Cô Nàng Hổ Báo - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Cô Nàng Hổ Báo


Chương 6


Namjiu khẽ gật đầu, tiến lại ngồi xuống chiếc ghế mà hôm qua cô đã từng ngồi.

Năm phút trôi qua không thừa không thiếu, Raman rời mắt khỏi đống tài liệu, với tay lấy điện thoại rồi bấm nút gọi cho thư kí:

“Cho tôi hai đĩa miến xào không trứng”.

Namjiu nhướn mày, vừa lúc Raman đặt điện thoại xuống quay ra nhìn thấy: “Tôi gọi cho cả cô nữa”.

“Nhưng tôi không thích ăn miến xào, với lại trước khi đến tôi đã ăn cơm rồi”. Namjiu từ chối.

“Không sao. Mình tôi thích là được. Còn chuyện cô có ăn hay không thì tùy cô. Cái này tôi không có ý kiến”. Cách nói thể hiện rõ người phát ngôn không coi đây là chuyện lớn.

Namjiu mím môi, cố gắng kìm chế để sự tức giận không lộ ra ngoài mặt. Cô nhanh chóng chuyển sang lí do chính khiến cô đến đây ngày hôm nay trước khi mất hết kiên nhẫn.

“Tức là… tôi có chuyện…”.

Namjiu chưa kịp nói hết câu, giọng nói trầm trầm đã vang lên chặn lại:

“Tôi không nói chuyện lúc đang ăn”.

“Nhưng mà…”. Namjiu cố gắng chen vào.

“Không có nhưng ở đây. Bây giờ tôi không có tâm trạng để nghe bất cứ chuyện căng thẳng nào, nó sẽ ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Theo như thống kê, hầu hết những vấn đề tôi buộc phải giải quyết lúc đang ăn đều có kết thúc không mấy tốt đẹp”. Lời giải thích được phát ra một cách bình thản trong khi Namjiu chỉ biết ngồi chớp mắt.

“Thế cô còn muốn nói tiếp công việc ban nãy không?”. Raman hỏi.

“Từ từ cũng được”. Namjiu trả lời một cách yếu ớt.

“Tốt”. Raman nói ngắn gọn.

Cánh cửa phòng mở ra, kèo theo đó là một cái bóng cao lớn nhanh chóng bước vào.

Namjiu liếc mắt, hai cánh mũi phồng lên khi nhận dạng được kẻ bước vào.

Raman nhìn mặt vị khách mới của phòng: “Vội vã thế có việc gì không Wat?”.

“Em đến mời anh đi ăn cơm”. Rawat trả lời nhưng ánh mắt thì nghiêm nghị nhìn sang cô gái duy nhất trong phòng đầy khó chịu.

“Anh đã gọi đồ ăn lên đây rồi”. Raman trả lời em trai.

“Càng tốt. Vậy em ăn cùng luôn nhé”. Dứt lời, Rawat ngồi ngay xuống chiếc ghế còn trống mà không đợi câu trả lời từ anh trai.

Raman lắc đầu, nhấc điện thoại gọi cho thư kí một lần nữa: “Cho tôi thêm một đĩa miến xào nữa”.

“Anh Raman, đổi sang món khác được không?”. Rawat vội nói.

“Wat, đừng có lắm chuyện, người ta sẽ đỡ nhầm lẫn”.

Namjiu nhịn cười, thầm nghĩ đáng đời cho kẻ bị anh trai từ chối.

“Cô cười cái gì?”. Rawat tức tối quay sang hỏi.

Namjiu nhếch mày, dõng dạc trả lời: “Cười người bị mắng”.

“Cô!!!”. Rawat lớn giọng.

“Wat, khi ăn cơm đừng làm mất không khí”. Giọng Raman lạnh lùng như một dấu hiệu nhắc nhở.

“Anh cũng thấy cô ta cười ghẹo em mà”. Rawat mách.

“Không phải Namjiu cười trêu ghẹo em đâu. Nếu không sẽ phải cười chính bản thân mình nữa vì cô ấy cũng không thích ăn món miến xào mà anh gọi”. Raman bình thản nói. Rawat mỉm cười thích thú, liếc nhìn Namjiu đầy thách thức, cuối cùng cô ta cũng bị Raman dạy dỗ như cậu thôi.

Namjiu im bặt. Thâm tâm cũng muốn đáp trả lại hai anh em nhà kia lắm nhưng nghĩ đến vấn đề mà mình đến đây để đàm phán, cô cố gắng nuốt ham muốn muốn đập vào mặt hai con người kia xuống sâu nhất có thể.

Một lúc sau, thư kí mang miến xào vào. Món ăn hấp dẫn đến nỗi Namjiu không nén nổi nuốt nước bọt đánh “ực”, trên đĩa ngập tràn nào là tôm, cá, mực và rất nhiều loại hải sản khác. Raman nhìn lướt qua mặt Namjiu cũng không khỏi mỉm cười.

Rawat ngỡ ngàng khi thấy phản ứng của anh trai. Anh ấy chưa từng lén nhìn bất cứ cô gái nào, thậm chí còn cười thầm sau khi lén nhìn nữa. Tình hình lúc này quả có nhiều biến động. Raman đang dành sự quan tâm cho cô gái mang tên Namjiu này. Nếu cậu không ra tay ngăn lại, Raman sẽ nằm gọn trong tay cô gái lắm mưu nhiều mẹo kia là cái chắc.

“Ăn đi chứ”. Rawat đẩy đĩa miến ra trước mặt Namjiu theo đúng tư thế của một quý ông lịch sự.

Namjiu nheo mắt nghi ngờ khi bỗng nhiên Rawat lại tử tế với mình đến thế.

“Đầu bếp này làm rất ngon, phải đặt ở khách sạn tòa nhà kế bên đấy. Một đĩa này không dưới năm trăm bath đâu. Cô đã được ăn bao giờ chưa?”. Rawat ra vẻ trò chuyện với Namjiu nhưng thật ra là muốn anh trai mình sáng mắt mà nhận ra cô gái này không hợp với anh ấy.

“Chưa. Tôi nghèo mà”. Namjiu nói mà không quan tâm đến lời mỉa mai của Rawat.

“Tôi cũng nghĩ thế”. Rawat nhún vai.

“Vâng, đúng rồi. Tôi phải làm việc kiếm cơm, không được lông bông, chơi bời vô tích sự. Anh thông cảm, tôi không giàu có, không được sinh ra trên núi vàng núi bạc để có thể khoác lên người toàn đồ hiệu”. Namjiu ngưng nói, quét ánh mắt nhanh qua con người “đồ hiệu”, “Mỗi lần ra khỏi nhà, mùi cứ gọi là bay xa cả cây số, đến con chó chạy qua còn rú lên, như thể mùi xộc vào tận dạ dày, bọn chó không thể chịu được”. Namjiu nói rồi cười khẩy.

“Tôi xin phép ăn trước nhé. Mỗi đĩa những năm trăm bath thế này, chắc phải ăn nhanh không nguội thì mất hết giá trị”. Namjiu xúc một thìa cho vào mồm, vừa nhai vừa làm bộ ngon lành cho đối phương thấy.

Rawat tức lắm, nhưng vì chẳng thấy ai quan tâm đến mình nên đành xúc vài miếng lên ăn cho bõ tức.

Raman hứng thú khi thấy Namjiu ăn một cách hăng hái. Namjiu chẳng thèm để tâm đến hai anh em, tập trung ăn cho xứng đáng với giá trị của đĩa miến xào. Và cho dù ban đầu cô tỏ thái độ không thích, nhưng mùi vị tuyệt vời của món ăn đã khiến cô vét sạch cả đĩa.

“Nói không thích, thế mà ăn hết không còn sợi nào”. Rawat xách mé.

“Ừm… thì đồ đắt sao có thể lãng phí được”. Ánh mắt người trả lời quét qua đĩa của đối phương lúc này mới hết hơn phân nửa, “Hai trăm năm mươi bath đấy. Đừng để bụng gào đói mà miệng lại không được ăn”.

“Ờ ờ… chỉ được cái phàn nàn là giỏi”. Rawat hết sức chịu đựng, hậm hực ăn hết chỗ còn lại.

Namjiu nén cười, thỏa mãn khi thấy đối phương bị ép phải ăn hết chỗ miến còn lại trên đĩa.

Raman theo dõi cuộc đấu khẩu rồi lắc đầu. Anh thừa biết em trai mình là người không thể để bị coi thường, mà càng những chuyện liên quan đến hình ảnh cá nhân, đảm bảo Rawat sẽ chiến đấu đến cùng, vô tình gặp phải Namjiu rất hay thích xỏ xiên khiến Rawat phải cứng họng, chịu đựng nuốt hết chỗ miến xào trong khi không hề thích món đó chút nào.

Bữa trưa trôi qua, Rawat vẫn giữ vị trí kì đà, Namjiu thì kiên nhẫn chờ thời cơ thích hợp để nói chuyện với Raman về tòa nhà của cô. Chờ cho Raman nhấp ngụm cà phê cuối cùng, Namjiu ngay lập tức vào đề.

“Chuyện của tôi nói được rồi, đúng không ngài Raman?”. Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào vang lên.

Raman nhìn Namjiu một cách lạnh lùng: “Đã có ai nói với cô rằng sau khi ăn xong không nên ép buộc đối phương ra quyết định, nếu không muốn sau này sẽ hối tiếc chưa?”

Rawat dỏng tai. Hai người này chắc hẳn phải có chuyện gì đó riêng tư, bí ẩn lắm nên anh cậu mới chỉ có thể quyết định khi tâm trạng thoải mái, “nếu không sau này sẽ phải hối tiếc”. Rawat nheo mắt, cúi xuống liếc nhìn bụng Namjiu xem có gì đó “nhô ra” bất thường hay không.

“Ôi… ngài Raman… thông cảm cho tôi đi. Gấp lắm rồi”.

Câu nói của Namjiu khiến Rawat phải nhướn mày suy nghĩ. Không có gì khiến cho người phụ nữ phải gấp hơn khi biết mình… có thai. Rawat lại nhìn bụng Namjiu một lần nữa. Chắc cũng chưa quá ba tháng nên vẫn “màn hình mỏng” từ trên xuống dưới thế này.

“Tôi không thấy có gì đáng vội”. Raman vẫn nghiêm giọng.

Rawat nhìn chằm chằm vào mặt anh trai. Anh ấy quả là vô cùng kiên nhẫn, đến mức này rồi mà vẫn còn chần chừ, hay anh ấy đang phân vân không biết đứa trẻ trong bụng kia có phải con mình hay không? Nhưng chẳng lẽ trên đời này còn có gã đàn ông mắt kém đến mức làm cho loại phụ nữ kia có thai hay sao? Anh Raman cũng thật là lạ, lúc làm không lưỡng lự chút nào sao? Nhưng biết đâu lúc đó anh ấy say đến tối tăm mặt mũi, làm bừa thôi chứ chẳng nghĩ ngợi gì. Anh Raman thật đáng thương, dù say cũng tìm thứ tốt tốt mà chơi chứ.

“Vội chứ. Bây giờ tôi đang khổ tâm lắm đây”. Namjiu buồn chán nói, chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương.

Rawat trợn mắt. Đúng thật rồi. Đúng là anh trai cậu đã làm cho cô gái kia có thai. Thời gian chỉ còn vài tháng.

“Thôi mà ngài Raman. Chúng ta đàm phán cho xong đi. Chuyện này không thể chờ lâu được. Chẳng còn mấy tháng nữa đâu…”.

Rawat vội liếc mắt qua bụng Namjiu một lần nữa. Năm, sáu tháng rồi ư? Có lẽ đây là lần đầu tiên có mang nên bụng không to lắm. Nếu bố mẹ cậu biết anh Raman làm cho con gái người ta có thai, không biết sẽ phản ứng thế nào đây.

Namjiu quay ngoắt sang nhìn Rawat: “Này anh, tôi thấy anh nhìn bụng tôi ba, bốn lần rồi đấy nhé. Có vấn đề gì không?”.

“Đúng đấy, có chuyện gì không Wat?”. Raman cũng hỏi.

“Không, không…”. Rawat nhanh chóng phủ nhận: “Em cho rằng, anh và cô ta nên bàn nhanh cho xong thì hơn, đừng dây dưa lâu, sẽ tốt hơn cho một số người, đặc biệt là trẻ con, chúng chẳng biết gì cả”.

Namjiu thấy khó hiểu. Rawat cũng biết ở N.P.Gym của cô có hàng chục đứa trẻ đến học hay sao? Nhưng dẫu sao Rawat cũng đã mở đường cho cô, cô phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội: “Đúng thế ngài Raman, tôi đồng ý với em trai ngài. Hai chúng ta nên nói chuyện cho đâu ra đấy thì hơn. Bọn trẻ sẽ không bị ảnh hưởng sau này”.

Rawat gật đầu với anh trai. Dù sao đi nữa, đứa trẻ ở trong bụng cô gái mà cậu chẳng có chút hứng thú nhận làm chị dâu kia cũng là cháu cậu. Và cậu không phải là một ông chú lòng dạ đen tối đến mức để cho cháu mình trở thành đứa trẻ bơ vơ. Làm thế thì quả là tội lỗi.

“Anh Raman không cần quan tâm đến bố mẹ, em sẽ nói cho bố mẹ hiểu. Anh cứ nhận trách nhiệm đi. Em không muốn anh gây ra sai lầm”. Rawat nói với anh trai một cách vô cùng chân thành. Chuyện đằng nào cũng nghiêm trọng đến mức này rồi, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận bà chị dâu ngoài ý muốn này.

Raman nhíu mày, hết nhìn Rawat rồi quay sang nhìn Namjiu: “Wat, bố mẹ thì liên quan gì ở đây? Mà sao anh lại phải làm gì sai?”.

“Em biết mà. Chắc anh không dám đối mặt với bố mẹ. Nhưng nếu bố mẹ biết, chắc chắn họ sẽ muốn anh đứng ra gánh trách nhiệm về mọi chuyện đã xảy ra”. Dứt lời, Rawat quay sang nhìn về phía người mà Raman “phải chịu trách nhiệm”.

“Wat, đừng loanh quanh nữa. Có gì thì nói thẳng ra”. Raman nói.

Rawat thở dài nặng nhọc: “Thật ra, em cũng không muốn xen vào chuyện riêng của anh và cô ta đâu. Nhưng trong chuyện này có đứa trẻ nữa, em không thể kiên nhẫn mà ngồi yên được”.

Namjiu cảm động nhìn Rawat. Anh chàng này có tấm lòng mới cao cả làm sao, anh ta còn nghĩ cả đến những đứa trẻ của N.J.Gym nữa chứ. “Thật là cám ơn anh. Tôi và bọn trẻ sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của anh”.

“Không sao. Tôi cũng không xấu xa đến mức đến thấy cháu ruột của mình chịu khổ cũng không động lòng”.

“Cháu? Cháu nào?”. Namjiu ngạc nhiên hỏi.

“Ừ. Cháu ruột gì hả Wat?”. Raman cũng ngạc nhiên không kém Namjiu.

Rawat trả lời gián tiếp bằng cách nhìn vào bụng Namjiu: “Thật không ngờ bụng lại bé thế. Em nghĩ anh nên tìm một cái gì đó vừa ngon vừa bổ mà bồi dưỡng cho cô ta đi. Không cần sợ bụng to thì xấu hổ với ngừoi khác đâu. Kiểu gì một ngày nào đó, người ta chẳng biết”.

Namjiu thộn mặt, vội nhìn theo xuống bụng mình, rồi lại ngẩng lên nhìn Rawat, dùng ngón tay chỉ vào mình, sau đó chỉ sang Raman, kết thúc bằng hành động chụm hai nắm tay lại ý hỏi Rawat xem có đúng như những gì cô đang nghĩ không.

Rawat gật đầu.

“Rawattt!!! Anh có bị điên không hả?”. Namjiu tức tối hét lên, nỗi xúc động ban nãy cũng theo đó mà biến mất.

Raman ngán ngẩm lắc đầu với lối suy nghĩ ngớ ngẩn của em trai.

“Cô không phải xấu hổ đâu. Tóm lại là mấy tháng nữa đứa bé sẽ ra đời?”.

Namjiu nghiến răng kèn kẹt, đứng vụt lên, mặt đỏ như gấc, rõ ràng đang vô cùng tức giận.

“Điên mất thôi. Ôi… tôi muốn phát điên quá. Hóa ra trong não anh chỉ có mỗi nước thôi đúng không? Thế nên mới nghĩ ra toàn những thứ điên khùng như thế? Ôi trời ơi. Sao tôi lại đen đủi thế này?”.

Rawat tỏ vẻ mệt mỏi: “Có gì mà phải xấu hổ thế. Người phụ nữ nào mà chẳng muốn được làm vợ anh Raman. Cô có biết mình may mắn thế nào không khi anh tôi vì say tối tăm mặt mũi mà vồ phải cô”.

“Wat, anh cho là…”. Raman chặn họng em trai.

“Anh Raman không phải lo. Cho dù cô gái này không xứng đáng với anh chút nào, nhưng vì cháu, em sẽ cố gắng chấp nhận. Bố mẹ chắc cũng vậy thôi, nhưng anh phải cho mọi người thời gian bình tĩnh đã. Đánh úp thế này, em e là khó đỡ đấy”.

Namjiu hít mạnh một hơi, nắm chặt tay, nhìn hai anh em với ánh mắt đầy căm hận.

“Tôi có thai ấy à? Gã Rawat miệng thối kia. Đây! Phải gặp cái này!!!”.

Dứt lời, Namjiu đấm mạnh hết sức vào má trái Rawat.

Rawat suýt nữa thì ngã nhào, may mà còn bám vào được thành ghế.

“Hừ. Ngày ngày chỉ biết nghĩ đến thân dưới. Tôi không có thai!!! Đã rõ chưa hả? Hay là còn phải nhắc lại cho nghe lần nữa. Mà tôi nói cho anh biết, nếu bắt tôi phải nói đi nói lại, tôi cũng sẽ đấm đi đấm lại cho anh nhừ tử, cho anh nhớ đến chết, nhớ đến lúc xuống lỗ rồi cũng không thể quên được”. Namjiu tức giận mắng.

“Đồ phụ nữ điên khùng”. Rawat ôm mặt hét lên đau đớn.

“Im ngay nếu không muốn bị đau hơn thế”. Namjiu trợn mắt quát.

“Namjiu, bình tĩnh, Wat chỉ hiểu nhầm thôi”. Raman vội vã ngăn cản trước khi Namjiu ra tay với em mình lần nữa.

“Hiểu nhầm điên rồ thế này, có biết tôi thiệt hại thế nào không?”. Namjiu vẫn không chịu thôi.

“Người thiệt hại phải là anh Raman mới đúng, còn cô là chuột rơi chĩnh gạo, được làm dâu trưởng nhà Woradechawat. Như vậy cô đã thỏa lòng chưa?”. Rawat cũng không chịu thua.

“Đồ mặt dày…”. Namjiu kéo dài giọng, mắt tóe lửa: “Cái đồ nhũn não, chỉ biết coi thường người khác. Nghĩ mình giàu có lắm hay sao? Xời, cái loại ẽo uột vô tích sự, giỏi mỗi chuyện diện quần áo đẹp diễu qua diễu lại. Nếu tôi phải làm chị dâu của anh thật, tôi thà xuống tóc đi tu còn hơn. Có ông em chồng thích suy nghĩ ngu ngốc, vô tích sự thế này, tôi đau lòng, xấu hổ với người khác lắm”.

“Cô…!!!”. Rawat sững sờ.

“Wat! Thôi!!! Còn Namjiu về trước đi, ngày mai đúng mười hai giờ trưa đến gặp tôi”. Raman dừng ngay màn đấu khẩu lại, nếu không, thêm chút nữa Namjiu sẽ khiến em trai anh sống dở chết dở là cái chắc.

Rawat định mở miệng đáp trả, bắt gặp cái lừ mắt của anh trai nên đành khựng lại.

“Namjiu, cô về trước đi. Đừng quên trưa mai đến gặp tôi đấy”.

Namjiu nhìn Raman: “Nếu ngày mai chúng ta vẫn chưa bàn xong chuyện, tôi sẽ giải quyết gã này”. Namjiu chỉ vào mặt Rawat.

Raman nhướn mày, còn Rawat lập tức phản đối: “Liên quan gì đến tôi hả?”.

Namjiu cười nhếch mép: “Vì hôm nay anh là nguyên nhân khiến tôi mất hết tâm trạng”.

Dọa xong, Namjiu quay người đi ra khỏi phòng, nhưng trước khi mở cửa, cô ngoảnh lại ban phát cho Rawat câu giã từ khiến cậu nổi da gà: “Ngày mai nhớ đóng bảo hộ hạ bộ kĩ càng vào nhé. Nhỡ đâu tôi đá nhầm hướng đúng vào chỗ ấy, có thiệt hại gì tôi không chịu trách nhiệm đâu. Vì tôi đã cảnh báo trước rồi đấy”.

Rawat mím môi, chờ cho Namjiu đi khuất liền quay sang bức xúc với Raman: “Anh Raman thấy chưa? Con bé ấy đúng là điên thật rồi”.

“Wat thì sao? Hôm nay ra dáng đàn ông quá nhỉ. Nói động chạm đến người ta mấy lần rồi, lại còn hiểu nhầm ngớ ngẩn nữa. Người ta là phụ nữ, thiệt là phải”.

“Thì tại cô ta không xứng với anh đấy chứ. Em chỉ muốn anh sáng mắt ra thôi”. Rawat yếu ớt cãi lại, nhưng nhớ ra điều gì, mắt cậu sáng lên, quay sang hỏi Raman thêm một lần cho chắc: “Anh chắc chắn là không làm cho con bé đó mang bầu thật chứ?”.

Raman thở dài: “Vô cùng chắc chắn”.

“Thế còn đỡ”. Rawat làm bộ thở dài nhẹ nhõm: “May mắn là anh không kéo cái thứ dở người ấy về làm chị dâu em. Nếu không em không biết phải giấu mặt vào đâu nữa”.

“Cứ đặt ở chỗ cũ”. Raman bắt đầu nghiêm giọng: “Mà dừng ngay trò nói Namjiu thế này thế nọ đi vì anh không thấy cô ấy khác thường chút nào. Nhiều nhất cô ấy cũng chỉ khỏe mạnh hơn những người phụ nữ khác mà thôi”.

Rawat nheo mắt đánh giá Raman, anh trai cậu đang bênh vực cho cô gái kia, phải nhanh chóng thay đổi tư tưởng để anh ấy thấy cô ta đáng sợ đến mức nào.

“Với Namjiu, không nên dùng từ khỏe mạnh anh ạ. Riêng cô ta phải gọi là trâu mộng. Đàn bà con gái gì mà xuống tay nặng phát khiếp. Ai lấy cô ta về làm vợ xúi quẩy phải biết, bị cô ta nện cho tơi bời từ sang đến tối. Mà trông cô ta cũng có vẻ bệnh hoạn, thích những thứ mãnh liệt, nếu không sao lại thích đấm bốc. Em nghĩ, nếu ai đang có ý định thích loại người như cô ta, nên chấm dứt suy nghĩ ấy đi thì hơn”. Khi nói câu cuối cùng, Rawat ngầm liếc anh trai.

“Wat, anh thấy em đi quá xa rồi đấy. Đừng nói những thứ linh tinh, ngớ ngẩn mãi như thế”. Raman tỏ vẻ không hài lòng.

“Ôi trời, những gì em nói đều là sự thật”.

“Wat, nếu còn nói thêm dù chỉ một từ, ngày mai chẳng may Namjiu ngứa tay, đừng trách anh không giúp”. Raman dọa.

Rawat nguýt anh trai, lầm bầm: “Coi trọng người ngoài hơn em, sao anh có thể làm thế được nhỉ?”.

Raman lắc đầu: “Đi rửa mặt rồi bôi thuốc vào mép đi, hay muốn mặt có sẹo?”.

Rawat sực nhớ ra liền đứng vụt lên, nhăn nhó khi thấy vẻ đẹp trai của mình có nguy cơ bị tổn hại.

“Nếu mặt em mà có vết sẹo nào, em sẽ cho cô ta biết tay. Em đi trước đây, gặp anh ở nhà nhé”. Dứt lời, Rawat vội đi ra như có việc gì đó gấp lắm.

Raman nhìn điệu bộ vội vã của em trai mà thấy ghét. Bộ mặt là cái gì đó vô cùng quan trọng đến mức sống còn đối với Rawat ngay từ khi còn nhỏ. Rawat sẽ la lối inh ỏi khi mặt mình gặp bất cứ vấn đề gì. Chuyện này xảy ra thường xuyên đến mức mọi người trong nhà đều đã quá rõ và quá quen với nó.

Còn Namjiu, hôm nay có lẽ cô nàng đã ra về với nỗi tức giận ngùn ngụt vì chưa được giãi bày chuyện tòa nhà sắp được dỡ bỏ. Đó là tòa nhà mà tập đoàn Woradechawat mới mua lại từ người chủ cũ cách đây không lâu và có dự án sẽ phá đi xây lại. Anh đã cho điều tra về nguyên nhân khiến Namjiu đòi gặp mặt anh bằng được, kết quả cho thấy Namjiu là chủ nhân của trung tâm huấn luyện tự vệ mang tên N.P.Gym, cô cũng mới kí hợp đồng thuê với ông chủ cũ của tòa nhà này.

Raman liên tưởng trung tâm đó với hình ảnh cô gái sẵn sàng ra tay đánh người bất cứ lúc nào liền bật cười. Lúc này cô nàng chắc đang xả giận ở một chốn nào đó.

Người Raman đang nghĩ đến đã nguyền rủa cả hai anh em anh suốt quãng đường đi về. Vừa đến N.P.Gym, Namjiu đi ngay vào phòng, thay bộ đồ luyện võ rồi đi đá bao cát với hi vọng có thể giải tỏa bớt nỗi tức giận đã đè nén cô suốt hai tiếng đồng hồ qua.

“Chết đi! Chết đi! Chết đi!”. Tiếng Namjiu vang vọng cả phòng.

Parani đi qua, thấy bạn mình đang bất mãn liền bước tới hỏi: “Namjiu, cậu sao thế?”.

Namjiu ngừng đá, quay sang nhìn bạn, nói đầy hận thù: “Tớ muốn chôn sống hai anh em nhà đó”.

“Hai người ấy làm gì cậu? Đã xảy ra chuyện gì?”. Parani lo lắng hỏi.

“Hừ. Còn làm gì nữa, ngoài ông anh thì điên, đứa em thì khùng”. Namjiu hừ giọng: “Đáng để mang về luyện gân cốt”. Dứt lời, cô đá hai phát thật mạnh vào bao cát.

Parani gật đầu đồng ý với bạn: “Thế cố gắng mà luyện nhiều vào. Bao giờ được đi đá người thật, đừng quên rủ tớ đi cùng đấy”.

“Được thôi bạn quý”. Namjiu mạnh miệng, nói xong quay ra đá bao cát tiếp như thể cái bao cát kia là mặt một ai đó vậy.

Parani chỉ đứng nhìn bạn mà không hỏi thêm điều gì. Quen biết nhau từ khi còn học tiểu học, cô hiểu bạn mình khi tức giận thường sẽ giải tỏa bằng cách giải phóng sức mạnh ra ngoài, rồi một lát sau cô ấy sẽ tự trở lại trạng thái bình thường.

Mười phút trôi qua, Namjiu ngừng đá bao cát, đi đến ngồi phịch xuống bên cạnh Parani.

“Cậu có nhớ cái gã miệng đầy rác ấy không?”.

“Có chứ. Miệng thối như thế thì chỉ có một người duy nhất”.

“Đấy. Hắn chính là em trai của Raman”. Namjiu kể cho bạn nghe. “Hôm nay, tớ không thể bàn chuyện về tòa nhà này được chính là do gã ấy. Gã Rawat ngoài việc ăn rác thay cơm, suy nghĩ cũng chẳng khác nào đám bèo trôi ngược dòng”.

Parani nhướn mày. Hôm nay có lẽ bạn cô đang giận thật nên gã Rawat kia mới chẳng còn chút giá trị nào như thế.

Namjiu kể tiếp: “Hừ. Chỉ có mỗi đĩa miến xào năm trăm bath, đặt hàng từ một khách sạn năm sao. Xời! Tưởng người ta hám lắm đấy à”.

“Miến xào năm trăm bath!!!”. Parani kinh ngạc: “… mà cậu không ăn à?”.

“Ờ… ăn chứ”. Namjiu ngắc ngứ: “Đồ đắt tiền như thế, bỏ qua thì chết vì tiếc mất”.

“Ngài Raman đúng là hào phóng thật”. Parani thốt lên.

“Không đâu. Anh ta muốn khoe giàu thì có”. Namjiu nói như thể đã nhìn thấu tâm can Raman: “Nhưng đau hơn thế là gã Rawat kia dám hỏi mình đã từng được ăn hay chưa?”.

“Đến mức đó cơ à?”. Parani lớn tiếng hỏi, giận thay cho bạn.

“Đúng. Nhưng quá đáng hơn thế là gã đó nghĩ tớ có thai”. Namjiu dằn giọng, rõ ràng nỗi oán hận đang dần quay trở lại.

Parani trợn tròn mắt: “Có thai? Với ai?”.

Namjiu nhấn mạnh từng chữ: “Với anh trai hắn… Raman”.

“Gã Rawat nghĩ thế quái nào vậy. Đúng là não toàn rác có khác”. Parani tức tối.

“Chính xác. Mà trên đống rác ấy còn cả đống phân nữa”. Namjiu chêm vào.

Parani cười vang khi tưởng tượng hình ảnh Rawat với cái đầu bên trên toàn rác và phân: “Mình đang nghĩ xem cái đầu gã đó sẽ như thế nào đây”.

Namjiu cười theo, cảm thấy tâm trạng tốt lên được vài phần.

“Pa, ngày mai cậu không có giờ dạy đúng không?”.

“Không có. Sao?”.

“Tốt. Nếu vậy, chúng ta đi cùng nhau”. Mắt Namjiu sáng lên.

“Được. Không vấn đề. Biết đâu chúng ta được ăn miến xào năm trăm bath nữa”. Parani gật gù.

Namjiu cười vui vẻ với ý đồ của Parani nhưng rồi lại nhếch mép, nheo mắt suy nghĩ. Nếu ngày mai gã Rawat kia còn dám ló mặt ra cản trở quá trình đàm phán của cô, đảm bảo sẽ phải ớn lạnh thấu tim, vớ vẩn có khi còn chết cóng dưới bàn tay của Parani, bạn cô, cũng nên.

Kẻ sắp phải chết cóng lúc này đang la lối om sòm sau khi thấy mặt mình trong gương.

“Đồ đàn bà con gái điên khùng! Đồ xấu xa! Sợ mình đẹp hơn hay sao nên mới đấm mình như thế này! Đúng là điên!”.

“Cậu Rawat bôi thuốc đi. Là cậu Raman bảo tôi đưa cậu đấy”. Chak, một trong hai nhân viên thân cận của Raman mang thuốc tới cho Rawat.

“Nhờ anh đi nói với anh Raman, ngày mai chắc tôi không đi làm được đâu”. Rawat xem xét vết thương trên mặt với vẻ không mấy hài lòng.

Chak nhướn mày hỏi: “Liệu có được không cậu Rawat?”.

“Được chứ. Tôi không dám vác bộ mặt sứt mẻ này đi cho người khác thấy đâu. Họ cười cho”. Rawat nói như thể việc này to tát lắm.

“Vâng. Được ạ. Để tôi báo cáo với cậu Raman”. Chak tuân lệnh rồi ra vẻ bình thản đi ra khỏi phòng.

“Từ từ đã, Chak. Tôi đổi ý rồi. Ngày mai tôi sẽ đi làm”. Rawat sực nhớ ra ngày mai anh trai mình có hẹn với cô gái điên khùng kia nên vội đổi ý. Cậu sẽ không đời nào để cho anh Raman và cô gái ấy ngồi riêng với nhau trong phòng.

“Vâng”. Chak quay lại nhận lệnh rồi bước ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn lại mình Rawat, mặt cậu lại trở nên sưng sỉa pha chút tức tối. Ngày mai cô nàng ngỗ ngược kia sẽ phải thấy hối tiếc khi dám đấm vào mặt Rawat Woradechawat, cậu chủ thứ của gia đình Woradechawat, người mà tất cả mọi người trong dòng họ đều yêu quý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN