Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
Chương 22
– con gái….
Nhìn hình ảnh đứa con gái bé bỏng ngồi thẫn thờ ở hiên nhà mà lòng Dũng nhói, Lan đã đi đâu? Sao cô không ở bên cạnh nó.
Con bé ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Dũng, nó cố gắng gượng cười, nụ cười ấy chua chát lắm.
Dũng ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay xoa xoa mái tóc rồi ôm con bé vào lòng.
– mẹ con đâu rồi?
– con nói muốn ăn bánh rán, mẹ đang làm. Bố, mẹ là mẹ con đúng không? Nếu không phải thì sao có thể yêu thương con như thế được. Sao có thể chiều chuộng con như thế?
– ừ, mẹ chính là mẹ con…
Trong thâm tâm Dũng thì người đàn bà kia không xứng đáng, anh sẽ không bao giờ cho phép cô ta tới gần con bé thêm một lần nữa.
– vào nhà thôi con, bố sẽ nói cho con nghe một truyện.
Con bé đi theo Dũng vào nhà, nó mở to mắt mong chờ lời khẳng định từ bố. Dũng cố gắng, cố gắng nhất có thể để con bé tin vào mình.
– con có tin bố không?
– ( gật đầu)
– cho dù là ai nói gì cũng đừng tin họ. Bố là bố con, mẹ chính là mẹ con. Tất cả thứ khác đều là giả.
Con bé im lặng, đôi mắt nó vẫn đỏ hoe mà nhìn Dũng.
– người ấy thực sự rất giống mẹ.
– người với người giống nhau nhiều lắm con à. Con chọn tin bố hay chọn tin vào người khác…
Con bé bây giờ vẫn chưa hết hoang mang, đến chính bản thân nó cũng không biết phải tin vào đâu, cuối cùng nó chọn tin vào bố, bố nó chưa từng khiến nó phải thất vọng…..
Lan đặt xuống trước mặt hai bố con một đĩa bánh, những cái bánh làm ra trong tâm trạng bồn chồn lo lắng, lo lắng con bé sẽ gặp tổn thương chứ không phải lo lắng công việc của mình sẽ kết thúc.
Vẫn biết mọi thứ ngay từ đầu là do cô sai, nếu như con bé có thấy ghét thì cô cũng không dám oán trách nó dù chỉ là một chút. Còn nếu như con bé thực sự tổn thương vì những gì mà cô đã lừa dối nó thì cô sẽ day dứt suốt cả cuộc đời còn lại…
Lan đã tưởng tưởng tượng đến cảm giác bản thân mình không có mẹ, rồi một ngày nào đó có một người phụ nữ nhận là mẹ cô nhưng cuối cùng người đó lại không phải. Cái cảm giác ấy dù chỉ là trong tưởng tượng thôi cũng khiến cho người ta đau đớn đến không thở được. Vậy mà bây giờ đứa bé nhỏ này, lại sắp phải đối mặt với chuyện kinh khủng ấy.
Cho dù là tình cảm của Lan có thật đến đâu thì mọi thứ mà cô làm cũng đều không đúng, biết phải làm sao, biết phải làm sao để đối mặt với con bé bây giờ?
– mẹ, mẹ sao thế? Mẹ ngồi xuống đây ăn bánh với con đi.
Con bé nhoẻn miệng cười, dù là trong giây phút nó sợ hãi nhất thì nó cũng chẳng muốn tin người phụ nữ ngồi cạnh nó không phải là mẹ của nó. Nó sẽ tin, sẽ tin hạnh phúc mà nó đang có là sự thật….
Con bé đi học bài rồi thì trong phòng Dũng và Lan xảy ra một cuộc cãi vã.
– em không thể mở miệng ra khẳng định với con bé mình là mẹ của nó được hay sao? Em không thể nào khiến con bé nó yên tâm được à? hay trong thâm tâm em thực sự không muốn làm mẹ của nó?
Mấy lời lẽ cay đắng của Dũng kiến cho Lan gần như chết lặng, người đàn ông mà cô bắt đầu yêu thương sao có thể nghĩ cô là con người như thế. Chỉ vì tất cả những gì mà cô làm đều là lừa dối con bé nên cô mới không thể nào tiếp tục nói dối.
Giống như khi mình làm điều gì đó sai trái mà bị người ta phát hiện thì phải có cảm giác nhất thời không biết nói gì chứ? Đúng không?
Lan im lặng không nói được lời nào chỉ biết khóc, nếu như cô thật sự là mẹ con bé thì tốt rồi…
– em nghe cho kỹ những lời mà anh nói đây, nếu như em không muốn mất con bé thì em phải nhớ những gì mà anh nói. Em là mẹ nó, em chính là mẹ nó. Em chỉ cần nhớ điều mà anh vừa nói thôi còn tất cả mọi thứ anh sẽ lo liệu….
– Em xin lỗi….
Dũng kéo Lan vào lòng rồi ôm lấy cô thật chặt, có lẽ giây phút nhất thời sợ hãi mất đi con gái của mình nên anh mới nổi giận như thế.
– Anh xin lỗi vì đã nổi giận với em. Là tại anh không thể kiểm soát được, là tại anh sợ mất đi con gái của chúng ta…
Lan hiểu được tâm trạng của Dũng lúc này, cô không thể nào cứ yếu đuối khóc lóc ủy mị trước mặt anh ấy được, cô phải thật mạnh mẽ để anh ấy có chỗ dựa vững chắc khi bản thân anh ấy muốn suy sụp.
– ( nắm lấy tay Dũng) chúng ta cần phải tìm cách để bảo vệ cho con bé, không thể để người phụ nữ ấy đến gần con gái của chúng ta được.
– anh biết, từ ngày mai anh sẽ cho người đi theo bảo vệ con gái của chúng ta, anh nhất định sẽ không cho cô ta tới gần…
Dũng đang nói chuyện với Lan thì có điện thoại, là số điện thoại của anh trợ lý kia.
– tôi nghe…
– Thưa giám đốc. Tôi đã điều tra được hiện tại của người phụ nữ kia rồi.
– cậu mau nói cho tôi nghe đi…
– cô ta bây giờ là thư ký cho tổng giám đốc công ty ở bên Mỹ. Lần này công ty đó về Việt Nam mở chi nhánh, cô ta được ưu ái về quản lý phát triển chi nhánh ấy. Tôi nghĩ quan hệ của cô ta và tay tổng giám đốc ấy không phải là bình thường.
Thì ra thành công mà cô ta nói là như thế, cô ta bỏ chồng bỏ con đi ngần ấy năm để có được những thứ mà cô ta cho là thành tựu….
– Cậu có biết bây giờ cô ta đang sống ở đâu không?
– cô ta hiện tại ở căn chung cư gần nhà của anh thôi.
Vậy là người đàn bà này ngay từ đầu đã lập kế hoạch để hãm hại Dũng. Trước đây cô ta đã không cần thì bây giờ lý do nào ta lại cần. Chắc chắn cô ta trở về không phải là vì nhớ thương bé Bông, mà cô ta có mục đích khác. Dũng nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
Còn chuyện mà anh trai gái bên ngoài thì thực chất điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện anh có được nuôi Bé bông hay không. Cách đây 5 năm anh đã gửi đơn ly hôn đơn phương lên tòa án, vì cô ta không trở về cộng thêm anh có chút quan hệ nên mọi chuyện đã xong xuôi từ rất lâu rồi.
Bản thân anh cũng chưa từng dẫn cô gái nào về nhà này để làm mấy cái chuyện đồi bại như cô ta nói, nên cô ta sẽ không thể làm gì anh được…
Dũng không muốn nói sự thật cho bé Bông biết, không phải vì sợ con bé không hiểu, mà là sợ con bé sẽ không thể nào chịu đựng được cái cảm giác tổn thương ấy….
Bé Bông đứng ở bên ngoài nghe thấy hết cuộc cãi vã giữa Dũng và Lan. Thậm chí còn nghe được thêm cả cuộc nói chuyện giữa Dũng và người trợ lý. Vậy là suốt thời gian qua con bé đã bị lừa, trong cái suy nghĩ non nớt của nó thì hai con người ở trong phòng kia chính là hai người đã lừa dối nó…
Nó bỏ chạy ra ngoài, vừa ra tới cổng thì nó gặp Trang. Cô ta dường như đã đứng ở đó từ rất lâu, và chỉ chờ con bé đi ra là lập tức nắm lấy tay nó mà khóc lóc.
– Thúy An, con gái của mẹ.
Đã từ rất lâu chẳng hay gọi đến cái tên này, chỉ có các bạn trong lớp mới gọi cái tên này còn người nhà của con bé đều gọi nó với cái tên thân thương đó chính là Bông. nếu là mẹ của nó., người đã sinh ra nó sao có thể không biết cái tên ấy…
Con bé nhìn thẳng vào đôi mắt của Trang, nó chỉ có thể nhìn thôi chứ đâu biết được rằng bên trong đôi mắt ấy xảo trá đến mức như thế nào.
– Cô là ai?
– mẹ chính là mẹ của con đây mà. Con nhìn đi( lấy từ trong túi ra bức ảnh lúc còn nhỏ của Bông) mẹ vẫn còn giữ tấm ảnh này…
Bé Bông cầm lấy bức ảnh ấy?, đương nhiên con bé nhận ra người trong tấm ảnh nhỏ bé kia chính là mình.
– cô là mẹ cháu thật sao?
Cô ta nhìn Bông rồi òa khóc, khóc như chưa từng được khóc.
– mẹ chính là mẹ của con thật mà, mẹ phải nói như thế nào thì con mới tin mẹ đây?
– Nếu cô là mẹ cháu, thì suốt 9 năm qua cô đã ở đâu…
Lúc này thì chính là cơ hội để cho cô ta tô vẽ vào đầu bé Bông những thứ thối nát mà cô ta vẫn luôn làm.
– mẹ rất muốn ở bên con, nhưng cái năm ấy mẹ sinh con ra thì bị bố con đánh đập chửi bới nên mẹ mới phải bỏ đi. Mẹ định đi làm ít lâu thì sẽ đón con theo cùng nhưng mẹ bị người xấu lừa bán sang nước ngoài. Mẹ không có cách nào trở về nước được…
Cô ta lau nước mắt rồi tiếp tục nói dối…
– có thời gian trước mẹ liên lạc được với bố con, mẹ nhờ bố con bảo lãnh mẹ về nước để mẹ có thể được ở bên con nhưng bố con từ chối.
– Tại sao?
– bố con không muốn mẹ trở về, con cũng biết là ở bên ngoài bố con có rất nhiều người phụ nữ đúng không? Bố con không muốn mẹ về là để đi lăng nhăng với những người phụ nữ ấy.
– bố cháu không phải là người như thế. Nếu cô làm mẹ cháu, thì người mà cháu vẫn gọi là mẹ đang ở trong nhà kia là ai…
– cô ta chính là giả mạo….
Bé Bông còn chưa kịp nói tiếp thì Dũng từ trong nhà chạy ra, anh nắm lấy tay bé Bông kéo vào trong lòng mình, ánh mắt rực lửa nhìn về phía Trang.
– Cô dám vác mặt đến đây sao?
– tôi đến để gặp con gái..
– con bé không phải là con cô…
– nó chính là con tôi…
– Cô đừng có mơ…
– nếu như nó không phải là con tôi vậy anh có dám cho nó đi xét nghiệm cùng tôi không?
Cuộc cãi vã gần như không có điểm dừng, cho đến khi Bông hét lên.
– Thôi đi, mọi người hãy thôi đi. Con không muốn nghe nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!