Cố Nhân Chuyện - Chương 12: Gia Tộc Thầy Trừ Tà (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Cố Nhân Chuyện


Chương 12: Gia Tộc Thầy Trừ Tà (5)


Tẩu thoát Phạm Gia, thở phào một hơi, tổ tiên nói không sai, đánh không lại nên chạy, có kẻ ngu mới xem trọng mặt mũi đứng lại chịu chết, cho dù có xem trọng mặt mũi, cũng nên chọn đối tượng mà xem trọng, trước mắt là một con oán linh, mặt mũi người sống không chấp nhặt người chết.

Nghĩ tới thân phận của mình, con cháu của một gia tộc thầy trừ tà lớn, nào có gặp một con oánh linh đã chạy không lực hoàn thủ, quá oan ức, Phạm Gia buồn tủi, biết trước có tình cảnh hôm nay lẽ ra nên học thêm những thủ đoạn khác, hối hận thì hối hận chạy cũng nên chạy, hai chân liên tục cố lấy chuyển động về trước.

Mắt thấy cầu thang đã gần trước mắt, Phạm Gia bỏ qua buồn tủi, thoát được rồi, cảm nhận sau lưng còn truyền tới khí lạnh, hắn nhe răng, mạng này xem như nhặt lại được.

Nắm lang cang cầu thang, xúc cảm thô cứng lành lạnh do ban đêm mà tạo thành khiến hắn thoải mái hô hấp, tới được không vài bước chân, cước bộ nhanh chóng chững lại, không biết nên làm tiếp thế nào, ở dưới đầu cầu thang còn có một bóng dáng khác cũng đang nhe răng nhìn hắn.

“Con mẹ nó, lại chơi kế mai phục” Phạm Gia chửi bới, mắt đảo quanh, hiện tại thủ đoạn đã dùng hết, duy nhất thủ đoạn chỉ có “bí thuật Thiên Nhãn”, bộ bí thuật này ngoài tác dụng trông thấy linh hồn, ngoài ra không còn tác dụng nào, đằng sau oán linh còn đang truy đuổi tới.

Cắn răng, Phạm Gia nhìn oán linh phía sau, cả người phóng mạnh về phía linh hồn nhe răng trước mặt, linh hồn này không có nhiều đáng sợ bằng oán linh phía sau, phương hướng lựa chọn xem như đúng đắn đi, chọn kẻ yếu mà tấn công, ít ra còn có cơ hội sống sót, Phạm Gia nghĩ.

Linh hồn dáng người, một tay đưa ra, mắt người bình thường khó lòng nào nhìn rõ từng đợt rung động tỏa ra từ người nó nhưng có Thiên Nhãn Phạm Gia trợn mắt, mẹ nó, chọc nhầm người.

Từng đợt rung động truyền ra từ người nó, từ từ hội tụ theo tay của nó nhắm tới Phạm Gia, như có một thanh trọng chùy đánh vào người, Phạm Gia bay ngược về sau, như diều đứt dây.

“Gầm”

Cả người đâm vào vách tường, hắn nhe răng đau xót, cả người báo tới thông tin “đối tượng nguy hiểm”, cảm nhận được cơ thể mình có một luồng năng lượng bóp chặt Phạm Gia hoảng sợ, hết đường chạy.

Oán linh phía sau đã đuổi tới, nó đứng song song cùng linh hồn tấn công Phạm Gia, cả hai bắt đầu sáp nhập làm một, một linh hồn bạc, một linh hồn vàng, cả hai ngưng thực tạo thành một linh hồn trắng xám.

Linh hồn trắng xám mới, lơ lửng trước đang không thể cử động thân thể Phạm Gia, đối mặt Phạm Gia sợ hãi, nó đưa tay mình hướng về phía mi tâm Phạm Gia, một ngón tay ngày càng đâm gần hơn tới mi tâm Phạm Gia.

Phạm Gia há hốc mồm, trợn trắng hai mắt, nhìn một ngón tay của nó đâm vào da, đầu ngón tay từ tiếp xúc mi tâm truyền tới cảm giác lành lạnh, sau đó dần dần ngón tay của nó đi vào mi tâm hắn, tiếp tục đâm sâu vào bên trong, cả người nó đều chui vào bên trong mi tâm Phạm Gia.

Phạm Gia bỗng đứng dậy, hai tay phủi bụi trên người mình, bẻ cổ, hắn đứng dậy như không có việc gì xảy ra, chỉ là ngoài hai mắt ánh vàng biến mất thay vào đó là đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy màu trắng xám vô tình.

……

Đoàn người Trịnh Tả ầm ĩ một hồi.

Nguyễn Đạt nói:”Đoàn Kiều bạn học, tôi càng ngày càng hứng thú với giới trừ tà của các người rồi”.

Nói nói, mắt hắn còn tỏa sáng long lanh, nắm chặt hai bàn tay.

Nguyễn Quang cũng nhướng mày nói:”Đoàn Kiều bạn học, mặc dù chỉ mới gặp nhưng tôi nghĩ tôi cũng nên tham khảo tư liệu về những gì bà nói, giới trừ tà các kiểu”.

Đoàn Kiều mặt không quan tâm, còn chả hề liếc mắt nhìn hai tên này, con mắt nàng kiên định lạnh lùng, nhưng nhìn bên trong còn có một tí nào đó u buồn.

“….” Đối mặt lạnh lùng Đoàn Kiều bạn học, Nguyễn Đạt im lặng.

“….” Đối mặt lạnh lùng Đoàn Kiều bạn học, Nguyễn Quang im lặng.

Đối mặt cách hành xử ngu ngốc, thiếu lịch sự của hai tên họ Nguyễn, Trịnh Tả không biết nói gì, các ngươi tưởng mình là ai, mà khiến người ta phải trả lời mình, một tên đòi hỏi hứng thú với thầy trừ tà, liên quan gì người ta, một tên đòi hỏi tư liệu, Trịnh Tả liếc mắt nhìn Nguyễn Quang mặt tràn đầy bất đắc dĩ, ngươi tưởng ngươi là ai.

Trịnh Tà giải vây, lông mày nhích nhích, hướng Đoàn Kiều:”bà biết vụ học sinh số 31 đúng chứ”.

Đợi một lát vẫn không thấy cô nàng trả lời, Trịnh Tả mặt cũng không khỏi đỏ, bất quá liền thấy Đoàn Kiều hơi chần chờ một lát liền gật gật đầu.

Trịnh Tả thở phào nhẹ nhõm, một tay vuốt ngực, may quá ít ra còn không bị lờ đi mất, nhìn về phía hai tên họ Nguyễn, một mặt đắc ý, người với người nên có sự chênh lệch.

Hắn nói tiếp:”mục đích hôm nay của bà là đến vì học sinh số 31”.

“Không” Đoàn Kiều lắc đầu liền không nói nữa.

Trịnh Tả đầu to, rốt cuộc thì cô nàng đến đây có mục đích gì, có lẽ nào do ta đẹp trai đến khiến người người gặp đều mê, hoa gặp hoa nở, nghĩ tới đây, hắn tự cho mình một gáo nước lạnh, không được, không được suy nghĩ ngu ngốc, đây là triệu chứng của những kẻ đã độc thân quá lâu sinh hoang tưởng.

“Cạch cạch” hai lỗ tai giật giật, nghe thấy tiếng bước đi từ lầu 3 truyền xuống, tình huống hiện tại tổ 4 người đã có 3 người có mặt “Nguyễn Quang, Nguyễn Đạt cùng với mình”, Đoàn Kiều hiện tại xuất hiện bất ngờ không tính, nếu tính vào thêm cả Đoàn Kiều, tổ đội “Bộ Tứ Siêu Đẳng” nên đổi thành “Năm Anh Em Siêu Nhân”, ừm, Đoàn Kiều có vẻ làm siêu nhân Gao trắng, vì nhân vật đó cũng là nữ, mình thì là Gao đỏ, nhân vật chính, Nguyễn Quang thông minh một tí, cho làm Gao xanh, Phạm Gia thì nhà giàu nứt vách, khá hợp với màu vàng, cho nên liền làm Gao vàng đi, tên còn lại, Nguyễn Đạt khá ngu ngốc, liền cho làm Gao đen, một đầu không dùng để suy nghĩ, mỗi lần xuất hiện luôn đưa cái đầu mình húc xuống đất, chả biết để làm gì.

Người xuất hiện không ai khác đúng như Trịnh Tả suy đoán, người xuất hiện liền là Phạm Gia, đôi kính râm lúc này của hắn đã vứt đi mất.

Trịnh Tả chạy nhanh đón hắn, Trịnh Tả cười cợt:”con mẹ nó, hôm nay vứt cả kính luôn rồi à”.

Bình thường để duy trì hình tượng đẹp trai của mình, Phạm Gia luôn đeo kính râm, với hắn, đeo kính râm ngoài để đẹp trai hơn còn có tác dụng che đậy ánh mắt của mình, còn về tại sao che đậy thì lý do cá nhân của hắn.

Không thấy Phạm Gia hồi đáp, Trịnh Tả một tay đấm nhẹ vào ngực hắn:”lâu lắm rồi mới thấy mày không đeo kính, cảm giác cũng vài năm, này này, sao mày không nói gì”.

Cảm giác kỳ quái Trịnh Tả nhướng mày làm sao hôm nay nó lại không nói gì, bình thường không phải nó rất hay nói, kì lạ, con mắt nó hôm nay làm sao có vẻ người nhà đều không nhận, Trịnh Tả tự hỏi lương tâm, liệu gần đây mình có làm gì có lỗi với nó.

Còn đang tự hỏi lương tâm Trịnh Tả, Phạm Gia hai hàm răng lộ phía ngoài, hai tay như ẩn giấu từ lâu, xé gió một tiếng, năm ngón tay tạo thành hình móc câu, hướng tới Trịnh Tả.

“Không ổn” Trịnh Tả nhận ra có gì đó không ổn, nhích thân về sau nhưng quá chậm, mắt thấy không né được.

Đoàn Kiều cả người lúc nào đã di chuyển cách Trịnh Tả và Phạm Gia không bao xa, tay một chuỗi cử động khó hiểu, ánh sáng từ tay lóe lóe, nguồn ánh sáng phóng từ tay nàng thành một đường sáng phóng hướng Trịnh Tả.

“Keng” âm thanh kim loại va chạm phát ra, ánh sáng trước người Trịnh Tả va chạm với móng vuốt của Phạm Gia, tia sáng bay về phía tay Đoàn Kiều.

Nàng như đoán trước được điều xảy ra, không đợi tia sáng hoàn toàn bay về tới mình, đã thấy hai ngón tay nắm lấy lá bùa, hô.

“Lôi Thần Ngục Giam”.

Lá bùa phát sáng, từ nội bộ nó truyền ra âm thanh “Chi chi”, các tia điện mang màu xanh to nhỏ chừng dây thừng, các sợi dây thừng điện mang tạo thành một vòng lao tù, lao tù điện mang từ trên bao trùm Phạm Gia.

“Gào” Phạm Gia bị bất ngờ lao tù điện mang bao vây, cố gắng thoát khỏi bất quá vừa chạm vào phía lao tù, cả người run rấy một thoáng, đau đớn kêu gào, từ lao tù điện mang truyền tới dòng điện cao áp phản kích hắn.

“Cẩn thận làm hắn bị thương” Trịnh Tả vội vã hô, hắn sợ Phạm Gia sẽ bị điện giật chết.

Tia sáng lúc này đã biến mất, hiện ra hình một con dao găm, cả con dao được làm bằng vàng, nhìn trông rất cổ lão, từng đợt khí tức tang thương từ con dao truyền tới, Trịnh Tả có thể cảm nhận được điều đó.

Đoàn Kiều vuốt ve chuôi dao găm, mặt bình tĩnh nhìn cố gắng vùng vẫy Phạm Gia:”từ bỏ đi, cho dù cố gắng đến thế nào ngươi cũng chỉ là một oán linh nhỏ bé”.

“Lôi, xin giúp ta” nàng cầm chuôi dao găm, nhẹ giọng nói với nó, chuôi dao găm bỗng chốc nổi lên từng tia lôi điện.

Nàng hướng chuôi dao, một đường chém về mi tâm Phạm Gia:”tru tà”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN