Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không? - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
364


Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?


Chương 19


– Bông ơi mau dậy đi con?

Bé Bông mơ màng mở mắt, con bé dụi mắt rồi nhìn vào đồng hồ.

– Mẹ ơi còn sớm mà.

– Dậy đi con, mẹ với con ôn bài lại một lần nữa.

– vâng.

Con bé rời khỏi giường rồi đi làm vệ sinh cá nhân, đồ ăn Lan đã chuẩn bị từ sáng sớm, lúc này thì Dũng cũng thức dậy.

– sao anh dậy sớm quá vậy?

– cô ồn ào như thế thì ai mà ngủ được.

– anh không thể nói được mấy lời dễ nghe một chút à?

– được, nhưng không phải là dành cho cô.

– tôi cũng chẳng ham hố gì đâu, nhưng sáng sớm gặp cái kiểu người như anh thực sự cả ngày không vui nổi.

– Thế cô nghĩ sáng sớm phải cãi nhau với cô thì tôi vui chắc..

Mọi thứ đột ngột dừng lại khi thấy phía bé Bông từ trên lầu đi xuống, hai người lại nhìn nhau rồi cười, cái nụ cười cũng chẳng phải là giả tạo nhưng nó cũng bị gượng ép trong một hoàn cảnh nào đó…

– Bố mẹ đã chào buổi sáng nhau chưa ạ?

Cái chuyện đó làm sao có thể xảy ra trong căn nhà này, nhất là với Lan và Dũng. Họ vừa nhìn thấy nhau là đã muốn đấu khẩu rồi nói gì đến chuyện chào buổi sáng….

Ăn sáng xong Lan ôn bài giúp bé Bông một chút rồi đưa bé đến trường, định là ở trường luôn chờ con bé kiểm tra xong rồi về, coi như là động viên cho con bé nhưng Dũng lại nói.

– cái gì cũng phải có sự độc lập riêng của nó, cô không thể nào bao bọc con bé cả đời được nên đừng có chiều hư. Để con bé tự lập…

– nhưng tôi chỉ muốn tiếp thêm sức mạnh cho con bé thôi mà.

– Cô có biết một năm có biết bao nhiêu kỳ thi với kiểm tra không? Cô có thể ở đó chờ được tất cả hay sao?

– không phải là tất cả nhưng lần này chẳng lẽ lại không được.

– hôm nay tôi muốn thay lại nội thất trong nhà, mà tôi thì không thể ở nhà được nên cô ở nhà đi, giúp tôi làm việc này.

Coi như cũng được một câu dễ nghe, với lại đây cũng có thể được xem là công việc mà Lan phải làm nên cô đã đồng ý, chở bé Bông đến trường xong thì Lan quay về.

Vốn dĩ thì bản thân cô làm việc với cái máy tính quen rồi, giờ quanh ra quanh vào cơm nước nhà cửa dọn dẹp các kiểu cô cảm thấy công việc này vô cùng chán, nhưng suy cho cùng thì làm việc với máy tính mức lương lại không cao giống như làm việc ở đây. Và làm ở nơi khác không có bé Bông, cũng không có Dũng….

Lan đi ngang qua quyển lịch thì mới giật mình nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, bình thường thì cô không bao giờ nhớ toàn bố nhắc, hôm nay cô lại không có nhà, lại chẳng thể được tổ chức sinh nhật bên bố rồi…

Đang làm việc thì bố gọi điện, Lan nhìn thấy số điện thoại của bố thì ngay lập tức nghe máy, cô rất muốn người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mình luôn luôn là bố.

– Con nghe ạ.

– ừ, bố gọi điện để chúc mừng sinh nhật con. Trưa nay con có về nhà được không? Bố làm canh cá quả mà con thích ăn nhất…

Trưa nay bé Bông đi học về, cô còn phải nấu cơm cho con bé ăn nữa, làm sao có thể tới nhà của bố được, nhưng bây giờ nếu câu nói không về được thì chắc chắn bố sẽ buồn…

Thế rồi Lan nghĩ ra một cách, Lan nói với bố.

– trưa nay con sẽ về nhà ạ, bố cho nhiều cà chua vào canh một chút nhé.

Bố nghe thấy Lan sẽ về thì vui lắm.

– Ừ bây giờ bố sẽ đi chợ ngay, trưa về sớm con nhé!

Lan tắt điện thoại của bố rồi gọi cho Dũng, Dũng nhìn thấy số điện thoại của Lan chẳng hiểu sao lại muốn nghe máy, mặc dù đang ngay trong phòng họp, anh tạm thời dừng cuộc họp một lát rồi đi ra ngoài nghe điện thoại của Lan, cái việc mà người đàn ông này chưa từng làm.

– có chuyện gì?

– Trưa nay anh đừng về nhà nhé.

– Cô đi đâu?

– tôi đưa bé Bông về nhà bố tôi.

– để làm gì?

– Hôm nay sinh nhật tôi, bố muốn tôi về nhà ăn cơm với bố.

– Thôi được rồi, cô đi đi.

Lan tắt điện thoại mà trong lòng có chút hụt hẫng, cũng chẳng mong chờ lời chúc từ người đàn ông này nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy buồn….

Lan cố gắng làm hết công việc một cách nhanh nhất, một lát sau đó thì người trở nội thất tới, họ đem tất cả vào trong nhà sắp xếp theo ý muốn của Dũng nói ra từ trước, Lan thấy tò mò không biết mấy cái đồ nội thất cũ này anh ta đưa đi đâu, cô mới hỏi người quản lý ở ngay gần mình.

– bây giờ mấy cái đồ cũ này đem đi đâu hả anh?

– cô không biết à? Mấy đồ này cậu Dũng thường đưa tới nơi mà nuôi dưỡng trẻ em nghèo, từ giường chiếu đến tủ quần áo, rồi sách vở của bé Bông cũng đều đem tới đó…

Con người như anh ta mà cũng biết đi làm từ thiện hay sao? Hay anh ta đều đối xử tốt với mọi người trừ cô? Mà suy cho cùng thì ngoại trừ mấy lời nói ác khẩu của anh ta thì anh ta cũng chưa làm gì Lan hết, cũng chưa từng bắt cô làm những công việc nặng nhọc. Người đàn ông này có thể xem là người đàn ông tốt được không?

Lan thay đồ xong rồi đi tới chỗ bé Bông đón con bé về nhà mình luôn, cô tới nơi thì con bé cũng đã tan học, và đang đứng cùng bạn bè của mình.

Nhìn thấy Lan thì con bé vui lắm, nó quay sang khoe với mấy đứa bạn.

– mẹ mình đấy…

– mẹ cậu đi làm về rồi à?

– mẹ mình về được mấy ngày rồi.

Mấy đứa bạn nhìn thấy Lan thì trầm trồ.

– wow, mẹ cậu xinh thật đấy. Bây giờ thì tớ biết cậu giống ai rồi…

– Nhìn tớ giống mẹ lắm à các cậu ( Ánh mắt lấp lánh niềm vui)

– nhìn cậu thực sự rất giống mẹ cậu….

Con bé nghe xong mấy lời đó thì tâm trạng tốt hơn hẳn, nó cũng có một chút yên tâm….

– mẹ ơi!

Con bé chạy tới chỗ Lan rồi ôm chầm lấy cô, chính là cái cảm giác được mẹ đưa đón, là cảm giác mà con bé khao khát từ khi nó bắt đầu đi học, ngày hôm nay nó đã được mẹ tới đón về, nó cũng không phải nghe bạn bè dèm pha là nó không có mẹ nữa…

– Mẹ ơi hôm nay con làm bài kiểm tra rất tốt, con còn làm nhanh hơn các bạn khác nữa đấy.

– con gái mẹ giỏi quá, thế có kiểm tra bài lại một lần trước khi nộp cho cô giáo như mẹ dặn không con?

– con có kiểm tra mẹ ạ.

– con gái mẹ ngoan lắm, bây giờ mẹ đưa con đi chơi nhé!

– đi chơi ở đâu hả mẹ? Chúng ta không về nhà nấu cơm cho bố ăn sao?

– hôm nay bố không về, mẹ đưa con qua nhà ông ngoại chơi nhé!

Hai từ ông ngoại khiến cho con bé cảm thấy vô cùng xa lạ, nó chưa từng được nghe bố nhắc tới người này.

– ông ngoại là ai hả mẹ?

– ông ngoại là người sinh ra mẹ, giống như bố sinh ra con ấy.

– Nhà ông Ngoại có gần đây không mẹ?

– gần con ạ.

Ánh mắt con bé buồn hẳn.

– vậy tại sao ông chưa từng tới gặp con?

Câu hỏi của con bé khiến Lan ngẩn người một chút, cuối cùng cô vẫn chọn cách nói dối để không làm tổn thương con bé.

– Ngày trước ông ở cùng mẹ bên nước ngoài, ông mới về thôi.

Con bé nghe mẹ nói như thế thì yên tâm hẳn, nó vui vẻ trèo lên xe rồi nói với Lan.

– Tối về con sẽ bảo bố mua cho mẹ một cái ôtô nhé, hai mẹ con mình đi chơi…

Lan có biết lái xe đâu mà ham hố cái ô tô ấy, với cả cô cũng chỉ là một người đi làm thuê cho anh ta, bắt anh ta mua ô tô thì thực sự đó là một việc có thể coi như động trời chứ chẳng đùa.

– mẹ đi xe máy quen rồi con ạ. Con đừng có nói với bố.

Hai mẹ con đi một mạch về đến nhà của Lan, ông Vương nhìn thấy cô bé này thì cũng chẳng ngạc nhiên lắm, vì ông biết công việc mà Lan làm chính là chăm sóc đứa trẻ đáng yêu này.

– Cháu chào ông ngoại.

Ông ngoại ư? Ông và đứa trẻ này đâu có quan hệ gì? Ông đưa ánh mắt thay cho lời hỏi về phía Lan, chỉ thấy Lan ra hiệu là ông đừng nói bất cứ điều gì cả, cũng ngỏ ý là mong ông hợp tác, mong ông đừng nói ra mình không phải là ông ngoại của con bé..

Mọi chuyện cũng đâu còn có đó nên ông Vương cũng không nói gì thêm, ông ôm lấy con bé rồi nói với nó.

– lại đây ông bế nào.

– Ông có nhớ cháu không?

– à…nhớ…. đương nhiên là ông nhớ cháu rồi.

– cháu cũng nhớ ông lắm. Ông ơi cháu đói rồi….

– thôi chết ông quên mất, hai mẹ con xuống đây đi ông đã sắp cơm đâu đấy hết rồi.

Lan với bé Bông đi xuống bếp, bố vẫn như vậy, vẫn làm những món ăn mà Lan thích. Cuộc đời của bố chưa từng sống cho riêng mình, đó chính là lý do vì sao mà Lan không muốn đi lấy chồng. Cô không muốn cuộc sống sau này của bố cô phải một mình…

Ăn cơm xong bé Bông ra ngoài vườn chơi, lúc này ông Vương mới có cơ hội nói chuyện riêng với Lan.

– chuyện này là sao vậy con?

– con bé đáng yêu lắm bố à. Nếu bố có thể coi nó như cháu ngoại thì con sẽ đưa con bé về đây chơi thường xuyên.

– như thế sao được. Nếu để người khác biết thì sớm muộn gì cũng bị lộ.

– bố đến thăm con bé được mà bố, như vậy sẽ không sao.

– nhưng đó đâu phải nhà của chúng ta. Sao có thể tự tiện đi vào.

– con sẽ nói với anh ta.

– con cứ hỏi đi đã, bố cũng rất yêu mến con bé.

Cho dù tất cả chỉ là lừa dối thì Lan cũng muốn cho con bé có một gia đình thật sự và được yêu thương thực sự.

Lan đưa bé Bông về nhà thì gặp một người phụ nữ tầm ngoài 40 tuổi đang đứng ngay ở cổng.

– xin lỗi, chị là ai vậy ạ.

– chào cô, tôi là em gái của bà vú nhà này. Tôi lên đây để thay chị ấy làm việc, chị ấy có công việc ở quê tạm thời không lên đư

Cô ơi! lấy bố cháu không? – chương 20

Nhìn người phụ nữ này có vẻ rất hiền lành chất phác, nhưng Lan vẫn không dám cho người lạ vào nhà khi chưa nghe Dũng nói gì.

– chị đợi em một lát, để em gọi điện cho anh Dũng đã.

Lan nói với chị ấy xong thì lấy điện thoại gọi cho Dũng, gọi mãi mà không thấy Dũng nghe máy, Lan cũng không biết là có nên cho người phụ nữ này vào nhà hay không.

Lan Nhìn bé Bông muốn hỏi ý kiến con bé thì con bé chỉ biết lắc đầu, người phụ nữ khi thấy như thế thì nói với Lan.

– Tôi có điện thoại đây, tôi sẽ gọi cho chị gái tôi để cô xác nhận.

Thế rồi người phụ nữ ấy gọi video cho bà Vú trước đây, Lan xác nhận xong thì cho người phụ nữ này vào nhà..

Vừa vào là cô ấy ngay lập tức đi làm việc mà không cần nghỉ ngơi, cô ấy chăm chỉ đến mức lau bàn cả chục lần vẫn cứ lau lại.

Lan thấy như thế thì có nói với cô ấy.

– chị ơi, nhà ngày nào cũng dọn, chị không cần lau kĩ quá đâu ạ. Như thế sẽ mệt lắm

– cô thật là tốt, hiếm có ai đối tốt với người làm như cô.

Lan cũng muốn nói mình chỉ đi làm thuê, nhưng mà nói ra thì Dũng chắc chắn sẽ không để yên, thôi thì im lặng vẫn là thượng sách.

– à mà chị bao nhiêu tuổi rồi ạ. Để em tiện xưng hô..

– tôi thiếu một năm nữa là được 48 cô ạ.

– thôi chết, cháu vô ý quá. Cháu xin lỗi cô.

– có sao đâu cô, được gọi thế tôi lại thấy mình trẻ ra.

Cô ấy nói chuyện rất dễ nghe, Lan quý ngay từ lần đầu gặp.

– mà cô tên gì nhỉ, hay phải gọi là cô chủ ạ. Tôi mới đi làm nên không biết tên cô.

– Cháu tên Lan ạ.

– vậy chào cô Lan nhé. Tôi tên Tâm.

Lan chào cô ấy xong thì dẫn bé Bông lên thay đồ, vừa lên tới phòng thì Dũng gọi. Còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã nói móc.

– cô xa tôi vài tiếng mà nhớ tôi đến thế cơ à?

– tôi nhớ anh khi nào?

– không nhớ sao gọi điện làm gì?

– tôi gọi là để báo cho anh biết là nhà chúng ta có cô giúp việc mới..

– à cái đó thì tôi biết.

– anh biết mà anh không thèm nói với tôi.

– cô chưa bao giờ quên chuyện gì à?

– Thôi không nói nữa, tôi đi thay đồ cho con đây.

– cứ làm như con gái tôi nó bé lắm không bằng.

– Thôi tắt máy đây.

– này…

– gì?

– trả lời cộc lốc thế à?

– dạ thưa cậu chủ, cậu có gì muốn dặn em ạ.

– thôi dẹp đi.

Dũng tắt máy mà trên môi vẫn nở nụ cười, chỉ có Lan là tức nhăn mặt.

– mẹ, mẹ xem con mặc bộ này có đẹp không ạ?

Bé Bông đi vào với bộ váy công chúa màu hồng, có cả nơ hoa nữa.

– – con gái mẹ xinh lắm.

– con giúp mẹ trang trí nốt phòng con mẹ nha.

– con không nhắc mẹ cũng quên mất, vậy chúng ta cùng làm nhé.

Hai mẹ con tranh thủ dán cho xong, cô giúp việc làm xong mọi thứ rồi đi lên.

– cô có thể nói cho tôi biết thực đơn của nhà này không ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN