Cô nhóc kia, hình như anh đã yêu em mất rồi!
Chương 3: Đến nơi, nhà mới
Ngồi trên chiếc taxi đang bon bon chạy trên đường, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ quan sát cảnh vật bên ngoài, ở đây những ngôi nhà hầu như đều xây với kiến trúc giống nhau, nắng ở đây lại dịu nhẹ, không gắt như ở Việt Nam. Đột nhiên trong lòng cô lại tò mò không biết nhà mới mình sẽ như thế nào nhỉ? chị chủ không biết có thân thiện không? Cô nghe nói chị ấy cũng đang là sinh viên khoa thanh nhạc trường nghệ thuật Panish, chắc chị ấy hát hay lắm.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ngôi nhà mang số 42, bên ngoài ngôi nhà mang một kiến trúc khá đơn giản nhưng cũng rất đẹp, phía trước có một khoảng sân vừa tầm, có thể đặt bộ bàn ghế uống trà đọc sách cũng không tệ.
”kíng kong, king kong” Cô đưa tay nhấn vào cái chuông trước cửa.
Không lâu sau cánh cửa được mở ra bởi một cô gái có mái tóc dài màu xám khói, khuôn mặt mang vẻ sắc sảo cùng hiện đại, trên người cô gái đang mang một chiếc tạp dề màu hồng kitty xinh xắn.
”Hi em, chị đoán không lầm thì em chính là Bảo Tiên đúng không?” Vừa mở cửa ra cô nàng đã thấy một cô bé tóc xoăn tít đang đưa đôi mắt đáng yêu nhìn cô. Coi kìa, thật giống như tiểu lolita mà, đáng yêu quá
”Dạ chào chị, em là Bảo Tiên ạ” Cô e dè trả lời, hơ hơ.. chị ấy có cần nhìn cô bằng ánh mắt kì vậy không, làm cô thật ngại ngùng nhaaaaa
”Haha.. em vào đi” Chị ấy cười tươi mời cô vào rồi nhiệt tình chạy lại phụ giúp cô đem hành lí lỉnh kỉnh vào nhà ”Để chị giúp em”
” Dạ có vẻ chị đang bận ạ?” Khi vào trong cô thấy nhà bếp đang nghi ngút mùi thơm, chắc chị ấy đang bận nấu nướng
”À không sao, chị làm mấy món để tiếp đãi em ấy mà, chứ bình thường chị cũng ít nấu ăn lắm, em ngồi ở sofa chờ chị một lát nha, chị sắp xong rồi” Chị nở một nụ cười thân thiện nói với cô rồi chạy vào trong bếp lo nốt những món ăn trong đó, đúng thật, chị ấy rất nhiệt tình nha, trông bề ngoài cô tưởng chị ấy phải lạnh lùng, kiêu sa lắm chứ, ai dè lại dễ thương như vậy.
”Chị cần em giúp gì không ạ?” Mới đến phải tạo thiện cảm với chị ấy chứ, ai lại để chị nấu cho cô ăn được
”Thôi Thôi, em ngồi chơi đi, cứ để đó cho chị”
”Vâng” Thấy chị nấu cũng sắp xong, cô đành ngồi ở phòng khách chờ, cô thích thú đưa mắt quan sát xung quanh bên trong ngôi nhà.
Nhà không quá hẹp cũng không quá rộng, vừa đủ cho 2 đến 3 người ở, cách bày trí cũng rất ấm cúng, gần gũi.
”Sao rồi? em thấy nhà thế nào?” Chị ấy không biết từ bao giờ đã ngồi trước mắt cô rồi nhẹ giọng hỏi
”Dạ đẹp lắm chị, ấm cúng, gần gũi, em rất thích không gian như thế này” Cô cười tít mắt trả lời, quả thật cô rất thích nha, nghĩ đến sắp tới mình có thể sống trong không gian như thế này làm cô cảm thấy rất vui sướng. Ở nơi đất khách quê người, có thể tìm được ngôi nhà hợp ý như vậy âu cũng đâu phải dễ.
”Âyguuuu… có ai nói em rất đáng yêu không hả cô bé” Chị ấy nói rồi không kiêng dè gì mà véo lấy đôi má phúng phính kia. Có trời mới biết cô ấy rất thích những cô bé có bộ dạng đáng yêu như này nha, nhìn là muốn nựng nựng hà
”A.. au em” (đau em) huhu cô biết cô đáng yêu mà sao ai cũng thích véo má cô hết vậy.
”Âý chị xin lỗi, hì hì.. À quên giới thiệu chị tên là Tuyết An, nhưng bên đây mọi người hay gọi chị là Bella”
”Vâng, tên tiếng Việt của em thì chị biết rồi, còn tên tiếng anh của em là Elysa” Thật ra cái tên này cô cũng nghĩ bừa cho tiện xung hô thôi. Vì cô thấy đa số du học sinh đều phải có tên tiếng anh cho mình.
”Vậy từ giờ chị gọi em là Ely nha.. cho gọn.. haha”
”Dạ cũng ok đó ạ” Cô cũng cười đáp, không tệ nha.
”Vậy chị dắt em lên phòng rồi sắp xếp đồ đạc nha”
”Dạ được ạ” Hay quá chờ mãi mới đến phần chính.
Chị Bella dắt cô đến một căn phòng có cánh cửa màu vàng, ở trước cửa có treo một tấm bảng bằng gỗ ”WELCOME” rất xinh xắn
”Tèng téng teng”
Và rồi đập vô mặt cô là một căn phòng màu trắng kết hợp màu vàng rất xinh. Phòng không quá lớn nhưng đủ tiện nghi , ấm cúng, còn có một cửa kính phía sau thông ra vườn, riết cô nghĩ cô là đang thuê phòng để tiện việc ăn học hay đi nghĩ dưỡng ở homestay nữa.
”Sao có vừa ý không” Tiếng Bella bên cạnh đánh thức con người đang ngẩn ngơ kia
”Dạ, em thật không ngờ có thể tìm được ngôi nhà tuyệt như thế này, em cảm ơn chị nhiều lắm”
”Khách sáo cái gì, đồng hương cả, với lại ba em với ba chị quen biết nhau nữa, chị phải tận tình giúp đỡ em rồi” Con bé này có cần kích động thế không chứ.
”Thôi chị không phiền em nghĩ ngơi nữa, em dọn đồ ra đi, nếu thiếu gì cứ nói chị chở đi mua”
Nói rồi chị Bella ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho cô, thả người trên chiếc giường êm ái. Hôm nay đúng là một ngày dài, không biết sắp tới cuộc sống của cô sẽ thế nào đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!