tiên Phi không dậy học nữa ạ”
Takashi cúi xuống ôm con ,anh ta đỏ đôi mắt lên “ Tiên Phi đang đi ngủ con à”
-Vậy khi nào người dậy cha gọi con nhé,con có cái này muốn tặng Tiên Phi…
-Ừm
Takashi cau mặt…anh ta cố kiềm chế cảm xúc…
Cô dâu mới tới là Yuri cô ta giật chiếc khăn voan trên đầu khi người dưới đưa bộ đồ tang lễ
-Cô ta chọn đúng ngày em tới để chết,thật sự quá bỉ ổi
-Là điều tốt mà
Hoàng Hậu mỉm cười…
-Chị nói thế là sao?
-Cô ta đang được Vua sủng ái như chị đã nói với em ,giờ cô ta chết chẳng phải em sẽ được trọn vẹn sao
-Nhưng đúng ngày em cưới ,điên thật đấy
-Cố lên em ,giờ tất cả là của em…
-Chị yên tâm k cô gái nào có thể cản trở được em…ngay cả cô ta còn phải nhảy lầu rồi thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ…
Hoàng Hậu mỉm cười nhìn em gái…
Tâm cung hôm nay tiếng chim hót kêu nhiều hơn mọi ngày…chiếc quan tài làm bằng thuỷ tinh được đặt ngay ngắn giữa sảnh…Tiên nằm bên trong như đang ngủ,trong chiếc váy trắng,mái tóc được chải gọn gàng…
Công Chúa xoa lưng Thái Hậu khi bà cứ khóc bên quan tài
-Con bé chỉ như đang ngủ thôi mà
-Dạ…người xin hãy giữ sức khoẻ…Tiên Phi đã mất rồi …người nên chấp nhận sự thật này…xin bớt đau lòng…
-Điện Hạ…Điện Hạ sẽ phải thế nào đây…
Cánh cổng Tâm Cung mở ra ,Vua trong bộ vest đen bước vào mặt lạnh tanh…ông ta báo Hổ Phách “ Phát tang”
-Dạ…
Keng…tiếng chuông báo lễ phát tang…
Vua bước tới quan tài mỉm cười khi nhìn Tiên đang nằm bên trong “ Ta tới rồi,em chờ có lâu không…”
Vua vuốt tóc Tiên nhẹ nhàng…ông ta rút trong túi quần ra một hộp nhẫn…mở bên trong ra có chiếc nhẫn ,Vua dơ ra rồi xoa má Tiên…
“ Ta trong đời này chỉ có hai người vợ,người đầu tiên ta yêu và kết hôn kể từ khi còn là sinh viên,người thứ hai đó là em,ta đeo nhẫn cho em nhé…vợ”
Vua nói câu đó Thái Hậu bật khóc bên hiên cửa …công chúa gục đầu vào vai Thái Hậu …
Tay Vua cầm bàn tay Tiên lên,nước mắt ông ta rơi xuống chiếc nhẫn “ Anh yêu em”…
Vua cúi xuống hôn lên trán Tiên…
Xác của Tiên được đưa tới Cổ Mộ nơi chôn cất các vị Tiên Đế và Hoàng Hậu…
Hoàng Hậu tỏ vẻ không vui
-Nơi đó cô ấy chỉ là thứ phi sao có thể được chôn ở đó
Công chúa gằn giọng
-Lệnh của Điện Hạ k lẽ Hoàng Hậu muốn thắc mắc,nếu có thắc mắc hãy tới hỏi thẳng người…
Hoàng Hậu tức nắm chặt bàn tay…
5 năm sau…
“ Bố mẹ ơi,bố mẹ”
-Có chuyện gì thế con
-Con được nhận làm phóng viên chính thức rồi
-Vậy tốt quá rồi chúc mừng con,con yêu…cuối cùng đã thành công…
-Dạ…may mắn quá ,con đi tắm cái đã
Bố mẹ Tiên nhìn cô con gái mà vừa mừng vừa lo…
-Bà nó ,đã năm năm rồi tôi muốn qua Nhật thăm bà hai bên đó nghe nói đứa con trai chuẩn bị lấy vợ…k sang k được
-Công chúa có dặn là chúng ta mãi mãi k được sang Nhật nữa ,ông quên à,ông quên con ông đã chết à…
-Tôi biết thế nhưng ai cũng nghĩ nó đã chết rồi mà…giờ có ai chú ý đâu đã năm năm rồi
-Chúng ta nghĩ cho con đi …ngày đó công chúa đã tới chỗ con gái mình khi nó nhảy tự vẫn…
Mẹ Tiên nhớ lại…
Công Chúa cũng đi theo Tiên nhưng không theo bước lên trên mà đứng bên dưới…khi Tiên nhảy xuống công chúa đã ở ngay đó…Tiên ngã đập đầu vào viên đá …máu chảy ra…
-Tiên Phi cô điên rồi…tại sao phải vậy
-Tôi mệt mỏi rồi muốn rời khỏi đây,đừng cứu tôi hãy để tôi chết vì để tôi sống thì tôi cũng sẽ tự tìm cách tự vẫn đến khi nào chết mới thôi
-Cô điên thật rồi
-Công Chúa hãy giúp tôi giải thoát,chúng tôi đúng là ác duyên,tôi chết rồi Điện Hạ sẽ k còn phải lo nữa
-Tôi k còn nghĩ chuyện đó nữa đâu
-Giúp tôi thoát khỏi đây…tôi xin cô đấy,tôi sống đau đớn lắm…tôi k thể yêu người ấy được …
Tiên ngất đi…Công Chúa vội quay đi về phòng lấy kim tiêm và thuốc…Công Chúa là thạc sỹ ngành y…cô đã tiêm cho Tiên thuốc tạm thời ngừng tim đập…khi Y Phòng tới thì đã khám rằng Tiên đã chết khi tim ngừng đập…thuốc chỉ có tác dụng trong 12 tiếng nên công chúa vội sắp xếp tổ chưc tang lễ sớm…sau đó công chúa tới cổ mộ âm thầm đưa Tiên rời khỏi nơi này…
Mẹ Tiên thở dài
-Con mình đầu đập vào đá nên mới mất trí đó,nó nhớ tất cả trừ chuyện xảy ra ở đó
-Bác sỹ có nói rồi,khi trong lòng tổn thương ở đâu quá tự động muốn quên đi chuyện đó…như vậy cũng tốt,sẽ k phải buồn nữa…không còn đau lòng nữa…
-Phải con của chúng ta đã suýt nữa không còn có thể gặp bố mẹ được nữa,đứa con dại dột …Có lẽ nó phải đau lòng lắm mới như vậy,nó mạnh mẽ lắm k ngờ cũng có lúc bất cần như vậy
-đã qua rồi,giờ chúng ta cứ sống ẩn mình là đủ…
-Cũng may Điện Hạ giao cho công chúa việc lo bên nhà ta nên mới lấp liếm được …
-Con mình sẽ có cuộc đời mới,không cần lo lắng…
Tại Hoàng Cung…
Thái Hậu đi vội vã tới Đông Cung
-Điện Hạ đâu rồi ta muốn gặp Điện Hạ
-Thái Hậu xin hãy quay về,Điện Hạ lại đóng cửa tu tâm rồi ạ
-Hổ Phách ,rốt cuộc là Điện Hạ có muốn có con không?
-Ngài ấy đã nói không kết hôn nữa mà Thái Hậu
-Vậy thứ phi yuri thì ngài ấy vứt xó sao,chuyện qua đã qua rồi hãy nói Điện Hạ mở lòng vì đại cuộc dòng tộc này…
-Dạ thần sẽ báo lại
-Nhớ báo đấy…
-Dạ…
Hổ Phách đi bộ chậm rãi sau cánh cổng đông cung dẫn tới vườn hoa đào…Vua trong chiếc áo sơ mi trắng quần âu mỏng manh trong tiết trời lạnh …ông ngồi dưới gốc hoa anh đào
-Điện Hạ ,trời trở lạnh rồi ạ…
-Thái Hậu nói gì?
-Người nói muốn Điện Hạ duy trì nòi giống cho gia tộc…Điện Hạ đã năm năm rồi người phải quên đi chuyện đó để mở lòng lại …
-Lui đi…
Vua ngồi gẩy đàn ,ông ta đọc bài thơ
“ Em xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan đi”
Vua nhớ lại hình ảnh ông ta và Tiên ngã nhào dưới cây anh đào ,ông ta mỉm cười
“ Ta phải xa em mặc kệ nước mắt em rơi,vì những nguyên do cả đời không dám đối diện
Từ nay duyên kiếp bỏ lại phía sau ngày và bóng tối chẳng còn khác nhau
Có bao nhiêu đôi ngôn tình cớ sao lìa xa mình ta”
Vua bật cười nhẹ với đôi mắt buồn trĩu…ông ta sờ lên thân cây khắc chữ “ Tiên Phi”…cả thân cây chằng chịt chữ Tiên Phi…Vua tựa đầu vào thân cây ,ông ta vẫn khóc khi nhớ về Tiên dù đã năm năm trôi qua…
Tiên vẫn sống cuộc sống mà cô vẫn mong muốn …tự do tự tại,không ai quản thúc…Đêm đến cô say rượu sau khi đi uống cùng đám bạn thân…
-Tiên ơi lạnh đấy lấy áo chống nắng mặc cho đỡ lạnh…
Linh bạn thân của Tiên lại gần Tiên trong hầm đỗ xe…Tiên cúi đầu ngồi thu lu trong góc “ Này mày say đến thế à,nay có uống say lắm đâu”…
Tiên ngẩng lên tự dưng hai hàng nước mắt rơi xuống
-Tao buồn quá,không hiểu sao cứ mỗi khi trời lạnh tao lại thấy buồn …rất là buồn…
-Điên à,ngáo rồi ý,xem phim hàn ít thôi,tao xem phim mà đôi nào đang yêu chia tay nhau đôi khi nghĩ mình như nhân vật chính ý
-Nhưng tao làm gì có người yêu mà sao lại buồn vậy…tao cảm thấy rất buồn ,cảm giác không thể tả được…
Tiên khóc lớn ôm tay lên tim…cô bạn thở dài…
Đèo nhau trên con xe máy đi trên phố,Tiên mặt buồn thiu…bước vào nhà mẹ Tiên khoe
-Hoa khô mẹ làm thành hình này đẹp không
-Hoa khô
Tiên chợt nghĩ tới chuyện nhặt cánh hoa,cô ngồi cười bên ô cửa ghép từng chữ …cô thấy chữ “em yêu”…Tiên ôm đầu vẻ mặt đau đớn
-Sao vậy con
-Con hình như đã từng làm hoa khô rồi …
Bố Tiên hiểu ý liền xoa tay con gái “ Con làm cùng mẹ mà,chỉ là lúc con ngã nên con quên đi thôi”
-Ra vậy,vậy con đi nghỉ đây…
Tiên đi qua rồi quay lại “ À bố mẹ này,bố mẹ có quên kể cho con chuyện gì không,tại con cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó”
Mẹ Tiên mặt lo lắng,bà lúng túng “ Làm gì có gì con cả nghĩ quá,con chia tay thằng cu Tuấn mẹ cũng kể mà”
-Chuyện đó con nhớ nhưng khoảng thời gian một năm bạn con nói con không ở đây…mẹ k kể gì trong khoảng đó cả
-Thì lúc ý con ốm mẹ đưa con đi chữa bệnh mà biết nói gì nữa
-Vâng…
Tiên lên trên phòng cô thấy trời lạnh buốt hơn…từng con gió siết lấy cô khiến Tiên cảm thấy nhớ nhung điều gì đó…cô cảm thấy rất khổ tâm …Bỏ chiếc chăn lạnh xuống đột nhiên chiếc khăn len màu đen rơi ra khiến cô khựng lại “ Mình bị làm sao vậy,tại sao mình lại cứ buồn đế thế này”
Tiên cứ nằm trên giường ôm chiếc khăn len và khóc nức nở dù không rõ nguyên nhân,đã năm năm qua cứ khi nào trời vào mùa đông cô lại cảm thấy lòng đau đến kì lạ…
Mẹ Tiên đứng bên ngoài cửa bà thở dài nói với chồng “ Khi trời trở lạnh nó lại như thế “
-Có lẽ ngày gặp ông ta cũng lạnh và ngày con nhẩy tự tử trời cũng rất lạnh…
Tiên nhận được đợt đi tập huấn tại Nhật Bản…cô thông báo cho bố mẹ
-Con sẽ sang Nhật tập huấn nửa tháng đến một tháng bố mẹ ạ…
Cả hai đồng thanh “ Không được”
Tiên tròn mắt ngạc nhiên…” Sao bố mẹ căng vậy”
Bố Tiên gằn giọng “ Con đi xa bố mẹ k yên tâm”
-Con cũng sang đó đi tìm bố rồi mà
Tiên buột miệng nói ra rồi cô chợt nghĩ “ Mà tại sao con lại phải đi tìm bố nhỉ”
-Con sang chơi với bố ,nhớ nhầm rồi đấy…
Mẹ Tiên quát “ Con có thể đi bất cứ đâu nhưng Nhật thì không,con mà sang đó mẹ chết cho con xem”…
-Ơ kìa mẹ …
Mẹ Tiên bỏ vào phòng còn bố cô nhắc khéo “ Mẹ ghen với bà hai của bố bên đó nên k thích nước Nhật đâu,con xin ở lại đi,nghe bố đừng làm mẹ buồn”
-Dạ vâng …
Thế nhưng Tiên là người thích khám phá,cô vẫn nhận lời sang Nhật Bản để trau dồi thêm kiến thức…cô báo bố mẹ rằng chuyển vào Sài Gòn học …
Bước chân xuống sân bay Nhật Bản…trời rất lạnh Tiên kéo cao chiếc áo lên cổ mỉm cười cùng hai bạn sang học cùng đợt…đó là Chi và Mai …
-Lạnh nhờ
Chi nhanh nhảu
-Chị Tiên đi Nhật rồi mà nhỉ
-Ơ sao em biết
-Nãy em thấy ghi trong hộ chiếu của chị mà ,chị sang mà không thấy về kì lạ
-Chị không để ý đâu,để xem lại
Tiên nhìn rõ cô 5 năm trước có sang hai lần một lần quay về và một lần không thấy quay về …” Chắc có nhầm lẫn gì thôi”
Lúc này Tiên đã thấy có gì đó không ổn…bảo vệ sân bay ra chỉ người vừa xuống máy bay đi lên xe để di chuyển về sảnh sân bay…xe đóng cửa lại lái xe dừng lại và xuống xe vội vàng chỉnh trang phục cả bảo vệ cũng vậy…họ đứng với tư thế nghiêm trang dơ tay chào cúi đầu…Tiên ngó ra thấy chiếc máy bay màu đen và vài chiếc xe ô tô màu đen đi từ hướng máy bay đó ra…Mai oà lên ngưỡng mộ “ Oài ,người ngồi trong xe đó chắc chắn là người cao quý nào đó”
Chi nhăn mặt “ chắc chắn rồi nhìn cả đoàn nhân viên ở sân bay đang cúi đầu thì biết”…
Tiên chen lên nhìn qua cửa kính xe ô tô…” Đâu chị hóng với ai mà hoành tráng vậy”
Trong chiếc xe ô tô Vua trong bộ vest màu đen mặt lạnh tanh đang nghe Hổ Phách trao đổi công việc…
Hai chiếc xe ở khoảng cách rất gần vô tình lướt qua nhau…Tiên cười tươi vẻ tò mò nhìn ra ngoài và nhìn chăm chú vào đoàn xe…
Hổ Phách báo với Vua “ Hôm nay có thể có tuyết đó ạ”
-Vậy à…
Vua nhìn về ra ngoài nhìn về phía chiếc xe…tuyết đúng lúc rơi xuống…bản nhạc ở trên xe của Tiên và Vua đều cất lên radio cất lời“ Hãy lắng nghe bản nhạc song ca mới nhất trong ngày tuyết đầu mùa rơi “…
🎶 Dù bảo là đừng tiến tới nữa,dù bảo là phải dừng lại nhưng trái tim anh vẫn không hề mệt mỏi,không hề suy giảm khi nghĩ đến em và tự hỏi
tại sao tình yêu của ta lại như thế 🎶
Ngay lúc này Tiên ngẩng lên nhìn tuyết rơi cô vui vẻ cười chỉ tay về phía tuyết với bạn bè…Vua mở cửa kính xe đưa tay ra bên ngoài đón lấy những bông tuyết…
🎶Từng chút một em đếm và đếm những kỉ niệm của hai ta ,dù chỉ là một giây trái tim em cũng không thể nào nghỉ ngơi,nó trở thành gánh nặng mà em không thể nào kiểm soát nổi,tại sao em chẳng thể ném chúng đi🎶
Tiên nhìn ra phía xa thấy loáng thoáng người đàn ông đưa tay ra đỡ lấy bông tuyết…cô căng tròn mắt ra nhìn …
Vua mỉm cười nhìn bông tuyết nhưng nhìn về hướng chiếc xe “ Tuyết đã rơi rồi ,chào em “
🎶 Anh tự an ủi mình bằng những lời dối gian,thật sự trái tim anh phải làm thế nào chưa biết được ,chắc anh phát điên vì tình yêu khổ sở này mất,tại sao em lại bỏ rơi anh🎶
Tiên hà hơi vào kính vẽ trái tim và cô k hề biết rằng tâm điểm của trái tim đó vị Vua cao ngạo chồng của cô đang dơ tay đón lấy bông tuyết để chào cô mỗi khi tuyết đầu mùa về…
– [ ]

Yêu thích: 2 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN