Cô Nàng Hổ Báo - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cô Nàng Hổ Báo


Chương 12


“Thế lại càng phải cẩn thận, có khi gã đó có mục đích không chính đáng nào khác đằng sau thì sao. Đừng có lóa mắt mà vội quyết định, chờ anh điều tra thông tin về gã đó xem có tốt thật không hay chỉ lừa lọc”.

“Jok nói cũng đúng đấy. Từ từ hãy quyết định thì hơn con ạ”. Ông Athikorn nói với con gái.

“Anh cũng đồng ý với Jok, nên chờ xem anh ta có tốt thật không”. Jetana nghiêm giọng nói với em trai.

“Bố, anh Jet, không phải lo đâu. Con sẽ cho người đi điều tra tiểu sử gã ấy, con sẽ điều tra tận gốc, kể cả việc đã từng vi phạm luật giao thông chưa. Nếu gã đó từng vượt đèn đỏ hoặc lái xe quá tốc độ, con nhất định sẽ bắt Namjiu bỏ cho bằng được. Con người không có trách nhiệm với bản thân và người khác như thế không xứng đáng với Namjiu của chúng ta đâu”. Đội trưởng Jirasak kiên quyết.

Hi vọng gã đó mắc sai lầm, dù chỉ là một lỗi thôi cũng được, để Namjiu của chúng ta sẽ độc thân mãi mãi.

Tiến sĩ Athikorn và Jetana gật đầu tán thành. Namjiu nhìn bố và hai anh trai rồi thở dài. Cô biết ngay là sẽ thế này mà. Mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp khi rơi vào tay của đội trưởng Jirasak Hatxabancha.

“Nhưng mà mẹ thích người đàn ông đó”. Người im lặng đã lâu bỗng dưng lên tiếng.

“Ơ kìa, mẹ! Sao lại thế, con bé Namjiu đang có người yêu đấy”.

“Jok, người đàn ông đó thấy được giá trị của Namjiu, con không thích điều đó hay sao?”. Bà Jenjira cười.

“Không biết thấy được thật hay không. Thời buổi này đàn ông đâu dễ tin tưởng. Đầy kẻ chỉ lôi phụ nữ ra làm đồ chơi. Con không đời nào tin gã đó cho đến khi gặp được người thật, biết tính tình ra sao”.

“Trời ạ, anh Jok. Nếu anh Raman có ý đồ lừa Namjiu, Namjiu đánh cho tan xác rồi”. Namjiu vô tình tỏ ra khó chịu.

Jirasak nheo mắt: “Nói lạ nhỉ? Tóm lại có phải yêu nhau thật không? Yêu đương kiểu gì mà đánh cho tan xác? Đang giấu giếm cái gì phải không?”. Ông anh đội trưởng đội cảnh sát, người có quá nhiều kinh nghiệm trong việc tra hỏi tội phạm, bắt thẩm vấn em gái.

“Kh… Không… Không có gì. Namjiu chỉ nói cho bố mẹ yên tâm thôi mà”. Namjiu cố gắng ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, cô biết rõ ông anh thứ của mình bắt lỗi giỏi đến mức nào.

“Thôi nào. Mẹ muốn mọi người tôn trọng quyết định của Namjiu và cho phía bên kia có cơ hội chứng tỏ rằng anh ta thật lòng muốn gặp gỡ Namjiu”. Bà Jenjira quay sang nói với chồng và hai con trai.

“Con cảm ơn mẹ”. Namjiu cười, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Một khi mẹ đã nói thế, những người còn lại chắc chắn không dám ý kiến.

“Nhưng mà mẹ…”. Jirasak vẫn còn muốn cãi.

“Jok, chuyện của con mẹ chưa nói đến đâu nhé. Nào là em Fa, em Fon, lại còn bao nhiêu em của con nữa thì sao?”. Giọng nói đều đều khiến Jirasak nhanh chóng ngậm miệng.

Namjiu nén cười trêu anh.

“Cứ cười đi. Chuyện này còn dài. Đừng vội đắc ý”. Jirasak dọa em gái.

“Con đồng ý với mẹ. Nếu như người đàn ông đó thật lòng, anh ta phải đến chứng minh cho chúng ta thấy”. Jetana nói.

“Thế nào? Có dám dẫn về ra mắt không?”. Jirasak thách thức.

“Thật ra… hôm nay anh ấy định đưa em về, nhưng em không cho”. Namjiu nói.

“Mẹ cảm thấy mẹ bắt đầu thích anh ta hơn rồi đấy”. Bà Jenjira cười với con gái.

“Nhưng hai anh em con và bố thấy bình thường”. Jirasak tiếp lời mẹ rồi quay sang nói với bố: “Bố không định nói gì à?”.

Ông Athikorn nhìn con gái: “Bố tin Namjiu sẽ lựa chọn được điều tốt nhất cho mình. Nhưng để cho bố và hai anh yên tâm, bố nghĩ cứ nên từ từ xem xét đã. Namjiu cũng còn ít tuổi, không có gì phải vội cả”.

Jirasak gật đầu đồng ý: “Phải đấy. Bố nói đúng. Phụ nữ thời buổi này nên sống độc thân lâu lâu thì tốt hơn. Nếu có ế thật cũng không phải lo vì dù sao anh và anh Jet cũng sẽ nuôi em”.

“Thế bây giờ anh có khoảng hai trăm triệu cho em không?”.

“Khụ! Khụ!”. Jirasak sặc nước còn Jetana thì nhướn mày.

Namjiu nhìn mặt ông anh vừa rủ rê mình thành bà cô ế ẩm mà thở dài. Chỉ vì Raman mà cô phải ở trong tình thế này. Anh ta khiến cô phải nói dối cả nhà. Giờ thì Jok, người anh trai mà cô yêu quý nhất đã vô cùng quan tâm đến chuyện này. Đảm bảo Raman sẽ bị mổ xẻ không còn một góc bí mật nào hết. Hãy chuẩn bị tinh thần đi… Raman Woradechawat.

Tại dinh thự tráng lệ của gia đình Woradechawat.

Hôm nay Raman về sớm hơn mọi khi. Anh đi đến giá sách, lấy xuống bộ album ảnh của em trai rồi mở ra xem. Những bức ảnh em trai anh tạo dáng đủ mọi tư thế khiến anh mỉm cười.

Anh lật mở từng trang của album như thể đang kiếm tìm một bức ảnh đặc biệt nào đó. Khi đã hết cuốn đầu tiên, anh liền nhấc cuốn thứ hai lên.

Raman xem chưa đến mười phút đã dừng lại nhìn vào một bức ảnh. Như không dám tin vào mắt mình, anh khẽ bật cười.

Đây là bức ảnh ngày em trai anh mở mắt chào đời, anh và bố cùng đi ngắm em trai trong phòng trẻ sơ sinh và chính anh là người đã chụp lại bức ảnh này. Raman dần hồi tưởng lại ngày hôm đó…

Trong phòng có hai trẻ sơ sinh mới, một đứa là em trai anh, còn một đứa nữa là con gái. Điều khiến anh nhớ mãi không thể nào quên là bỗng dưng Rawat gào to mà không biết vì lí do gì. Ngay khi em trai anh khóc, cô bé trong lồng bên cạnh cũng cất tiếng khóc theo, thậm chỉ còn khóc rất to như thể hai đứa đang thi nhau xem ai khóc to hơn vậy. Cứ như vậy trong khoảng hai, ba phút. Cuối cùng, em trai anh đành phải nín trước như đã chịu thua. Cô bé cũng ngay lập tức nín theo. Chính vì vậy, Raman đã chụp cả ảnh cô bé đó để giữ làm kỉ niệm.

Raman mỉm cười khi nhìn vào bảng tên dán trên lồng

… Namjiu Hatxabancha…

Thật không ngờ cô bé của ngày hôm đó lại có thể xuất hiện trước mặt anh lần nữa. Raman lắc đầu, càng nghĩ càng thấy chuyện này thật hài hước. Nếu như anh không ra lệnh cho Namjiu giới thiệu bản thân, chắc anh không thể biết em trai mình và Namjiu sinh cùng ngày cùng tháng. Trái đất thật tròn khi hai cô bé, cậu bé này còn ra đời tại cùng một bệnh viện, mà từ ngày ấy đã biết thi nhau khóc rồi chứ.

Raman kéo bức ảnh của Namjiu ra khỏi album rồi mở xem tiếp. Không lâu sau, một bức ảnh khiến Raman không thể nhịn được cười mỗi khi nhìn thấy nó xuất hiện trước mặt anh.

Đó là bức ảnh một cô bé và một cậu bé cùng nhau cầm khay trong ngày lễ của các thầy cô. Ánh mắt Raman sáng lên đầy thích thú khi nhìn kĩ nó một lần nữa. Đây là bức ảnh duy nhất em trai anh ngoảnh mặt đi, không chịu nhìn vào máy ảnh, thậm chí còn bĩu môi đầy phật ý nữa. Còn cô bé kia lại đang cười thật tươi, ánh mắt rạng rỡ trong sáng. Anh vẫn nhớ, hôm đó Rawat hờn dỗi không chịu cầm khay cùng Namjiu đến nỗi bố phải vào dỗ dành sẽ mua cho cậu con rô-bốt tự động đời mới nhất mà cậu đã thích thú từ lâu. Nhưng cả ngày hôm đó, cậu em trai quý hóa chỉ diễn duy nhất màn trợn mắt, xị mặt.

“Anh Raman làm gì trong này thế?”. Rawat vừa mới bước vào phòng liền hỏi anh.

Rawat ngẩng mặt lên khỏi đống ảnh: “Anh xem ảnh”.

Rawat nhìn vào album ảnh của mình rồi cười thích thú: “Anh muốn xem lại những khoảnh khắc đáng yêu lúc còn bé của em à? Hồi đó em xinh trai thật đấy, đáng yêu nhất trên đời, anh có thấy thế không?”.

“Đúng. Rất đáng yêu”. Raman nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô bé trong ảnh.

“Sao anh lại muốn xem ảnh của em thế?”. Rawat hỏi.

“Không có gì. Chỉ là anh nhớ lúc còn bé thôi”. Raman trả lời.

Rawat cầm một bộ ảnh lên xem: “Thật không ngờ hồi nhỏ em lại có thể xinh trai đến mức này. Anh xem bức này đi, thấy không, bọn con gái cứ thích vây lấy em. Hồi đó em không biết nên chọn ai làm bạn gái, bọn chúng nó xếp hàng rõ dài”. Rawat vừa nói vừa cười khi nghĩ hồi còn nhỏ cậu đã là một ngôi sao sáng đến mức nào.

Ngay lúc đó, tiếng chuông di động của Rawat vang lên. Rawat rời mắt khỏi album ảnh, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến liền ấn nút nhận.

“Có gì vậy Nop? Hay lại định rủ tớ tối nay đi chơi?”.

Rawat nghe đầu kia trả lời, chỉ không đến một phút liền tắt máy rồi quay sang hỏi Raman một cách nôn nóng: “Anh ra lệnh cho Nop không được phá dỡ tòa nhà mà con bé đó đang thuê đúng không?”.

Raman gật đầu.

“Thế sao được? Không phải tòa nhà đó cần được giải tỏa càng nhanh càng tốt hay sao?”. Rawat bắt đầu nóng giận.

“Wat, vẫn chưa được phá tòa nhà đó”. Raman vẫn nói với em trai bằng giọng bình thản.

“Em muốn biết lí do?”. Rawat hỏi lại.

Raman nhìn thẳng vào mặt Rawat: “Bây giờ anh và Namjiu đã là người yêu của nhau rồi”.

“Gì cơ ạ?”. Rawat sửng sốt với câu trả lời của anh: “Anh đang đùa em phải không? Không thể có chuyện anh và con bé Nampla (nước mắm) đó là người yêu được”.

“Đó là sự thật. Anh và Namjiu là người yêu. Và chúng ta sẽ hoãn viện giải tỏa tòa nhà đó vô thời hạn”. Raman dõng dạc nói.

“Anh bị điên hay sao mà nhận con bé Namnau (nước thối) đó làm người yêu”.

“Wat, làm ơn hãy tôn trọng người yêu của anh, đừng có gọi cái kiểu đó nữa”. Giọng nói nghiêm nghị của Raman càng khiến Rawat kinh ngạc.

“Anh Raman, anh thích thú cái duyên thắm gì của con bé Namklong (nước sông)…”. Rawat sững lại khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Raman: “Ờ… con bé đó. Anh cũng biết là con bé đó không xứng đáng với anh. Anh không sợ chẳng may anh làm cho cô ta giận, cô ta có thể nổi khùng lên rồi làm lanh tanh bành mọi thứ à. Con bé Namjiu độc ác ấy tâm trạng không ổn định chút nào. Mà em chắc chắn đến lúc đó anh sẽ vô cùng hối hận vì đã nhận con bé đó làm người yêu”.

Rawat cố gắng làm thay đổi suy nghĩ của Raman.

“Thì cứ đợi đến lúc đó đã. Bây giờ anh thấy hạnh phúc khi có Namjiu ở bên, anh tin anh có thể giải quyết được vấn đề tâm trạng thất thường của cô ấy”.

“Trời ạ, anh thì làm sao mà biết được bản chất của phụ nữ. Phải là em đây này, người đàn ông có thể biết được mọi mánh khóe của phụ nữ. Em có thể đảm bảo với anh, con bé đó đang tính kế tóm anh, tâm địa đen tối, định mang của lạ ra để lừa anh. Em biết… lúc đầu có thể do anh không kịp đề phòng với những thứ mới lạ nên thích thú con bé đó. Nhưng bao giờ anh bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, anh sẽ hiểu sự mới lạ rồi cũng hết. Khi ngày đó tới cũng là lúc cậy ra vứt đi vì những thứ như thế bao giờ cũng bám rất chặt”. Rawat cảnh báo anh trai như thể mình là một người đàn ông có bề dày kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ.

“Wat, anh không muốn cãi nhau với em nhưng anh khẳng định anh không có ý thay đổi quyết định. Vì thế, chuyện phá nhà, đừng có manh động nữa”. Raman nghiêm khắc nói.

“Nhưng chuyện anh yêu cô gái đó đâu liên quan đến chuyện phá nhà. Anh chắc không định công tư lẫn lộn chứ?”. Rawat vẫn không chịu thua.

“Rất tiếc, Wat, anh lại là người thích mang chuyện riêng tư ra xen kẽ với công việc. Và nếu Wat còn nhớ, em chính là người nói rằng nếu là người trong gia đình thì có quyền yêu cầu. Hi vọng em vẫn chưa quên phát ngôn của chính mình”.

Rawat nhăn nhó: “Nhưng con bé Namjiu đó mới chỉ là người yêu chứ đã phải vợ anh đâu?”.

Raman nhìn thẳng vào mặt Rawat: “Thôi được rồi. Nếu Wat vẫn còn muốn phá tòa nhà đó, anh cũng không phản đối”.

“Em biết mà, anh luôn coi trọng em trai hơn phụ nữa”. Rawat cười thỏa mãn.

“Anh sẽ cầu hôn Namjiu. Ít ra nếu như cô ấy là vợ anh, Wat sẽ thấy nể người ta hơn”. Raman bình tĩnh nói cứ như thể kết hôn thật dễ dàng, tổ chức lúc nào cũng được.

“Cưới?!”. Rawat trợn mắt.

Raman gật đầu.

“Ok, ok!”. Rawat chịu thua: “Chuyện tòa nhà đó cứ từ từ cũng được”.

“Tóm lại là hai chúng ta đã hiểu nhau rồi đúng không?”. Raman hỏi lại cho chắc chắn.

Rawat gật đầu đầy thất vọng: “Cứ cho là em chiều theo ý anh đi. Em chỉ có duy nhất một ông anh trai, em không muốn ngăn cản anh. Nhưng em chỉ xin anh một điều, chuyện cưới xin đừng vội, cứ tìm hiểu nhau trước đã. Biết đâu thời gian sẽ giúp anh sáng mắt hơn”.

“Cảm ơn vì đã nhắc nhở”. Raman không hề cảm thấy dao động vì lời nói của Rawat.

“Em nói thật đấy. Dẫu sao em cũng là em trai duy nhất của anh, yêu quý và tin tưởng vào anh nhất. Thấy cái gì nguy hiểm em nên nhắc nhở anh chứ. Anh không theo kịp với các thủ đoạn, mánh khóe của phụ nữ được đâu. Hàng ngày anh chỉ biết cắm đầu vào công việc, không giống như em đã trải qua nhiều rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết cô gái đó như thế nào”. Rawat vênh mặt.

Raman lắc đầu: “Wat, anh nghĩ nếu em chỉ cần làm việc giỏi bằng một nửa chuyện thành thạo về phụ nữ chắc anh sẽ thấy vui hơn bây giờ”.

Rawat ra vẻ mệt mỏi khi nghe Raman nhắc đến công việc. “Em vẫn đang nghiên cứu. Những việc như thế này cũng phải mất thời gian chút chứ. Anh cũng biết là công việc này cần có kinh nghiệm mới có thể đảm đương được. Nhưng chẳng bao lâu nữa, khi khả năng của em đã chín muồi. Sự giỏi giang trong con người em sẽ tự khắc tỏa sáng cho anh thấy”.

“Anh sẽ đợi ngày đó”.

“Chắc chắn đấy. Chỉ cần anh không làm gì khiến em nhụt chí hay chịu thua trước, một ngày nào đó anh sẽ được thấy”. Rawat liếc sang người có thể khiến cậu nhụt chí bằng việc đi kết hôn với người phụ nữ mà cậu không ưa chút nào”.

Raman đọc được suy nghĩ của em trai nhưng vì không muốn Rawat thấy buồn khi cậu đã thật lòng nói rằng yêu quý và tin tưởng mình nhất, Raman liền khẽ gật đầu đồng ý.

Rawat như mở cờ trong bụng. Hôm nay nước xiết đừng vội đem thuyền ra, cứ chờ cho mặt nước lặng mà xem, cậu sẽ đem các thể loại tàu từ tàu thủy, tàu lặn, tàu đánh cá, tàu ngầm ra. Nếu đến lúc đó vẫn chưa thể khiến anh Raman thay lòng đổi dạ mình sẽ cho con bé đó biết mặt. Rawat toan tính nghĩ thầm trong lòng. Nước cờ này cậu phải đi cho thật cẩn thận, bởi nếu đi sai, điều đó có thể có nghĩa là cậu buộc phải chia sẻ cái họ của mình cho cô gái kia. Vì thế từ giờ trở đi, cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận, chặt chẽ và phải làm mọi cách để sự việc đáng sợ đó không xảy ra với dòng họ Woradechawat của cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN