Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh - Chương 29: Trung thu vui vẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh


Chương 29: Trung thu vui vẻ


Bạch Dương Vĩ rời đi, Sở Hòa tiễn hai người bọn họ ra khỏi cửa. Nhìn chiếc xe ô tô sang trọng đã đi xa, cậu lặng lẽ cười khổ một chút.

Cậu vốn dĩ hiểu rõ cậu không có cơ hội, nhưng mà đây là tình yêu đơn phương. Cũng chỉ mình cậu đau lòng, cũng chỉ mình cậu biết được đoạn tình cảm này.

Cậu không nói ra, sẽ chẳng ai biết cậu thích Bạch Dương Vĩ.

Cậu không nói ra, chỉ mình cậu tự biết bản thân mình đau lòng là được rồi.

Sở Hòa đóng cổng lớn căn biệt thự, quyết định hôm nay tự làm bánh ngọt thưởng cho mình. Chỉ những lúc cậu buồn, cậu mới thật sự chạm đến bánh ngọt.

Bạch Dương Vĩ và Tiểu Ái Nhi đến nhà hàng ăn cơm. Hôm nay là ngày lễ trung thu, nhà hàng còn trang trí thêm đèn lồng và vài con thỏ.

Tiểu Ái Nhi nắm lấy cánh tay của Bạch Dương Vĩ, vừa cười vừa chào hỏi quản lí và nhân viên xung quanh. Khiến mọi người nhìn cô như một thiên thần nhỏ giáng xuống trần gian, quản lí nhà hàng còn không ngừng khen Bạch Dương Vĩ có mắt chọn người.

Tất nhiên, Bạch Dương Vĩ cũng rất vui vì ánh mắt ngưỡng mộ của đám người họ. Trong lòng anh nghĩ.

” Những người xung quanh tôi đều rất tốt, kể cả Sở Hòa cũng vậy”

Bất tri bất giác, hắn lại nghĩ đến Sở Hòa.

Mà lúc này, Sở Hòa đang ở nhà nhìn chiếc bánh kem màu hồng mình vừa làm. Bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa, bụng cậu lại đói rồi. Sở Hòa mở tivi lên, vừa xem hoạt hình vừa ăn bánh kem. Tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Bạch Dương Vĩ lái xe đưa Tiểu Ái Nhi về thăm gia đình mình. Khỏi phải nói, hai vị phụ huynh của Bạch Dương Vĩ vừa thấy cô con dâu đáng yêu vui mừng đến độ cười không ngừng. Mẹ của Bạch Dương Vĩ thậm chí còn tự tay xuống bếp nấu ăn cho cô, chừng đỏ đủ để hiểu nhà họ Bạch coi trọng cô con dâu này như thế nào.

” Ai da con bé này, về đột ngột như vậy cũng không nói cho bác một tiếng để bác chuẩn bị. Trưa nay ăn cơm cùng chúng ta nhé ?”

Đôi môi nhỏ đỏ mọng của Tiểu Ái Nhi nở ra một nụ cười dễ thương, rất ngoan ngoãn đáp.

” Con cũng vì nhớ mọi người nên mới về sớm mà. Được ăn bữa cơm của bác gái là niềm vui lớn nhất của con, để con vào phụ bác”

“Ai da! Bạch gia có phước lắm mới có được một đứa con gái tốt như thế này.”

Bạch phu nhân đã cười đến tận mang tai, một già một trẻ đi xuống bếp. Ở trên này chỉ còn lại Bạch lão gia và Bạch Dương Vĩ ngồi lại.

Ông nhìn con trai của mình vẫn còn đang dõi theo bóng của bạn gái nó, cũng khá hài lòng hỏi.

” Đã định xem khi nào kết hôn với Tiểu Ái Nhi rồi chứ?”

Bạch Dương Vĩ gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi đáp.

” Tụi con quyết định kết hôn vào cuối năm nay. Hai tháng nữa sẽ tổ chức tiệc đánh hôn”

Bạch lão gia hài lòng gật đầu, còn không ngừng khen Tiểu Ái Nhi.

” Gia thế nhà con bé rất xứng với nhà của chúng ta. Đúng là môn đăng hộ đối mà, con bé tính tình cũng đáng yêu lại thông minh. Cuộc hôn nhân này ta rất vừa ý”

” Vâng ạ!”

Bạch Dương Vĩ gật đầu, thay Tiểu Ái Nhi đáp lời cha của anh một chút. Ông lại nói tiếp.

” Hôm nay là trung thu, cũng may mẹ con mua rất nhiều loại bánh khác nhay. Đều là bánh đắt tiền cả, còn có của đối tác gửi đến. Một lát nữa con mang vài túi về nhà để dành đón tết trung thu cùng Ái Nhi. Con bé mới về nước, đừng để nó tủi thân”

Bạch lão gia cũng xem ra vừa ý với cô con dâu này, hôm nay tâm trạng ông rất tốt. Có lẽ là vì thấy Tiểu Ái Nhi trở về, ngày kết hôn có lẽ cũng sắp đến rồi.

Bạch Dương Vĩ nghe đến bánh trong thu, trong đầu chợt nhớ đến một lời hứa. Ánh mắt của anh bỗng dưng có chút áy náy.

Nhưng Bạch lão gia không nhận ra, ông gõ tay lên mặt bàn. Tiếp tục nói.

” Ta nghe dạo này thư kí cùng quản gia nhà con báo rằng thời gian gần đây con rất thân thiết với Sở Hòa. Thậm chí còn sắm sửa cho thằng bé rất nhiều đồ, đưa nó đi du lịch?”

Bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, Bạch Dương Vĩ trở nên tập trung hơn hẳn. Hắn không chối, rất thẳng thắn đáp.

” Vâng ạ! Cậu ấy dù gì cũng là cùng con lớn lên. Lại tận tâm như vậy, con sớm để xem cậu ấy là anh em”

Bạch lão gia liếc mắt nhìn hắn nói.

” Ta thừa nhận thằng bé cùng con lớn lên. Lại sống tận tâm vì gia đình này. Nhưng nó chỉ là người làm, lại còn là kẻ tật nguyền, con tốt với nó một chút thì không sao. Nhưng đừng tốt quá, cứ xem nó như người thân cũng không hay, để mọi người bên ngoài bàn tán sẽ không biết thành ra chuyện gì. Rồi có ngày nó cũng sẽ khiến con tức giận thôi, đừng có trách lúc đó lại nuôi ong tay áo”

Bạch Dương Vĩ nghe đến đây lập tức nhíu mày, trong lòng có chút không vui đáp.

” Dù gì cậu ấy cũng đã sống cạnh chúng ta lâu vậy. Tính của Sở Hòa rất tốt, cha đừng nói những lời cay nghiệt như thế”

Bạch Dương Vĩ không biết rằng dạo này mình đúng là quan tâm đến Sở Hòa hơi nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN