Có Người Cho Vợ Tôi Đôi Mắt - Phần 7 : Quên Mau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Có Người Cho Vợ Tôi Đôi Mắt


Phần 7 : Quên Mau


Đoản : #BaoGiờYêu

“Là anh không đủ tư cách.”

“Là anh không đủ chân thành.”

“Là anh bám riết không tha.”

“Là anh yêu em dứt không ra.”

“Mãi mãi là anh… Người luôn hỏi : Bao Giờ Yêu?”

Năm em sáu tuổi, anh ấy đã nói sẽ cưới em.

Năm mười tuổi, anh ấy có bạn gái.

Năm em mười ba, anh ấy chính thức đính hôn với cô bạn gái.

Năm em mười sáu, anh ấy và cô bạn gái lấy nhau. Em làm phù dâu.

Tự hỏi : Anh ấy có còn nhớ lời nói cưới em hay không?

Tự hỏi : Anh ấy xem em là trẻ con sao? Xem tình em như sự yêu thích trẻ con đối với đồ chơi?

Tự hỏi : Mười năm qua em đã theo đuổi, đơn phương anh ấy để làm gì?

Tự hỏi : Em buông bỏ tình cảm mười năm này có dễ? Có thể quên anh ấy nhanh chóng không? Vì em đau lắm rồi…

Năm hai mươi tuổi, em lấy người yêu em.

Năm hai ba tuổi, em, anh chỉ là cuộc hôn nhân tình một bên.

Năm hai sáu tuổi, em đã ngoại tình, người đó là anh ấy.

Năm hai bảy tuổi, chuyện em và anh ấy bị anh phát hiện, ừ, em đã vô tình nói : “Em không có lỗi, con người ai cũng muốn vui vẻ, em cũng thế. Người em yêu không phải anh.,vậy nên giải thoát cho nhau.”

“Được.” Em nhận được đáp án ngay, nhưng lòng em sao có chút mất mát?

Năm ba mươi tuổi, anh bị ung thư vòm họng, giai đoạn cuối, đây là lý do anh chấp nhận từ bỏ cô, bởi anh không thể còn thời gian cho cô niềm vui, tiếng cười. không thể đợi đến bao giờ yêu…

“Em hãy hạnh phúc nhé!”

Đoản : #Phu_Nhân_Heo

“Tổng tài, phu nhân nói muốn người trở về.” Thư ký cung kính

Hành Liên Uyên : “…Không về.” Về để thành rau thái cho heo ăn sao? Hắn mới không ngu!

Thư ký lại nói : “… Tổng tài không về phu nhân sẽ đi tìm trai, người thật sự không về?”

Hành Liên Uyên : “Tôi không tin cô ấy có thể tìm được tên nào hơn tôi.” Vị tổng tài nào đó nói bằng giọng chắc nịch.

Thư ký nhìn với ánh mắt sáng tỏ : “…” Đúng rồi, hàng quý hiếm như tổng tài bây giờ chắc chỉ có thể là dạng tiểu bạch kiểm thôi.

Nào có ai, trắng trẻo, mĩ miều, nết na, xinh trai lại giàu có như tổng tài nhà phu nhân.

Nhưng mà phu nhân là loại chỉ cần vừa mắt, chị đây chấp hết.

Thấy tội cho tổng tài có người vợ HEO SẮC.

Phu nhân – HEO SẮC – Hình Hoa Hoa sau khi nghe người kể lại : “…” Trời đựu… ác liệt giữ bay? Đã thế bà đây tức nước vỡ bờ luôn! Dọa không được thì dọa thêm lần nữa!

Kết quả vị tổng tài Hành Liên Uyên nhận được tờ giấy mỏng có ghi hai chữ ly hôn cùng chữ ký đơn điệu của phu nhân mình.

Hành Liên Uyên đen mặt : “Giỏi lắm! Giỏi lắm! Nói với phu nhân, đền bù một tháng.” Để xem em có sức không!

Thư ký há mồm : “… Tổng tài, quan trọng người có nổi không?”

Hành Liên Uyên : “…” Sẽ không gục ngã trước heo sắc.

Kết quả : Ba mươi ngày tổng tài không đi làm… nghe nói cùng vị phu nhân mình đi du lịch.

Thư ký đần mặt ra : “…” Hình như đầu óc mình đen tối quá rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN