Cô Nàng Hổ Báo - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Cô Nàng Hổ Báo


Chương 30


Namjiu cười nhỏ trong cổ họng, biết ngay là sẽ xảy ra chuyện này mà.

“Tôi sẽ mách với Sitha mấy người không tôn trọng tôi”. Prangwora giận dữ nói.

Gã đàn em của Sitha quay ra cười khinh bỉ với ả cựu hoa hậu, “Tùy thôi, hi vọng là ông ấy sẽ thông cảm với cô”.

“Ngươi… ngươi… ngươi nói như vậy nghĩa là sao? Sitha sẽ làm gì? Anh ta định phản bội tôi phải không?”, Prangwora hỏi, miệng run run.

Gã nhún vai: “Cô nên cư xử cho tử tế, nếu không thì đoạn phim khiêu dâm đó sẽ có thêm một nhân vật chính nữa đấy”.

“Đồ đểu, đồ xấu xa, dám nói với ta kiểu đó hả?”. Prangwora rít lên.

“Điếc tai!”, gã cầm đầu quát Prangwora rồi quay ra nói với tên đàn em: “Ê, tụi bay kiếm cái gì nhét vào miệng nó cho tao. Phiền quá”.

“Vâng thưa đại ca, lấy mồm của em có được không?”, tiếng cười từ phía sau xe vang lên.

“Ừ, được đấy, làm sao cho nó im đi, muốn dùng mồm, mông hay cái gì cũng được hết. May quá, đang lúc đèn xanh”.

“Tuyệt vời đại ca”, tiếng huýt sáo thích thú vang lên.

Prangwora mặt mày xám xịt, tay run rẩy, quay ra nhìn đám đàn em của Sitha, tên nào cũng đều đang nhìn chằm chằm vào thân thể của cô ta với ánh mắt thèm khát.

Namjiu và Parani nhìn nhau rồi thở dài, cuối cùng thì người đẹp cũng bị chơi xấu. Đây là lí do mà người xưa có câu “gậy ông đập lưng ông”.

“Mấy người đừng có nối dối, Sitha không bao giờ làm như vậy với tôi…”, Prangwora vừa sợ hãi vừa kinh hoàng.

“Xin chia buồn với cô nhé, Nen, nhưng ông Sitha đã làm như thế mất rồi”, tiếng cười lại rộ lên.

“Đồ đểu!”, Prangwora nghiến răng, nước mắt rơm rớm khi bắt đầu nhận ra rằng mình đã bị phản bội.

“Hãy giữ lại chút hơi sức đi, đừng phí công chửi rủa nữa người đẹp bởi vì còn nhiều cảnh cho cô khóc đấy”, gã cầm đầu quay ra nhìn Prangwora với thái độ không hề có chút đùa cợt.

“Thả tôi ra. Thả ra! Dừng xe. Tôi bảo dừng lại cơ mà. Dừng lại!”, Prangwora bắt đầu mất hết lí trí và kêu gào ầm ĩ.

“Bốp!”.

Tiếng tát vang lên xé tai, người đẹp đang khóc lóc bị người đàn ông ngồi ngay cạnh giáng ngay một cái tát trời giáng vào mặt.

Dấu vết của bàn tay hằn rõ trên mặt khiến Prangwora im bặt, hai mắt ứa đầy nước.

Namjiu nhìn Prangwora với ánh mắt thương hại, cô ta là một minh chứng cho những kẻ bị lòng ghen tuông đố kị chi phối tới mức lầm đường lạc lối, và hậu quả của những hành động đó đang quay lại làm hại chính bản thân cô ta.

“Giờ thì đã nghĩ ra chưa?”. Namjiu hỏi nhỏ.

Prangwora mím môi nấc lên, nước mắt lã chã.

Rawat vẫn nằm im nghe ngóng cũng dần dần hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Cậu quay sang nhìn Parani đang ngồi bên cạnh. Parani nhìn đáp lại rồi khẽ gật đầu, ánh mắt như muốn bảo Rawat hãy vững tin để có thể vượt qua được thử thách lần này.

Namjiu khẽ nghiêng người, dùng hai tay bị trói chặt đằng sau ra hiệu với cô bạn thân. Parani hiểu Namjiu đang muốn nói điều gì đó với mình nên cố gắng ghé sát vào bạn. Rawat nhận ra hành động của hai người liền quay ra nhìn lướt qua một chút.

“Hai con les đang dựa dẫm nhau kìa”, tiếng cười nhạo báng vang lên.

Hai cô gái bị trêu không hề lên tiếng phản kháng, vẫn ghé sát vào nhau, không quan tâm đến bất cứ ai.

“Tôi có ý này mấy người thử nghĩ xem”, Rawat bắt đầu không yên tâm lắm nên cố gắng thu hút sự chú ý của mấy tên côn đồ vào mình.

“Nếu mấy người chịu thả tôi ra, không những tôi không truy cứu chuyện này mà còn thưởng tiền cho mấy người, như thế có được không?”.

“Thật không?”, một gã hỏi lại đầy vẻ quan tâm.

“Thật, tôi có bảy mươi triệu tiền mặt có thể rút được bất kì lúc nào, cộng thêm ba trăm bath vàng nữa, đủ để cho mấy người sống sung sướng an nhàn đến hết kiếp, nếu muốn lấy hết cũng được, chỗ này chỉ là chuyện nhỏ”, Rawat nói với vẻ oai phong.

Parani lườm Rawat, cô hiểu số tiền mà Rawat vừa nói đến là của ai.

“Cũng đáng quan tâm đấy chứ đại ca”, một tên ngồi đằng sau nói vọng lên với đại ca của hắn đang ngồi ghế trước.

Khi thấy đám người kia có vẻ đang dồn sự chú ý vào Rawat, Namjiu ngay lập tức ra hiệu cho Parani ra tay. Parani nhanh chóng chớp lấy cơ hội, cho hai tay bị trói vào túi quần sau của Namjiu và lấy ra một con dao nhỏ.

Tên cầm đầu vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Rawat được thể kích thích thêm lòng tham của mấy gã còn lại, “Nhiều lắm đó, ông chủ của mấy người chắc chắn không bao giờ cho mấy người nhiều tiền như vậy đâu, phần lớn người giàu có rất keo kiệt, chỉ có mình Rawat này là người hào phóng, ngoài việc không truy cứu việc này lại còn cho thêm tiền để các người hưởng thụ một cách thoải mái. Cơ hội hiếm có như thế đâu phải dễ dàng mà có được, không nhanh chớp lấy thì sẽ hối hận không kịp đâu ông bạn”.

Trên mặt mấy gã đầu gấu bắt đầu hiện lên vẻ tham lam.

“Lúc này, cảnh sát chưa vào cuộc chúng ta còn thỏa thuận được sao cho cả hai bên đều có lợi. Nhưng nếu có án mạng xảy ra, các anh thử nghĩ xem chuyện vỡ lở, khi cả cảnh sát, quân đội sẽ cùng vào cuộc, mà biết đâu anh trai tôi lại kéo thêm cả mật thám vào cuộc. Lúc đó chuyện bé xé ra to”, Rawat tỏ ra hoảng hốt như thể không muốn chuyện đó xảy ra.

“Làm thế nào bây giờ đại ca? Tên này nói cũng đúng đấy”.

“Rồi đến lúc phải chạy trốn, rúc đầu vào đâu cũng khó khăn, khổ sở, nào là chuyện ăn, chuyện ngủ, rồi lại chuyện vợ con nữa. Ai có thể trông nom, chăm sóc gia đình mình tốt hơn chính mình chứ? Đúng không các chiến hữu?”, Rawat ra vẻ thân thiết, khuyên nhủ chân thành.

“Ừ! Cũng phải. Nói đúng lắm”.

“Vậy nên nhận tiền của tôi là biện pháp tốt nhất. Đồ thật ở ngay trước mắt rồi, muốn dùng cũng thoải mái, thảnh thơi, không cần phải lo sợ điều gì. Các anh cứ thử nghĩ mà xem, nếu có nhiều tiền nhưng cả đời phải sống chui lủi thì còn đâu là sung sướng, thà chẳng có còn hơn”, Rawat bồi thêm.

Namjiu đưa mắt nhìn Parani rồi nhướn mày, Parani cũng nhướn mày đáp lại ý nói mọi thứ đã sẵn sàng.

“Làm thế nào bây giờ đại ca?”, một gã lưỡng lự hỏi.

“Tao cũng muốn có nhiều tiền, được hưởng thụ một cách thoải mái, nhưng nếu ông chủ biết thì chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta đâu”, tên cầm đầu nói một cách lo lắng, hắn rất hiểu tính cách và những hình phạt dã man dành cho kẻ phản bội của ông chủ.

Rawat quay sang nhìn Namjiu và Parani, hai cô gái gật đầu gửi tín hiệu trả lời rằng tất cả đã đâu vào đấy. Rawat khẽ gật đầu.

“Nghe nói người mẫu cũng có nhiều tiền lắm…”, Namjiu bất ngờ lên tiếng: “Nếu là tôi, dù sao cũng đã đến nước này rồi, ghé vào đâu đó rút tiền trước thì hơn. Thẻ rút tiền của người đẹp cũng đã có sẵn trong túi, chỉ cần nói mật khẩu ra là có thể rút được ngay lập tức”.

“Còn hơn thế, cô người yêu cũ của tôi từng là người mẫu kiếm được hàng triệu, giàu nứt đố đổ vách”, Rawat gật gù, đây là lần đầu tiên hai người hợp sức cùng nhau.

“Có vẻ ổn đấy đại ca, hai đứa này có sáng kiến thật tuyệt vời’, nói rồi tên đó cúi xuống giật lấy chiếc túi trên tay người đẹp, Prangwora thét lên: “Không! Không được! Trả lại đây!”.

“Thích gào hả?”, gã giật túi giơ tay lên chuẩn bị tát. Thấy vậy, Prangwora vội buông tay khỏi chiếc túi.

“Đại ca, để em đi rút tiền trước nhé. Có vẻ như người đẹp này giàu lắm, có cả một nắm thẻ đây này”, túi xách của Prangwora bị bới tung, các loại thẻ được lôi hết ra để sẵn sàng cho việc rút tiền.

“Này, lúc xuống rút tiền nhớ đội mũ che mặt, giờ máy rút tiền nào cũng có camera, cẩn thận không bị ghi lại đấy”, Namjiu còn tốt bụng nhắc nhở.

Tên được giao nhiệm vụ xuống rút tiền kiếm chiếc mũ đội vào. Namjiu cười thầm trong lòng, giờ chỉ cần chờ xe dừng lại nữa thôi.

“Đại ca! Đó! Cây rút tiền kia rồi. Dừng lại đi. Chỗ này vắng người, được đấy”, gã kia chỉ tay về phía một cây ATM rồi nói to ra hiệu cho đàn anh.

“Nhanh lên!”, tên cầm đầu ra lệnh.

“Mật khẩu?”, Namjiu nhắc.

“Ừ nhỉ! Nói mau, mật khẩu là gì? Đừng có mà đùa cợt, không là ăn đòn đấy”, gã kia quay lại uy hiếp chủ nhân của đống thẻ. Prangwora mím chặt môi, nhưng khi nhìn thấy ánh dữ tợn của gã đành lí nhí nói mật khẩu chiếc thẻ ATM.

Khi chiếc xe đã dừng lại, gã mở cửa xe và vội chạy thẳng tới cây ATM trước cửa hàng tạp hóa. Ngay lúc gã ra khỏi xe, Namjiu vội quay lại gật đầu ra hiệu cho Parani, ngay lập tức hai cô gái vùng dậy dùng cùi chỏ đánh vào mặt gã ngồi ngay cạnh có nhiệm vụ trông chừng mình.

“Bốp! Bốp!”.

Tiếng va chạm vang lên, hai gã to cao bị cùi chỏ của Namjiu và Parani đánh ngã rạp xuống sàn xe. Namjiu đẩy gã vừa bị đánh ngất ra chặn đường, không cho hai gã ngồi ở ghế sau cùng có thể tiến tới một cách dễ dàng.

“Pa, nhanh dẫn Rawat đi trước đi!”, Namjiu hét to.

Parani gật đầu, vội đỡ Rawat đứng lên, đồng thời đá vào bụng một tên côn đồ ngồi trước mặt đang định tiến tới chặn đường, không cho cô xuống xe. Khi gã đó ngã xuống thì cũng là lúc Parani lách người mở được cửa xe rồi dẫn Rawat nhảy xuống.

“Trời ơi, trúng kế rồi”, tên cầm đầu gằn giọng khi nhận ra mình đã bị lừa.

“Bà cô à, còn ngồi đó làm gì nữa? Mau xuống xe đi”, Namjiu nói với Prangwora đang ngồi như bị đóng băng trên ghế.

Prangwora như lấy được lí trí vội luýnh quýnh nhảy xuống. Khi thấy tất cả đã ra được khỏi xe, Namjiu liền quay lại cười mỉa mai với những kẻ còn lại:

“Ra ngoài này giải quyết cho rõ trắng đen luôn đi, đừng có xúm xít trong xe như thế, chẳng oai phong chút nào”.

Nói rồi, Namjiu chạy đi giúp Prangwora đang cố gắng giằng co với gã làm nhiệm vụ rút tiền.

“Xui! Xui quá đi mất, gặp ngay phải con ranh điên khùng này. Đuổi theo bắt nó lại nhanh lên!”, tên cầm đầu thét lên với vẻ tức giận tột độ, bọn đàn em vội làm theo mệnh lệnh, nhảy ra khỏi xe đuổi theo con mồi.

“Trả thẻ lại đây”, Prangwora cố gắng giằng lấy chiếc thẻ rút tiền.

“Phát điên lên mất”, Namjiu ngán ngẩm, thay vì nhanh chóng chạy trốn thì cô ta lại tiếc tiền. Namjiu lắc đầu chán nản nhưng cũng đành phải vội vàng chạy lại kéo mạnh Prangwora khiến cô ta văng ra. Prangwora trượt ngã, mông đập xuống đất nhưng Namjiu không quan tâm, cô nhanh chóng đạp mạnh vào bụng dưới của tên đang rút tiền khiến hắn ta gục xuống rồi túm lấy cổ áo, đấm liên tiếp vào mặt hắn. Tiếng đấm bôm bốp khiến hắn nằm dạt xuống đất, van xin: “Sợ rồi chị ơi, em sợ thật rồi”.

Khi thấy hắn đã chấp nhận chịu thua, Namjiu liền rút lui đúng lúc những tên đàn em khác của Sitha vừa kịp chạy đến.

“Nhiều trò gớm nhỉ”, một gã hét lên với Namjiu.

“Biết sao được, là do các người tham lam chứ”, Namjiu quát lại to hơn.

“Cãi giỏi lắm! Nhưng hãy cẩn thận cái thân mày đấy”, gã kia gằn giọng dọa dẫm. Nói rồi, gã rút khẩu súng đã dắt sẵn ở thắt lưng ra lăm lăm trên tay, “Cứ thử xem, gặp phải cái này còn ra vẻ cứng đầu được nữa không?”.

Namjiu hơi khựng lại nhưng nhanh chóng trấn tĩnh được.

“Namjiu”, tiếng Parani gọi.

Namjiu quay sang nhìn Parani cùng Rawat đang chạy đến, thầm thắc mắc sao hai người này lại quay lại.

“Tớ và Rawat không thể bỏ cậu lại một mình được”, Parani nói giọng quả quyết.

“Đúng thế, tôi là đàn ông, nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ hai người”, Rawat nói đầy quyết tâm rồi chạy ra chắn trước hai cô gái. Namjiu và Parani nhìn Rawat với ánh mắt khen ngợi, mặc dù bình thường Rawat có vẻ vô cảm, bất cần nhưng tới lúc nguy cấp, cậu ta cũng có trái tim và lòng dũng cảm của một người đàn ông thực thụ.

“Chúng ta nên nói chuyện với nhau theo cách của đấng mày râu thì tốt hơn, bắt nạt phụ nữ yếu đuối không phải là việc mà những đấng mày râu nên làm”, Rawat nghiêm giọng nói với đối phương.

Parani nghe được câu này của Rawat thì cảm thấy vô cùng phấn khởi, cô nhìn Rawat.

“Không cần đàm phán gì nữa, gậy ông quay lại đập lưng ông rồi”, Namjiu nhếch mép cười, ánh mắt hướng ra phía đường lớn.

Namjiu vừa dứt lời, năm chiếc xe bán tải lao đến, đỗ xịch lại xung quanh chiếc xe của Prangwora. Ngay lập tức, hàng chục người nhảy xuống, chạy thẳng đến chỗ Namjiu đang đứng.

Đám tay chân của Sitha hớt hải nhìn nhau, đám người bước xuống từ những chiếc xe kia chắc chắn không phải tầm thường và tất cả đều đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Đích thân cảnh sát mật tới đây sao?”, Namjiu sững sờ nhưng nghĩ đáng đời lũ tay chân của Sitha lúc này đang vô cùng lo lắng, sợ hãi.

“Mấy người này đều là những tay súng chuyên nghiệp, được tuyển chọn, luyện tập một cách đặc biệt, mấy kẻ tầm thường vốn chỉ thích cầm súng dọa chơi không thể đấu lại được đâu, chỉ cần một viên đạn là nát đầu”, Namjiu dọa thêm.

“Lại còn chưa từng biết bắn trượt là gì nữa. Chắc không đầy mười giây là giải quyết hết cái đống này”, Rawat thêm vào cho lời đe dọa của Namjiu có phần thực tế hơn.

Mấy tên côn đồ bị dọa sợ toát mồ hôi hột, chúng quay ra nhau như muốn dò hỏi ý nhau xem nên làm thế nào. Ngay lúc đó, có ba chiếc xe cảnh sát lao tới cùng một chiếc xe màu đen sang trọng.

“Cả cảnh sát mật lẫn cảnh sát hình sự đều tới, toàn những tay súng chuyên nghiệp cả”, Namjiu nói bâng quơ: “Tôi khuyên các người một cách chân thành, hãy đầu hàng đi, chống đối cũng chẳng có tác dụng gì đâu, vớ vẩn còn bị bắn nữa đấy, sao phải dại dột lấy cuộc sống của mình ra mà đánh đổi như vậy? Nếu các người chết, người đau lòng nhất cũng chỉ có bố mẹ, vợ con chứ ông chủ của mấy người liệu có cảm thấy thương hại, động lòng chút nào không? Hãy nghĩ kĩ mà xem”.

“Đúng đấy, cứ suy nghĩ đi, rồi các người sẽ biết mình nên làm gì, định chết vì chuyện ngớ ngẩn như thế này sao, đúng là phí cả một kiếp người”, Rawat tiếp lời.

“Tôi xin đầu hàng”.

“Tên đã nếm mùi đòn cùi chỏ của Namjiu đến mức ngã sóng soài ra đất lên tiếng đầu tiên. Sau đó, những người khác cũng lần lượt xin hàng theo.

“Hãy đầu hàng đi, cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực này rồi!”, Jirasak hét to với mấy tên tội phạm theo đúng kịch bản của một người cảnh sát, ngay sau đó là giọng hét của “ông anh tốt bụng”.

“Này, cái bọn khốn nạn, cặn bã của xã hội kia, chúng mày có biết người mà chúng mày bắt là ai không hả? Nếu còn muốn sống tiếp, đùng có động vào ba người đó dù chỉ là một sợi tóc. Nếu không, cả địa ngục cũng không dám nhận chúng mày đâu, vì cho dù chúng mày có bị bắn chết, tao cũng sẽ lấy dao băm vằm chúng mày cho nát vụn, rồi ném cho chó ăn. Đảm bảo đến linh hồn chúng mày cũng phải giật mình hối hận khi thấy xác mình thành thức ăn cho chó”.

Những người khác nghe xong nuốt nước bọt đánh ực, chỉ trừ có Namjiu là đứng bụm miệng cười, cô biết những lúc tức giận, anh trai mình độc miệng tới mức nào.

Rawat nhìn Jirasak một cách ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ, trong phút chốc liền nâng Jirasak lên thành thần tượng của mình.

Trong lúc Jirasak đang đe dọa mấy tên tội phạm, Raman bước xuống từ chiếc xe sang trọng, thản nhiên đi qua mà không quan tâm đến những người xung quanh.

“Cậu Raman đừng vào đó!”, Thost kêu lên nhưng Raman không hề bận tâm, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước và dừng lại khi chỉ còn cách Namjiu khoảng chục mét. Chak và Thost vội vàng chạy theo, đứng bên ông chủ của mình trong tư thế sẵn sàng.

“Làm thế nào bây giờ đại ca? Người của chúng ta đã đầu hàng hết rồi. Tên cảnh sát kia trông có vẻ như dang phát điên, nó sẽ làm thật cũng nên”, tên đàn em quay sang nói với đại ca khi thấy phe mình chỉ còn lại hai người.

“Bỏ súng xuống!”, Raman quát lớn và dùng ánh mắt dữ dằn xoáy sâu vào mắt tên cầm đầu.

“Anh Raman”, Rawat cười vui mừng khi thấy anh trai.

“Bỏ súng xuống…”, Raman nói thật chậm rãi, giọng nói lạnh lùng khiến tay đàn em của Sitha lúc này đang cầm súng cũng cảm thấy lạnh hết sống lưng.

“Đại ca, đầu hàng thôi, nhìn ánh mắt hắn dữ khủng khiếp, không biết tại sao cậu Sitha lại đi kiếm chuyện với người như thế này cơ chứ?”, tên đàn em thì thầm với đại ca của hắn.

Tên cầm đầu đắn đo một lát rồi cuối cùng cũng quăng súng xuống đất, giơ hai tay qua đầu.

Cảnh sát thấy vậy liền xông tới áp sát mấy tên tội phạm khám xét trên người xem chúng còn giấu vũ khí không trước khi tra còng tay rồi dẫn chúng đi. Còn tên bị thương nằm dưới đất vẫn chưa thể đứng lên liền bị mấy nhân viên cảnh sát kéo dậy đưa đi.

Raman vội chạy tới bên cạnh Rawat lo lắng hỏi: “Wat, không sao chứ?”.

“Em không sao”, Rawat trả lời.

“Tốt rồi”. Raman đưa mắt nhìn khắp người Rawat một lượt. Sau khi đã chắc chắn em trai không bị thương bất cứ chỗ nào Raman rời Rawat đi nhanh về phía Namjiu.

Namjiu mỉm cười, cô biết Raman định hỏi gì liền trả lời: “Tôi cũng không sao hết, vẫn rất khỏe”.

Raman nhìn Namjiu, anh thoáng lặng đi rồi bỗng đưa tay kéo Namjiu lại, ôm chặt lấy cô giữa hàng chục đôi mắt đang mở to đầy ngạc nhiên, đặc biệt là Jirasak vừa mới quay lại sau khi áp tải mấy tên tội phạm kia lên xe.

“E hèm! E hèm!”, Jirasak hắng giọng.

Có vẻ như Raman không quan tâm và cũng không nghe thấy bất kì điều gì, anh vẫn ôm chặt lấy Namjiu trong lòng một cách đầy lo lắng, như thể sợ cô sẽ biến mất, còn người bị ôm cũng cảm thấy vừa bất ngờ, vừa ngại ngùng nên chỉ biết đứng yên lặng.

Jirasak ngán ngẩm lắc đầu. Khi quay lại, Jirasak nhận thấy những người khác đang nhìn chằm chằm vào cặp đôi kia với ánh mắt thích thú, Jirasak càng chán nản hơn: “Ôm nhau giữa nơi công cộng thế này, nể mặt tôi một chút có được không, đó là em gái tôi đấy nhé”, Jirasak phàn nàn.

“Kệ họ đi anh Jok. Ngay cả em cũng không ngờ anh trai mình lại có thể làm tới mức này”.

Jirasak quay sang nhìn Rawat: “Mặt cậu bị làm sao thế kia?”.

“Mấy tên kia đấm em’, Rawat nói nhỏ, thấy hơi xấu hổ vì chỉ duy nhất mình bị thương.

Jirasak nhìn Parani, hỏi một cách lo lắng: “CònPa có sao không?”.

“Em không sao”, Parani cười đáp.

Rawat cười theo Parani rồi vội vàng xen vào cuộc nói chuyện của hai người: “Nếu không có Pa chắc em chết rồi, cô ấy rất tốt với em, xảy ra việc gì cũng không hề bỏ rơi em”.

Parani chớp chớp mắt ngạc nhiên, quay lại nhìn người vừa nói có chút đề phòng.

“Cám ơn em vì đã không bỏ rơi anh”, Rawat nói, đồng thời gửi tới Parani một nụ cười thân thiện.

Jirasak nhìn Rawat lắc đầu: “Đây có phải Rawat mà tôi vẫn biết không, tự nhiên lại biết suy nghĩ sâu sắc thế, trước nay có bao giờ thấy nói chuyện với Parani như vậy đâu”.

“Trời ơi, anh Jok!”, Rawat khẽ kêu lên: “Đó là quá khứ rồi, đừng nhớ đến nó nữa”.

Parani giật mình lo lắng, không biết có phải do bị đánh nên não Rawat bị tổn thương không.

“Pa…”, Rawat gọi Parani, giọng ngọt ngào vô cùng.

“Rawat, anh vẫn bình thường đấy chứ? Lúc ngã đầu có va đập vào đâu không?”, Parani lo lắng hỏi.

Rawat khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Parani đầy ngọt ngào, tình tứ.

Jirasak không thể hiểu nổi hai người này liền thôi quan tâm đến họ, thay vào đó là đi giải quyết chuyện của em gái.

“Raman, ôm hơi lâu rồi đấy nhé”, Jirasak chạm nhẹ Raman, đồng thời nghiêm giọng nói.

Raman lúc này mới sực tỉnh, hiểu ra mình đang làm chuyện gì liền thở dài rồi mới chịu buông Namjiu ra.

“Tôi xin lỗi, tôi hơi mất bình tĩnh. Nhưng để anh Jirasak và gia đình yên tâm, tôi xin chịu trách nhiệm bằng cách bảo mẹ tôi đến hỏi cưới Namjiu để cô ấy không phải chịu thiệt thòi”.

“Hả?!”, Namjiu thốt lên ngỡ ngàng, tình trạng người cứng như đá trước đó ngay lập tức biến mất.

Jirasak cũng ngỡ ngàng không kém em gái, vội vàng nói: “Việc đó cũng không có gì to tát, chuyện nhỏ ấy mà”.

“Không được, tôi không thể để Namjiu bị ảnh hưởng đến danh dự và gặp nguy hiểm vì tôi được”, Raman khẳng định lại một cách chắc chắn.

Namjiu nhìn anh trai, ú ớ trong họng không thể thốt ra được thành lời.

“Thật là điên đầu với hai anh em nhà này, ông anh hóa điên đòi cầu hôn Namjiu, còn cậu em thì chỉ biết đứng nhìn Parani với ánh mắt ngọt ngào, có chuyện quái gì xảy ra thế này?”, Jirasak tự phàn nàn cho chính mình nghe.

“Vậy cứ thống nhất như thế đi”, Raman kết luận hộ hai anh em lúc này vẫn đang lúng túng mãi chưa biết nên làm thế nào.

“Khoan đã… tôi nghĩ là… “, Namjiu vội nói trước khi quá muộn.

“Chúng ta cần phải tổ chức đám cưới càng nhanh càng tốt. Anh đã từng nói nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ là người chịu trách nhiệm về danh dự của em”, Raman trả lời nhẹ bẫng với thái độ hết sức bình thản, Namjiu biết rằng câu trả lời mà mình vừa nhận được chính là một lời khẳng định và sẽ không có cách nào thay đổi được quyết định của Raman.

“Nhưng tôi đâu cần anh phải chịu trách nhiệm”, Namjiu cố gắng vớt vát dù biết việc chống đối lúc này là vô dụng.

“Chuyện đã tới mức này, anh không thể bỏ qua được”, Raman nhắc lại.

“Anh Jok…”, Namjiu quay sang cầu cứu anh trai.

“Chuyện này để sau rồi tính tiếp, lúc này còn có chuyện khác đáng quan tâm hơn”, Jirasak hất hàm về phía người đẹp lúc này vẫn đang nằm co quắp trên mặt đất.

Namjiu quay ra nhìn rồi cười khinh bỉ người phụ nữ bị lãng quên lúc này vẫn chưa thể đứng dậy nổi.

Prangwora không dám mở miệng kêu gọi sự giúp đỡ, nhất là từ khi có sự xuất hiện của Raman, cô ta chỉ còn biết giấu mặt để anh và những người khác không để ý đến cô ta.

“Nen Prangwora”, Namjiu gọi to đầy đủ tên họ của cô cựu hoa hậu.

Prangwora mím môi, mặc dù có chút vui mừng khi không phải trở thành miếng mồi cho mấy tên tay chân của Sitha nhưng việc phải đứng trước mặt Raman như thế này cũng đủ khiến cho cô ta toát mồ hôi hột, Prangwora chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn Raman như những lần có cơ hội gặp anh.

“Không muốn nói chuyện một chút sao?”, Namjiu kéo dài giọng hỏi tiếp.

“Tôi… Tôi…”, Prangwora ấp úng.

Nét mặt của Raman bỗng trở nên nghiêm khắc, ngay lập tức anh hiểu ra người phụ nữ này chính là nguyên nhân của mọi chuyện. Raman ném ánh mắt tức giận về phía Prangwora.

“Nen không cố tình… Nen xin lỗi…”, người đẹp nước mắt lưng tròng, khóc lóc cầu xin sự thông cảm.

Namjiu bĩu môi trước sự tráo trở, giả tạo của Prangwora.

“Không cần phải xin lỗi bởi vì những gì mà cô làm tôi sẽ không bao giờ tha thứ”, Raman lạnh lùng trả lời.

“Anh Raman, em sai thật rồi, ngay chính em cũng bị lừa, em không hề biết bọn chúng lại độc ác tới mức muốn giết người như thế. Lúc bàn bạc, Nen chỉ muốn đùa vui một chút thôi”, Prangwora vừa khóc vừa kể lể.

Namjiu cười khẩy: “Đùa vui bằng cách cho tôi làm diễn viên chính của clip khiêu dâm sao? Cô có cái kiểu đùa đáng yêu thật đấy”.

“Trông mặt mũi cũng xinh xắn thế mà tâm địa thật là độc ác, xấu xa”, Jirasak mỉa mai, quát thẳng vào mặt người đẹp. Anh vô cùng tức giận khi biết cô ta định làm gì với em gái mình.

Raman không nói gì nhưng ánh mắt và nét mặt thể hiện rõ anh cũng đang giận dữ không kém Jirasak.

“Nen… Nen không cố tình… Nen xin lỗi”, Prangwora nấc lên từng hồi cầu xin sự thương hại của Raman.

“Ngoài cô ra còn có ai đứng đằng sau chuyện này không?”, Raman hỏi giọng lạnh nhạt, rõ ràng không có một chút thương hại hay tha thứ nào dành cho người phụ nữ trước mặt.

“Sitha, nó thực sự rất xấu xa, chính nó là người chơi xấu sau lưng em, bản thân em cũng là người bị hại, nó cũng định cho em đóng clip khiêu dâm đấy”, Prangwora thú nhận và đổ mọi tội lỗi cho Sitha.

“Đều xấu xa như nhau cả thôi”, Rawat lại xen vào với giọng bực tức sau khi ánh mắt ngọt ngào của mình bị Parani hững hờ, “Anh Raman, trong đầu người đàn bà này chỉ toàn những chuyện xấu xa, cô ta định cho ba người chúng em làm diễn viên bất đắc dĩ trước ống kính rồi công bố cho mọi người biết để chúng ta bị mất danh dự”. Rawat tức giận.

“Không… Không phải…”, Prangwora vội vàng phủ nhận.

“Đến lúc này mà cô vẫn còn chối sao, không phải cô định cho tôi làm nam diễn viên chính đóng cùng với Parani và Namjiu sao? Cô thật quá khốn nạn”, Rawat quát to, Prangwora lại bắt đầu khóc nấc lên từng hồi, không kịp đáp lại.

“Anh Jok, cho người này ngồi tù luôn đi, loại phụ nữ này cần phải tống vào tù để biết thế nào là tốt xấu, chứ không phải hàng ngày chỉ ngồi tính toán những chuyện bỉ ổi, không thì lại chạy theo mấy gã nhà giàu. Mà cô hãy nhớ cho rõ, anh Raman không ngu đến mức vớt loại như cô về làm vợ đâu. Kia kìa… người phụ nữ của cuộc đời anh ấy đứng kia. Nếu thấy rồi thì thôi phát rồ đi”. Rawat xả một tràng dài.

Namjiu cảm thấy nóng ran người khi bỗng nhiên trở thành mẫu người tốt đẹp trong mắt Rawat.

Raman cũng ngạc nhiên không kém Namjiu khi nghe thấy lời khen này từ chính miệng em trai mình.

“Anh Jok, xử lí vụ này đi”, Rawat quay sang nói với Jirasak.

Jirasak gật đầu: “Đi thôi người đẹp. Vào ngồi chơi chữa bệnh điên trong tù, để biết thế nào là gieo gió gặt bão”.

Prangwora nức nở khóc đến sắp ngất đi khi bị hai viên cảnh sát áp giải vào xe trước ánh mắt soi mói của rất nhiều người đang kéo nhau tới xem có chuyện gì xảy ra.

“Đó, hậu quả của việc không biết phân biệt đúng sai, để cho tham vọng chi phối tâm hồn mình”, Namjiu nói vu vơ.

“Về phần gã Sitha, tôi sẽ ra lệnh bắt hắn”, Jirasak nói với Raman.

“Nếu thế chuyện này tôi nhờ cả vào anh. Còn về chuyện của Namjiu, anh Jirasak không cần phải lo lắng, tôi sẽ đưa Namjiu về tận nhà và báo cáo lại cho hai bác chuyện đã xảy ra. Sau đó sẽ để người lớn bên nhà tôi sang hỏi cưới Namjiu ngay lập tức”. Namjiu nhăn nhó, còn Jirasak chỉ biết đứng đờ nguời.

“Anh Raman sẽ cưới à?”, Rawat hỏi.

Raman gật đầu.

“Cũng tốt”. Rawat trả lời ngắn gọn, nhưng chính câu trả lời ấy lại khiến cho cả Namjiu và Parani vội quay ra nhìn nhau, đặc biệt là Namjiu, cô thì thầm hỏi bạn: “Rawat, hắn ta lại bị ngã à?”.

“Không, thấy anh ta nói là không sao mà”, Parani thì thầm trả lời.

“Hay là óc của anh ta đặt ở bụng, nên khi bị đấm vào bụng mới làm cho suy nghĩ trở nên lệch lạc”. Namjiu đoán.

Rawat nhe nanh với hai cô gái: “Này, hai bà cô, đứng gần nhau như thế này có thì thầm cũng nghe thấy hết. Đàn ông như Rawat này không bao giờ có chuyện suy nghĩ lệch lạc hay bị làm sao hết, chỉ là đã nhận ra được một số chân lí mà thôi”.

“Chân lí?”. Namjiu kéo dài giọng, nhìn Rawat mà không dám tin vào tai mình. Bỗng nhiên như sực nghĩ ra điều gì đó, Namjiu quay sang nói vói Raman giọng căng thẳng: “Anh Raman, tôi nghĩ là anh nên dẫn em trai mình tới bệnh viện khẩn cấp, bởi em trai anh bị đấm vào mặt, đá vào bụng, ngoài ra còn bị ngã đập đầu xuống đất. Lúc này bắt đầu thấy đấu hiệu khác thường rồi. Nhanh chóng đưa cậu ta vào bệnh viện đi, chậm trễ sợ không kịp mất”.

Rawat thở dài: “Cô kia, đầu tôi vẫn hoàn toàn bình thường, tôi không ngăn cản chuyện của cô và anh trai tôi cũng vì tôi yêu quý anh trai mình, điều gì là hạnh phúc của anh ấy tôi không muốn phá vỡ, chứ không phải tôi quý mến gì cô đâu”. Rawat chữa thẹn, không muốn nói thẳng rằng trong lòng mình thực sự đã chấp nhận Namjiu, cảm phục cô vì sự tốt bụng và dũng cảm của cô. Nếu nói ra như thế kể cũng hơi ngượng.

“Thế còn nghe được, nói thế này nghĩa là anh vẫn bình thường”, Namjiu thở phào nhẹ nhõm.

“Em và Pa đi trước nhé”, Rawat quay ra chào Raman.

“Wat, anh nghĩ em nên tới bệnh viện để bác sĩ kiểm tra xem trên người còn chỗ nào bị thương không thì tốt hơn. Em bị đá vào bụng không phải sao? Còn đau không?”, Raman lo lắng hỏi Rawat.

Rawat nhìn anh trai đầy xúc động: “Em không sao, lát nữa để Pa bôi thuốc, chắc sẽ nhanh khỏi thôi”.

Parani hơi khó chịu khi Rawat tự nhận để cô bôi thuốc cho cậu.

“Pa, vậy trăm sự nhờ cô nhé. Nếu thấy có triệu chứng xấu, cô hãy đưa nó đi bệnh viện dùm tôi”. Raman quay sang nhờ vả Parani.

“Vâng”, Parani ngậm ngùi trả lời, trong lòng thật sự muốn tránh mặt Rawat một, hai ngày, hi vọng cậu ta sẽ thôi không còn nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, tình tứ như vậy nữa.

“Thost, đưa xe cho Rawat”. Raman nói.

“Vâng”, Thost đưa chìa khóa xe cho Rawat.

“Vậy anh Raman thì sao?”.

“Anh sẽ đi lấy xe của Wat tại N.J.Gym”, Raman đáp.

“Cảm ơn anh nhé”, Rawat đưa tay đón lấy chiếc chìa khóa xe từ tay Thost trước khi quay ra nói với Parani: “Pa, chúng ta đi thôi”.

Parani nhìn Namjiu và Jirasak. Jirasak gật đầu đồng ý cho Parani đi theo chăm sóc Rawat. Rawat một lần nữa quay sang cảm ơn Jirasak sau đó dẫn Parani lên xe.

“Anh Jok, bây giờ gã Rawat ấy không hùng hổ với Pa nữa rồi thì phải?”, Namjiu hỏi nhỏ anh trai.

“Chắc là chuyển sang hùng hổ theo kiểu khác”, Jirasak nói.

Mặt Namjiu nghệt ra, “Có nghĩa là…”.

“Phải chờ xem đã, bây giờ chưa chắc chắn lắm. Có thể là do vừa rồi cậu ta sợ quá nên mới nảy sinh tình cảm tốt đẹp với Pa. Cũng giống như bao nhiêu cô tiểu thư chết mê chết mệt vệ sĩ của mình ấy, chỉ có điều trong trường hợp này có sự thay đổi giới tính mà thôi”, Jirasak nói với vẻ rất am hiểu chuyện này.

“Trời ơi… Pa”, Namjiu thốt lên, cảm giác cô bạn mình đang rơi vào một thảm họa.

“Không phải than vãn cho Pa đâu, lo cho cái thân mình trước đi”, Jiirasak nói vừa đủ nhỏ chỉ để hai người nghe thấy.

Namjiu xị mặt: “Thế sao anh không giúp em?”.

“Giúp thế nào được, ai cũng thấy là hai người đang ôm nhau. Bản thân cô cũng chẳng có chút gì là chống cự. Bọn đàn em tôi được mẻ cười vỡ bụng. Giờ này chắc đã bàn tán khắp cơ quan em gái của Jirasak này tình tứ với người tình giữa hàng tá người xung quanh”.

“Trời ạ! Thì lúc đó người ta giật mình, hồn xiêu phách lạc chứ…”, Namjiu ngượng ngùng.

Jirasak lắc đầu: “Vậy nên nhận lấy hồn lớn kia rồi làm vợ người ta luôn nhé”.

Namjiu lườm anh trai. Vừa đúng lúc Raman bước đến gần Jirasak: “Vậy tôi xin phép đưa Namjiu đi trước”.

“Cứ tự nhiên. Ngày mai tôi sẽ đưa Namjiu tới đồn để khai báo sau. Hôm nay có lẽ nên cho nó về nghỉ ngơi sớm vì giờ này chắc hồn vía đã bay xa lắm rồi”.

Namjiu mím môi, nhìn anh trai đầy oán hận.

“Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ gọi hồn về cho cô ấy”, Raman vừa nói, vừa mỉm cười với ánh mắt là lạ.

Jirasak lén quay đi chỗ khác bĩu môi, thật không ngờ người đàn ông như Raman cũng có lúc có thể ngọt ngào với em gái mình như vậy.

“Namjiu, chúng ta đi thôi. Anh định quay về trung tâm trước, nhân tiện em cũng thể quay về đó làm tiếp”, Raman lấy trung tâm huấn luyện ra làm cái cớ khiến Namjiu buộc lòng phải đồng ý.

Namjiu theo Raman quay lại trung tâm, bỏ lại Jirasak một mình tìm thêm chứng cớ.

Raman dẫn Namjiu lên một chiếc xe hơi, lúc này cô mới nhận ra rằng tất cả những ngưòi đàn ông cao to tới cùng chiếc xe này đều là người của Raman. Namjiu thoáng lặng đi, cô chưa hề nghĩ rằng một doanh nhân như Raman lại có nhiều tay chân dữ dằn đến như vậy.

“Anh có nhiều đàn em vũ khí đầy người như thế này không?”, Namjiu hỏi khi đã ngồi yên vị trong xe.

“Cũng kha khá, nhưng anh không nắm rõ lắm vì những chuyện này anh để cho Thost sắp xếp”, Raman trả lời.

“Anh Thost, có nhiều không?”, Namjiu ngay lập tức quay sang hỏi Thost.

Thost đang ngồi phía trước cười cười trả lời: “Cũng khá nhiều. Số người mà cô Namjiu nhìn thấy chỉ là một phần, họ có nhiệm vụ đi theo tuyến đường này, vẫn còn năm nhóm khác phân chia nhau đi theo các tuyến đường khác, nếu có chuyện khẩn cấp, chúng tôi đã có một lực lượng dự bị sẵn sàng hỗ trợ liên tục. Cô Namjiu không cần phải lo lắng”.

Namjiu nuốt nước bọt đánh ực. Raman thực sự không hề bình thường, thậm chí còn có thể gọi là một “bố già”.

Raman đọc được ánh mắt của Namjiu liền giải thích: “Trong giới kinh doanh, chúng ta cần phải liên tục cảnh giác. Có một số người khi không thể đấu trí được, họ sẽ dùng đến cách thức của xã hội đen. Mặc dù anh chưa bao giờ gặp phải nhưng lúc nhỏ Rawat từng suýt bị bắt cóc đòi tiền chuộc, bố anh thấy không yên tâm nên tìm người đối phó những chuyện như thế này”.

“Rawat từng suýt bị bắt cóc đòi tiền chuộc sao?”, Namjiu vội hỏi.

Raman gật đầu, “Hôm đó, cả bố mẹ và anh đều không có nhà. May mà Rawat khóc lóc không chịu tới trường học, nó cố tình đuổi người lái xe lái xe đi thật xa. Người lái xe không biết làm thế nào, đành lái xe ra khỏi nhà làm như thể đưa Rawat đi học thật. Kẻ xấu đã xuất hiện và ra tay vào đúng ngày hôm đó. May mắn là trong xe không có ai. Từ lần đó, bố anh đã tìm thêm người về bảo vệ hai anh em anh”.

“Thật may hôm đó cậu ta khóc lóc không chịu đi học”, Namjiu nói.

Raman cười nói: “Lúc còn học mẫu giáo, gần như ngày nào Wat cũng gào thét không chịu đến trường”.

“Hả? Đến mức thế cơ à? Chắc là bị bạn bè bắt nạt rồi”.

Raman cười: “Chắc vậy, thấy thằng bé kể có một cô bạn cùng lớp ngày nào cũng bắt nạt nó”.

“Con gái gì mà hung dữ vậy”, Namjiu phàn nàn, thấy đáng thương cho Rawat khi bị một cô bé bắt nạt tới mức nhất quyết không chịu đi học.

“Đến anh còn từng bị cô bé đó cắn nữa…”, Raman bắt đầu khơi gợi về quá khứ.

“Hung dữ thật, xem ra cô bé đó ghê gớm lắm. Thật khổ thân em trai anh, chắc vì chuyện này mà bị tổn thương nhiều lắm”, Namjiu suy đoán.

Raman bật cười nhỏ khiến Chak và Thost ngồi đằng trước cũng mỉm cười theo, họ nhẹ nhõm khi thấy ông chủ đã vui vẻ trở lại sau mấy tiếng đồng hồ căng thẳng.

“Wat bị tổn thương thật, anh vẫn nhớ rõ nó quấy đến mức nào khi phải cùng cô bé đó cầm khay trong ngày lễ nhà giáo”, Raman vừa nói vừa nhìn Namjiu mỉm cười.

“Hay nhỉ, chẳng giống tôi chút nào, lúc nhỏ tôi cũng từng được giao nhiệm vụ cầm khay, nhưng tôi cười tươi như hoa đến tận mấy ngày sau luôn”, Namjiu hồi tưởng lại quá khứ.

“Anh biết”, Raman cười, vẫn nhớ như in bức ảnh chụp Namjiu trong ngày đó, cô bé ấy đã cười rạng rỡ và tươi tắn như thế nào.

“Anh nói cứ như được thấy tận mắt ấy nhỉ?”, Namjiu lừ mắt hỏi.

“Nếu anh nói anh được thấy tận mắt em có tin không?”, Raman nhìn sâu vào đôi mắt của Namjiu và hỏi.

Namjiu lắc đầu: “Còn lâu tôi mới tin”.

“Có lẽ đã đến lúc anh phải nhắc em nhớ lại quá khứ”, Raman mỉm cười rồi quay ra nói với Thost và Chak: “Thost, Chak, hai người bịt tai lại, tuyệt đối không được quay lại”.

“Vâng, cậu Raman”. Hai người nhận lệnh với vẻ mặt tươi cười, sau đó đeo tai nghe vào.

“Anh định làm gì vậy?”, Namjiu giật mình khi nhìn thấy Raman bắt đầu cởi cúc cổ tay áo sơ mi: “Đừng có làm chuyện gì điên rồ, nếu không tôi… tôi sẽ hét cho nổ xe luôn”.

Raman không quan tâm, cởi xong chiếc cúc ở cổ tay anh liền xăn tay áo lên. Namjiu sợ hãi ngồi lùi lại sát vào cánh cửa xe.

Raman lắc đầu, nhìn hành động của Namjiu mà không nhịn được cười: “Với địa điểm không hề thuận tiện như thế này, anh không định làm gì em như em nghĩ đâu. Anh thích những nơi rộng rãi thoải mái, chỗ chật hẹp như ở đây, lại còn có cả người khác nữa, không phải là sở thích của anh”.

Namjiu nhìn kẻ không thích chỗ chật hẹp, “Vậy anh xắn tay áo lên làm gì?”.

Raman giơ cánh tay cho Namjiu xem. Namjiu cúi đầu nhìn ngơ ngác không hiểu.

“Có thấy vết răng cắn ở tay anh không?”, Raman hỏi.

Namjiu nhìn lại lần nữa, thấy vết răng cắn nho nhỏ đã mờ tới mức gần như không nhìn thấy nữa.

“Lúc nhỏ anh bị chó cắn à?”.

Raman bật cười: “Không phải là chó mà là một cô bé”.

“À… là cô bạn của Rawat mà anh nói đến đã cắn anh đúng không?”.

“Đúng rồi, chính là cô bé đó. Lúc đó, anh chạy vào ngăn không cho cô bé đó và em trai mình gây gổ với nhau nên đã bị cắn đến mức để lại sẹo tới tận ngày hôm nay…”, Raman dừng lại nhìn chằm chằm Namjiu: “.. Em có nghĩ là nếu anh gặp lại người con gái ấy một lần nữa anh nên bắt cô ấy phải chịu trách nhiệm về chuyện này không, cô ấy gửi vết sẹo này lại làm anh phải nhớ đến nó suốt hai mươi năm qua?”.

“Không… tôi không biết…”, Namjiu bắt đầu cảm thấy có gì bất ổn trong ánh mắt nóng như lửa của Raman.

“Nhưng anh đã nghĩ suốt hai mươi năm qua… nếu anh gặp lại cô bé ấy một lần nữa, có thể cô ấy sẽ phải đền cả cuộc đời này cho anh”.

“Hả? Chỉ vì vết cắn bé tí này sao? Anh định giết cô ấy hả?”.

Raman tươi cười: “Anh không giết cô ấy, nhưng sẽ bắt cô ấy phải ở bên cạnh để bù đắp lại việc đã làm cho trái tim anh lúc nào cũng phải nhớ tới cô ấy”.

Namjiu thở phào nhẹ nhõm: “Thế còn được. Chúc anh sớm tìm ra cô ấy. Nếu có gì muốn tôi giúp thì cứ nói. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng”.

“Cám ơn em”, ánh mắt của người nói sáng lên: “Nhưng anh đã gặp lại cô ấy rồi”.

“Anh đã gặp cô ấy rồi sao?” Namjiu hỏi, ngay cả cô cũng thấy hồi hộp theo.

Raman gật đầu: “Mới gặp cách đây không lâu, nhưng cô ấy không nhận ra. Nhưng không sao, chỉ cần một mình anh nhớ ra cô ấy cũng đủ rồi. Nói rồi, Raman cười, nhưng nụ cười của Raman có vẻ là lạ làm cho Namjiu bắt đầu cảm thấy thắc mắc.

“Cắn anh đến mức này mà cô ấy không nhớ chút nào sao?”, Namjiu hỏi.

“Không. Nhưng anh đã nhận ra ngay sau khi cô ấy giới thiệu bản thân”.

Namjiu nhìn Raman, thầm nghĩ cô bé đó quả là không may mới có thể khiến Raman nhớ đến tận bây giờ.

Raman nghiêng người sát vào Namjiu, lạnh lùng hỏi: “Em có muốn biết cô ấy là ai không?”.

Namjiu vội lắc đầu: “Tôi không muốn xen vào chuyện cá nhân của anh”.

“Với em thì không sao, chẳng phải chúng ta đang rất thân thiết với nhau sao?”. Raman nói, ánh mắt lấp lánh có vẻ thích thú.

“Không cần đâu, tôi… tôi…”.

Namjiu chưa kịp nói hết câu, Raman đã ghé sát vào gần mặt cô hơn, cố gắng níu kéo ánh mắt của Namjiu bằng đôi mắt sắc bén lúc này đang nhìn xoáy vào mắt cô như muốn thổ lộ điều gì.

“Cô bé đó còn muốn anh mặc quần lót cho nữa. Cô ấy nói không muốn mặc quần trái bởi sợ sau này sẽ có người yêu già. Nhưng anh ngờ rằng lúc đó mình hồi hộp quá nên đã mặc quần trái cho cô ấy, vậy nên cô bé đó sẽ không thể thoát khỏi số phận yêu phải người già hơn… chín tuổi”.

Namjiu há hốc miệng, chết lặng khi nghe thấy chuyện mặc quần lót trái.

“Em có thấy chuyện này quen quen không?”. Raman hỏi nhẹ nhàng, ánh mắt đầy hàm ý.

Namjiu vội vàng lắc đầu mạnh: “Không quen. Từ lúc sinh ra chưa bao giờ nghe thấy”.

“Thật sao?”, Raman hỏi.

“Th… thật”. Namjiu trả lời, tim bắt đầu đập nhanh. Chuyện mặc quần lót trái đó sao cô có thể quên được. Cho dù lúc đó cô còn rất bé, nhưng chuyện này lớn đến mức cô đã làm náo động cả nhà trong rất nhiều ngày chỉ vì tin rằng mình sẽ phải lấy chồng già. Cho dù cô không thể nhớ được sự việc xảy ra trước đó nhưng chuyện cô nhờ anh trai của một người bạn mặc quần lót cho mình và người đó đã mặc quần ngược cho cô là một trong số những sự kiện trong quá khứ mà cô không bao giờ có thể quên được.

“Em chắc là không nhớ thật chứ?”, Raman hỏi lại, chỉ cần nhìn sắc mặt của Namjiu anh cũng đủ hiểu cô vẫn còn nhớ.

“Còn bé như vậy ai mà nhớ nổi”, Namjiu vội vàng khẳng định.

“Nhưng anh lại nhớ như in hết tất cả mọi chi tiết, còn nhớ cả việc ngày hôm đó cô bé ấy mặc quần lót màu hồng, có hình hoa”, Raman nói, ánh mắt long lanh đầy vẻ thích thú.

“Tâm hồn anh đúng là đen tối từ bé”, Namjiu nói kháy. Xem anh ta kìa, chuyện như thế mà cũng nhớ được.

Raman khẽ bật cười: “Cũng vì đó là lần đầu tiên và là lần cuối cùng anh mặc quần lót cho người khác”.

“Dâm đãng”, Namjiu ôm mặt.

Raman nhướn mày cười: “Anh chỉ nói sự thật, chính em mới là người tưởng tượng tiếp”.

Namjiu bối rối khi Raman đọc được suy nghĩ của cô.

“Thế đã nhớ ra chưa? Nếu rồi, em cũng đã biết nên bù đắp cho anh thế nào rồi chứ?”.

“Này anh, chỉ bị cắn có một chút, vết sẹo cũng nhỏ xíu như mắt muỗi, phải căng mắt ra mới nhìn thấy, chẳng đáng lôi ra sát phạt nhau chút nào”, Namjiu thầm đá xoáy Raman là người hẹp hòi.

Raman cười: “Em thừa nhận mình chính là cô bé hung dữ đó rồi phải không?”.

Namjiu ớ người khi nhận ra mình đã bị lừa.

“Cái gì?… Không phải tôi… Không phải… Hồi còn bé tôi ngoan hiền lắm”. Namjiu vẫn mạnh mồm.

“Em đừng cố tình trốn tránh sự thật, hai chúng ta không thể trốn khỏi nhau được đâu, nếu không làm gì có chuyện đang yên đang lành em lại bước vào cuộc sống của anh lần nữa. Và một khi em đã quay lại rồi, anh đảm bảo… không có đường ra đâu”. Càng nói, Raman càng nhích sát lại Namjiu.

“Anh… anh định làm gì?”. Namjiu hốt hoảng hỏi.

“Làm cho em biết rằng chúng ta sinh ra là dành cho nhau”. Raman trả lời với giọng nhẹ nhàng, ánh mắt ngọt ngào làm cho trái tim của Namjiu đập loạn xạ.

Raman nghiêng người ghé sát hơn nữa vào Namjiu. Namjiu bắt đầu run rẩy. Càng nhìn vào khuôn mặt góc cạnh nhưng dịu dàng kia, Namjiu càng ú ớ, tất cả dũng khí mà trước đây từng có không hiểu bây giờ biến đi đâu hết. Raman mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của Namjiu.

“Em có biết hôm nay anh đã lo cho em đến mức nào không? Giờ anh mới hiểu việc lo lắng cho một ai đó khổ sở đến mức nào”. Raman đột nhiên giãi bày.

“Anh…”, Namjiu nhìn vào mắt Raman, cô thấy rõ sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt ấy.

“Anh xin lỗi vì đã để chuyện không may như thế này xảy ra với em. Nhưng anh chắc chắn sẽ không để nó tái diễn một lần nữa. Anh hứa”. Raman nói đầy tự tin.

“Anh không cần tự trách mình, đó không phải là lỗi của anh”. Namjiu không muốn Raman phải áy náy về chuyện vừa xảy ra khi tất cả đều bắt nguồn từ sự ghen tị, nhỏ nhen và ham muốn những thứ không thuộc về mình của một đôi trai gái khác.

“Cám ơn em đã không giận anh”. Raman nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Namjiu: “Anh rất vui vì em không sao, nếu xảy ra chuyện gì với em, anh sẽ không thể chịu nổi”.

Trái tim Namjiu đập thình thịch, mặt đỏ bừng, càng nhìn vào ánh mắt nóng như có lửa thiêu nhìn mình như không hề có ý định giấu giếm nỗi lòng của Raman, Namjiu càng không biết nên làm gì, chỉ ú ớ trong cổ họng mà không nói ra lời.

Raman bật cười: “Anh rất thích nhũng lúc em xấu hổ. Trông em rất đángyêu”.

“Xấu… xấu hổ gì chứ… đâu có…”, Namjiu cao giọng phủ nhận, cúi mặt xuống lẩn tránh ánh mắt của Raman.

Raman mỉm cười, nhìn Namjiu đầy thích thú: “Cứng đầu thế này có biết là sẽ bị phạt như thế nào không?”.

Namjiu lí nhí trong cổ: “Người gì già đầu rồi mới nổi hứng dâm đãng. Chắc lúc trẻ không có cơ hội chứ gì?”.

Raman cười vang: “Anh chỉ có hứng với một mình em thôi”.

“Tin được chết liền”, Namjiu lườm anh nhưng hai má một lần nữa lại ửng đỏ.

“E hèm!”, Chak hắng giọng mà không ngoảnh lại nhìn rồi nói vu vơ: “Cậu Raman, đến trung tâm rồi ạ”.

Raman nhìn xung quanh một lượt, thấy xe đã đỗ lại trong bãi đỗ xe.

“Hôm nay anh đã đãng trí lần thứ hai rồi, chắc phải nhanh chóng kết hôn để chữa trị căn bệnh này thôi”.

Thost và Chak vừa tháo tai nghe ra đã vô tình nghe thấy câu nói của Raman liền bụm miệng cười.

“Anh Chak, anh Thost, hai anh cười gì vậy?”, Namjiu sầm mặt.

Raman bật cười khi thấy hai người bị kéo vào cuộc.

“Ơ, chỉ là… chúng tôi thấy vui mừng thay ông chủ vì ông chủ sắp lập gia đình”. Chak dũng cảm trả lời.

“Chà chà! Anh Chak, anh không định nghe tôi trả lời sao?”. Namjiu bật lại

“Tất nhiên phải nghe rồi, chính vì thế mà tôi mới cười để chờ nghe cô Namjiu trả lời đồng ý”. Chak cười cầu hòa, Thost nghe thế cũng bật cười theo.

“Dù sao đi nữa em cũng nên thông cảm với hai người bọn họ. Họ cười như vậy rồi, chẳng nhẽ em định để họ tẽn tò hay sao?” Raman hùa vào.

“Hứ… Quả không hổ danh chủ nào tớ nấy, sáo với kèn cũng không kết hợp hài hòa được như thế. Tôi bái phục mấy người”. Namjiu lắc đầu: “Tôi xuống xe thì hơn, ngồi đây tiếp khéo bị mấy nụ cười kia giết chết tại chỗ mất”. Nói xong, Namjiu mở cửa bước xuống xe.

Khi trong xe chỉ còn lại ba người, Raman quay sang nói với Thost và Chak: “Đừng cười nhiều quá, cẩn thận không vợ tương lai của tôi bị nụ cười của hai người làm cho chết ngạt thật đó. Hiểu chưa?”.

“Vâng, thưa ông chủ!”. Cả hai cùng tươi cười đồng thanh trả lời.

“Tốt rồi. Cô gái này là của tôi”. Raman nói rồi bước xuống xe đi theo Namjiu vào trung tâm.

Chak và Thost quay ra nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười thích thú khi thấy ông chủ của mình đang vô cùng hạnh phúc trong tình yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN