Cô Nàng Hổ Báo
Chương 3
Hai mươi năm trôi qua.
“Chết rồi! Chết rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi chị Namjiu!”. Tiếng nói ồn ào của cô nàng mới chạy xộc vào trong phòng khiến cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính phải ngẩng lên.
“Có chuyện gì, sao mà mặt mũi căng thẳng thế?”. Chủ nhân căn phòng lên tiếng hỏi.
“Chúng ta sắp bị đuổi rồi chị Namjiu ơi. Có thư từ công ty Woradechawat buộc chúng ta phải dọn đồ khỏi đây trong vòng ba tháng. Tòa nhà này sắp bị phá rồi”. Cô gái vội trả lời.
“Cái gì? Sao lại thế được? Chúng ta vừa mới kí hợp đồng chưa đầy một năm mà”. Namjiu nói to. Cô đã kí hợp đồng thuê nhà với chủ nhân tòa nhà này năm năm, mới chưa hết một năm mà cô đã bị đuổi đi sao? “Thế cái công ty Woradechawat điên khùng gì đấy thì liên quan gì đến chúng ta. Tòa nhà này của ông Sorasak mà. Công ty đó sao có thể làm thế. Đâu? Đưa thư đây xem nào. Nếu đây mà là thư rác thì chết với mình”.
Lá thư được đưa cho Namjiu để cô tự đọc chi tiết.
Vừa đọc được câu đầu, nét mặt cô ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, càng đọc mặt lại càng tối sầm lại. Đọc xong, cô cắn răng đầy căm phẫn.
“Phải đi nói chuyện một phen mới được. Tự nhiên làm thế này với chúng ta sao được, thật quá đáng”.
“Đúng đấy chị Namjiu, chúng ta không thể chịu thua bọn tư bản hút máu người này được”. Cô gái kia kích thêm.
“Pan, trông nhà nhé, chị sẽ tự giải quyết việc này. Xem cái công ty điên đó làm gì được chúng ta, hợp đồng còn hơn những bốn năm nữa cơ mà… Không đời nào”.
Không lâu sau đó, Namjiu đã bước ra khỏi tòa nhà trụ sở của “Trung tâm huấn luyện võ thuật N.J.Gym” với quyết tâm cao độ là hôm nay cô phải lấy lại được văn phòng của mình bằng mọi giá.
Cô bảo taxi đưa mình đến tòa nhà của công ty Woradechawat theo địa chỉ ghi sẵn trên thư. Người lái taxi chắc chắn biết rõ vị trí của tòa nhà bởi nó nằm trên con đường toàn các công ty nổi tiếng. Vì vậy, không đầy một giờ đồng hồ, Namjiu đã đứng trước cửa tòa nhà Woradechawat, sẵn sàng đối mặt với vị giám đốc công ty máu lạnh đã dám đuổi cô.
Namjiu đi thẳng đến quầy tiếp tân, nói yêu cầu của mình cho nhân viên lễ tân.
“Cho tôi gặp giám đốc ở đây”.
Cô gái xinh đẹp ngẩng lên hỏi Namjiu: “Cô có hẹn trước không ạ?”.
“Không. Nhưng tôi có việc…”, Namjiu chưa nói dứt câu, cô gái kia đã trả lời ngay.
“Nếu không hẹn trước thì không thể gặp được ạ”.
“Nhưng tôi có việc thật thưa cô, rất gấp là khác”. Namjiu chống đối.
“Không được ạ. Quy định của công ty là cấm cá nhân bên ngoài vào gặp lãnh đạo, nhất là ngài Raman thì càng tuyệt đối không được”.
“Thế nếu bây giờ tôi hẹn gặp liệu có được không?”. Namjiu cố gắng mặc cả.
“Để tôi gọi lên hỏi phía trên xem sao”. Nữ nhân viên lễ tân nhấc điện thoại, bấm số nội bộ để liên lạc đến văn phòng thư kí của người có địa vị cao nhất. Không đến năm giây, cô ta quay lại lắc đầu với Namjiu thay cho câu trả lời.
“Ông ấy bận cả ngày. Không có thời gian gặp ai đâu ạ”.
Namjiu ngao ngán thở dài, cám ơn nhân viên lễ tân rồi rời khỏi quầy tiếp tân với bộ dạng chán nản. Biết thế này cô cứ xông lên tìm ông ta có hơn không, đỡ phải tẽn tò thế này, mất công chờ tắc đường rõ lâu nữa chứ. Đến nơi rồi lại chẳng được việc gì.
Bỗng nhiên, Namjiu nảy ra sáng kiến. Ban nãy, cô nhớ rõ nhân viên lễ tân có nhắc đến cái tên Raman, đó có lẽ là tên của vị lãnh đạo cao nhất ở đây. Vì vậy, nếu cô cứ nhắm mắt đi lên, biết đâu lại có thể được gặp, ai mà biết được cơ chứ. Nghĩ đến đó, Namjiu quay lại ngó nhân viên lễ tân lúc này đang bận nghe điện thoại. Cô khẽ nhếch mép, nghĩ may mắn đã mỉm cười với mình. Lợi dụng thời cơ đó, cô chạy vội về phía thang máy ở ngay đằng sau.
Đúng lúc ấy, Namjiu để ý thấy cửa thang máy đang chuẩn bị đóng nên gọi người bên trong.
“Đợi đã!!!”.
Cánh cửa sắp đóng liền mở ra, Namjiu nhanh chóng chạy vào.
“Tầng giám đốc”. Namjiu nói với người đàn ông duy nhất đứng trong thang máy.
Anh chàng cao to nhướn mày khi bị ra lệnh.
Namjiu ngẩng mặt nhìn người đối diện: “Này anh, làm nhiệm vụ đi chứ”.
Người bị ra lệnh chau mày. Namjiu gật đầu ba lần ngụ ý “Đúng rồi”. Bàn tay kia mới chịu đưa ra ấn hai lần số tầng bốn mươi chín.
“Ấn một lần là được rồi. Ấn hai lần thế tốn điện lắm”. Namjiu nhắc.
Ánh mắt sắc bén quay phắt lại nhìn cô.
“Anh làm việc ở đây lâu chưa?”. Namjiu mở màn hỏi trước, nghĩ mình cũng nên thân thiết với một số cá nhân trong tòa nhà này, mà làm quen với nhân viên trực thang máy chắc cũng chẳng thiệt hại gì. Biết đâu lại có được những thông tin quan trọng cho cô và N.J.Gym nữa cũng nên.
“Lâu rồi”. Người kia miễn cưỡng trả lời.
“Công việc nặng không?”. Namjiu hỏi tiếp.
“Nặng”. Người kia trả lời như không có nhã hứng muốn nói chuyện. Namjiu hiểu, người đàn ông này chắc ở trong thang máy lâu quá sinh chán, không muốn nói chuyện với ai.
“Khổ thân, phải đứng cả ngày trong cái hộp chữ nhật chật hẹp này”. Cô nói đầu cảm thông.
Nhân viên trực thang máy nhướn mày nhìn Namjiu.
Ting!!!
Tiếng chuông thang máy vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, thang máy cũng đồng thời bất động.
“Thang máy dừng đột ngột!!! Chết thật, làm thế nào bây giờ?”, Namjiu vội hỏi người chắc sẽ có kinh nghiệm xử lí những tình huống như thế này hơn mình.
“Ở yên đó. Những người bên ngoài sẽ giải quyết”. Anh mắt người trả lời bình tĩnh đến lạnh lùng.
Namjiu nhìn mặt người bên cạnh, đoán chắc thang máy hay bị dừng thế này. Bản mặt anh ta đúng là vô cảm. “Thang máy thường xuyên bị thế này hả anh?”.
“Không”. Giọng trầm vang lên cụt lủn.
“Hả? Tại sao lại dừng đúng lúc này cơ chứ? Đã vội thì chớ”. Namjiu than phiền vẻ khó chịu.
“Này anh, dù sao cũng kẹt ở chỗ này rồi, chúng ta làm cái gì để giết thời gian chứ nhỉ?”. Namjiu nêu ý kiến. Cô nghĩ mình nên dùng cơ hội này để khai thác thông tin một cách nhiều nhất có thể.
Anh chàng kia mặt mũi sưng xỉa, ánh mắt khó chịu trả lời.
“Không”.
Namjiu đảo mắt, đàn ông gì mà chẳng chịu giao tiếp gì cả, mất công cô rủ rê nói chuyện mà còn làm mặt nặng. “Ok, ok, không thì không”.
Cả hai người cùng yên lặng, bầu không khí căng thẳng trôi qua được một lát, Namjiu không chịu được nữa bèn lên tiếng, “Này anh, nếu người bên ngoài không đến giúp, cả hai chúng ta sẽ phải ở đây đến chết đúng không?”.
Anh ta không trả lời ngoài việc nhìn Namjiu bằng đuôi con mắt, tỏ rõ câu hỏi vừa rồi thật vớ vẩn.
“Này anh, không định nói chuyện với nhau à, hay cả cuộc đời này anh chỉ có một nhiệm vụ là bấm thang máy?”. Giọng điệu Namjiu rõ ràng muốn gây sự khi bị kẻ đối diện nhìn với ánh mắt coi thường.
“Không có gì để nói”. Âm thanh khàn khàn lọt qua bờ môi mỏng.
“Ờ ờ, kẹt trong thang máy có hai người thôi mà cũng lắm chuyện, người gì mà kiêu căng”. Namjiu than vãn, lùi bước đứng dựa vào thành thang máy đối diện với anh chàng kia. Trông dáng vẻ cũng biết cả hai chẳng ưa gì nhau.
Năm phút trôi qua, thang máy vẫn bất động. Namjiu bắt đầu nôn nóng trong khi anh chàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Cuối cùng, Namjiu không thể đứng trong bí bách mãi được, đành chán nản ngồi bệt xuống sàn.
Anh chàng cuối xuống liếc nhìn Namjiu.
“Sao? Ngồi cũng có vấn đề hay sao?”. Namjiu tức tối xẵng giọng, cô chỉ mới ngồi xuống mà anh ta đã nhìn rồi.
“Không sao. Mời cô tự nhiên”.
“Hừ, tưởng là có sao?”. Namjiu lầm bầm.
Anh chàng kia nhướn mày, lần đầu tiên cúi xuống nhìn cô từ đầu đến chân, đồng thời đáp lại có phần tức giận: “Thế nếu có?”.
Namjiu ngẩng mặt trả lời: “Thì tôi sẽ nói với anh rằng, anh đã sai lầm khi gây chuyện với người như tôi”.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi bệt dưới sàn. Namjiu cũng nhìn lại, nhất quyết không chịu thua.
“Một người đàn ông… và một người phụ nữ… ở với nhau tại một nơi không ai thấy…”. Chàng trai buông lửng câu nói cho cô gái tự nghĩ tiếp, anh ta dùng ánh mắt đưa tình quét qua người cô từ đầu đến chân.
Namjiu ngay lập tức đứng bật dậy, lồng hai bàn tay vào nhau, tiếng gập ngón “cục cục” vang lên giòn tan.
Chàng trai trong bộ đồ màu đen nhìn thấy hành động của cô gái trước mặt, không khỏi nảy sinh ý muốn thách thức liền tiến lại gần.
Namjiu nhìn bóng dáng cao lớn đang tiến lại, “Tôi đã cảnh báo mà anh không nghe, sau này đừng trách”, nói rồi cô cười nhạt.
Người đã cảnh báo mà không nghe đó dừng trước mặt cô, ánh mắt một lần nữa quét qua toàn thân cô, không quên kèm theo một lời nhắc nhở: “Lần sau đừng có thách thức đàn ông ở chỗ vắng, bởi đó là hành động vô cùng thiếu thông minh”.
“Thế à? Tôi sẽ ghi nhớ”. Namjiu vô tư trả lời, sau đó nhếch mép cười, đáp trả một cách không ngại ngần: “Nhưng anh nên nhắc nhở mình trước đi thì hơn, rằng đừng có điên rồ mà nhận lời thách thức, bởi đó là hành động của kẻ ngu nhưng thích ra vẻ thông minh”.
Người bị trả đũa trợn mắt tức tối: “Là phụ nữ thì nên hiền lành, đừng có gợi tình đàn ông bằng những lời thách thức như thế, vì nó không có tác dụng với tất cả đàn ông đâu, đặc biệt… là tôi”.
“Gì… gì cơ? Tôi gợi tình anh ấy à?”. Namjiu lắp bắp.
“Hay cô định chối rằng việc cô cố rủ rê tôi trò chuyện, rủ rê tôi làm cái gì đó giết thời gian, thách thức tôi đến gần, làm tất cả những điều đó, cô không có ý mời gọi tôi à?”.
“Ôi!!! Tôi phát điên lên mất”. Namjiu làm vẻ mặt ai oán: “Tôi hỏi thật, anh nghĩ mình đẹp trai ngất ngây, đẹp trai đến không còn từ nào miêu tả, hay đẹp trai đến mức tất cả các cô gái trên đời này phải nhảy bổ vào làm quen? Đừng sống trong mơ mãi thế, cuộc sống của anh sẽ khá hơn đấy”. Namjiu nói xong liền lắc đầu.
Ánh mắt sắc bén hơi hạ xuống như đang cố đánh giá cô gái trước mặt: “Tổ tiên chúng ta nói quả không sai, phụ nữ lúc nào cũng đa mưu, đây có lẽ là một trong số hàng trăm mưu mẹo mà cô mang ra để khơi gợi sự chú ý của tôi đúng không, thưa quý cô?”.
Namjiu nghiến răng ken két trước lời cáo buộc coi thường tự tôn của phụ nữ vừa rồi: “Quỷ Rahu [1] ăn mất não anh à, tưởng bở quá đấy”.
[1] Trong thần thoại Hindu, phiên âm tiếng việt là La Hầu, là một con rắn đôi khi nuốt mặt trăng hay mặt trời, gây ra hiện tượng nhật, nguyệt thực.
Chàng trai chầm chậm lắc đầu: “Đừng tưởng tôi không theo kịp suy nghĩ của cô. Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi. Và tôi xin thông báo với cô… là tôi không thích”.
“Không thể chịu được nữa rồi”. Namjiu gằn giọng tức giận: “Nếu anh còn khiến tôi ngứa tai nữa, tôi sẽ cho anh sưng người lên đấy”.
“Ồ… cũng không quá tệ, coi như cô khác với những người khác. Nhưng tôi không thích những cô gái không biết phép lịch sự, càng nói năng kiêu ngạo thế này, tôi lại càng không ưa”.
“Anh không cần phải thích thú gì tôi hết… và làm ơn căng tai ra nghe cho rõ, cho nó xuyên thấu màng nhĩ anh đi…”. Namjiu ngừng lấy hơi nhấn mạnh vế sau: “Tôi không gợi tình, cũng không thích anh, không thích một chút nào. Tôi rủ anh nói chuyện là theo phép lịch sự. Làm ơn hiểu giúp tôi. Phép lịch sự!!! Thế nào? Rõ ràng, mạch lạc, sâu sắc, rõ đến tận hai bán cầu não của anh chưa?”. Cô nàng rõ ràng sẽ xuống tay nếu anh chàng kia vẫn không thôi đề cao bản thân.
“Thật không ngờ phụ nữ ngày nay cái gì cũng dám làm. Tôi có lẽ nên khen ngợi cô. Cô diễn bài tức giận khi bị tôi phát hiện chân tướng quá giỏi, giỏi hơn tôi nghĩ. Công nhận là tôi đã gần tin cô rồi đấy”. Ánh mắt người nói như xuyên thấy tâm can khiến Namjiu nghiến răng kèn kẹt.
Ting!!!
Thang máy di chuyển xuống, cửa thang máy mở ra. Namjiu quay phắt lại phía cửa. Khi biết thang máy đã trở lại hoạt động bình thường, cô nở nụ cười nham hiểm, nhấc chân lên rồi giẫm mạnh lên ngón chân của kẻ thích tâng bốc bản thân thay câu chào tạm biệt.
“Ối!!!”. Anh ta khẽ kêu, nét mặt nhăn nhó vì đau.
“Nhớ lấy, đừng có coi thường phụ nữ. Người như tôi không cần phải gợi tình ai hết”. Namjiu nói đầy thỏa mãn.
“Cô kia…!”. Anh ta chau mày.
Namjiu cười thích thú, ngoảnh mặt đi ra khỏi thang máy không chút lưu luyến, không thèm để tâm đến người vừa chung hoạn nạn với mình.
“Đồ phụ nữ điên khùng”. Anh ta cố tình chửi thề thật to cho cô gái nghe thấy.
Namjiu quay lại, mặt nghiêm nghị.
“Đồ đàn ông xui xẻo, lắm chuyện, chỉ biết đề cao bản thân, kiêu căng, ngạo mạn. Tưởng mình đẹp đẽ lắm chắc. Xời, da mặt chẳng khác gì con đà điểu đắp bùn còn dám nghĩ mình đẹp trai. Nhớ đấy, đừng có mang cái mặt ghẻ của anh xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, khi mặt anh tan tác hơn bây giờ lại trách tôi không báo trước. Đồ xấu xa, đáng ghét”. Nói xong, Namjiu căm phẫn quay người bước đi.
Anh thở gấp, kinh ngạc với lời lẽ phát ra từ miệng của cô gái vừa rồi. Anh chỉ chửi thề có một câu mà cô ta ném vào mặt anh cả một tràng dài. Cô gái này quả là đáng sợ. Đến cả cử chỉ của cô ta cũng không chấp nhận được, chẳng biết lịch sự, nữ tính là gì. Anh nhìn theo bóng cô gái bằng ánh mắt chán nản. Anh đã từng bị con gái tấn công một lần, không nghĩ sẽ có lần thứ hai. Thế mà cái lần ấy cũng xảy ra cho bằng được. Anh vô tình nắm lấy bắt tay mình, vết răng bé nhỏ, mờ mờ vẫn còn hiện hữu như bằng chứng khiến anh nhớ đến sự việc hai mươi năm trước.
Ba, bốn người bảo vệ chạy đến chỗ người vẫn đứng im như tượng trong thang máy.
“Ngài Raman không sao chứ ạ?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!