Cô Nàng Sư Tử - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Cô Nàng Sư Tử


Chương 7


Mylala phải mất tới hơn ba tuần mới tìm được một thuyền trưởng chấp nhận mạo hiểm giúp chúng ta trốn thoát. Mẹ không biết mình sẽ làm gì nếu không có người tỳ nữ trung thành đó. Cô ấy đã đẩy cả gia đình và bạn bè vào cảnh nguy hiểm vì giúp đỡ mẹ. Mẹ nghe theo lời khuyên của Mylala bởi cô ấy đã giúp việc trong nhà của Edward vài năm và biết rõ tính tình ông ta.

Mẹ cố cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Đúng thế, mẹ đóng vai một bà vợ đáng yêu, nhưng đêm đêm lại cầu nguyện cho Edward chết đi. Mylala gợi ý mẹ không nên mang theo bất cứ của cải gì. Khi thời điểm đến, mẹ chỉ cần trốn đi với vài bộ quần áo.

Hai đêm trước khi thuyền trưởng thông báo ngày rời đi, mẹ đến phòng cơ mật tìm Edward. Mẹ lại đi vào bằng lối cửa bên, rất nhẹ nhàng vì đề phòng bắt gặp Nicolle đang ở cùng ông ta.

Edward đang ở một mình. Ông ta ngồi cạnh bàn, ôm một đống lớn đá quý trong tay. Trên mặt bàn còn bày la liệt hơn hai mươi loại đá quý khác nữa. Edward đang vuốt ve chúng giống như cách ông ta mơn trớn Nicolle. Mẹ đứng im lìm trong bóng tối quan sát. Ông ta còn nói chuyện với đống đá đó như người bị điên. Vài phút sau, ông ta bọc tất cả chúng vào một cái khăn và cất vào một hộp gỗ nhỏ màu đen.

Có một khung cửa giả được gắn vào tường và Edward đã giấu cái hộp đó vào khe hở bí mật phía sau khung cửa.

Mẹ trở về phòng và kể lại cho người tỳ nữ về cảnh tượng vừa chứng kiến. Cô ấy nói rằng bây giờ mọi người đang đồn thổi là quốc khố hiện đã trống rỗng. Chúng ta kết luận là cuộc nổi dậy đã gần với hiện thực hơn chúng ta tưởng. Ông ta đã đổi toàn bộ tiền vàng sang đá quý nhằm dễ dàng mang đi hơn khi trốn khỏi đất nước.

Mẹ thề sẽ lấy toàn bộ số đá quý đó. Mẹ muốn làm Edward đau đớn bằng mọi cách. Mylala cảnh báo mẹ về kế hoạch đó, nhưng mẹ bỏ ngoài tai. Chúng thuộc về tất cả người dân trong nước. Mẹ tự hứa với mình là một ngày nào đó mình sẽ mang chúng trả lại cho họ.

Lạy Chúa, mẹ đã rất cao thượng nhưng lại cực kỳ, cực kỳ ngây thơ. Mẹ chỉ nghĩ đơn giản rằng mình có thể trốn thoát cùng chúng.

Nhật ký hành trình, 01/09/1795

Toàn bộ buổi sáng sớm là thuộc về Christina. Đó là khoảng thời gian yên bình, tĩnh lặng trong ngày vì Nữ bá tước hiếm khi xuất hiện hoặc ra lệnh trước buổi trưa. Dì nàng thích dùng bữa sáng với trà cùng bánh bích quy trên giường và chỉ thay đổi thói quen đó khi có cuộc thăm viếng quan trọng mà không thể hoãn lại được. Christina thường mặc đồ và vệ sinh cá nhân xong trước khi ánh mặt trời của buổi bình minh chiếu rọi trên thành phố. Nàng và dì có chung một cô hầu gái, nhưng Beatrice chỉ phục vụ các yêu cầu của Nữ bá tước thôi cũng đã quá mệt mỏi rồi. Bởi vậy Christina thường tự mặc đồ và dọn dẹp giường ngủ. Thực tế nàng cảm thấy hài lòng với việc này. Nàng không phải giả bộ là tiểu thư khi ở một mình trong phòng. Từ khi Beatrice không làm phiền, Christina không phải làm nhăn nhúm ga trải giường mỗi buổi sáng để giả vờ như mình đã nằm trên đó. Một khi cửa phòng đóng lại nhằm ngăn cản những kẻ không mời mà đến, nàng có thể vứt bỏ sự cảnh giác của mình. Hằng đêm, nàng thường ôm chăn tới ngủ trên sàn nhà, dưới cái cửa sổ đôi trong phòng.

Nàng trở nên yếu đuối lúc ở một mình. Christina có thể khóc, lâu tới khi tiếng nức nở trở nên quá to. Thật yếu đuối khi để rơi nước mắt, dù chẳng có ai ở đó chứng kiến nỗi đau khổ của nàng nhưng Christina vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Mảnh vườn nhỏ xíu phía sau bếp là một nơi riêng tư nữa của Christina. Nàng thường dành cả buổi sáng ở đó. Nàng vứt bỏ tiếng ồn ào của thành phố và mùi hôi thối của rác rưởi, tháo giày và sục chân vào trong lớp đất nâu màu mỡ. Khi những giọt sương bị tan biến bởi sức nóng của mặt trời, Christina sẽ quay lại với mớ hỗn độn bên trong ngôi nhà.

Khoảng thời gian sưởi nắng quý báu đó sẽ giúp nàng có thể chịu đựng suốt một ngày dài. Nàng cũng thường suy nghĩ về những vấn đề phức tạp trong sự yên bình đó.

Tuy nhiên, kể từ khi gặp gỡ với Hầu tước Lyonwood, Christina không thể tập trung vào bất cứ điều gì được. Mọi suy nghĩ của nàng đều hướng về người đàn ông đó.

Nàng đã bị hớp hồn ngay giây phút gặp gã đầu tiên. Khi ngài Reynolds gọi chàng là Lyon, nàng đã dần dần nhận ra điều đó. Rồi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nàng biết trái tim mình đã bị đánh cắp. Sự mỏng manh dễ bị tổn thương nàng nhìn thấy trong ánh mắt u tối khiến Christina muốn chạm vào chàng.

Chàng là người đàn ông cần được quan tâm. Christina thầm nghĩ chàng cũng cô đơn như mình. Tuy nhiên, lại không hiểu vì sao mình lại có ấn tượng đó. Lyon luôn có gia đình bên cạnh, được chào đón bởi giới thượng lưu, bị đố kỵ và đôi khi là e sợ. Phải, xã hội cúi đầu trước chàng bởi tước hiệu và sự giàu có của chàng. Đó là những lý do thiển cận theo cách nhìn nhận của Christina, nhưng Lyon được nuôi lớn trong xã hội coi trọng những thứ đó.

Nhưng chàng cũng rất khác biệt. Nàng nhận thấy Hầu tước không tuân theo bất cứ quy tắc nào của xã hội. Không, dường như Lyon tự tạo ra luật lệ riêng cho mình.

Christina biết rằng việc mình đề nghị kết hôn là không đúng quy tắc. Theo luật lệ thì phải là người đàn ông đề nghị người phụ nữ, không được phép có ngoại lệ. Nàng cũng đã xem xét vấn đề này trước đó, rồi kết luận đơn giản là phải phá lệ một lần để có thể kết hôn trước khi cha nàng trở lại nước Anh.

Tuy nhiên, cách lựa chọn thời điểm có vẻ không hoàn hảo. Nàng biết mình đã làm Lyon choáng váng bởi câu hỏi hấp tấp. Sự kinh ngạc trên khuôn mặt chàng khiến nàng lo lắng, không biết Hầu tước sẽ phá lên cười hay sẽ nổi giận đùng đùng.

Tuy nhiên, qua phản ứng lúc đầu, Christina có thể dám chắc là chàng đồng ý. Vì chàng đã thừa nhận mình muốn ở cùng nàng và thích vuốt ve nàng nhiều như thế nào. Cuộc sống của nàng ở đất nước xa lạ này sẽ trở nên dễ chịu hơn nếu có Lyon bên cạnh.

Và đó chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi… chàng sẽ không phải chịu nặng về nàng mãi mãi như Nữ bá tước thường nói vậy.

Vả lại, Christina tự nhủ Hầu tước thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Nàng là con sư tử cái của người Dakota, Lyon đơn giản là phải cưới nàng.

Đó là định mệnh của chàng.

***

Buổi tối thứ Năm không đến sớm như mong muốn của Hầu tước Lyonwood vì lúc bước vào nhà Hầu tước Hunt, chàng đã gần như phát điên.

Tâm trạng Lyon biến đổi liên tục từ giận dữ điên cuồng sang thất vọng hoàn toàn mỗi khi nghĩ tới lời đề nghị xúc phạm của Christina. Hừ, chết tiệt, giờ chàng đã hiểu rõ trò chơi của nàng rồi, đúng không? Nàng chỉ quan tâm đến đám cưới, đúng – đám cưới và tiền bạc như tất cả những cô gái khác trong đất nước này.

Lyon chỉ tức giận bản thân mình. Bản năng dường như đã bị ru ngủ. Chàng nên biết Christina nhắm tới cái gì ngay từ đầu. Chúa chứng giám, chàng đã hành động chính xác như những gì đã lên án Rhone – trở thành nạn nhân của một khuôn mặt xinh đẹp và trò tán tỉnh thông minh.

Lyon ghê tởm tới mức muốn gầm lên. Trước tiên, chàng sẽ đi thẳng tới chỗ Christina và nói cho cô ta biết rằng mình sẽ không kết hôn lần nữa. Một lần là quá đủ.

Ồ, chàng muốn có Christina, nhưng theo các điều kiện của mình và chắc chắn sẽ không có sự ban phúc của nhà thờ. Tất cả phụ nữ đều thay đổi ngay sau đám cưới. Lyon đã có kinh nghiệm sâu sắc về điều này.

Thật không may, người đầu tiên Lyon va phải khi bước vào phòng khách nhà Hunt là Diana – em gái chàng. Cô lập tức nhận ra anh trai, liền nhấc váy và nhún gối chào.

Chết tiệt, Hầu tước đành phải tỏ ra lịch sự.

“Lyon, cảm ơn anh đã đề nghị ngài Reynolds tới đón em. Ông ấy là một người tốt bụng. Cô Harriett sẽ đến đây vào thứ Hai tới và anh sẽ không còn phải bận tâm về trách nhiệm đưa đón em nữa. Anh có thích bộ váy mới của em không?”, cô hỏi, vuốt thẳng mấy nếp nhăn trên chiếc váy màu vàng đang mặc.

“Trông em rất đáng yêu”, Lyon đáp bừa, chỉ kịp liếc qua.

Buổi vũ hội rất đông đúc, Lyon tìm Christina thật khó khăn. Dù cao hơn hầu hết mọi người, nhưng vẫn không thể tìm ra mái tóc vàng lượn sóng ấy đâu cả.

“Màu xanh lá cây rất hợp với em, phải không Lyon?”

“Ừ.”

Diana bật cười khiến Lyon chú ý. “Váy của em màu vàng mà, Lyon. Em biết anh chẳng thèm để ý chút nào tới em cả.”

“Anh không có tâm trạng để đùa giỡn. Hãy đi xung quanh và chào hỏi mọi người như một cô bé ngoan đi.”

“Cô ấy không có ở đây, Lyon.”

“Không có sao?” Lyon hỏi, giọng lơ đãng.

Tiếng Diana cười khúc khích ngày càng to. “Công chúa Christina vẫn chưa tới đâu. Em đã có buổi gặp gỡ rất thú vị với cô ấy hôm qua.”

“Em gặp cô ấy ở đâu?” Lyon hỏi. Giọng the thé hơn bình thường.

Diana không phản ứng gì. “Bữa trà chiều. Tất nhiên mẹ không tham gia cùng bọn em. Nhân tiện, cả anh cũng không tới. Chẳng phải anh đã yêu cầu em mời cô ấy sao, Lyon?”

Lyon lắc đầu và nói dối. “Anh quyết định không làm kẻ không mời mà đến.” Chàng thực sự đã quên khuấy mất cuộc hẹn, nhưng lại đổ hết tội lỗi lên vai Christina vì đã khiến chàng phá vỡ kỷ luật của chính mình. Kể từ khi nhận được đề nghị kết hôn, chàng đã không thể suy nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Diana nhìn anh trai với ánh mắt lạ thường. “Có vẻ không giống anh chút nào vì anh có bao giờ quên điều gì đâu”, cô tuyên bố. Khi không thấy chàng có phản ứng gì về thực tế đó, cô nói tiếp, “À, em rất vui vì có thời gian trò chuyện riêng với cô ấy. Công chúa Christina là một người thú vị. Anh có tin vào định mệnh không, Lyon?”.

“Ôi, Chúa ơi.”

“Anh không nên rên rỉ như thế”, Diana trách móc.

“Anh không tin.”

“Giờ thì anh lại hét lên. Lyon, mọi người đang lo lắng nhìn chúng ta. Hãy cố mỉm cười nào, em tin vào định mệnh.”

“Tất nhiên là em tin rồi.”

“Này, tại sao điều đó khiến anh không vui?” Diana vặn hỏi và tiếp tục trước khi anh trai có thời gian trả lời. “Công chúa đưa ra những nhận xét mới mẻ về mọi người, cũng không bao giờ nói điều gì không hay. Cô ấy quả là một người tinh tế, trang nhã. Không hiểu sao em cảm thấy rất yên tâm khi ở gần cô ấy. Cô ấy rất dịu dàng, bởi vậy…”

“Mụ dơi già có đi cùng cô ấy không?” Lyon nóng nảy cắt ngang bởi không có tâm trạng để nghe ca ngợi về những phẩm chất của Christina. Hiện giờ chàng vẫn đang rất bực bội.

“Sao cơ?” Diana hỏi.

“Nữ bá tước”, Lyon giải thích. “Bà ta có tới không?”

Diana cố gắng nhịn cười. “Không, bà ấy không đi cùng Christina. Em cũng đưa ra một nhận xét không hay về dì của cô ấy, tất nhiên em không gọi bà ta là mụ dơi già, và lời bình luận đó chỉ là ngẫu nhiên. Christina đã rất khoan dung khi bảo em không phải khi nói về một người già như vậy. Em thấy mình thật nhỏ nhen bởi sự khiển trách dịu dàng của cô ấy, Lyon, rồi em đã kể cho cô ấy về mẹ và bà đau lòng vì chuyện của James ra sao.”

“Chuyện trong nhà không nên kể cho người khác”, Lyon nói. “Anh thực sự cảm kích nếu em…”

“Cô ấy nói tất cả là lỗi của anh vì đã khiến mẹ…”

“Cái gì?” Lyon cao giọng.

“Hãy để em kể nốt trước khi anh đồng tình với em”, Diana đề nghị. “Christina đã nói một điều cực kỳ lạ lùng. Đúng thế.”

“Tất nhiên là thế”, Lyon thở dài đồng ý.

Chúa ơi, tính cách này thật dễ lây truyền. Chỉ một buổi trưa ở với Christina mà Diana đã trở nên hoàn toàn điên rồ.

“Em không hiểu ý cô ấy là gì, nhưng cô ấy đã nói – khá chắc chắn – rằng tất cả là lỗi của anh, và anh sẽ phải là người đưa mẹ trở lại với gia đình. Đó hoàn toàn là lời nói của cô ấy.”

Diana có thể nhận ra Lyon cũng kinh ngạc không kém. “Lyon, em cảm thấy dường như cô ấy đang nhắc lại một quy tắc nào đấy. Em không muốn cô ấy nghĩ mình không có học thức nên đã không hỏi kỹ hơn. Nhưng em thực sự không hiểu cô ấy muốn nói gì. Công chúa Christina hành động như thể lời khuyên của cô ấy cực kỳ chí lý…”

“Chẳng có gì mà người phụ nữ đó nói hay làm là có ý nghĩa cả”, Lyon tuyên bố. “Diana, hãy quay lại với ngài Reynold đi. Ông ta sẽ giới thiệu em với tất cả. Anh vẫn phải có đôi lời với chủ nhà.”

“Phu nhân Cecille đang ở đây, Lyon”, Diana thầm thì. “Hẳn anh vẫn chưa quên chị ta. Chị ta mặc cái váy màu đỏ tươi thật đáng xấu hổ.”

“Màu đỏ đáng xấu hổ là sao?” Lyon bật cười bởi nhận xét ngớ ngẩn của em gái.

“Anh không còn dính líu với chị ta nữa, đúng không Lyon? Chắc chắn công chúa Christina sẽ lảng tránh nếu biết anh vẫn đang gặp gỡ với một người phụ nữ nhơ nhuốc như thế.”

“Không, anh không còn dính dáng với Cecille”, Lyon lẩm bẩm. “Và tại sao em lại biết…”

“Em nghe tin đồn, giống như tất cả những người khác”, Diana đỏ bừng mặt thừa nhận. “Em sẽ để anh một mình với tâm trạng cáu bẳn của anh, Lyon. Anh có thể dạy bảo em sau.” Cô chuẩn bị quay đi thì đột ngột dừng lại. “Lyon? Rhone có tới đây đêm nay không?”

Chàng nhận thấy sự háo hức trong giọng nói ấy. “Đó không phải là vấn đề với em nếu Rhone có đến hay không, Diana. Anh ta quá già so với em.”

“Già ư? Lyon, anh ấy bằng tuổi anh và anh chỉ hơn em có chín tuổi thôi.”

“Đừng cãi lời anh, Diana.”

Cô dám cau có với anh trai trước khi chịu vâng lời. Khi cuối cùng Diana cũng để chàng lại một mình, Lyon tựa người vào lan can phòng giải trí chờ đợi Christina.

Nhưng chủ nhà đã phát hiện ra và kéo chàng tới phòng khách, rồi tranh luận sôi nổi về nhũng vấn đề của quốc gia. Lyon kiên nhẫn lắng nghe dù vẫn liếc về phía cửa ra vào.

Cuối cùng Christina cũng tới. Nàng buớc vào phòng khách, bị kẹp giữa bà chủ nhà và Nữ bá tước ngay lúc Cecille khoác tay chàng.

“Anh yêu, thật tuyệt khi được gặp lại anh.”

Lyon muốn gầm lên, từ từ quay sang cô nhân tình cũ.

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà chàng lại đi hẹn hò với người phụ nữ này chứ? Sự khác biệt giữa Cecille và Christina thật đáng kinh ngạc. Lyon cảm thấy muốn lùi lại và tránh xa ra.

Cecille cao lớn, có phần mập mạp và cực kỳ thô tục. Mái tóc màu nâu đậm được quấn thành một đống trên đầu. Hai má phủ lớp phấn hồng rực, còn cặp môi đầy đặn thì được tô lớp son đỏ, đang trề ra như hờn dỗi.

Christina không bao giờ bĩu môi, cũng không tỏ ra thích làm duyên làm dáng, Lyon thầm nghĩ. Sự ghê tởm với Cecille khiến chàng lợm giọng. Cecille đang cố tỏ ra hấp dẫn. Hai mắt cố tình hạ thấp để hàng mi trông như đang rũ trong điệu bộ hờn giận. “Em đã gửi thư tới chàng đề nghị một cuộc gặp mặt, Lyon”, cô ta thì thầm và siết chặt tay Lyon. “Em không thể chịu đựng được, đã quá lâu rồi từ khi chúng ta có một đêm tuyệt vời. Em rất nhớ chàng.”

Lyon thầm cảm ơn Chúa vì những người mà chàng đang nói chuyện cùng đã bỏ đi. Chàng chậm rãi gỡ tay Cecillera. “Chúng ta đã nói về chuyện này, Cecille. Mọi chuyện đã qua rồi. Hãy chấp nhận điều đó và tìm một người khác đi.”

Cecille phớt lờ giọng điệu cộc cằn của Lyon. “Em không tin, Lyon. Mọi chuyện giữa chúng ta vẫn đang tốt đẹp. Chỉ là anh đang ngoan cố không chịu thừa nhận thôi.”

Lyon đã gạt Cecille ra khỏi đầu, không muốn phí phạm sự tức giận của mình với cô ta. Không, Lyon tự nhủ, chàng giữ lại tất cả sự giận dữ để dành cho công chúa Christina. Chàng quay đầu tìm kiếm người phụ nữ mà mình định hắt hủi và nhận ra nàng ngay lập tức. Công chúa đang đứng cạnh vợ chồng chủ nhà, mỉm cười rất ngọt ngào. Trông nàng cực kỳ đáng yêu. Bộ váy có màu xanh mát dịu. Cổ áo cắt hơi trễ làm lộ ra đường viền mờ ảo của bộ ngực mềm mại, đầy đặn. Dù bộ váy không khiếm nhã như của Cecille nhưng Lyon vẫn không thích nó. Hunt đang hau háu nhìn vào ngực Christina một cách dâm đãng. Lyon nghĩ mình sẽ giết hắn ta.

Có rất nhiều những kẻ bảnh bao ở bữa tiệc này. Lyon nhìn quanh căn phòng, lừ mắt với tất cả những gã đàn ông đang tỏ ra thèm thuồng Christina của mình. Chàng biết mình thật vô lý. Không định kết hôn với Christina, nhưng cũng không định cho bất kỳ kẻ nào có được nàng. Không, tóm lại là chàng không có lý chút nào hết. Đó là lỗi của Christina, tất nhiên. Người phụ nữ này đã khiến chàng phát điên.

Cecille đang đứng cạnh Lyon, nhìn chăm chú. Không mất nhiều thời gian để nhận ra chàng đã bị mê hoặc bởi công chúa. Cecille hết sức tức tối. Cô ta không cho phép bất cứ ai tranh giành sự chú ý của Lyon. Không kẻ nào có thể phá hỏng kế hoạch cưới Lyon của cô ta. Lyon là một người cứng đầu, nhưng Cecille tự tin vào vẻ quyến rũ khó cưỡng của mình cuối cùng sẽ hạ gục người đàn ông này. Cô ta đã luôn làm được. Đúng, Lyon có thể thay đổi ý kiến tức là rõ ràng cô ta đã không đủ hấp dẫn.

Từ cách Lyon đắm đuối nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp kia, Cecille biết tốt nhất mình nên hành động nhanh chóng. Nàng công chúa nhỏ sẽ gặp phải rắc rối. Cecille thầm tính toán và quyết định sẽ có cuộc nói chuyện với con ranh láo xược đó càng sóm càng tốt.

Cô ta phải đợi tới hơn một tiếng trước khi được giới thiệu một cách thích hợp. Trong suốt khoảng thời gian chờ đợi, cô ta đã nghe được vài lời bình luận về sự quan tâm của Lyon dành cho cô gái đó.

Thậm chí có người còn suy đoán Lyon sẽ cầu hôn cô ấy, tâm trạng Cecille chuyển từ tức tối sang cực kỳ điên tiết. Rõ ràng tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu.

Cô ta chờ đợi cơ hội. Cuối cùng khi Christina được đứng một mình, Cecille nhẹ nhàng nắm tay nàng và tha thiết đề nghị cuộc nói chuyện riêng tư về một vấn đề hết sức quan trọng trong thư viện của gia chủ.

Nàng công chúa nhỏ ngây thơ có vẻ rất bối rối trước đề nghị này. Cecille nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể và cảm thấy rất hả hê rồi thầm nghĩ chỉ vài phút nữa thôi cô ta sẽ khiến con bé ngu ngốc này sợ đến phát khóc.

Thư viện nằm ở phía sau của tầng một. Họ bước vào căn phòng từ lối vào thông với tiền sảnh.

Ba chiếc ghế tựa lưng cao được đặt trước một cái bàn dài. Christina ngồi xuống, khoanh tay trước ngực và mỉm cười với phu nhân Cecille một cách mong đợi.

Cecille không ngồi, cô ta muốn có lợi thế ở trên cao so với đối thủ.

“Cô muốn nói chuyện gì với tôi thế?” Christina dịu dàng hỏi.

“Về Hầu tước của Lyonwood”, Cecille thông báo. Sự ngọt ngào đã hoàn toàn biến mất khỏi giọng nói. “Lyon thuộc về tôi, công chúa. Hãy tránh xa khỏi anh ấy.”

Lyon mở cánh cửa bên cạnh của thư viện đúng lúc nghe thấy yêu cầu của Cecille và không tình cờ xuất hiện để nghe lén cuộc trò chuyện này. Chàng đã chọn lối đi vòng qua cửa nối thư viện với nhà bếp. Lyon đã để ý có hai lối vào thư viện từ cuộc gặp lần trước với Hầu tước Hunt. Và chàng đã để mắt tới Christina từ giây phút nàng bước vào ngôi nhà này. Khi Cecille khoác tay Christina và đưa nàng xuống tiền sảnh, Lyon đã theo sát hai người.

Cả Christina và Cecille đều không phát hiện ra sự có mặt của Hầu tước. Biết nghe lén chuyện riêng tư của họ là xấu xa, nhưng tin mục đích của mình là trong sáng. Chàng hiểu rõ Cecille có thể làm những gì. Cô ta có thể xẻ thịt một con cừu nhỏ một cách nhẹ nhàng. Christina hiền dịu không thể đối phó với kẻ xấu xa, xảo quyệt nhu Cecille. Lyon chỉ muốn bảo vệ nàng. Cô gái trẻ xinh đẹp này quá nhẹ dạ.

“Vậy Lyon đã cầu hôn cô chưa?” Christina đột ngột hỏi.

“Chưa”, Cecille gằn giọng. “Công chúa, đừng có nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ như thế. Cô biết là anh ấy chưa cầu hôn tôi. Nhưng anh ấy sẽ làm vậy, sớm thôi”, cô ta nói thêm với nụ cười khinh bỉ. “Chúng tôi đã có mối quan hệ rất thân mật. Cô có biết thế nghĩa là gì không? Anh ấy tới giường ngủ của tôi hầu hết các đêm. Cô có hiểu ý tôi không?”, cô ta hỏi với giọng nham hiểm.

“Ồ có”, Christina trả lời. “Cô là nhân tình của anh ta.”

Cecille há hốc miệng vì kinh ngạc và khoanh tay trước ngực rồi nhìn chằm chằm xuống nạn nhân của mình.

“Tôi sẽ kết hôn với anh ấy.”

“Không, tôi không nghĩ vậy, phu nhân Cecille”, Christina đáp. “Đó là tất cả những gì cô muốn nói với tôi sao? Cô không cần phải cao giọng như thế, tôi có thể nghe rất rõ.”

“Cô vẫn chưa hiểu sao? Cô biết không, hoặc là cô rất đần độn hoặc thực sự là một ả lẳng lơ? Tôi sẽ hủy hoại cô nếu dám cản đường tôi”, Cecille tuyên bố.

Lyon thực sự bàng hoàng, định xông vào ngay giây phút Cecille bắt đầu lăng mạ nàng nhưng vẻ mặt Christina đã khiến chàng dừng lại.

Christina dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời tuyên bố này. Nàng thậm chí còn mỉm cười với Cecille, rồi cất giọng hỏi, vẻ cực kỳ hờ hững. “Cô định hủy hoại tôi thế nào?”

“Tôi sẽ dựng các câu chuvện về cô, không quan trọng là đúng hay sai. Đúng thế”, Cecille rít lên. “Tôi sẽ nói với mọi người là cô đã từng ngủ với vài người đàn ông. Lúc đó danh tiếng của cô sẽ bị phá hủy. Hãy từ bỏ Lyon, Christina. Dù sao anh ấy cũng sẽ nhanh chóng chán cô thôi. Nhan sắc của cô không thể so sánh được với tôi. Lyon sẽ sớm quay lại với tôi. Sắc đẹp của tôi khiến anh ấy mê mẩn. Hãy ngay lập tức cho anh ấy biết là cô không hứng thú với anh ấy. Rồi từ bỏ anh ấy hoàn toàn. Nếu không…”

“Hãy cứ nói những gì cô muốn”, Christina nói. “Tôi không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.” Cecille tức lồng lộn vì sự thích thú trong giọng nói của Christina. “Cô là một con bé ngu dốt”, cô ta hét lên.

“Xin đừng quá bực bội như thế, phu nhân Cecille. Nó sẽ ảnh hưởng tới da mặt của cô. Vì giờ khuôn mặt cô đã đầy vết nhơ rồi.”

“Cô… cô…” Cecille nén lại để hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. “Cô nói dối. Cô phải quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình. Và chắc chắn dì cô sẽ rất quan tâm, tôi có thể cam đoan với cô là bà ta sẽ không thể phớt lờ như cô được. A, cuối cùng tôi cũng nhận ra là cô có chút để ý. Đúng thế, Nữ bá tước sẽ bị hủy hoại bởi làn sóng dư luận mà tôi tạo ra.”

Christina đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Cecille. “Cô đang nói rằng những câu chuyện cô dựng lên sẽ khiến dì tôi phiền muộn phải không?”

“Chúa ơi, cô thực sự là một người suy nghĩ đơn giản. Tất nhiên bà ta sẽ rất buồn phiền. Khi tôi kể hết câu chuyện của mình, bà ta sẽ không dám thò mặt ra ngoài đường. Cô hãy chờ mà xem.”

Cecille có thể ngửi thấy mùi chiến thắng nên quay lưng về phía Christina để đi quanh cái ghế khi bắt đầu mô tả chi tiết hơn về những lời nói dối mà mình sẽ tung ra.

Lyon đã nghe quá đủ rồi. Chàng đẩy cửa, quyết định bước vào thư viện và phá vỡ kế hoạch bỉ ổi của Cecille ngay lập tức.

Đã đến lúc bảo vệ thiên thần của mình khỏi con rắn độc ác này.

Hẳn Christina đã di chuyển với tốc độ không thể tin nổi. Lyon chỉ rời mắt khỏi Christina khoảng một hoặc hai giây, nhưng khi nhìn lại thì cảnh tượng đang diễn ra khiến chàng kinh hoàng tới nỗi không nhấc nổi chân.

Chàng không tin vào mắt mình. Christina đã găm Cecille sát vào tường. Cô nhân tình cũ của chàng không thể kêu dù chỉ một tiếng để phản đối sự uy hiếp này. Cô ta không thể. Tay trái Christina đang ấn chặt vào cổ và giữ cô ta đứng im tại chỗ. Từ cặp mắt đang dần lồi ra của Cecille, Lyon nghĩ Christina có thể bóp cổ cô ta đến chết.

Cecille nặng hơn Christina khoảng hơn hai mươi pound. Cô ta cũng cao lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng Christina hành động như thể đang cầm một vật rẻ tiền lên để ngắm nghía rõ hơn. Thiên thần bé nhỏ mà Lyon muốn bảo vệ lại chỉ cần dùng một tay để đe dọa Cecille. Tay còn lại nàng đang cầm con dao găm và xỉa đầu nhọn vào má Cecille. Con mồi đã trở thành kẻ đi săn.

Christina từ từ bóp mạnh cổ Cecille, rồi chĩa đầu nhọn của con dao vào gần mắt cô ta. “Cô có biết người của tôi đối xử thế nào với những phụ nữ lừa gạt và rỗng tuếch không?”, rồi thì thầm hỏi bằng chất giọng mềm mại. “Họ rạch nát khuôn mặt của những người đó, Cecille ạ.”

Cecille bắt đầu khóc thút thít. Christina chích mũi dao xuyên qua da và một giọt máu rỉ ra trên má cô ta. Christina gật đầu thỏa mãn. Lúc này nàng đã khiến cô ta hoàn toàn tê liệt và trông hết sức khiếp sợ. “Nếu cô chỉ nói dối một câu là tôi sẽ biết ngay. Rồi tôi sẽ săn lùng cô. Sẽ không có một chỗ trú ẩn nào đủ an toàn cho cô hay bất kỳ người đàn ông nào trên đất nước này đủ khả năng bảo vệ cô. Tôi sẽ đến chỗ cô hằng đêm khi cô đang say giấc. Và khi mở mắt ra cô sẽ nhìn thấy lưỡi dao này. Ồ, đúng thế, tôi sẽ tóm được cô, tôi hứa đấy. Và khi đó”, Christina dừng lại để lướt lưỡi dao ngang mặt người phụ nữ đó, “Tôi sẽ cắt da cô thành nghìn mảnh. Cô hiểu tôi nói gì không?”.

Christina nới lỏng các ngón tay đang thít cổ Cecille chỉ vừa đủ để cô ta hớp một ngụm không khí và gật đầu. Rồi nàng lại siết chặt tay, ấn cô ta vào tường. “Nữ bá tước là gia đình của tôi. Không ai được phép làm bà ấy phiền muộn. Và cũng sẽ chẳng ai tin nếu cô nói rằng tôi đã đe dọa cô. Còn bây giờ hãy ra khỏi đây và về nhà đi. Dù thật không tử tế khi nói vậy, nhưng cô trông hết sức sợ hãi.”

Với những lời phóng thích này, Christina tránh xa khỏi người phụ nữ đáng kinh tởm đó. Không màng gì tới phẩm giá, phu nhân Cecille đã khóc ướt cả váy. Hiển nhiên cô ta tin vào mọi lời đe dọa của Christina.

Chúa ơi, cô ta thật là một người ngu xuẩn. Christina rất khó khăn mới giữ được vẻ mặt cứng rắn của mình. Nàng thực sự muốn cười phá lên. Tất nhiên là không thể và nàng phải giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người phụ nữ khốn khổ đó một lúc lâu trước khi tỏ ra thương hại cô ta. Phu nhân Cecille dường như không thể nhấc nổi chân. “Cô có thể đi được rồi”, Christina thông báo.

Cecille gật đầu, từ từ lùi lại, tránh xa khỏi Christina cho đến khi chạm vào cửa. Tay cô ta run cầm cập khi nhấc váy lên cao khỏi mắt cá chân, rồi đột ngột hất tung cửa và chạy nhanh như bị ma đuổi.

Christina thở một hơi dài, nhét dao vào vỏ đeo ở bắp chân, vuốt thẳng nếp váy, rồi trang nhã sửa sang lại đầu tóc. “Thật là một người đần độn”, nàng lẩm bẩm một mình trước khi bước ra khỏi phòng.

Lyon phải ngồi xuống, chờ tới khi Christina đi khuất khỏi tầm mắt rồi mới bước lại bàn làm việc của Hunt và dựa vào nó. Chàng cố gắng rót một ly rượu từ chai Whisky của chủ nhà đặt trên kệ cạnh bàn, nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Chúa cứu giúp, chàng đã cười nhiều tới nỗi không thể cầm nổi chai rượu.

Vậy là quá đủ để chàng kết luận rằng Christina cũng giống như bao phụ nữ khác. Chắc chắn nàng đã không lớn lên ở Pháp. Lyon lắc đầu, tự hỏi nàng đã tỏ ra yếu ớt… hay tự chàng kết luận như vậy. Chàng nhận ra điều đó rất dễ nhầm lẫn. Christina vô cùng nữ tính, trang nhã, có vẻ cực kỳ vô hại đáng nguyền rủa… nhưng nàng lại đeo một con dao găm ở chân. Nó giống y hệt con dao chàng đã cầm trong tay ở bữa tiệc nhà Baker và cũng là con dao khiến Rhone bị thương. Cô ta thật là một kẻ nói dối siêu hạng. Lyon nhớ Christina tỏ ra sợ hãi thế nào khi chàng quay lại tìm kẻ đã phóng dao. Chết tiệt cô ta còn giả bộ quay lại nhìn phía sau nữa. Cô ta hùa theo ý tưởng có kẻ ẩn nấp trong bóng tối phía sau của chàng. Rồi khi chàng đang bị mắc kẹt trong cuộc thảo luận của các quý ông thì cô ta âm thầm lấy lại vũ khí.

Hiện giờ bản năng của Lyon đã hoàn toàn thức tỉnh. Cơn giận dữ cũng bắt đầu sôi sục. Chẳng phải tối hôm vụ cướp xảy ra cô ta đã nói rằng cô ta khiếp sợ tới mức có thể ngất đi sao?

Không có gì khó hiểu tại sao cô ta lại tới chỗ Rhone và chăm sóc vết thương cho anh ta. Hẳn đó là sự ăn năn, Lyon thầm nghĩ. Giờ thì không thể cười nổi nữa. Lyon nghĩ mình chỉ muốn bóp cổ người phụ nữ đó.

“Gặp vấn đề khi phải nói dối, thực sao?” Lyon lẩm bẩm. Ồ đúng, cô ta đã nhìn thẳng vào mắt chàng khi nói thế. Điều đó hết sức khó khăn… phải, cô ta cũng nói vậy.

Chàng sẽ bóp cổ cô ta. Nhưng trước tiên sẽ phải có một cuộc nói chuyện dài với cô ta… nàng chiến binh nhỏ bé sẽ phải giải đáp hàng loạt câu hỏi.

Lyon dằn mạnh cái ly rỗng xuống và đi tìm Christina.

“Em có vui không?”

Rõ ràng Christina bị giật mình. Nàng quay ngoắt lại đối diện với Lyon. “Ngài vừa ở đâu ra vậy?”, nàng hỏi, giọng đầy nghi ngờ rồi liếc qua vai chàng, nhìn về phía cánh cửa thư viện.

Lyon biết chính xác nàng đang nghĩ gì. Nàng nhìn có vẻ rất lo âu. Nàng cố gắng giữ bình thản. “Từ thư viện.”

“Không đúng, tôi cũng vừa rời khỏi đó, Lyon. Ngài không thể ở đó được”, nàng tuyên bố, lắc đầu không tin.

Chàng gần như hét lên rằng mình không phải là người nói dối nhưng đã kìm lại được. “Ồ, nhưng rõ ràng là ta ở trong thư viện, em yêu.”

Lời nói khiến Christina giật nảy. “Còn ai khác ở trong đó nữa không?”, nàng hỏi, cố giữ giọng nói tự nhiên và chỉ tỏ ra có chút tò mò.

Lyon biết Christina đang kiểm tra mình.

“Ý tôi là, thưa ngài, ngài có tình cờ thấy có người nào khác vào thư viện không?”

Chàng tùy tiện gật đầu. Christina thầm nghĩ trông chàng giống hệt một con yêu tinh tai quái. Cách ăn mặc của Lyon càng khẳng định điều đó. Trang phục của chàng toàn màu đen, chỉ có chiếc cà vạt màu trắng. Bộ đồ được may rất vừa vặn. Người đàn ông này quá đẹp trai khiến tâm trí nàng dậy sóng.

Nàng tin chắc Lyon đã không nghe hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì. Chàng đang nhìn xuống nàng với ánh mắt dịu dàng. Christina cảm thấy rất yên tâm. Lyon không hề thể hiện một chút hoảng sợ nào. Nhưng tại sao chàng lại nói dối? Christina tin là chàng đã nhìn thấy phu nhân Cecille đi cùng mình vào thư viện. Người đàn ông tội nghiệp này có lẽ lo lắng người tình cũ đã nói gì đó với Christina mà chàng không muốn nhắc lại. Đúng, nàng tự nhủ, chắc chàng đang nóng ruột để biết điều đó có xảy ra hay không.

Lời giải thích này rất hợp lý. Nhưng chẳng ai có thể chắc chắn hoàn toàn. Christina hạ mắt xuống nhìn vào chiếc áo ghi-lê, cố giữ giọng tự nhiên và hỏi. “Ngài không cố tình nghe qua cuộc trò chuyện của tôi với phu nhân Cecille, đúng không?”

“Từ đó là nghe lén, Christina, không phải là nghe qua.”

Giọng nói có vẻ không tự nhiên. Nàng nghĩ rằng chàng có thể đang cố không cười phá lên. Christina băn khoăn không hiểu nguyên nhân là do câu hỏi của mình hay do nàng phát âm sai khiến chàng thấy buồn cười. Tuy nhiên nàng đang quá tức giận vì chàng đã nói dối đến nỗi không thể phản ứng được.

“Cảm ơn ngài, Lyon, vì đã chỉ bảo tôi. Nghe lén, đúng vậy, tôi xin nhắc lại từ đó.”

Lyon sẽ không quá ngạc nhiên nếu nàng bắt đầu nắm chặt tay. Christina đang giận dữ, chắc thế, vì nàng vừa nói bằng tiếng Pháp. Chàng hoài nghi không hiểu nàng có biết mình vừa nói bằng một thứ ngôn ngữ khác tiếng Anh.

Chàng quyết định cũng trả lời lại bằng tiếng Pháp. “Ta luôn sẵn lòng chỉ bảo em, em yêu.”

Nàng không nhận ra chàng cũng đang nói tiếng Pháp. “Nhưng ngài đã không nghe lén, đúng không?”

“Tại sao, Christina, em lại đặt câu hỏi khiếm nhã đó với ta? Tất nhiên là không.”

Nàng cố không thở phào nhẹ nhõm.

“Và em biết là ta không bao giờ nói dối em, tình yêu của ta. Em luôn cởi mở, thành thật với ta, phải không?”

“Đúng vậy”, Christina đáp lại, nở một nụ cười nhẹ. “Đó là cách duy nhất để đến với người khác. Chắc hẳn ngài nhận ra điều đó.”

Lyon nắm chặt tay sau lưng để kìm nén khao khát được bóp chặt cổ Christina. Lúc này nàng hoàn toàn không còn cảnh giác nữa. “Hẳn em học được giá trị về sự thành thật từ vợ chồng Summerton nhỉ?”

“Ai cơ?”

Hầu tước Lyonwood phải nỗ lực để giữ bình tĩnh. “Vợ chồng Summerton”, Lyon nhắc lại, cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân. “Nhớ không, em yêu, những người đã nuôi dưỡng em đó?”

Nàng không thể rời mắt khỏi Lyon trong lúc trả lời. Chàng quả là một người đàn ông tốt, đáng tin cậy. Nàng cảm thấy căng thẳng hơn khi nói dối. “Đúng, vợ chồng ngài Summerton đã cố gắng dạy tôi về lòng trung thực”, nàng tuyên bố. “Chỉ đơn giản là tôi không thể làm khác, tôi không giỏi nói dối.”

Chàng gần như vươn tay ra bóp cổ nàng.

“Có phải ta đã nghe em nói là vừa rồi em và phu nhân Cecille ở cùng nhau trong thư viện không nhỉ?”

Suy đoán của nàng là hoàn toàn đúng. Lyon lo lắng về cuộc chuyện trò đó. Chàng đã nhìn thấy nàng đi vào thư viện cùng phu nhân Cecille. Christina quyết định giúp Lyon loại bỏ mối bận tâm này. “Đúng thế”, nên đáp. “Phu nhân Cecille có vẻ là một phụ nữ đáng mến, Lyon. Cô ấy đã có vài nhận xét rất tốt về ngài.”

Không, chàng không thể siết cô nàng nổi. Trước tiên phải đánh nàng thật đau. “Ta rất vui khi nghe thấy vậy”, Lyon nói, giọng nhẹ nhàng như một cơn gió. Sự nỗ lực khiến cổ họng đau nhói. “Chính xác thì cô ấy nói những gì?”

“À, thì thế này thế nọ.”

“Cụ thể thế này thế thế nọ là gì?” Lyon khăng khăng hỏi, đặt tay lên vai Christina và tất cả những gì có thể làm là cố gắng để không lắc thật mạnh cho sự ngay thẳng bật ra khỏi nàng.

“À, cô ấy nhận xét rằng chúng ta là một đôi rất đẹp”, Christina đáp.

Nàng lùi lại và chăm chú nhìn trở lại áo ghi-lê của chàng. Trong khi đánh giá rằng thực tế người Anh có vẻ hơi ngây thơ, nàng bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì đã ngang nhiên nói dối Lyon.

“Cô ấy có vô tình đề cập đến định mệnh không?” Lyon hỏi.

Nàng không để ý tới giọng lưỡi sắc bén của Lyon. “Không, tôi không nhớ phu nhân Cecille có nói tới định mệnh hay không. Tuy nhiên điều này lại nhắc tôi nhớ đến câu hỏi của mình. Ngài đã xem xét đề nghị của tôi chưa?”

“Ta đã xem xét.”

“Lyon, tại sao ngài lại nói chuyện với tôi bằng tiếng Pháp? Chúng ta đang ở nước Anh và thật sự ngài nên dùng thứ tiếng của quốc gia ngài.”

“Gợi ý này có vẻ rất hợp lý”, Lyon lẩm bẩm.

“Ồ”, Christina nói và cố gắng hất tay Lyon khỏi vai mình. Dù họ chỉ có một mình ở hành lang, nhưng rất có thể ai đó sẽ vô tình đi ra và trông thấy. “Ngài có định quan hệ với… Ý tôi là, ngài có định kết hôn với tôi không?”

“Có, ta sẽ quan hệ với em. Còn về chuyện kết hôn thì ta e là phải từ chối đề nghị của em.”

Christina không có đủ thời gian để phản ứng lại thông báo của Lyon. Ngài Reynolds đột xuất hiện và gọi to, cắt ngang câu chuyện của hai người. Lyon buông tay khỏi vai Christina, rồi bất ngờ kéo nàng đứng song song với mình. Một tay vòng quanh eo, giữ chặt nàng cạnh mình.

“Lyon, tôi đã phải chạy khắp nhà để tìm cậu. Cậu có đồng ý để tôi hộ tống em gái cậu tới nhà Kimble không? Tất nhiên, chúng tôi sẽ ở đây đến hết giờ ăn tối.”

“Chắc chắn”, Lyon đáp. “Và tôi rất cảm kích ngài đã hộ tống Diana, thưa ngài.”

“Tôi rất sẵn lòng làm việc đó”, Reynolds nói. “Chào buối tối, công chúa Christina. Tôi tin là cô vẫn ổn.”

“Vâng, cảm ơn ngài”, Christina trả lời, cố xoay xở để nhún gối chào, nhưng Lyon đã giữ chặt, không cho nàng làm vậy. Nàng đành nở nụ cười chống chế. Đó là sự nỗ lực lớn lao vì câu trả lời của Lyon vẫn ong ong trong đầu.

Dù đã tự nhủ câu trả lời của Lyon thế nào không quan trọng, rằng nàng chắc chắn sẽ tìm được ai đó để kết hôn, nhưng Christina biết mình đang tự lừa dối bản thân. Câu trả lời đó rất có ý nghĩa. Chúa ơi, nàng sắp khóc.

“Cô gái thân mến”, ngài Reynolds quay sang Christina nói, “Tôi đã đồng ý đưa cô về nhà. Dì cô lấy cớ là bị mệt và đã đi xe về trước. Bà ấy giải thích là bà ấy sẽ phải về nông thôn vào ngày mai. Và tôi được biết cô sẽ không đi cùng bà ấy”.

“Vâng, đúng vậy”, Christina đáp lại. “Dì tôi dự định tới thăm một người bạn bị ốm. Dì ấy muốn tôi ở lại Luân Đôn. Tôi sẽ phải chờ cơ hội khác để được tới thăm vùng quê đáng yêu của ngài.”

“Tôi quên là cô chỉ ở đây một thời gian ngắn”, ngài Reynold đáp. “Nhưng chắc chắn cô không định dành cả một tuần rảnh rỗi cho riêng bản thân, đúng không? Cô có muốn mượn cánh tay tôi vào tối thứ Bảy này không? Tất nhiên cô đã định tới dự vũ hội nhà Creston, đúng không? Hay cô đã có người hộ tống rồi?”

“Tôi định không tới đó”, Christina cắt ngang, giọng rất chắc chắn.

“Có chứ, em sẽ đi”, Lyon nói, siết chặt eo Christina trước khi nói thêm, “Em đã hứa mà”.

“Tôi đã thay đổi ý định. Ngài Reynolds, tôi cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi sẽ rất cảm ơn nếu ngài…”

“Ta sẽ đưa em về”, giọng Lyon đanh lại vì tức giận.

Ngài Reynolds có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người. Rõ ràng họ đang giận dỗi nhau, ông thầm nghĩ. Từ cách công chúa Christina đang cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lyon, và cách Lyon kiên quyết không buông tay đã cho thấy điều đó rõ rành rành. Thậm chí ông còn nhìn thấy tia lửa lóe lên giữa bọn họ.

Quyết tâm dập tắt cuộc cãi vã và đồng thời cứu viện Lyon, ông quay sang hỏi.

“Cậu có chắc là muốn đưa công chúa Christina về nhà không?”

“Chắc”, Lyon cáu kỉnh. “Khi nào thì cô ấy phải có mặt ở nhà, ngài Reynolds? Nữ bá tước có yêu cầu giờ giấc cụ thể không?”

“Không, bà ấy cho là Christina sẽ đi cùng tôi và em gái cậu tới nhà Kimble. Cậu có tối thiểu hai giờ đồng hồ trước khi Nữ bá tước để ý tới”, ông nói thêm với nụ cười toe toét.

“Vui lòng đừng nói về tôi như thể tôi vô hình thế chứ”, Christina lên tiếng. “Lúc này tôi thực sự mệt mỏi và muốn…”

“Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức.” Lyon kết thúc câu nói hộ Christina, siết mạnh eo tới nỗi nàng không thở nổi.

“Có lẽ cậu nên rời đi bằng lối cửa sau”, ngài Reynolds gọi ý bằng giọng thầm thì bí ẩn. “Tôi sẽ khiến mọi người nghĩ rằng công chúa Christina đã ra về cùng dì cô ấy, cậu hiểu chứ, và tất nhiên sẽ chuyển lời xin lỗi của cậu tới chủ nhà luôn.”

“Ý kiến rất hay”, Lyon đồng tình và nhe răng cười. “Dĩ nhiên, ngài Reynolds, chỉ ba chúng ta biết điều này thôi. Christina cảm thấy rất khó khăn nếu phải nói dối. Chừng nào mà cô ấy không phải kể một câu chuyện bịa đặt cho dì mình thì danh dự của cô ấy vẫn còn trong sạch. Đúng không em yêu?”

Nàng ném cho Lyon một cái cau mày dài. Và thực sự ước là Lyon đừng nhắc chủ đề về sự trung thực của nàng ra nữa. Nó khiến nàng vô cùng khó chịu. Lyon trông chân thành tới mức làm nàng tin rằng chàng đang rất ngưỡng mộ mình.

Những điều chàng nghĩ sẽ sớm không còn ý nghĩa nữa, Christina tự nhủ khi Lyon bắt đầu kéo nàng đi về hướng cửa sau của ngôi nhà. Chàng vừa từ chối đề nghị kết hôn. Không, những gì chàng nghĩ về nàng không còn quan trọng nữa.

Nàng sẽ không thể gặp lại Hầu tước sau buổi tối nay. Chúa giúp nàng, đôi mắt nàng giờ đang giàn giụa nước. “Ngài vừa phá vỡ một quy tắc nữa”, nàng thì thầm sau lưng, cố tỏ ra giận dữ thay vì buồn bã. “Dì tôi sẽ cảm thấy bị sỉ nhục nếu bà ấy nghe được về sự lừa dối này.”

“Nói tiếng Anh đi, em yêu.”

“Gì cơ?”

Lyon không thèm nói thêm từ nào đến khi đỡ Christina vào trong xe ngựa của mình và ngồi xuống cạnh nàng, rồi duỗi cặp chân dài ra trước mặt.

Chiếc xe rộng hơn rất nhiều so với chiếc mà dì Patricia thuê và cách bài trí cũng lịch sự hơn.

Christina vẫn ghét nó. Rộng hay chật, lịch sự hay không cũng không có gì khác biệt.

“Ngài không có chiếc xe không mui giống như chiếc tôi thấy ở Hyde Park sao Lyon? Và vui lòng đừng chen lấn tôi. Hãy dịch ra xa đi.”

“Có, tôi có xe không mui. Nó được gọi là xe ngựa bốn bánh. Nhưng không ai sử dụng xe bốn bánh đi buổi tối cả”, chàng cáu kỉnh giải thích. Sự kiên nhẫn đã cạn. Lyon nóng lòng muốn biết sự thật về nàng chứ không phải tranh cãi về những vấn đề trần tục như những chiếc xe ngựa.

“Có một người nên dùng”, Christina lẩm bẩm. “Ồ, Chúa ơi, tôi không nên thú nhận với ngài, nhưng tôi sẽ không gặp lại ngài nữa nên điều đó không thành vấn đề. Tôi không thể chịu được bóng tối. Liệu chúng ta có thể kéo rèm cửa sổ ra được không? Tôi dường như không thể thở được nữa.”

Giọng nói hoảng loạn của nàng khiến Lyon chú ý. Cơn giận mau chóng tan biến khi cảm thấy Christina đang run rẩy bên cạnh.

Lyon lập tức kéo rèm cửa và quàng tay qua vai nàng.

“Tôi vừa trao cho ngài một vũ khí để chống lại tôi, đúng không?”

Chàng không hiểu Christina đang định nói về điều gì. Nhưng những tia sáng lọt qua cửa sổ giúp Hầu tước nhận ra nàng đang khóc. Chàng chú ý hai tay nàng đang nắm chặt trong lòng.

“Em thực sự sợ hãi, phải không?”, chàng hỏi khi kéo nàng lại gần.

Christina bị tác động bởi giọng nói dịu dàng của Lyon. “Thực ra đó không phải là sợ hãi”, nàng thì thầm giải thích. “Tôi đang bị thít chặt ở đây, trong lồng ngực.” Rồi cầm tay chàng lên và đặt vào chỗ trái tim mình. “Ngài có cảm nhận trái tim tôi đang đập dữ dội thế nào không?”

Có lẽ chàng sẽ trả lời nếu tìm lại được giọng nói của mình. Sự đụng chạm nhẹ nhàng này khiến Lyon quay cuồng.

“Ta sẽ cố gắng làm em quên đi các lo lắng của mình, em yêu”, chàng lẩm bẩm khi có thể nói được rồi cúi xuống và hôn nàng. Sự thân mật diễn ra từ từ, chầm chậm đến khi Christina xích lại đưa tay lên vuốt ve má chàng.

Một cơn rùng mình xuyên suốt cơ thể. Tim Lyon đập thình thịch. “Em có biết mình là phù thủy không?”, chàng hỏi khi buông Christina ra. “Em có biết ta muốn làm gì với em không, Christina?” Ngón tay chàng trượt vào trong váy, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực mềm mại.

Chàng thì thầm những điều bị cấm đoán đầy khêu gợi vào tai nàng. “Ta không thể chờ lâu hơn được nữa, em yêu. Ta muốn em nằm bên dưới ta. Trần truồng. Rên rỉ. Chúa ơi, ta muốn ở trong em. Em cũng muốn ta nhiều như thế, đúng không Christina?”

Chàng không chờ tới khi Christina trả lời mà đòi hỏi đôi môi ngọt ngào của nàng trong một nụ hôn say đắm khác. Môi chàng ngấu nghiến một cách đói khát trên môi nàng, lưỡi chàng trượt vào trong miệng nàng, sâu hơn và sâu hơn nữa cùng với những khám phá mới, cho dến khi lưỡi nàng đáp trả mỗi khi chàng cố tình rút lui.

Christina không biết điều này xảy ra khi nào nhưng thình lình nhận ra mình đang ngồi trong lòng Lyon, còn tay thì quấn quanh cổ chàng. “Lyon, chàng không nên nói những lời đó với em.” Sự phản đối của nàng nghe giống như tiếng rên rỉ rời rạc. “Chúng ta không thể đắp chung một cái chăn cho đến khi kết hôn”, Christina nói thêm trước khi ôm lấy mặt Lyon và tiếp tục hôn.

Nàng quên sự ngột ngạt trong chiếc xe ngựa, quên hết nỗi lo lắng của mình và lời từ chối kết hôn. Nụ hôn của chàng đã xóa sạch mọi suy nghĩ.

Ngực nàng ưỡn lên đòi hỏi chàng vuốt ve nhiều hơn. Christina cử động không ngừng, đầy khêu gợi và cọ xát với phần đàn ông của chàng. Lyon kéo nụ hôn nóng bỏng xuống cổ nàng, dừng lại để trêu chọc dái tai nàng vói cái lưỡi ẩm ướt, êm mượt của mình. Các khớp ngón tay chàng mân mê bầu ngực nàng, một lần, hai lần và tiếp tục, cho đến khi một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy bên trong Christina.

Nàng cố gắng ngăn lại khi chàng kéo váy xuống để lộ ra bộ ngực tuyệt đẹp. “Không Lyon, chúng ta không được…”.

“Cho phép ta, Christina”, Lyon yêu cầu, giọng đặc lại vì ham muốn. Miệng chàng đã đặt xuống ngực nàng trước khi Christina có thể phản đối, và cuối cùng nàng quá yếu ớt, quá chìm đắm trong cảm xúc chàng mang lại để có thể phản kháng.

“Ta yêu hương vị của em”, chàng thì thầm. “Chúa ơi, em quá mịn màng.” Lưỡi chàng mơn trớn một bên ngực Christina trong khi tay vuốt ve bên còn lại. Christina bám chặt vào chàng, mắt nhắm nghiền. Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra khi chàng ngậm vào nhũ hoa và bắt đầu mút. Một nỗi khao khát khiến nàng tì sát vào chàng. Hầu tước rên rỉ, thì thầm rằng sự chuyển động đầy bản năng của nàng khiến chàng cảm thấy mãn nguyện như thế nào.

Christina không bao giờ muốn ngừng sự tra tấn ngọt ngào này lại.

Nhưng người đánh xe của Lyon đã giúp nàng thoát khỏi sự hổ thẹn. Tiếng kêu của anh ta thông báo rằng đã đến nơi xuyên thủng đầu óc đang u mê vì khoái lạc của nàng.

“Tạ ơn Chúa, chúng ta đã về đến nhà!” Nàng thông báo bằng một giọng căng thẳng.

Lyon chậm chạp nhận thức điều đó. Phải mất một lúc lâu, thông báo của nàng mới lọt vào đầu chàng. Hơi thở vẫn dồn dập, rối loạn. Chàng dựa người vào gối tựa và hít một hơi thật sâu trong khi cố gắng để lấy lại bình tĩnh.

Christina đã sửa sang lại váy áo và che kín ngực mình rồi chuyển xuống ngồi cạnh Lyon. Nàng đặt tay lên đùi chàng. Lyon giật nảy như thể chạm phải lửa. Chàng hất tay nàng ra. “Chàng tức giận với em sao?”, nàng thì thầm.

Lúc này Lyon đã mở mắt ra nhưng đang nghiến chặt răng và nàng nghĩ rằng chàng thực sự giận dữ. Nàng nắm chặt tay và để trong lòng, cố gắng ngừng run rẩy. “Xin đừng tức giận với em.”

“Chết tiệt, Christina. Cho ta một phút để bình tĩnh nào”, Lyon gắt nhẹ.

Christina cúi gằm xấu hổ. “Em xin lỗi, Lyon. Em không định để nụ hôn của chúng ta đi quá xa như thế, nhưng chàng khiến em mềm yếu và quên cả dừng lại.”

“Đó là lỗi của ta, không phải em.” Lyon lẩm bẩm lời xin lỗi quanh co. Cuối cùng mở mắt ra và nhìn chăm chú vào Christina. Chết tiệt, trông nàng có vẻ rất tuyệt vọng. Lyon cố gắng ôm lần nữa, nhưng nàng đã dịch xa vào trong góc. “Em yêu, mọi thứ đều ổn mà.” Chàng buộc nở nụ cười khi thấy nàng nhìn mình. “Em có muốn ta vào trong nhà cùng em không?”

Nàng lắc đầu. “Nữ bá tước rất tỉnh ngủ. Dì ấy có thể biết”, và thầm thì.

Lyon không muốn rời xa nàng. Không… không giống thế này. Chàng cảm thấy vô cùng tội lỗi vì trông nàng hết sức xấu hổ. Nếu Christina khóc thì chàng không biết phải dỗ dành thế nào.

“Quỷ thật”, chàng lẩm bẩm. Mỗi lần chạm vào nàng là chàng lại trở nên có chút điên rồ. Nếu cố an ủi Christina, có khi chàng lại khiến sự việc trở nên tệ hơn.

Lyon mở toang cửa và đỡ Christina đi xuống. “Khi nào ta có thể gặp lại em?”, chàng hỏi. Họ đang giằng co nhau và chàng không chắc Christina có nghe mình nói không. Christina cố đẩy tay chàng ra, còn chàng thì cố ôm nàng. “Christina, khi nào thì ta có thể gặp em?”

Nàng kiên quyết không trả lời đến khi chàng buông ra.

Lyon từ chối không buông ra đến khi được nghe câu trả lời. “Chúng ta sẽ đứng đây cả đêm”, và nói khi nàng tiếp tục đẩy vai mình ra.

Đột nhiên Christina vòng tay qua cổ và ôm chặt lấy Lyon. “Em tự trách móc bản thân mình, Lyon. Em thật sai lầm khi đề nghị chàng kết hôn. Em thật là ích kỷ.”

Lời nói khiến chàng kinh ngạc và buông tay ra. Christina cúi gằm đầu xuống nên chàng không thể nhìn thấy sự đau khổ của nàng, nhưng nàng bất lực trong việc giữ giọng nói của mình không run rẩy.

“Tha lỗi cho em.”

“Hãy để ta giải thích”, Lyon thì thầm, cố kéo nàng trở lại vòng tay mình.

Christina khéo léo tránh bằng cách lui một bước. “Hôn nhân sẽ khiến con người thay đổi. Không phải là ta hắt hủi em, Christina, nhưng ta…”

Nàng lắc đầu. “Đừng nói thêm bất cứ lời nào nữa. Có lẽ chàng đã yêu em, Lyon. Đến khi em trở về nhà, trái tim chàng sẽ bị vỡ nát. Tốt hơn là em nên chọn một người khác, ai đó mà em không quan tâm.”

“Christina, em đang ở nhà. Em sẽ không đi đâu hết.” Lyon nói. “Tại sao chúng ta không thể đi theo con đường mà chúng ta…”

“Chàng biết không, chàng rất giống Rhone?”

Câu hỏi khiến Lyon bối rối. Christina nhanh chóng bước lên bậc thềm ngôi nhà nàng. Khi quay lại nhìn, Lyon có thể nhận thấy Christina buồn bã thế nào. Nước mắt lăn dài trên má. “Bạn chàng chỉ đánh cắp trang sức, Lyon. Tội lỗi của chàng thì to tát hơn. Nếu em rời xa chàng, chàng sẽ đánh cắp trái tim em. Em không thể để điều đó xảy ra. Tạm biệt Lyon. Em sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”

Sau những lời nói đoạn tuyệt đó, Christina chạy vào trong nhà. Cánh cửa êm ái khép lại sau lưng.

Lyon vẫn đứng lặng trước cửa nhà nàng. “Chuyện quái quỷ gì khiến em phải quên ta”, chàng hét với theo.

Lyon phát điên lên và nghĩ hẳn mình là người đàn ông tuyệt vọng nhất nước Anh. Chết tiệt, tại sao chàng lại để mình dính líu tới một người phụ nữ khó hiểu như thế?

Nàng dám cả gan nói rằng chàng đã yêu mình.

Lyon biết đó là sự thật. Chúa cứu giúp, chàng biết mình đã thật sự yêu nàng.

Không cần phải nói, sự thừa nhận này không dễ dàng gì. Lyon gần như giật tung cánh cửa xe khi leo lên và gầm lên ra lệnh cho người lái xe đánh xe về nhà, rồi bắt đầu liệt kê những lý do khiến mình nên tránh xa khỏi Christina.

Người phụ nữ này là một kẻ nói dối trắng trợn.

Chàng khinh thường những kẻ nói dối.

Chỉ có Chúa mới biết có bao nhiêu trái tim đã tan nát vì nàng.

Định mệnh… Lyon thầm nhủ, chàng căm thù từ đó.

Ngay khi về đến nhà, chàng đã chấp nhận một thực tế là không có bất kỳ lý do hợp lý nào mang lại sự khác biệt. Chàng đã bị mắc kẹt với Christina cho dù muốn hay không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN