Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không? - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
377


Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?


Chương 17


– anh mau ăn đi.

Lan đẩy về phía Dũng một tô cháo với vài món ăn kèm trước sự ngạc nhiên của Dũng.

– thế này là sao?

– anh đang ốm mà. ăn thế này sẽ tốt cho tiêu hóa.

– ( có chút vui nhưng vẫn thái độ) tôi không sao cả. Ăn uống kiểu này sao no được.

– tôi nấu nhiều lắm.

– không hiểu ý tôi nói?

– là không hiểu đấy, thì sao?

Hai ánh mắt nhìn nhau gần như tóe lửa, tất cả chỉ chịu dừng lại khi bé Bông lên tiếng.

– bố mẹ mau ăn cơm đi, sắp nguội hết rồi.

Lan bưng bát cơm của mình còn Dũng thì lấy tô cháo, cả hai ăn trong im lặng. Bé Bông lại là người lên tiếng trước.

– ngày mai con có bài kiểm tra.

Dũng: con ôn tập đến đâu rồi? ( quay qua nhìn Lan) mẹ có giúp con ôn bài không?

– có mà bố, mẹ dậy rất dễ hiểu.

Dũng nhìn con bé rồi cười ( 20 triệu của bố đấy con ạ. Kết quả mà không ra sao thì lãng phí lắm) anh ta ăn một miếng cháo, cảm giác thanh thanh nơi đầu lưỡi khiến cho anh ta vô cùng dễ chịu.

– cũng ngon đấy…

Câu nói tưởng chừng như bình thường nhưng lại là niềm vui của người khác, đặc biệt là Lan.

Ấy vậy mà niềm vui ấy không được lâu, nó bị cắt ngang bởi câu nói của Dũng.

– Gạo chỗ này ăn ngon, lần sau sẽ tới mua tiếp.

Khen người khác một câu lại khó tới như vậy? Lan không muốn kiếm chuyện với người đàn ông này, không muốn làm trò khó coi trước mặt cô con gái bé nhỏ bên không nói gì.

Dũng ăn xong bữa trưa thì lại tiếp tục đi làm, bé Bông đến trường còn Lan thì vẫn ở nhà. Nhìn phòng Bé Bông khá đơn điệu nên Lan quyết định trang trí phòng con bé thành phòng công chúa. Cô đến siêu thị mua những đồ cần thiết.

Tin được không? Lại một lần nữa Lan gặp Thành.

– Lan…

Đã muốn tránh mặt rồi mà ma sui quỷ khiến thế nào lại bị anh ta nhìn thấy. Lan đành quay lại, cố nặn ra nụ cười xã giao dễ nhìn nhất có thể.

– lại gặp anh rồi.

– em thấy không? duyên coi như có thừa rồi, chỉ còn chờ phận.

– anh đi đâu đây?

Câu hỏi dường như quá mức dư thừa, đến siêu thị không phải là để mua đồ thì có thể là gì?

Dù vậy nhưng người đàn ông kia vẫn vui vẻ trả lời.

– tôi đi mua chút đồ. Em đã xong chưa? Tôi mời em ly nước.

Lan nhìn anh ta bằng đôi mắt nghi hoặc, anh ta đáp lại Lan bằng một nụ cười.

– em yên tâm, tôi sẽ trả tiền.

Vấn đề không phải là tiền, mà vấn đề là Lan không muốn đi nên mới có thái độ đó.

– xin lỗi, giờ tôi mới bắt đầu đi mua sắm.

– tôi sẽ đi cùng em.

Lan đã nói là không cần nhưng anh ta vẫn đi theo cho bằng được, thôi thì coi như có người đi theo xách đồ.

Lan mua chủ yếu đồ dành cho em bé, Thành cũng vẫn vui vẻ không ý kiến gì.

– em có vẻ yêu trẻ con nhỉ.

– tôi rất yêu con bé.

– sau này em cũng sẽ yêu con anh đúng không?

– tại sao?

– vì nó cũng là con em mà.

– vớ vẩn.

Lan vẫn tiếp tục đi mua đồ, Thành vẫn cứ thế đi theo Lan. Hai con người xa lạ gặp nhau là có chuyện vậy mà thế nào lại trở thành cặp đôi uyên ương trong mắt người khác.

Có chị cứ liên tục khen Lan tốt số, chồng quan tâm yêu chiều.

Người lạ mà, đâu cần tốn quá nhiều thời gian để giải thích, chị kia nói gì Lan cũng vâng dạ gật đầu cho có lệ, nhiều chuyện quá chừng.

Mua xong mới phát hiện là quá nhiều, mà cái xe của Lan thì không thể chở hết tất cả được. Lan còn đang tính thuê taxi trở về thì Thành đã mang tất cả ra xe của mình.

– này, anh làm cái gì vậy?

– để tôi chở về giúp em.

– thôi không cần. Tôi tự thuê xe về được.

– đã nhờ thì nhờ đến cùng đi. Dù sao tôi cũng bị em hành hạ cả buổi rồi.

Anh ta dường như đã biết nhà của Dũng nên cứ thế đi mà không cần Lan dẫn đường. Thôi xong rồi, xem chừng sẽ gặp rắc rối dài dài với con người này.

Đúng như những gì mà Lan nghĩ, cô về đến nhà thì gặp rắc rối thật. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dũng lại để quên bản hợp đồng ở nhà rồi về lấy, về lúc nào không về lại về đúng lúc mà Thành tới…

Ánh mắt Dũng nhìn Lan lúc này giống như chỉ muốn giết chết cô vậy, thôi xong, Lan chính là dám ngang nhiên đưa nhân tình về nhà của ” chồng”

Thành không ngần ngại mà đưa tay ra trước mặt Dũng, dù là bản thân đang đứng ở cổng mà chủ nhà lại không hề có ý định mời vào.

Thành: chào anh, tôi là Thành, bạn của Lan.

Dũng chỉ nhìn Thành mà không hề có ý định bắt tay với anh ta. Nhưng không hiểu là anh ta đang nghĩ cái quái gì mà lại mời Thành vào nhà.

Chiến tranh xảy ra trong im lặng mới là điều đáng sợ, không ai nói với ai câu nào, cái điệu bộ xã giao giữa hai người đàn ông nó khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt.

– cô đi lấy nước cho anh ta đi.

– tôi có thể giải thích truyện này mà.

Lan cố gắng nói chuyện với Dũng, cố gắng để anh ta hiểu ra vấn đề. Nhưng anh ta dường như không muốn nghe, nhìn vẻ bên ngoài thì có vẻ yêu bình nhưng Lan thừa biết là sắp có bão.

Hai người đó nói chuyện qua lại vài phút thì Thành ra về, lúc này Dũng mới nhìn Lan rồi cười nhạt. Thề là cái nụ cười ấy không có còn khiến người ta yên tâm hơn.

– người đó chính là người mà dạo gần đây cô thường xuyên gặp?

– hôm nay chỉ là tình cờ.

– tình cờ đến mức giúp cô chở cả siêu thị về nhà?

– anh tin hay không thì tùy.

Lan vừa quay người còn chưa kịp đi thêm bước nào thì thì nghe tiếng anh ta.

– đứng lại.

– có chuyện gì nữa.

Dũng đưa Lan một sấp tiền rồi nói.

– tiền mua đồ cho con gái tôi. Tôi không thích những thứ không rõ ràng.

Lan cầm lấy số tiền ấy rồi lấy đủ số tiền mà mình đã bỏ ra, cô để số tiền còn lại lên bàn.

– tôi cũng thích sự rõ ràng.

Lan vừa đi khỏi thì cũng là lúc Dũng gọi điện cho trợ lý.

Dũng: Tôi sẽ gửi cho anh ảnh một người được cắt từ fim camera, anh điều tra thông tin về người này cho tôi.

Trợ lý: được ạ.

Dũng không thể để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm xoát, mọi thứ đều có thể xảy ra và tất nhiên có đề phòng vẫn tốt hơn.

Cô Gái đơn giản như Lan sớm muộn gì cũng bị những thứ ngọt ngào hạ gục, tốt thì không sao, không tốt lại lãng phí hai mươi mấy năm giữ gìn.

Dũng rời khỏi nhà, Lan bắt tay vào việc trang trí.

Lan biết bé Bông thích màu hồng nên mọi thứ đều là màu hồng, từ giấy dán tường cho đến rèm cửa cô đều thay hết. Cứ nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của con bé là Lan lại làm việc mà chẳng hề biết mệt mỏi.

Cả buổi quay cuồng mà mọi thứ chỉ mới hoàn thành một nửa, giật mình nhận ra mình chưa chuẩn bị cơm tối, Lan gãi đầu cười khổ.

Lúc đó tại nhà của Lan.

– anh xem tình hình thế nào giục con bé Lan đồng ý mối kia đi. Người ta nhiệt tình săn đón mà con bé hờ hững quá.

– sao cô biết là người ta nhiệt tình săn đón?

– em chơi thân với cô giúp việc bên ấy, nhà người ta có gì em chẳng biết.

– nhưng giờ con bé nó đi làm suốt ngày, thời gian nghỉ còn không có.

– em lo cho anh nên mới nói như vậy, anh thử nghĩ mà xem. Cái Lan nó đã 27,28 tuổi rồi, giờ đẻ còn dễ chứ mà qua 30 thì khó khăn ra. Với cả giờ còn trẻ đẹp, chứ già rồi sao tìm được mối tốt.

Bố Lan vì mấy lời đó mà sinh đau lòng. Biết là như thế nhưng con gái không chịu hợp tác thì cố mấy cũng đâu có được.

Trả lời cô Hoa hàng xóm chỉ là mấy tiếng thở dài, cô Hoa nói không được thì giận dỗi đi về. Lan mang tiếng gái ế từ thôn này sang xã khác, mấy ai hiểu được sâu xa trong hai từ ” gái ế” ấy…

Ông Vương càng nghĩ càng lo lắng, liền lấy điện thoại gọi cho Lan.

– – con đang làm gì vậy.

– Con đang nấu cơm, bố ăn gì chưa để con tranh thủ chạy qua nấu đồ ăn cho bố.

– thôi con, đi lại nhiều bất tiện lắm, bố tự lo được.

– bố, con xin lỗi bố.

– thôi, lỗi gì đâu mà phải xin. Con với cậu Thành sao rồi?

– vẫn thế bố à.

– Lan này…

– dạ.

– bố muốn có cháu ngoại. Bố già rồi, bố muốn được ẵm bồng một đứa cháu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN