Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Chương 9 + 10 + 11 + 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Cô Ngốc, Cởi Áo Ra


Chương 9 + 10 + 11 + 12


“An An, cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi không?” Tối thứ sáu sau khi tan tầm, Lý Duyệt Nhiên vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với Trần An An.

“Cuối tuần mình còn phải đi dạy, không có thời gian, cậu muốn đi đâu?” Trần An An đang chiến đấu với quả cầu trên mũ lông, quả cầu cứ nhảy ra phía trước, che mất tầm mắt cô.

Lý Duyệt Nhiên đi tới giúp cô đem cầu nhỏ lật ra đằng sau, điểm điểm cái trán của cô, “thật là bạt mạng, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, định tích lũy đồ cưới à?”

Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng của Trần An An, nhịn không được lấy tay nhéo nhéo, “Về sau ai cưới được cậu thì thật có phúc!”

“Đừng nói bừa!” Trần An An đẩy tay cô ra, kéo chiếc mũ của mình lên, “Cậu còn chưa nói muốn đi đâu chơi!”

“Còn có thể đi đâu.” Lý Duyệt Nhiên cùng cô đi ra khỏi công ty, “đi tìm Đường Niên, anh ấy nói gần đây bị cảm, tớ muốn cho anh ấy ngạc nhiên!”

Nhắc tới Đường Niên, hạnh phúc liền ngập tràn trong mắt Lý Duyệt Nhiên.

Trần An An chậc chậc hai tiếng, quả nhiên là tình chàng ý thiếp, xa nhau có vài ngày đã không chịu nổi .

Cô đấu võ mồm luôn không lại Lý Duyệt Nhiên, lần này thật vất vả mới có cơ hội, phải ra sức trêu chọc mới được.

Lý Duyệt Nhiên cũng không chấp nhặt với cô, chỉ nghĩ đến gặp được Đường Niên liền vui vẻ, làm sao để ý so đo với Trần An An.

Ngược lại với Lý Duyệt Nhiên đang thật cao hứng, Trần An An lại nhịn không được lo lắng. Tối mai cô sẽ đi gặp Diệp phu nhân, thật sự là khẩn trương muốn chết.

Ai, cũng không biết bác sĩ Diệp nghĩ thế nào, lại ngầm đồng ý để Diệp phu nhân hiểu lầm như vậy.

Có lẽ hắn đã giải thích? Là Diệp phu nhân không tin? Chắc là như vậy, ngày đó ở trong phòng bác sĩ Diệp, cô đã được chứng kiến khả năng đảo ngược sự thật của Diệp phu nhân rồi.

Như vậy sở dĩ bác sĩ Diệp muốn cô đi, là vì muốn nhờ cô giải thích?

Suy nghĩ như vậy, Trần An An lập tức cảm thấy trách nhiệm của mình thật vĩ đại.

Rốt cuộc nên nói như thế nào đây? nói làm sao để Diệp phu nhân tin tưởng? Trần An An vừa đi vừa vắt óc nghĩ đối sách, nên ngay cả lúc tạm biệt Lý Duyệt Nhiên cô cũng không tập trung.

Mà bên kia, Diệp phu nhân với cuộc hẹn tối ngày mai thì hứng thú bừng bừng, cơm nước xong liền lôi kéo Diệp Lương Nhất lại.

“Lương Nhất à, nói cho mẹ biết con và An An định khi nào kết hôn? Khi nào thì cho mẹ ôm cháu trai?”

Diệp Lương Nhất ngồi trên sô pha, sắc mặt trước sau như một lạnh băng. Mẹ mình hỏi vài câu, mới miễn cưỡng vâng một tiếng.

Diệp phu nhân nóng nảy, vâng là ý gì? Bà muốn ngày cụ thể cơ mà!

Bà đưa mắt trông mong nhìn con nhà mình, đang muốn truy hỏi, Diệp Lương Nhất lại bỗng nhiên đứng lên, chuẩn bị lên lầu đi ngủ.

“Lương Nhất, nói với mẹ đi chứ, dù sao mẹ cũng biết rồi, a, đừng giữ bí mật, mẹ sốt ruột lắm!” Diệp phu nhân rất nhanh đã bị con mình làm cho phát khóc, nói một câu thì chết sao? không thể để bà an tâm được sao?

Phía sau mắt kính, trong con ngươi hẹp dài của Diệp Lương Nhất vụt hiện lên một tia sáng, hắn nắm tay vịn cầu thang lạnh lùng mở miệng nói: “Mẹ đừng dọa An An, cô ấy nhát gan.” nói xong liền xoay người bước đi.

Để lại mẹ hắn một mình ngồi trên sô pha đoán già đoán non ý tứ trong lời nói của hắn.

Đừng dọa đến An An? Có phải bà không nên đề cập chuyện kết hôn trước mặt cô? Được, không vội, tuy rằng Lương Nhất đã ba mươi mốt tuổi, nhưng An An mới hai mươi tư, không thể sốt ruột, bà không vội…… Diệp phu nhân uống một ngụm trà dưỡng sinh, ép mình tỉnh táo lại, dù sao con dâu đã tới tay, còn có thể chạy đi đâu được!

Chiều thứ bảy, Trần An An cố ý mặc chiếc áo khoác dài màu nude mua đợt tết năm ngoái, phía dưới mặc một cái quần màu xám, thắt lưng cao cùng bốt, làm nổi bật dáng người thon thả, hết sức hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tóc đuôi ngựa bình thường cột lên giờ cũng buông xuống, thoạt nhìn so với bình thường thành thục hơn, nhưng cũng xinh đẹp hơn nhiều.

Tuy rằng hết thảy đều là hiểu lầm, nhưng mà đến cuộc hẹn với trưởng bối cũng không thể tùy tiện được.

Cô cho Quý Cửu Thành nghỉ lúc hơn năm giờ chiều, cô đã nói với Diệp Lương Nhất, để hắn trực tiếp đợi dưới nhà Quý Cửu Thành.

Khi Trần An An vào đến cửa, Quý Cửu Thành không dám tin vào hai mắt mình.

Hắn thậm chí còn ngây thơ lấy tay dụi dụi mắt, xác nhận người trước mặt quả thật là Trần An An, thế mới từ trên ghế cao nhảy dựng lên, đi vòng vòng quanh Trần An An, ánh mắt không ngừng được nhìn cô từ trên xuống dưới.

Trần An An có chút ngượng ngùng, đẩy Quý Cửu Thành sang một bên, trực tiếp cầm lấy quyển sách ôn tập toán của hắn.

Môn toán của Quý Cửu Thành gần đây hơi yếu, bởi vậy thời gian Trần An An phụ đạo hắn học toán luôn chiếm hơn phân nửa.

“Trần ngơ ngác, nhận không ra đấy!” Quý Cửu Thành chậc chậc cảm thán hai tiếng, “Chị còn rất tiềm năng!”

“Đừng lảm nhảm nữa!” Trần An An kéo lỗ tai đưa hắn túm đến bên cạnh mình, đem sách luyện toán nhét vào trong tay hắn, “Mau làm bài tập đi.”

“Chị đang yêu à? Bỗng nhiên để ý cách ăn mặc?” Quý Cửu Thành không buông tha cô, nhất định phải truy hỏi kỹ càng sự việc.

Hắn cũng không biết việc mẹ mình đến nhà trọ tìm Trần An An, cho nên nhìn thấy Trần An An cũng không có khúc mắc gì, vẫn giống như trước, cợt nhả trêu chọc.

Nhưng mà Trần An An lại không có cách nào thoải mái đối mặt với Quý Cửu Thành, cô không để ý hắn truy hỏi, chỉ mở sách ra, đánh dấu bài tập cho Quý Cửu Thành rồi đứng lên.

Quý Cửu Thành thấy Trần An An không quan tâm đến hắn, chỉ có thể áp chế một bụng nghi vấn, ngoan ngoãn nghe Trần An An giảng bài.

Tuy rằng biểu hiện chẳng hề quan tâm, nhưng trên thực tế, hắn rất để ý việc thi vào trường cao đẳng.

Trần An An đã làm gia sư cho Quý Cửu Thành nửa năm, hai người vô cùng ăn ý, một người giảng một người nghe, hiệu suất cực kỳ cao.

Giữa giờ, mẹ Quý bỗng nhiên từ bên ngoài trở về, bưng một đĩa hoa quả vào cho bọn họ, nhìn thấy hai người ngoài thảo luận bài toán thì không có làm khác, lúc này mới yên tâm lại đi ra ngoài.

Quý Cửu Thành cảm thấy có chút kỳ quái, mẹ mình làm sao vậy, ánh mắt kia giống như thẩm tra. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, rất nhanh lại vùi đầu làm bài.

Trần An An tuy rằng ngốc, nhưng cũng không phải không biết xem sắc mặt người khác. Biểu tình vừa rồi của mẹ Quý cô đã hiểu, rõ ràng là sợ cô và Quý Cửu Thành có gì đó.

Trần An An cắn môi, nhìn thoáng qua Quý Cửu Thành đang múa bút thành văn. Nếu mẹ Quý thật sự hoài nghi, cô chỉ sợ phải đổi việc.

Cô đã dạy được nửa năm, rất hòa hợp với Quý Cửu Thành, tiền lương cũng rất cao, bỗng chốc từ bỏ, quả thật cô vô cùng luyến tiếc.

Để xem thái độ của mẹ Quý đã, nếu thật sự không được thì đi cũng không muộn.

Năm rưỡi chiều, Trần An An dạy đã xong. cô chỉ cho Quý Cửu Thành những kiến thức trọng điểm cần nhớ, hơn nữa giao mấy bài luyện tập, lúc này mới thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.

Vừa ra đến hành lang, đã thấy Diệp Lương Nhất đang dựa người vào chiếc xe sang trọng chờ cô.

Trần An An lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi đến trước mặt Diệp Lương Nhất, “Anh tới lâu chưa? Sao không ở trong xe chờ, bên ngoài rất lạnh.”

Diệp Lương Nhất bất động thanh sắc nhìn cô vài lần, lúc này mới mở cửa xe nói: “không sao, lên xe đi!”

Hôm nay hắn mặc đồ cũng khá nghiêm túc, một thân tây trang màu đen tôn lên thân hình thẳng tắp, cao ngất tuấn tú, so với mặc áo blu trắng cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Trần An An nhịn không được nhìn hắn vài lần, khi Diệp Lương Nhất nhìn qua thì có tật giật mình vội vàng dời mắt.

Dù sao Quý Cửu Thành vẫn cảm thấy hôm nay Trần An An mặc như vậy có gì đó cổ quái, vì thế sau khi Trần An An xuống lầu, liền đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

không ngờ lại thấy Trần An An ngồi vào xe một người đàn ông.

Cắt, quả nhiên là yêu đương sao! Quý Cửu Thành đem bút bi ném trên bàn, cánh tay ôm sau đầu, nằm dài trên sàn nhà.

Diệp phu nhân chọn nơi gặp mặt là một nhà hàng Pháp, Trần An An chưa từng tới nơi này, chỉ có thể gắt gao đi theo Diệp Lương Nhất, hắn đi đến đâu cô liền theo tới đó. Lúc bọn họ đến, Diệp phu nhân còn chưa tới.

Diệp Lương Nhất đành khước từ bồi bàn gọi món ăn, nói bọn họ còn chờ người.

Kết quả là chờ hai mươi phút, ly nước của Trần An An đã sắp thấy đáy, hạnh nhân rang muối cũng ăn sạch sẽ, Diệp phu nhân vẫn chưa đến.

Đúng lúc Diệp Lương Nhất lấy ra điện thoại, muốn gọi cho mẹ hắn, Diệp phu nhân lại trước một bước gọi đến.

“Con trai à, hai con cứ vui vẻ hẹn hò đi, mẹ đã chọn nhà hàng Pháp tốt nhất, đừng phụ kỳ vọng của mẹ nhé!”

Đại khái cũng là áy náy với sự cố ý sắp đặt của mình, Diệp phu nhân nói xong câu đó liền chột dạ cúp điện thoại.

Diệp Lương Nhất nghe tiếng máy bận trong điện thoại, toàn thân hàn khí mãnh liệt. Trần An An kìm lòng không được rùng mình một cái, ngẩng đầu thử thăm dò hỏi: “Làm sao vậy, bác gái có việc sao?”

Diệp Lương Nhất cất điện thoại ừ một tiếng, ngoắc tay gọi bồi bàn tới bắt đầu gọi món ăn, thẳng đến khi bồi bàn đi rồi mới ngẩng đầu nói với Trần An An: “Mẹ tôi có việc, ăn cơm trước rồi nói sau.”

Trần An An thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại cảm thấy đau đầu, lần này không giải thích, vậy để Diệp phu nhân hiểu lầm tới khi nào đây?

Nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Diệp Lương Nhất, cô cũng không dám đề cập đến chuyện đó vào lúc này, chỉ có thể cúi đầu chờ đồ ăn mang lên.

Đây là lần đầu tiên Trần An An ăn đồ Pháp, đối với món khai vị có chút nơm nớp lo sợ, nhắm mắt theo đuôi bắt chước động tác của Diệp Lương Nhất.

Diệp Lương Nhất thu tất cả vào trong mắt, tuy rằng chưa nói gì nhưng cũng giảm tốc độ lại.

Xong món khai vị, Diệp Lương Nhất lại lấy hai bình rượu, một là rượu brandy, một là vang trắng hương mật ong.

Hắn thích uống rượu mạnh một chút, nhưng tất nhiên là không thể cho Trần An An uống rượu brandy, rượu vang vị êm dịu, nhẹ nhàng khoan khoái, thích hợp cho phụ nữ uống.

“Rất ngon.” Diệp Lương Nhất đưa một ly đế cao cho Trần An An, rót một chút rượu vang trắng, ý bảo cô nếm thử.

Trần An An nhìn chằm chằm chiếc ly chân dài xinh đẹp, có chút không dám. Ba cô nói, đi ra ngoài nhất định không được uống rượu, nhất là khi ngồi cùng một chỗ với đàn ông. Những lời này cô vẫn ghi tạc trong lòng, cho nên dù là họp mặt bạn đại học, liên hoan công ty, cô đều không say rượu.

Nhưng lần này không giống, rượu nho trắng cô chưa từng uống, chỉ nếm thử chắc là không có vấn đề gì đâu?

“Là rượu nho?” Trần An An bưng ly chân dài lên nhìn Diệp Lương Nhất, lại hỏi một câu, đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như ngập nước, so với ly thủy tinh kia còn sáng hơn, xinh đẹp hơn.

“Ừ.” Diệp Lương Nhất nhấp một ngụm rượu brandy, buông ly đáp.

Được Diệp Lương Nhất khẳng định, Trần An An không do dự, một ngụm đem hết rượu vang trong ly uống sạch sẽ. Khóe môi Diệp Lương Nhất co rút, có thể đem rượu vang trắng uống như rượu xái, cô gái kia coi như là đệ nhất thiên cổ.

“Uống ngon thật!” Trần An An liếm liếm môi, tự động cầm lấy bình rượu rót vào ly của mình.

Diệp Lương Nhất cũng không quản cô, dù sao độ cồn rượu nho cũng rất thấp, uống không say. Rượu vang trắng hương vị trái cây được ủ rất tốt, vị luôn luôn hoàn hảo, cô thích uống cũng không kỳ quái.

Buổi tối Diệp Lương Nhất còn phải lái xe, bởi vậy chỉ nhấp mấy ngụm rượu brandy, còn Trần An An, đem một chai nho trắng uống sạch sẽ.

Hết món chính, Diệp Lương Nhất gọi cho Trần An An bánh mì mềm phủ sốt mayonnaise và bánh hạnh nhân, chính mình thì ngồi một bên nhìn cô ăn, thẳng đến khi hai món điểm tâm ngọt trước mặt bị Trần An An tiêu diệt toàn bộ, lúc này mới dẫn Trần An An ra về.

“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Diệp Lương Nhất lên xe thắt dây an toàn, quay sang nói với Trần An An.

Sau khi uống rượu Trần An An càng ngây người, ánh mắt chớp chớp, thật lâu sau mới hiểu được ý của Diệp Lương Nhất.

“Tây, ngoại thành tây, đường Hoàng Hà……”

Diệp Lương Nhất nhíu mày, đẩy đẩy Trần An An đã mềm nhũn người trên ghế, “Địa chỉ cụ thể, nói rõ ràng cho tôi!”

Lần này Trần An An không mở miệng, chỉ híp mắt ngồi trên ghế cọ đi cọ lại, giống như con mèo không xương.

Diệp Lương Nhất bị động tác của cô làm cho nóng mặt, vội vàng thấp giọng quát: “Đừng cọ! nói địa chỉ!” “Diệp, bác sĩ Diệp……” Ánh mắt Trần An An mờ sương, thân mình càng cọ hơn nữa, “Sau lưng tôi ngứa quá…… Anh giúp tôi gãi đi……” nói xong đưa tay định cởi áo.

Diệp Lương Nhất đỡ trán, không cho cô uống rượu thì tốt rồi. Rượu nho thấp độ như vậy mà cũng say!

Hắn đè lại tay Trần An An, “Đừng nhúc nhích! Mau nói địa chỉ!”

“thật sự rất ngứa……” Trần An An lắc lắc thân mình không phối hợp, gần như phát khóc, “Tôi ngứa muốn chết……”

Diệp Lương Nhất cảm thấy có chút không đúng, cởi dây an toàn quay sang, kéo áo Trần An An lên thì liền thấy một vùng đỏ bừng, chi chít chấm đỏ, chính là triệu chứng của dị ứng cồn.
————-
“Con trai, này……làm sao vậy? An An…… con bé……” Nhìn Diệp Lương Nhất cõng Trần An An, Diệp phu nhân lắp bắp kinh hãi, vội vàng mở cửa cho hai người vào.

Bình thường bác sĩ Diệp luôn lạnh như băng tuấn tú, nay lại thực chật vật, tóc bị nắm rối bù, kính mắt lệch trên sống mũi cao thẳng, xem ra sắp rơi xuống rồi.

Mà móng vuốt của Trần An An còn đang trên đầu, trên mặt thì bị sờ loạn.

Diệp Lương Nhất cũng không trả lời, nghiêng đầu né tránh tay Trần An An, đi thẳng lên lầu.

Diệp phu nhân vừa thấy Diệp Lương Nhất không để ý tới bà, lập tức nóng nảy, trực tiếp theo đi lên, “Lương Nhất, rốt cuộc làm sao vậy? Hai đứa…… hai đứa không phải đang hẹn hò sao, An An……”

nói đến đây lại đột nhiên ngừng lại, Diệp phu nhân mở to hai mắt, giống như bỗng nhiên hiểu được cái gì, vừa mừng vừa sợ chỉ vào Diệp Lương Nhất hỏi: “An An uống rượu?”

Diệp Lương Nhất gật đầu, hắn đã mệt ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có, không ngờ bình thường người giống như con thỏ, uống rượu xong lại có lực phá hoại lớn như vậy! Có thể đem cô bình yên vô sự vào đến nhà, hắn thực bội phục chính mình!

Diệp phu nhân đi theo lên lầu, liếc mắt nhìn trên giường một đống lộn xộn, Trần An An thì đang lầm bầm, lại nhìn Diệp Lương Nhất ngồi ở bên giường tháo cà vạt.

Trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là ý niệm ôm cháu trai chiến thắng.

“Vậy, con chăm sóc cho An An, mẹ đi ngủ đây.” Diệp phu nhân lui về phía sau vài bước, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại. Con cháu đều có phúc của con cháu, có một số việc…… bà cũng không thể quản.

“Trần An An, tỉnh tỉnh!” Diệp Lương Nhất lấy ra gói thuốc mua ở trên đường, vỗ nhẹ nhẹ vào mặt Trần An An.

Đầu óc Trần An An mơ hồ, toàn thân cũng ngứa, cô cong lưng ở trên giường cọ cọ, tay thì đẩy Diệp Lương Nhất ra.

Diệp Lương Nhất nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn càng lạnh như băng. Ngồi ở bên cạnh Trần An An suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên bỏ thuốc sang một bên, trực tiếp đem Trần An An từ trên giường túm dậy.

“Ngồi dậy uống thuốc!” Trần An An bị dị ứng cồn tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể khinh thường. Lúc bắt đầu trên người chỉ nổi chấm đỏ, hiện tại đã sốt nhẹ, phải uống thuốc mới được.

Trần An An mơ mơ màng màng ừ một tiếng, yếu ớt dựa vào trong lòng Diệp Lương Nhất.

“Há mồm!” Ngón tay thon dài hơi lạnh của Diệp Lương Nhất đặt lên môi cô, thấp giọng ra lệnh.

Trần An An lúc này thật nghe lời, ngoan ngoãn há miệng ra. Diệp Lương Nhất thấy thế vội vàng nhét hai viên thuốc vào miệng cô, một tay ôm Trần An An, tay kia thì với lấy chén nước ở đầu giường.

“Đắng……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An nhăn lại, cố gắng nuốt, từ nhỏ cô đã quen chịu gian khổ, bởi vậy chưa bao giờ lãng phí này nọ, mặc dù là miệng bị nhét hai viên thuốc đắng đòi mạng, cũng không nỡ nhổ ra.

Còn biết đắng sao! Trong lòng Diệp Lương Nhất hừ lạnh, nhưng mà tay vẫn cẩn thận đưa nước ấm vào miệng Trần An An.

Nước ấm đúng lúc giảm bớt đắng ngắt trong miệng, Trần An An không quan tâm uống hai ngụm lớn, lúc này biểu tình trên mặt mới thả lỏng một chút.

Diệp Lương Nhất đem chén nước đặt lại trên bàn, quay đầu thì thấy Trần An An đã mơ mơ màng màng gục đầu vào hõm vai mình.

Hắn nhíu mày đem Trần An An túm lên, do dự vài giây liền bắt đầu cởi quần áo của cô.

Dị ứng cồn không chỉ phải uống thuốc, còn phải bôi thuốc lên người nữa.

Diệp Lương Nhất một tay giúp Trần An An cởi thắt lưng, một tay nhanh nhẹn cởi áo lông của cô.

Lúc cởi đến áo ngực, Diệp Lương Nhất hơi do dự một chút, sau đó mặt không chút thay đổi lại tiếp tục. Nửa người trên của cô gần như đều nổi mẩn đỏ, từng chỗ đều phải bôi thuốc.

“Ngứa……” Trần An An lại hừ hừ một tiếng, mơ mơ màng màng đưa tay định gãi, lại bị Diệp Lương Nhất đè lại.

Nửa người hắn đặt ở trên người Trần An An, để ngừa cô lại đưa tay ra gãi, hai tay lại duỗi sang bên kia mở thuốc, nặn thuốc ra tay bôi lên người Trần An An.

Bỗng đằng sau, cửa lại rầm một tiếng bị đẩy ra! Diệp Lương Nhất quay lại, chính là mẹ hắn đang khiếp sợ há miệng đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Diệp Lương Nhất lập tức đứng lên, kéo chăn qua đắp lên người Trần An An, quay đầu nói: “Mẹ, ……”

“Các con cứ tiếp tục! Tiếp tục đi!” Diệp phu nhân đột nhiên xoay người, xấu hổ đến nóng bừng cả mặt!

Vừa rồi bà ở trong phòng ngủ càng nghĩ càng cảm thấy như vậy không tốt. Tuy rằng bà rất muốn ôm cháu trai, nhưng mà con nhà mình đem cô gái nhỏ say rượu ôm về nhà, muốn làm chuyện xấu, thì thật sự là rất không đạo đức!

Vì thế, bà càng nghĩ càng rối rắm, thật lâu sau, vẫn là đi lên, định đưa Trần An An sang phòng khách, không ngờ vừa mở cửa liền thấy được một màn nóng bỏng như thế!

“Coi như mẹ không nhìn thấy!” Diệp phu nhân vừa nói vừa chạy nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại.

đã phát triển đến bước này, kết hôn cũng không còn xa đâu nhỉ? Nhưng mà, không ngờ con mình lại nóng lòng thế! Diệp phu nhân gần như là bay về phòng.

Tuy rằng lúc trước có chút rối rắm, nhưng xem bộ dáng con mình quen thuộc như vậy, có thể cũng không phải lần đầu tiên. Ừm, vậy thì không cần ngăn cản!

Nhưng mà bà phải chuẩn bị tốt một chút! Vạn nhất…… Vạn nhất cháu trai của bà đã có!

Diệp phu nhân hưng phấn đứng ngồi không yên, suy nghĩ thật lâu, vẫn là không nhịn được cầm lấy điện thoại.

Lương Nhất là đàn ông, khẳng định là suy nghĩ không chu đáo. Hơn nữa bà cũng là phụ nữ, biết phụ nữ khi kết hôn cần cái gì.

Diệp phu nhân vừa hào hứng quay số, vừa nghĩ con dâu nhà bà cũng không thể đón về qua loa được!

Diệp Lương Nhất bận rộn phục vụ Trần An An, không có thời gian nghĩ đến mẹ mình hiểu lầm, hắn bôi thuốc cho Trần An An xong, lại tìm trong tủ quần áo của mình một chiếc áo sơmi cho cô mặc vào. Sau đó không thèm quản cô nữa, để mặc cô nằm ở trên giường mình ngủ say sưa.

Bản thân thì cầm quần áo đi tắm rửa, nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Diệp Lương Nhất hơi hơi chớp mắt, vuốt nước trên mặt đi.

Lần này thì mẹ hắn hoàn toàn hiểu lầm, nhưng mà đối với hắn ngược lại là chuyện tốt.

Diệp Lương Nhất với lấy sữa tắm trên giá, khóe môi hơi hơi cong lên. Thoát khỏi một đống phiền toái, hiện tại tâm tình hắn thật sự là không tồi.

“Tôi cho cô nợ một lần.” Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, hắn nhìn thoáng qua Trần An An đang ngủ say ở trên giường, từ bên cạnh cô lấy một cái gối và chăn khác, liền ngả lên thảm nằm ngủ.

Tuy rằng là mùa đông, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn đủ ấm, nằm trên sàn ngược lại càng thoải mái.

Diệp Lương Nhất đưa tay tắt đèn ở đầu giường, buổi sáng ngày mai phỏng chừng lại là một trận ác liệt.

Đồng hồ sinh học của Trần An An luôn luôn đúng giờ, mỗi ngày năm giờ sáng sẽ tỉnh lại, căn bản là không cần đặt báo thức.

Cho dù là say rượu thì buổi sáng hôm sau cũng vậy. Mặc dù đầu còn choáng, mí mắt cũng nặng trĩu, Trần An An vẫn kiên định mở mắt.

Nhưng mà vừa mở mắt, cô liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Giường của mình khi nào thì trở nên mềm mại như vậy? Còn có phòng ngủ, cũng không lạnh như băng, thật ấm áp gần như làm cho cô nghĩ mình ngủ bên cạnh lò sưởi.

Trần An An đưa tay dụi mắt, chân bước xuống giường, không ngờ lại lập tức giẫm lên một cái gì đó mềm mềm.

Trần An An chớp chớp mắt, dùng chân đá đá.

“Vật kia” nhất thời thét lớn một tiếng, tiếp theo, Trần An An liền cảm thấy cổ chân bị một bàn tay chặt chẽ bắt được.

Cô bị dọa tim suýt nữa ngừng đập, đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra, sém chút nữa khống chế không được hét lên, chân duỗi ra đá văng bàn tay to kia.

“Là tôi, Diệp Lương Nhất.” Ngay lúc này, bên tai Trần An An bỗng nhiên vang lên giọng nam lạnh như băng quen thuộc, tiếng thét chói tai đến bên miệng bị nuốt xuống.

Trần An An khẩn trương nuốt nước miếng, “Bác sĩ Diệp?”

“Là tôi.” Diệp Lương Nhất vừa nói, vừa đứng dậy mở đèn đầu giường.

Lúc này Trần An An mới thấy rõ ràng, người trước mắt đúng là Diệp Lương Nhất.

“Việc này…… bác sĩ Diệp, sao tôi lại……” Trần An An nhìn quanh một vòng, trong thanh âm mang theo chút ngượng ngùng rụt rè.

“cô uống say, tôi không biết địa chỉ nhà cô.” Diệp Lương Nhất từ đầu giường mò tìm kính đeo lên, ngắt lời Trần An An.

“A! Cám ơn anh.” Trần An An xấu hổ hận không thể cúi đầu tìm cái lỗ chui vào. Vậy mà lại say! Thảo nào bạn bè nói cô ngốc! May mắn bác sĩ Diệp là người tốt.

Trần An An thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn đến quần áo xa lạ trên người mình.

Thân thể cô cứng đờ, lập tức ôm chăn chắn trước ngực mình, “Diệp, Bác sĩ Diệp……” Sắc mặt cô rực hồng, lắp bắp mãi mới nói được một câu, “Của tôi, quần áo của tôi là, là anh thay?”

Sắc mặt Diệp Lương Nhất không đổi, lãnh đạm từ trên xuống dưới nhìn lướt qua Trần An An, “cô bị dị ứng cồn, tôi bôi thuốc cho cô.”

Trần An An mở to mắt, “Dị ứng cồn?”

Diệp Lương Nhất ừ một tiếng, hơi hơi ngửa đầu lên liền thấy cần cổ trắng hồng của Trần An An, dời đi ánh mắt lạnh như băng bổ sung một câu, “Cũng không phải chưa thấy qua, nhưng mà cô yên tâm, đối với phụ nữ khô cằn tôi không có hứng thú.”

Ngượng chết cô mà! Buổi sáng ngồi trên xe buýt đi dạy, mặt Trần An An vẫn còn hồng, chẳng những uống rượu, còn làm phiền bác sĩ Diệp như vậy, cô thật sự là không còn mặt mũi nào!
Về sau nhất định phải tìm cơ hội cám ơn bác sĩ Diệp thật tốt, Trần An An xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nghĩ.

“An An đâu?” Lúc điểm tâm, Diệp phu nhân ở trong phòng tìm một vòng cũng không Trần An An, liền ngẩng đầu hỏi Diệp Lương Nhất ngồi bên cạnh.
“Đi rồi.”
“Sáng sớm đã đi rồi?” Diệp phu nhân giật mình buông chiếc đũa xuống, “Hai đứa cãi nhau à? Có phải An An tức giận hay không?”
“Không phải.” Diệp Lương Nhất lập tức chặt đứt tưởng tượng của mẹ mình, “cô ấy đột nhiên có việc.”
“Thật sao?” Diệp phu nhân có chút nửa tin nửa ngờ, “Vậy sao con không đưa con bé đi?”
“Cô ấy nói không cần.”
“Vậy cuối tuần sau con bé còn đến không?”

Diệp Lương Nhất đang gắp thức ăn ngừng một chút, qua vài giây mới lạnh lùng nhả ra một chữ, “Đến.”
——————-
Trần An An không về nhà mà trực tiếp đến nhà Quý Cửu Thành. Mỗi sáng thứ bảy, chủ nhật cô đều đến dạy Quý Cửu Thành, mười hai giờ trưa mới xong.

Sở dĩ ngày hôm qua kéo dài tới năm giờ chiều là vì thứ bảy tuần trước Trần An An phải đến công ty nghe tư vấn tâm lý, xin nghỉ một ngày, cho nên chiều hôm qua là dạy bù sáng thứ bảy tuần trước.

Nhà Diệp Lương Nhất cách nhà Quý Cửu Thành cũng không xa, bởi vậy Trần An An xuống xe buýt, vẫn còn thời gian ăn bữa sáng, xong mới tới nhà họ Quý.

Quý Cửu Thành quấn lấy cô không tha, hỏi hôm qua người đàn ông ở dưới lầu có phải là bạn trai cô không, Trần An An bị hắn hỏi phát phiền, nhất quyết im lặng không thèm để ý, lúc giảng bài thì giảng bài, hắn không đặt câu hỏi, cô sẽ không nói.

Quý Cửu Thành xem bộ dáng kháng cự của cô, đem bút đặt trên bàn, giương mắt khiêu khích, “Tôi nói này Trần ngơ ngác, yêu đương thì có cái gì mà không dám thừa nhận? Hay là bạn trai chị quá khó coi?”

Hắn càng nói càng hăng hái, “Hôm qua tôi ở trên lầu nhìn xuống, bóng dáng cũng không đến nỗi nào mà!” hắn sờ sờ cằm, chống lại Trần An An đang tức giận trừng mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tôi đã nói hiếm có anh đẹp trai nào vừa ý chị mà, nhìn chị thực ngốc nghếch! thật ra, xấu trai một chút cũng không sao……”

“Cậu câm miệng!” Trần An An vơ lấy quyển sách dày cộp như viên gạch trên bàn trực tiếp đập vào đầu Quý Cửu Thành.

Nhìn Quý Cửu Thành ôm đầu vẻ mặt đau đớn, liền nhe hàm răng trắng tinh, uy hiếp: “nói thêm một câu nữa tôi đánh chết cậu!”

Bác sĩ Diệp tốt như vậy, có trách nhiệm với bệnh nhân như vậy, còn chăm sóc mình say rượu, làm sao có thể để cho tiểu quỷ này chửi bới như thế! Huống chi bác sĩ Diệp không hề xấu, bác sĩ Diệp thật đẹp trai!

“Được, được, tôi không nói nữa!” Quý Cửu Thành xoa nhẹ chỗ bị Trần An An đánh, Trần ngơ ngác này đánh cũng thật hung dữ, đau chết hắn! Còn chưa ra làm sao, đã bảo vệ như vậy! Hừ! Ngốc nghếch, có khi bị người ta lừa còn giúp người ta kiếm tiền nữa!

“Tôi nói thật mà, Trần ngơ ngác, chị đừng động thủ!” Quý Cửu Thành tay mắt lanh lẹ đem quyển sách dày kia đoạt lấy, giấu ra sau, “Chị đừng vội xác định quan hệ với người ta, chị hiểu rõ anh ta không, chị……”

“Sao vậy, An An có bạn trai?” Ngay phía sau, mẹ Quý bỗng nhiên bưng một đĩa hoa quả đi đến, lời nói kế tiếp của Quý Cửu Thành bị bà cắt ngang, đành nuốt trở về trong bụng.

Mẹ Quý cười khanh khách ngồi bên cạnh Trần An An, nắm lấy tay cô, thoạt nhìn thật giống quan tâm thân thiết, “Có bạn trai khi nào vậy? Sao không nói với chúng tôi một tiếng, tiểu Thành rất quan tâm cô đó.”

Trần An An cảm thấy lời này của mẹ Quý có chút kỳ quái, nhưng đầu óc cô chậm chạp, cũng không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào. Mở miệng muốn giải thích Diệp Lương Nhất thật ra không phải là bạn trai cô.

“Chị Quý, tôi……” cô vừa mới mở miệng, liền đối diện với ánh mắt mẹ Quý, tuy rằng mang theo ý cười, lại không hiểu sao làm cho Trần An An cảm thấy không thoải mái.

Cô bỗng nhiên nhớ tới mẹ Quý vẫn hoài nghi cô và Quý Cửu Thành có quan hệ không bình thường, nếu cô…… cô nói dối là có bạn trai, như vậy có thể xóa tan nghi ngờ của mẹ Quý không?

Nhưng mà…… Nhưng mà nói dối gạt người, có phải cũng rất xấu rồi không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An ửng đỏ, trong đầu giao chiến càng càng kịch liệt.

“Ai u, xem bộ dáng này chính là có rồi.” Bộ dáng Trần An An rũ mắt đỏ mặt, trong mắt mẹ Quý lại bị hiểu thành thẹn thùng.

Nụ cười trên mặt mẹ Quý chỉ một thoáng liền trở nên cởi mở hơn nhiều, liếc mắt vừa đọc sách, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe Quý Cửu Thành, nhìn về phía Trần An An nói: “An An, tính tình cô đơn thuần, có người thương cũng tốt. Cần phải nắm chắc vào!”

Trần An An mơ mơ màng màng gật đầu, “Vâng……”

“nói cho tôi biết bạn trai cô đang làm nghề gì vậy?”

Trần An An nháy mắt một chút, trong đầu hiện ra bộ dáng hung ác của Diệp Lương Nhất khi cầm dao phẫu thuật.

“Bác sĩ khoa nhũ tuyến.”

“……”

Xa xa ở bệnh viện bác sĩ Diệp đầy trách nhiệm đang dùng nhíp tẩm cồn gắp miếng bông khử trùng cho bệnh nhân, bỗng hắt xì một cái, miếng bông liền rơi xuống miệng vết thương của bệnh nhân.

Cồn ngấm vào miệng vết thương còn đang rỉ máu, bệnh nhân đau á một tiếng, tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang vọng toàn bộ phòng trực ban……

Dạy xong, Trần An An không ăn ở bên ngoài, cô đi chợ mua ít khoai tây về nhà, bữa trưa định xào khoai tây ăn.

Đúng là khoai tây đắt thật, Trần An An vừa gọt vỏ khoai tây vừa đau lòng. Lần sau về nhà mang lên nhiều một chút. Nhà cô có sân rộng, trong vườn ba cô trồng rất nhiều khoai tây, củ to thơm ngon, tốt hơn so với mua bên ngoài nhiều.

Ăn cơm trưa xong, Trần An An mở ra máy tính ra xem thông tin việc làm. Chiều thứ bảy và chủ nhật cô rảnh, không thể lãng phí thời gian được, phải tìm thêm việc gì đó mà làm.

Xem tới xem lui, cuối cùng tìm được một công ty hoạt hình. Công ty này đang mở rộng kinh doanh, bởi vậy cần gấp nhân viên copywriter bán thời gian, không cần đến công ty, chỉ làm bên ngoài là được, hỗ trợ viết vài cái quảng cáo hoặc là tuyên truyền hình ảnh.

Khả năng sáng tác của Trần An An không tồi, thời đại học cũng đã giành được rất nhiều giải thưởng văn hóa, bởi vậy cũng không do dự, trực tiếp gửi sơ yếu lý lịch qua.

Công ty này phỏng chừng đúng là thiếu người trầm trọng, Trần An An vừa gửi lý lịch không lâu, đã có điện thoại gọi tới, hỏi cô có thời gian đi phỏng vấn không, địa điểm là ở ngoại thành tây.

Trần An An đương nhiên đồng ý, cô ở ngay tại ngoại thành tây, phỏng vấn rất thuận tiện, có ngốc mới buông tha cơ hội này!

Cô vội vàng mặc áo khoác, đi đến trạm xe buýt, hơn mười phút là tới công ty hoạt hình kia.

Người phỏng vấn hết sức chuyên nghiệp, cho dù là rất cần người, vấn đề gì nên hỏi cũng không thiếu một câu.

Thẳng đến khi Trần An An thấy khô cả miệng, người phỏng vấn mới gật đầu kêu ngừng. trên bàn liền xuất hiện một đống tài liệu đặt ở trước mặt cô, “Đây là tài liệu phim lần này, cô về xem kỹ, một tuần sau nộp phần quảng cáo.”

Trần An An vội vàng cất tài liệu gật đầu.

“Còn nữa, ” Người phỏng vấn chỉ vào màn hình máy tính, hướng Trần An An vẫy tay nói: “Đây là mấy bộ phim nhỏ, cô về xem, có thể giúp ích cho cô đấy. Mặt khác, Trần tiểu thư…”

Người bộ phỏng vấn nhìn lên xuống đánh giá cô vài lần, lúc này mới nói: “Nhân viên làm ngoài của chúng ta tiền lương không nhiều, hơn nữa chỉ khi nào quảng cáo được thông qua cô mới có thù lao, cô phải nghiêm túc làm cho tốt.”

Trần An An đem tài liệu cất vào trong túi, “Tôi biết, chị yên tâm đi. Tôi viết quảng cáo khá tốt, trực tiếp gửi vào hòm thư của chị là được đúng không ạ?”

Người phỏng vấn gật đầu, “Được.”

Ra khỏi công ty hoạt hình, tâm tình của Trần An An rất phấn khởi, cái gì cũng thuận lợi. Làm việc này không có áp lực, chỉ cần bỏ ra một ít thời gian nghỉ ngơi là được, còn có thể kiếm tiền, thực tốt!

Cô vô cùng cao hứng trở về nhà, mở cửa liền đi thẳng đến máy tính. Trần An An tuy rằng ngốc, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, một khi đã quyết định làm thì tuyệt đối không qua loa.

Nếu người phỏng vấn bảo cô xem mấy bộ phim nhỏ, khẳng định là có ý nghĩa, cô phải cẩn thận suy nghĩ mới được.

Trần An An xem liền say mê, mãi cho đến khi mắt nhức mỏi, mở không nổi, lúc này mới nhìn thời gian ở góc máy tính. Nhất thời bị hoảng sợ, đã hơn bảy giờ rồi, cô còn chưa ăn cơm tối!

Cô dụi mắt, đóng máy tính, vừa định đi phòng bếp nấu cơm, chợt nghe di động vang lên. Cầm lên thì thấy là Lý Duyệt Nhiên.

“Duyệt Nhiên, chuyện gì vậy?” Trần An An vừa đi vào phòng bếp vừa nghe điện thoại.

Bên kia vô cùng yên tĩnh, giống như Lý Duyệt Nhiên không nghe thấy lời của cô.

“Duyệt Nhiên, làm sao vậy?” Trần An An không tự chủ dừng bước, lời nói cũng mang theo chút lo lắng.

“An An, ” Giọng Lý Duyệt Nhiên khàn khàn, giống như lâu rồi không nói, thậm chí có chút chói tai, “Tớ với Đường Niên chia tay.”

“Cái gì? Sao, sao có khả năng? Vì cái gì?” Trần An An lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi. “Anh ấy có người phụ nữ khác.”

Thanh âm Lý Duyệt Nhiên nghẹn ngào, “An An, anh ấy có người khác……” nói đến câu này đã khóc không thành tiếng.

Trong lòng Trần An An lộp bộp một tiếng, “hiện tại cậu đang ở đâu? Mình qua tìm cậu!”

Bên kia trầm mặc vài giây mới vang lên thanh âm khàn khàn của Lý Duyệt Nhiên, “ Bar Ngôi sao.”

Bar Ngôi sao, Trần An An xách ba lô lên liền chạy ra ngoài cửa. Chỗ đó gần công ty bọn họ, cùng nơi này một đông một tây, quả thực là hai nơi trái ngược.

Trần An An chạy ra đường cái, trực tiếp đưa tay bắt một chiếc xe taxi, đọc địa điểm.

Hiện tại cô cũng không quản được nhiều như vậy, gì mà có tiền hay không, Duyệt Nhiên mới là quan trọng. cô ấy xinh đẹp, lại đang đau lòng, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Trần An An càng ngày càng lo lắng, hận không thể trực tiếp mọc cánh bay đến Ngôi Sao.

Ngồi xe hơn một giờ, Trần An An giống như ngồi trên chảo dầu. Vừa đến nơi, người luôn luôn yêu tiền như mạng lại ngay cả tiền thừa cũng không chờ lấy, trực tiếp vọt vào quán bar.

không khí trong Ngôi Sao Tinh cũng không dâm mĩ suy đồi như trong tưởng tượng của Trần An An, ngược lại yên tĩnh mà hài hòa, đúng là giống sao đêm.

trên sân khấu một ca sĩ đang ôm đàn ghi­ta hát bài Bởi vì tình yêu, một người hát hai người đệm, giọng hát êm dịu mà từ tính, lại tạo nên phong vị riêng biệt.

Trần An An theo quầy bar tìm được ghế dài, từ chỗ ngồi quan sát, cuối cùng tìm được khuôn mặt đầy nước mắt của Lý Duyệt Nhiên ở giữa phòng.

“Duyệt Nhiên, theo mình về nhà đi.” Trần An An ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt trên mặt Lý Duyệt Nhiên. Mặt Lý Duyệt Nhiên rất lạnh, trong nháy mắt chạm vào khiến cho Trần An An rùng mình một cái.

“An An, anh ấy có người khác.” Lý Duyệt Nhiên dựa vào Trần An An, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

“Mình phát hiện trong ngăn kéo của anh ấy có rất nhiều áo mưa, anh ấy cũng thừa nhận.”

Thân mình Trần An An cứng đờ, quả thực không thể tin được điều mình vừa nghe thấy, Đường Niên và Lý Duyệt Nhiên đã ở bên nhau năm năm, tình cảm của bọn họ luôn luôn rất tốt.

Tính tình Đường Niên ôn hòa, luôn chiều chuộng Lý Duyệt Nhiên, cây táo sao có thể ra chuối thơm. Người như vậy sao có thể một chân hai thuyền?

Lý Duyệt Nhiên đưa tay gạt nước mắt, ngẩng đầu cầm lấy chén rượu trên bàn, đem rượu bên trong một hơi cạn sạch, lau nước mắt, lộ vẻ mặt châm chọc, “Cậu không tin đúng không? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, mình cũng không tin ……”

Cô quay đầu nhìn Trần An An, ánh mắt bi thương mà kéo dài, “An An, trăm ngàn lần không được tin tưởng lời nói của đàn ông, trăm ngàn lần không được……”

trên sân khấu ca sĩ còn hát, “Bởi vì tình yêu, sẽ không đau khổ……” thanh âm từ tính cùng tiếng nhạc đệm ghi­ta du dương, đem tiếng mở cửa lấn áp không nghe thấy gì.

“Lương Nhất, chúng ta qua bên kia ngồi.” Chu Tề chỉ chỉ ghế dài phía trước.

Diệp Lương Nhất gật đầu, cùng Chu Tề đi qua.
———————-
“Hai ly brandy, cám ơn.” Chu Tề cho phục vụ đi, ngồi đối diện với Diệp Lương Nhất hỏi: “không thắc mắc vì sao hôm nay tôi gọi cậu ra đây à?”

Diệp Lương Nhất nhướn mày, “Lúc cần tự nhiên cậu sẽ nói.”

“Người này thực không thú vị.” Chu Tề chống cằm, từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Lương Nhất, bỗng nhiên mở miệng: “Cậu có nghĩ tới kết hôn không?”

Diệp Lương Nhất nhíu mày, “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Mệt mỏi.” Chu Tề mỉm cười với nữ phục vụ đang đi tới, gật đầu cảm ơn, tay phải lấy ví tiền, rút từ bên trong hai tờ tiền đặt vào khay.

Mặt nữ phục vụ đỏ lên, ngay cả tiền cũng không nhận, vội vàng xua tay lắc đầu, “không, em phải cám ơn anh mới đúng.”

Diệp Lương Nhất đem hết thảy thu vào trong mắt, khinh thường xì một tiếng, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Chu Tề vẫn tươi cười nhìn nữ phục vụ đi xa, lúc này mới quay đầu, “Nếu cậu cứ như vậy, chắc tôi không phải lo lắng vấn đề hôn nhân của cậu rồi?”

“Có ý gì?”

Chu Tề bắt đầu thuyết giảng, “Tâm lý học có nói, người với người kết giao trên thực tế chính là một loại trao đổi, cậu phải bỏ ra gì đó để đối phương cảm thấy có giá trị, đối phương mới có thể lấy thù lao giống vậy báo đáp cậu.”

nói tới đây hắn dừng một chút, xác định Diệp Lương Nhất thật đang nghe, lúc này mới tiếp tục: “Mà cậu chưa bao giờ chủ động kết giao với ai, càng miễn bàn khiến cho người khác vừa lòng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đây là vấn đề?”

Diệp Lương Nhất nhấp một ngụm rượu, âm thanh lạnh lùng nói: “không cần cậu quan tâm.”

“Được, được.” Chu Tề giơ tay đầu hàng, “Tôi biết bác sĩ Diệp mị lực lớn, nhưng mà tôi hỏi thật, cậu thật sự chưa từng nghĩ tới kết hôn sao?”

Diệp Lương Nhất buông ly rượu, ngọn đèn quán bar mờ nhạt dừng ở trên đỉnh đầu của hắn, làm cho sườn mặt hắn thoạt nhìn lúc sáng lúc tối, “đã từng.”

“Vậy hiện tại?”

“không nghĩ tới.”

Ánh mắt Chu Tề nhìn chăm chú cành hồng kiều diễm cắm trên bàn, vốn là đôi mắt ôn hòa càng trở nên nhu hòa, “Có khả năng tôi sẽ kết hôn trước cậu.”

Diệp Lương Nhất sửng sốt, “Cậu đã có đối tượng?”

“Phải.” Đầu ngón tay Chu Tề khẽ chạm vào cánh hoa hồng, đáy mắt mềm dịu giống như loại tơ lụa hảo hạng, gần như có thể thấy tình cảm nồng nàn đang chảy bên trong, “Có một.”

Khi nào vậy? Tốc độ cũng quá nhanh đấy. Diệp Lương Nhất nhướn mày ý bảo Chu Tề nói tiếp, tuy rằng tính cách hắn lãnh đạm, nhưng cũng không có nghĩa không quan tâm đến bạn bè.

Chu Tề là bạn tốt nhiều năm như vậy, tuy ngoài miệng Diệp Lương Nhất chưa bao giờ nói ra nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm hắn.

“nói thế nào đây.” Ánh mắt Chu Tề mang ý cười, “một người rất đơn giản, rất dễ nuôi.”

“Chỉ như vậy?”

“Ừ.” Chu Tề bưng ly rượu lên uống một ngụm, “Nhưng trước mắt tôi còn chưa xác định.”

Diệp Lương Nhất nghi hoặc nhìn hắn.

“Theo tôi phân tích, cô ấy là một người đơn giản thẳng thắn.” Chu Tề nhíu mày, “Nhưng tôi cũng không thấy cô ấy có ý định kết hôn. Hơn nữa cậu có biết, ”

Chu Tề chống lại ánh mắt Diệp Lương Nhất, đem chỗ rượu trong ly uống một hơi hơn phân nửa, “Có lúc tôi không khống chế được cảm xúc của mình……”

“Cho nên?”

Chu Tề tự giễu cười cười, “Cho nên tôi còn do dự.”

Diệp Lương Nhất không nói chuyện, chỉ cầm ly rượu lên chạm ly cùng Chu Tề. Hai người đồng thời ngửa đầu dốc vào chất lỏng màu lục nhạt.

“Sao có thể? thật…… thật quá vô sỉ !”Hai tay Trần An An nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.

“Đúng vậy!” Lý Duyệt Nhiên đã ngừng khóc nhưng ánh mắt vẫn sưng đỏ. cô ngoắc tay gọi phục vụ tới, kêu mấy chai bia, vẻ mặt châm chọc, “Mình cũng thấy thực vô sỉ.”

Ngày đó cô đột ngột đi tìm Đường Niên, vốn tưởng rằng sẽ cho Đường Niên một kinh hỉ, lại đúng lúc Đường Niên tăng ca. May là cô có chìa khóa nhà trọ Đường Niên, mới không khổ sở chờ ở bên ngoài.

Phòng của đàn ông độc thân thật bừa bộn, tất, quần áo ném đầy giường, trên sàn cũng bám một lớp bụi thật dày.

đã sớm đoán được cảnh tượng như vậy cho nên Lý Duyệt Nhiên cũng không kinh ngạc, mất hơn hai giờ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lại đem quần áo bẩn của Đường Niên đi giặt sạch, thật đúng vai một cô vợ đảm đang, lúc này mới nằm ở trên giường chờ Đường Niên.

không ngờ chờ đến tối, Đường Niên vẫn chưa trở về. Đường Niên chưa quay về cô cũng không có tâm tình nấu cơm, liền gọi điện thoại kêu bên ngoài mang tới.

Kết quả khi người ta đưa tới cô lại không có tiền lẻ, liền mở ngăn kéo đầu giường Đường Niên để tìm.

không ngờ tiền lẻ còn chưa tìm được, lại thấy một món quà không thể tưởng tượng nổi: một hộp bao cao su chỉ còn lại một chiếc.

Sau khi tiễn người giao hàng về, cô mơ hồ đi vào phòng ngủ. Chân mềm nhũn quả thực không giống chân mình, đầu óc giống như bị thiết chùy giáng một chưởng, đánh đến nỗi cô không có cách nào suy nghĩ.

Cô nhớ rõ ràng, lần trước cô đến tìm Đường Niên, bọn họ cùng đi siêu thị mua hai hộp áo mưa, khi đó Đường Niên còn trêu ghẹo nói, hai hộp này có thế đủ cho bọn họ dùng nửa năm.

Nhưng mà hiện tại, trong ngăn kéo áo mưa chẳng những không đúng số lượng mà ngay cả nhãn hiệu cũng không phải là loại bọn họ đã cùng mua.

Cô nằm ở trên sàn, giống như người chết, thân thể cứng ngắc, cả người lạnh như băng. Giường ngay kia mà cô ngay cả chạm cũng không muốn.

Đến nửa đêm, cuối cùng Đường Niên đã trở lại. Vào phòng ngủ bật đèn liền thấy ngay Lý Duyệt Nhiên đang nằm trên mặt đất.

Còn chưa kịp tươi cười, liền cứng ngắc ngừng lại nơi đó. Bên cạnh Lý Duyệt Nhiên, đúng là một cái áo mưa còn sót lại trong ngăn kéo của hắn.

Chứng cứ ngay trước mặt, lời biện bạch nào cũng không thể thốt ra.

Đối mặt với chất vấn của Lý Duyệt Nhiên, Đường Niên thẳng thắn thừa nhận, hắn đúng là có người đàn bà khác, nhưng chỉ là khi có nhu cầu sinh lý mà thôi.

Bọn họ yêu nhau đã hai năm, là đàn ông đều không nhịn được. hắn yêu Lý Duyệt Nhiên, đã xác định cô là vợ mình, nhưng mà hắn cũng có nhu cầu sinh lý.

Nhưng mà Lý Duyệt Nhiên thường xuyên không ở bên cạnh hắn, không có biện pháp, chỉ có thể tìm phụ nữ bên ngoài.

Lý Duyệt Nhiên không dám tin vào lỗ tai của mình, cô biết Đường Niên luôn luôn ôn nhu, tính tình tốt, chưa bao giờ nghiêm mặt, dõng dạc nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.

Rốt cuộc là hắn thay đổi, hay là ngay từ đầu cô đã không hiểu hết con người thực của hắn?

Lý Duyệt Nhiên dùng hết sức lực còn lại trên người, tát một phát lên mặt Đường Niên, khiến đầu hắn lệch sang một bên, lạnh lùng bỏ lại câu chia tay rồi rời khỏi nhà trọ Đường Niên.

Cô không quay về nhà trọ của mình mà là trở về nhà cha mẹ, miễn cưỡng cười vui với ba mẹ một ngày, lúc này mới rời khỏi nhà, gọi điện cho Trần An An.

Ở trước mặt ba mẹ cô không thể biểu hiện chút gì ra ngoài để tránh bọn họ lo lắng. Trong mắt ba mẹ cô, Đường Niên đã sớm là con rể bọn họ. hiện tại nếu đột ngột nói cho họ biết, cô và Đường Niên đã chia tay, cô chưa nói được.

Lúc tuyệt vọng như thế này, chỉ có Trần An An, An An ngốc nghếch mới làm cho cô buông hết gánh nặng, đem tất cả ủy khuất và không cam lòng trút ra ngoài.

“Để mình gọi điện cho anh ta!” Trần An An lấy điện thoại, lửa giận trong mắt gần như bốc cháy, “không! Để mình đi tìm anh ta! thật sự là quá đáng!”

Nhiều năm như vậy, Duyệt Nhiên đã hi sinh cho Đường Niên bao nhiêu cô đều biết, vậy mà bây giờ Đường Niên lại! Chẳng những phản bội, còn nói ra những lời không biết xấu hổ như thế!

Cô phải đòi lại công bằng cho Duyệt Nhiên! cô nhất định phải hỏi rõ ràng! Hỏi Đường Niên rốt cuộc là nghĩ như thế nào!

“Đừng gọi, cũng đừng đi.” Lúc này, ngược lại Lý Duyệt Nhiên lại bình tĩnh hơn, “Mình không muốn có liên hệ gì với anh ta cả.”

“Nhưng dựa vào cái gì bị hắn lừa nhiều năm như vậy?” Trần An An đột nhiên đứng dậy, hai mắt đều đỏ, “hắn còn có lương tâm không? Cậu đi làm cũng nhớ thương anh ta, anh ta…… Anh ta sao có thể……”

“Được rồi, An An.” Vẻ mặt Lý Duyệt Nhiên lạnh lùng, cùng bộ dáng sa sút vừa rồi quả thực là hai người trái ngược, “Mọi việc cũng đã xảy ra rồi, có hỏi lại một trăm lần cũng vậy thôi.” cô cắn môi cười lạnh, “Đường Niên là cái thá gì? Mình muốn hắn nhìn cho rõ, không có hắn ta mình vẫn sống tốt!”

Trần An An ăn nói vụng về nhưng mà nghĩ tới Lý Duyệt Nhiên, trong lòng lại khó chịu, há miệng thở dốc không nói được gì, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài.

Cô nghẹn thật sự khó chịu, không khí trong quán bar rất nặng nề, cô phải ra ngoài hít thở không khí.

Lý Duyệt Nhiên lại nghĩ cô muốn đi gọi điện cho Đường Niên, vội vàng đuổi theo ngăn cản.

Hai người cứ chạy một đường như vậy, không chút do dự, hấp dẫn hơn phân nửa chú ý của quán bar, ngay cả ca sĩ đang hát trên đài cũng dừng đàn ghi­ta trong tay.

“không được đi! Mình nói rồi không được đi!” Lý Duyệt Nhiên cầm lấy cổ tay Trần An An, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút dữ tợn, ánh mắt cũng hung ác dọa người.

“Duyệt Nhiên, không phải, ngực mình khó chịu, mình muốn……”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến loạt tiếng bước chân, tiếp theo Trần An An chợt nghe đến thanh âm quen thuộc, “An An?”

Cô quay đầu liền thấy vẻ mặt Chu Tề kinh ngạc nhìn cô, mà ở bên cạnh hắn là Diệp Lương Nhất không chút biểu tình.

“Các cô đang định về sao?” Chu Tề mỉm cười lại tiến lại gần, cách Trần An An gần chút, lúc này mới lên tiếng.

“A, không phải, chúng tôi……”

“Phải, chúng tôi đang định về.” Lý Duyệt Nhiên ngắt lời Trần An An, sáp đến giữa Trần An An và Chu Tề, ngăn trở tầm mắt Chu Tề, ánh mắt không thân thiện nhìn hắn.

Chu Tề cũng không để ý, chỉ nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen to lúng liếng của Trần An An, “Để tôi đưa các cô về nhà, lần này không được từ chối đâu.”

Trần An An vội vàng lắc đầu, “Sao có thể như vậy, Chu Tề, chúng tôi có thể tự mình về được.”

“An An, ” Lý Duyệt Nhiên bỗng nhiên xoay người nhìn Trần An An.

“Hả?”

“Cậu ở phía tây, một mình trở về rất nguy hiểm.” Ánh mắt của cô quét qua Chu Tề và Diệp Lương Nhất, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Lương Nhất nói: “Để anh ấy đưa cậu về!”

nói xong, cô lại nhìn Chu Tề, “Có phiền anh đưa tôi một đoạn không?”

Trong mắt Chu Tề kinh ngạc chợt lóe nhưng ngay lập tức sáng tỏ cười cười, “Đương nhiên không phiền, chỉ là…… Lương Nhất, phiền cậu.”

Diệp Lương Nhất gật đầu, túm lấy Trần An An còn đang ngơ ngác không rõ tình hình, lạnh lùng nói: “đi thôi.”

Dọc đường đi, Diệp Lương Nhất không mở miệng, Trần An An cũng không nói chuyện. hiện tại trong đầu cô thực loạn, đều là chuyện của Đường Niên và Lý Duyệt Nhiên, căn bản không có tâm tình tìm đề tài.

Đêm khuya đường sá rất thông suốt, tốc độ xe Diệp Lương Nhất lại không chậm, theo chỉ dẫn của Trần An An, không đến một giờ đã đưa cô về tới nhà.

“Cám ơn anh, bác sĩ Diệp.” Trần An An cởi dây an toàn, “Anh về cẩn thận một chút.” Vừa định xuống xe, tay phải mới vươn ra mở cửa xe đã bị một bàn tay to khác đè lại, Trần An An kinh ngạc quay đầu, “Bác sĩ Diệp, còn có việc gì sao?”

Diệp Lương Nhất túm cổ tay cô, đem cô kéo lại gần mình, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn Trần An An, nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên mở miệng nói: “Làm bạn gái tôi.”

—–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bác sĩ Diệp ra nước ngoài trao đổi học tập, buổi tối nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, lên mạng chát với Trần An An.

Trần An An: Bác sĩ Diệp, em không nghe được tiếng anh! Chỉ có thể nhìn miệng anh nói thôi!

Diệp Lương Nhất: …… Sao lại thế?

Trần An An: không nghe thấy!

Diệp Lương Nhất [ cúi đầu xem xét một lúc ]: hiện tại đang ở đâu?

Trần An An: không nghe……[⊙o⊙] a, bác sĩ Diệp! Em quên cắm dây!

Diệp Lương Nhất: [╯‵□′]╯︵┻━┻
———————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN