Cô nhóc kia, hình như anh đã yêu em mất rồi!
Chương 14: Ở lại dùng cơm
”Tôi thấy nó đã bị tróc sơn gần hết nên giúp cô sơn lại rồi” Qủa thật là không phải hắn sơn, mọi thứ đều do ông Dylan, quản gia nhà hắn lo liệu
Lúc này cô mới đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang chị Bella, tiền sửa xe cô đã sợ cô trả không nổi rồi, giờ lại thêm tiền sơn lại chiếc xe nữa, nhỡ như số tiền vượt quá tầm tay của cô thì sao? ở bên này mọi thứ đều đắt đỏ nha. Tuy nhà cô ở Việt Nam cũng thuộc dạng giàu có, nhưng đây là Mỹ, cô cần phải tiết kiệm.
Bella thấy ánh mắt của Bảo Tiên bèn hiểu được cô đang lo chuyện gì, liền cười hiền với cô rồi nhìn qua chàng trai tóc đỏ kia nói:
” Ừm….cho hỏi tổng số tiền sửa chiếc xe là bao nhiêu? Sẵn tiện cho tôi số tài khoản để tôi gửi trả” Dù sao nó cũng là xe của mình, cũng không thể để nó trả hết được. Nghe ba nói tuy nhà nó thuộc dạng giàu có, nhưng cô biết, tính tình con bé này rất tiết kiệm, không bao giờ tiêu tùy tiện, hay ỷ lại chính mình là tiểu thư nhà giàu mà đua đòi phung phí hay để ba mẹ lo lắng chuyện gì. Lần này tốn một số tiền lớn vào chuyện này, cô đoán con bé sẽ phải hao hụt một phần tiền lớn trong tài khoản, chắc nó sẽ ăn năn lắm. Cô giúp nó một phần vậy.
Bên này Alex thấy người con gái tóc xám hỏi về tiền bạc bèn ngớ ra, thiệt ra hắn cũng không biết nha, mọi chuyện đều do bác Dylan lo, cũng không báo cho hắn là tốn bao nhiêu.
”Thôi khỏi đi, cũng không bao nhiêu đâu.” Hắn một bộ dạng thiếu gia nhà giàu nói.
” Không được, tôi không muốn nợ ai cả” Nghe vậy, Bảo Tiên vội vàng phản bác. Cô ghét nhất là nợ nần với người khác. Hơn nữa lại là một người xa lạ.
Alex thấy cô gái trước mặt đột nhiên nghiêm túc nhìn mình phản bác bèn nhíu mày, kì lạ..cô ấy có cần phản ứng gay gắt vậy không. Theo như trước giờ hắn thấy đa số con gái đều thích như vậy mà. Cô gái này là ngoại lệ sao? Lại còn đối với bày ra vẻ ngang bướng này nữa.
”Tôi đã nói là tôi không cần số tiền nhỏ nhặt đó, nếu cô muốn trả thì lúc nào rãnh mời tôi đi ăn là được” Đúng vậy, đây là thời cơ tốt để tiếp cận mục tiêu
Bảo Tiên nghe vậy cũng không nói gì bèn nhìn xuống đứa nhỏ đang giả vờ nhìn mây trời kia. Roy thấy như bản thân không thể trốn tránh được ánh mắt ấy liền cười hì hì nói
” Ây zaaa… chị à, tụi em không cần chị phải trả lại tiền đâu, vả lại mọi thứ đều do bác quản gia làm, anh hai và em cũng không rõ số tiền là bao nhiêu nữa… Cứ theo như anh em nói đi, chị chỉ cần mời anh ấy một bửa cơm cho anh ấy thỏa lòng mong ước là được rồi.. haha”
Alex nghe vậy không nói lời nào mà đưa mắt trừng cái thằng nhóc kia. Bella nãy giờ im lặng quan sát mọi việc mà suy nghĩ, anh ta có ý gì với Ely sao? Nhưng sao càng nhìn cô càng thấy chàng trai tóc đỏ này rất quen mắt nha. Anh ta tên gì ấy nhỉ? Alex… Alex…. Alex Smith? Thiếu gia nhà Smith đây ư? Còn nơi cô đang đứng chính là tòa lâu đài sang trọng của gia tộc quyền lực này. Bella lúc này thì ngớ người ra nhìn Alex. Tuy đây là lần đầu cô gặp anh ta nhưng cô nghe nói anh ta không hề quan tâm đến người con gái nào, cũng chưa hề dấy lên tin đồn tình ái nào của anh ta. Sao anh ta lại giúp đỡ Ely? Lại còn kì kèo nó mời anh ta bữa cơm nữa. Có tình ý gì sao? Hay chỉ là hứng thú nhất thời? Đang mãi mê đuổi theo ý nghĩ của mình mà cô quên mất, chính mình còn có một buổi luyện tập trên trường.
”Chị Bella.. Chị ơi… ” Tiếng của Bảo Tiên vang lên đánh thức cô gái tóc xám đang mãi suy nghĩ kia.
”À.. ừ.. sao thế?”
”Chị chẳng phải cần đến trường luyện nhạc ư? bây giờ đã 6h rồi, chị đi đi kẻo muộn, em tự về cũng được” Không thể phiền chị thêm nữa, cô có thể tự về được.
”À… Em không nhắc chị cũng quên mất, vậy chị đi trước nhé, em về cẩn thận đó” Nói rồi, Bella vội vã nói tạm biệt với hai anh em Alex rồi nhanh chóng bỏ qua những suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu mà rời đi
Phía này, Bảo Tiên cũng nhanh chóng ngỏ lời tạm biệt, cô đói bụng lắm rồi, cần về nhà ăn tối cái đã.
”Thôi tôi cũng xin phép về trước, nếu anh đã không lấy tiền thì khi nào rảnh tôi mời anh một bữa cơm” Dứt lời, cô đang định đi đến dắt chiếc xe của mình ra về thì Roy đã chạy lại nắm lấy tay cô mè nheo.
”Chị Ely.. nếu đã đến đây, chị vào ăn cơm với em rồi hẳn về”
”Ơ… Roy à…. nhưng mà…. ” Cô không quen dùng cơm nhà người lạ nha, lại còn có tên mặt lạnh này nữa. Nhìn cứ sợ sợ thế nào ý, làm sao cô nuốt trôi cơm được. Nhưng Roy lại nhìn cô như vậy, sao cô nỡ từ chối.
Bên này Alex thấy cơ hội đã dâng đến tay liền nói thêm vào:
”Đúng vậy, cô vào ăn cơm với chúng tôi luôn đi, dù sao… đồ ăn người làm cũng dọn lên hết rồi” Alex nói rồi không cho cô cơ hội từ chối mà thong dong đút tay vào túi quần rồi quay lưng vào nhà. Không ai thấy ngay sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng đó xuất hiện một nụ cười vui vẻ nhưng rất nhanh liền biến mất
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!