Cố Nhân Chuyện - Chương 15: Gia tộc thầy trừ tà (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Cố Nhân Chuyện


Chương 15: Gia tộc thầy trừ tà (8)


Rón rén rón rén đặt từng bước chân như kẻ trộm Nguyễn Đạt, Nguyễn Quang, sau khi nghe tiếng lật tập phát ra từ bên trong phòng học 10A5, cả hai đều tột cùng chấn kinh, bất quá trải qua một lần hù dọa đều được tôi luyện tim gan một lần, không còn rất sợ hãi, chỉ có hơi e rè, cho dù không sợ thì vẫn sẽ bị đánh.

Đối với hai tên khum đầu bó người bạn học, Đoàn Kiều mặc kệ, tự thân lo cho chính mình, chuẩn bị sẵn kế sách để ứng phó tình huống bất ngờ, nếu có giáp công bất ngờ thì mình còn có thể phản công, thậm chí đoạt kích, nếu còn ngây người thì tỉ lệ chết trận rất cao.

Nàng cảm nhận từ phía phòng học phát ra nguồn âm khí rất rất cao, trên người một tầng lông tơ đều cảm thấy kích thích bắt đầu.

Một đầu lòi ra Nguyễn Đạt, cố gắng nhìn bên trong lớp qua khung cửa sổ, không bao lâu liền kinh hô:”a”.

“Có gì” Nguyễn Quang kế bên giật nảy mình, lông mày giật giật hỏi.

“Hình như người đang ngồi trên ghế là Đào Tứ” Nguyễn Đạt giật mình nói.

“Để tôi xem” Nguyễn Quang cũng một đầu nhô ra, liền rụt đầu lại nhanh chóng, dựa lưng vào tường, nói nhỏ:”chính xác là Đào Tứ”.

Là lớp trưởng của lớp, hắn huống gì không nhận ra Đào Tứ, với cả khi Đào Tứ mất tích, mọi người trong lớp, không, mọi người trong trường đều làm nháo nhào, hình của Đào Tứ ai mà không tình cờ hay vô ý nhìn ít nhất một lần.

Nguyễn Quang một tay kéo Nguyễn Đạt dịch lại kề bên, mắt láo liên, lại nhìn Đoàn Kiều, không khỏi nói:”này này, họp chiến thuật đối phó”.

“…” Nguyễn Quang khóe miệng run rẩy, đối diện hắn, Đoàn Kiều bĩu môi xem thường, biểu hiện như đang nói với hắn, làm cái trò khỉ gì.

“Vậy chiến thuật là gì” Nguyễn Đạt ân cần hỏi.

“Để tôi suy nghĩ đã, dựa trên những đặc tính của những con yêu ma quỷ quái gì đó, gọi tạm là vậy đi, công kích vật lý bình thường khó mà tổn thương nó, chúng ta không cách nào làm gì” Nguyễn Đạt vẻ mặt suy nghĩ, một ngón tay đưa ra:”vậy chỉ còn cách duy nhất, đó là để Đoàn Kiều bạn học đối phó”.

Thật sự với hắn, bây giờ đã hết cách, đối phó với loại không thuộc phạm trù sinh vật khó lòng mà bỏ sức, đành mặt dày nhờ người duy nhất có thể góp công rồi.

Dứt lời, hắn vẻ mặt lại cứng đờ, mắt thấy Đoàn Kiều vẻ mặt không còn khinh bỉ, mà đã chuyển đổi thành khinh thường.

Nói nhiều như vậy làm gì, cũng chả phải để ta làm tay đánh.

Nguyễn Quang chỉ cửa, tay tiếp tục chỉ chính mình, tiếp theo chỉ Nguyễn Đạt:”tôi với nó, hai đứa làm pháo hôi mở cửa, bọn tôi chỉ có thể làm được mức này là tới cùng, nếu về sau còn có sự việc gì nằm trong khả năng, không một lời tranh cãi, liền góp sức hết mình”.

“Nhanh”

Nguyễn Đạt, Nguyễn Quang, một hai, phân công chạy tới mở cửa phòng học.

“Rầm”.

Cửa phòng học đâm mạnh về hai phía, mở toang tác phòng học ra bên ngoài.

“Vù vù vù”

Gió mạnh từ trong phòng học thổi ra, thổi bay các tấm màng giữa không trung, thoáng che mắt hai tên Nguyễn Đạt, Nguyễn Quang.

Cảm giác từ phía sau tấm màng nhô ra một vật gì đó, nó bắt đầu cồm cộm, Nguyễn Quang khóc ra nước mắt, tại sao trường hợp này có vẻ rất quen, quen đến không thể nào quen hơn.

“Thần Lôi Thanh Trừng”

Đoàn Kiều đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn, một hai lá bùa từ trong tay nàng phóng hướng vật lạ nhô ra, hai tấm bùa phân hai hướng, nổ ra một chùm điện mang.

Luồng điện như tự biết địch, biết ta, không hề tổn thương hai người, mà chỉ có một lực đẩy, đẩy hai bọn họ té ngược ra ngoài.

Nếu lúc này, bọn họ còn cõng lấy Trịnh Tả, Phạm Gia thì cho dù té về sau cũng không hề đau, bất quá mang hai tên bất tỉnh theo sẽ cản trở hành động, liền dựng hai tên kia ngoài phòng học, mặc xác tiến công kẻ thù.

“Đau quá, à không hề đau” Nguyễn Đạt hít một hơi, kinh ngạc nói.

Tấm màng làm vật ở giữa hai sự đối kháng, không tới một chớp mắt liền nổ tung, các mảnh vải cháy đen, rách tả tơi, rơi ở lung tung mặt sàn.

Nguyễn Quang một người nhanh chân, hô:”cứu Đào Tứ”.

Chưa kịp tới gần Đào Tứ, thì đã thấy xung quanh người hắn, ẩn hiện một bóng dáng người phụ nữ, người này vẻ mặt căm ghét, hai mắt tức giận, thét lớn.

“Cút”.

Nguyễn Quang một người như diều đứt dây bay ra ngoài, không hề báo trước tông trúng chuẩn bị tiến tới giúp đỡ Nguyễn Đạt.

“Lần này thì thực sự đau” tiếp tục ăn công kích Nguyễn Đạt, lần này nhe răng trợn mắt.

Đoàn Kiều vẻ mặt cảnh giác, tay lại cầm thêm hai lá bùa khác, tay còn lại nắm chặt thanh dao, lên tiếng:”ngươi là ai?”.

Quỷ hồn có thể nói tiếng người, có thể xác nhận đạo hạnh của nó đã rất cao thâm, bình thường các loại quỷ hồn sẽ được phân chia thành các cấp, yếu nhất quỷ binh, cho tới quỷ tướng, quỷ hậu, quỷ vương, trong đó quỷ vương mạnh nhất.

Trước mắt quỷ hồn này, ít nhất có thể là cảnh giới quỷ tướng, loại cảnh giới này, Đoàn Kiều không chắc chắn sẽ có thể chiến thắng.

Nữ quỷ hồn trôi nổi không trung, giọng the thé nói:”Nguyền…..Nguyệt”.

Sau đó, nữ quỷ hồn như điên dại, miệng cười điên cuồng, điều khiển các bàn học xung quanh bắt đầu lơ lửng không trung, từ từ, một cái bàn học trong đó, phóng tới hướng Đoàn Kiều.

“Rầm”

Âm thanh bàn học bể nát va chạm vào sàn, Đoàn Kiều nhanh chóng né được một đòn, tập trung cao độ, phóng một lá bùa về trước.

“Thần Lôi Thanh Trừng”

Thần Lôi Thanh Trừng, kỹ năng này có tác dụng tạo nên một tầng quang tráo, nhiều nhất là cách ly quỷ hồn với ta, tác dụng lớn nhất còn có thể gây choáng bất ngờ.

Nàng lại tiếp cận thêm một ít, tay vung nốt lá bùa còn lại.

“Thần Lôi Tru Tà”.

Thần Lôi Tru Tà, kỹ năng này có tác dụng gây sát thương cực lớn với quỷ hồn, nàng dự định dùng Thần Lôi Thanh Trừng để gây choáng quỷ hồn trước mắt khiến nó không tài nào phòng thủ, sau đó liền dùng Thần Lôi Tru Tà gây sát thương lớn, một nháy mắt sẽ hạ quỷ hồn này nhanh chóng.

Có điều nàng đã quá khinh thường một quỷ hồn cấp quỷ tướng, nữ quỷ hồn vung một tay, quang tráo của “Thần Lôi Thanh Trừng”, phút chốc nát tan, một loạt bàn học gán thành từng lớp phòng thủ, cản đi “Thần Lôi Tru Tà”, kế hoạch tấn công của nàng phá sản.

Quỷ hồn một loạt vung tay, các bàn học còn lại phóng tới phương hướng Đoàn Kiều, Đoàn Kiều lấy thanh dao hô:”Lôi, xin nhờ ngươi”.

“Thần Lôi Khải Giáp”.

Thanh dao trong tay nàng bắt đầu biến hóa, nổ thành chùm ánh sáng xanh bao bọc người nàng, ánh sáng sáng chói cả phòng học.

Ánh sáng nổ tung khiến nữ quỷ hồn khó chịu rít rào.

Ánh sáng dần tắt, một chân từ trong bước ra, có điều chân nàng lúc này đã được bao bọc bởi một lớp giáp màu xanh trắng, làn sáng tắt hẳn.

Cả người nàng mặc trên mình một bộ giáp xanh trắng, khí chất cao cao tại thượng, lãnh đạm nghiêm khắc, nàng cầm trong tay thanh dao lúc này đã đại biến, nó không còn màu vàng mà biến thành một thanh dao màu xanh của lôi điện, trên lưỡi dao còn có một vòng tròn đồ án đang xoay chuyển.

“Ta phán quyết ngươi tội chết” Nàng đưa thanh dao “Lôi”, chỉ hướng nữ quỷ hồn “Nguyền Nguyệt”, đưa ra phán quyết cuối cùng.

“Ngầu quá” Nguyễn Quang trợn mắt, há hốc mồm, một người tự dưng có lôi điện bao quanh, xuất hiện lại liền có một tầng áo giáp bao bọc, quá bá đạo, bá đạo đến chết người.

Hắn không nghĩ thầy trừ tà lại có thể tới mức độ này, thật sự quá mạnh mẽ đi.

Nguyễn Đạt nuốt một ngụm nước miếng, càng khẳng định lấy quyết tâm muốn làm thầy trừ tà, hắn tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng sẽ được mặc một bộ giáp biến hình, ngầu bao nhiêu.

“Nguyền Nguyệt” nữ hồn xung quanh rung động mạnh, đây có lẽ là đòn tấn công mạnh nhất của nàng, tạo thành một vòng tròn bán nguyệt màu tím, vòng tròn bán nguyệt khí tức u lãnh dọa người.

“Trò cười” Đoàn Kiều mặc “Thần Lôi Khải Giáp”, không một tí e ngại, nếu là trạng thái bình thường nàng còn e ngại, nhưng nếu đã kích hoạt “Lôi”, thì cho dù là quỷ tướng cũng tránh lui 10 bước.

Lưỡi dao vòng tròn đồ án xoay chuyển, phòng ra một luồng hư ảnh đồ án xung quanh Đoàn Kiều, vòng tròn đồ án xoay chuyển, điện mang hạo hạo đãng đãng, khí tức “vạn tà bách xâm” phóng hiện.

“A” vòng tròn bán nguyệt bị điện mang cắn nát, nữ quỳ hồn rít gào, phóng cả người bỏ trốn, không còn lực lượng duy trì Đào Tứ, một người xụi lơ xuống sàn.

Trơ mắt nhìn quỷ hồn “Nguyền Nguyệt” phá vỡ cửa sổ chạy mất, Đoàn Kiều cắn răng, nàng thật sự chưa quen điều khiển “Lôi Thần Khải Giáp”, chỉ có thể cứng rắn tấn công, truy tung kẻ thù rất khó.

Khó coi hô:”đi ra ngoài xem”.

“Nguyền Nguyệt” quỷ hồn bay ra ngoài liền thấy hai tên đang dựa vào tường bất tỉnh, không muốn quan tâm, bất chợt cảm thấy một tên trong đó, trong người hắn truyền tới một luồng khí tức rất thân thiện với mình, nữ hồn “Nguyền Nguyệt” không nghĩ ngợi nhiều, một tay nắm lấy một tên trong đó.

Giữa hành lang mở ra một lỗ hỏng đen kịt, quỷ hồn “Nguyền Nguyệt” cùng với một người đi vào, lỗ hỏng đóng kín, biến mất giữa không gian.

Các cảm giác ma quái ở trường học cũng liền biến mất.

Nhìn Trịnh Tả bị quỷ hồn kia bắt đi, Đoàn Kiều tức giận, nàng không biết rồi hắn có thể xảy ra chuyện gì nữa không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN