Có một nỗi buồn vừa ghé qua đây
Em
Anh gặp lại cô , vào một ngày mưa lớn , họ vẫn ở đây , ở trong thành phố này nhưng hôm nay anh mới vô tình gặp lại người mà anh không bao giờ muốn làm tổn thương.Cô cầm chiếc ô đen quen thuộc đi qua anh như chưa từng quen biết .Dưới mưa bụi trắng xóa , nước mắt không thể rơi , cô không muốn mình yếu đuối , không muốn thừa nhận với bản thân , cô còn yêu người đó , quá nhiều.
Hồi ấy Jae Hee 23 tuổi , trầm lặng và đa cảm.Cô thích có một ly Mocha nóng , rồi ngồi lặng hàng tiếng nhìn dòng người qua lại ngoài kia. Mà cũng vì vậy , cô mới gặp anh.
Hôm ấy , ngoài trời có tuyết , cô ngồi chiếc bàn bên cạnh cửa , đếm những người ra vào quán, rồi tự mỉm cười .Jae Hee ghi lại tất cả những người vào quán , họ uống gì , mặc gì v,v,v….
Anh vào quán ,phủi đi những hạt tuyết trên áo và gọi một ly espresso, ngồi cái bàn có cây hoa chịu được cái lạnh của Hàn Quốc , mạnh mẽ và dũng cảm. Anh không nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào mình nên vẫn thản nhiên uống hết ly espresso rồi đi ra khỏi quán nhỏ.
Lát sau cô cũng cầm áo ra về , khi lướt qua chiếc bàn ấy , cô thấy trên bàn có một chiếc vòng tay nho nhỏ , lấp lánh và rất đẹp.Tiện tay cô cho luôn vào túi và ra về.
Những thứ mọi người thấy từ cô chỉ là vẻ bề ngoài , bên trong Jae Hee không hề mạnh mẽ , nước mắt sẽ chảy , sẽ không còn vui vì một suy nghĩ buồn chỉ thoáng qua .Trên con đường về nhà chỉ một mình , cô đơn.
Cô hay buồn , rất thích nghe nhạc buồn , chỉ có một người bạn thân nhất trên đời , mỗi vết thương từ bên ngoài cô đều tự nhủ chỉ sâu một chút thôi , chỉ một chút thôi, hết hôm nay sẽ không đau nữa.
Sáng nay , chủ nhật đầu tiên của tháng , cũng như bao người , cô tìm một chốn để quên đi bon chen cuộc đời , một nơi cho cô bình yên.Cung điện Gyeongbokgung. Nơi này ngày xưa ấy cô vẫn hay đi cùng với anh trai , đã mất từ cách đây nhiều năm rồi, cô vẫn nhớ hôm ấy cô đã thấy mình muốn chết , muốn đi cùng anh ấy để anh ấy không cô đơn , không bao giờ….
Miên man suy nghĩ cô không biết mình đang ở đâu ,không phải Cung điện Gyeongbokgung , cũng không phải nơi ồn ào , cô cứ đi , cô muốn đi đến mòn đế đôi giầy bánh mì mềm mại.Rồi cũng ngồi xuống một chiếc ghế và thẫn thờ , rồi lại đi.
\” Xin lỗi , cho tôi hỏi …\”
Giọng nói ấm trầm khiến cô bừng tỉnh khỏi mớ bòng bong :
\” Sao ạ ?\”
\” Cô có biết chỗ này không ?\”
\” Xin lỗi tôi không phải người ở đây , mà đây là nơi nào vậy ?\”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!